Chương 47: Một tuần gần đây do bận rộn với công việc nên không được thân mật với em

Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Trong phòng ban tích hợp, lúc Chu Dịch đi họp, mọi người liền ngồi tán dóc. Chị Trương nói với chị Tiền: "Này, cô có thấy không? Trên cổ của giám đốc Chu có hai dấu vết đó..."

Chị Tiền cầm ly trà lên, nhấp một ngụm rồi mới đáp: "Giám đốc của chúng ta rất ưu tú, có bạn gái cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Lý Uyển ở bên cạnh nói: "Bạn gái của giám đốc chúng ta thường xuyên thay đổi, lần trước là một cô, trước đó là một cô khác nữa, dường như đã được 3 – 5 tháng kể từ khi chúng ta nghe nói bọn họ chia tay. Hơn nữa giám đốc của chúng ta thường hay tăng ca đến khuya, sao lại có thời gian ở bên bạn gái chứ? Cũng là do giám đốc quá bận rộn nên chẳng phải phó tổng giám đốc Triệu của công ty Khoa Vị mới tự đi tới công ty của chúng ta sao?"

Lý Uyển nói: "Vậy nên tôi thấy chuyện này cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, có lẽ đó thực sự là vết muỗi đốt chăng?"

Hoàng Hân Nhiên cũng nói: "Vẫn chưa nghe thấy giám đốc Chu tự mình thừa nhận mà." Ai mà biết lần trước Chu Dịch nói anh ấy đã có bạn gái là có phải lừa gạt cô hay không? Có lẽ đó chỉ là một mối tình ngắn ngủi chăng?

Kết quả là vào buổi chiều, lúc Chu Dịch đi họp, giám đốc Vương của bộ phận hệ thống mạng có mối quan hệ khá tốt với anh đã vỗ vào vai của anh và nói đùa: "Người anh em, tôi đã nghe thấy tin đồn về hai miếng băng dán của cậu suốt cả buổi sáng đến trưa nay. Tôi nói này, cậu cũng nên biết kiềm chế chứ."

Chu Dịch nhếch môi bật cười, nụ cười mang theo ý nghĩa là đàn ông đều hiểu chuyện đó. Mặc dù không nói gì, thế nhưng nụ cười đó rõ ràng là đã ngầm thừa nhận chuyện này.

Đinh Diễm ngồi đối diện Chu Dịch liếc mắt nhìn anh, rồi cúi đầu xem tài liệu chờ cuộc họp bắt đầu.

Sau khi anh tự mình thừa nhận chuyện đó, tin Chu Dịch có bạn gái đã được lan truyền ồ ạt trong công ty.

Sau khi kết thúc cuộc họp, anh được tổng giám đốc Lý gọi vào phòng làm việc, vẫn chưa quay trở về phòng ban tích hợp. Các chị gái trong phòng ban tích hợp đều đã biết tin, chị Tiền đang lướt WeChat nói với mọi người: "Ai nói giám đốc của chúng ta không thừa nhận? Nghe đồn có người đã hỏi cậu ta, cậu ta đã thừa nhận là có bạn gái rồi."

Lý Uyển nói: "Đoán rằng cũng giống như trước đây, sau vài tháng sẽ chia tay."

Hoàng Hân Nhiên cụp mắt xuống, không nói chuyện.

Ngược lại, Tống Tập luôn không tham gia vào cuộc bàn tán về Chu Dịch đã nói một câu: "Cho dù mọi chuyện có như thế nào, cô gái ở bên giám đốc của chúng ta rất hòa hợp..." Ý nghĩa của câu nói đó mang theo chút trêu chọc giữa đàn ông với nhau.

Nhưng nó cũng nhắc nhở Hoàng Hân Nhiên và Lý Uyển một sự thật, cho dù cô gái đó và giám đốc Chu sẽ ở bên nhau bao lâu, nhưng ít ra hiện giờ giám đốc Chu rất vừa ý với cô bạn gái đó. Nếu không thì dựa theo tính cách nghiêm túc, cẩn thận của Chu Dịch, anh ta sẽ không bao giờ để lộ những chuyện xằng bậy này ra ngoài.

Lại suy nghĩ tiếp, rốt cuộc tối hôm qua hai người đã "chiến đấu mãnh liệt" đến mức nào mà có thể để lại dấu hôn trên cổ của giám đốc Chu chứ?

Chuyện này không thể suy nghĩ quá nhiều, nếu suy nghĩ quá nhiều thì tâm trạng của Lý Uyển và Hoàng Hân Nhiên sẽ không được tốt cho lắm.

Chỉ có Tô Nam Tinh vẫn im lặng nghe những lời bàn tán lại vô cùng bình tĩnh, cô vẫn miệt mài làm việc, nhưng thật ra trong lòng cảm thấy rất đắc ý. Tối hôm qua lúc hai người đang "chiến đấu quyết liệt," cô ôm lấy Chu Dịch và hôn một cái. Sau khi hôn xong, Chu Dịch nói với cô: "Đây là đang "đóng dấu" anh sao?" Sau khi hôn mạnh để tạo ra vết đỏ, Tô Nam Tinh nói: "Đây là để nhận thức lãnh thổ của em." Chọc cho Chu Dịch bật cười, sáng hôm sau còn cố tình mang theo hai dấu vết màu đỏ rõ rệt đó đi làm, xem như là phối hợp với cô.

Kết quả cuối cùng của chuyện này là hôm sau Hoàng Hân Nhiên lại ở nhà nghỉ bệnh. Lúc mẹ Hoàng gọi điện thoại cho Chu Dịch để xin nghỉ, bà nói với vẻ thành khẩn: "Hân Nhiên của chúng ta lại gây thêm phiền phức cho con rồi. Con bé còn nhỏ, con rộng lòng lượng thứ cho con bé."

Chu Dịch còn có thể nói cái gì, chẳng qua chỉ dặn dò Hoàng Hân Nhiên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt: "Cô ấy không cần phải lo lắng về công việc, nghỉ ngơi cho tốt là được."

Anh cũng không có đón nhận lời nói của bà Hoàng, bởi vì trọng điểm trong câu nói của bà Hoàng không là vế đầu tiên Hoàng Hân Nhiên gây thêm phiền phức cho anh, mà rõ ràng là vế thứ hai: Con rộng lòng lượng thứ cho con bé.

Vấn đề là đây là nơi làm việc, lúc làm việc thì phải nên nghiêm túc, không gây thêm nhiều phiền phức cho người khác mới chính là tạo thiện cảm cho người khác. Khi đã vào môi trường làm việc thì lấy đâu ra sự rộng lòng lượng thứ chứ?

Nhưng mà Chu Dịch sẽ không nói ra những lời đó. Một cô gái như Hoàng Hân Nhiên sinh ra đã được cả nhà cưng chiều, thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì đều được người nhà đưa đến tận tay, đâu cần người khác phải nói ra những lời đó đâu chứ?

Vả lại Chu Dịch cũng không có tâm trạng để quan tâm đến chuyện gia đình của người khác. Hai ngày sau, dự án công trình "mắt thần" của Phổ Khẩu sẽ chính thức đấu thấu, lần này anh sẽ dẫn Tống Tập và Tô Nam Tinh đi theo.

Buổi tối trước khi đi công tác, Tô Nam Tinh còn phải tăng ca đến 8 – 9 giờ. Sau khi về đến nhà, Miêu Manh Manh cũng mới vừa về, cả người của cô ấy không còn sức lực, lết lên cầu thang bằng đôi chân bủn rũn, vừa vào nhà đã kêu than ở trên ghế sô pha, hét to: "Mình mệt chết đi được!" Rồi bắt đầu kể lể với Tô Nam Tinh về việc tập gym đau khổ đến cỡ nào, cơ thể đau nhức đến cỡ nào.

Tô Nam Tinh nhẹ nhàng mát xa chân cho cô ấy, nhưng cô ấy lại thấy đau đến mức rưng rưng nước mắt, nói: "Sau khi mát xa, mình có cảm giác cơ thể càng đau hơn."

Tô Nam Tinh nói với cô ấy: "Cậu bị vậy là do axit lactic tích tụ, đợi hai ngày sau là sẽ đỡ." Lại khuyên cô ấy: "Không phải cậu muốn xuất hiện với dáng vẻ xinh đẹp trong buổi họp lớp của các cậu sao? Hiện tại chịu chút đau khổ rất đáng giá. Vì mục tiêu trở nên xinh đẹp, hãy nghĩ đến ánh mắt hối hận của Trần Phi!"

Câu nói đó đã khiến Miêu Manh Manh lại bừng lên ngọn lửa chiến đấu, hùng hổ nói: "Đúng, mình phải trở nên xinh đẹp! Mình không chỉ muốn làm cho Trần Phi hối hận, mình còn muốn ngủ với một anh chàng đẹp trai nữa!"

Tô Nam Tinh cảm thấy lý tưởng của Miêu Manh Manh ngày càng lệch lạc...

Được rồi, cô ấy vui vẻ là được rồi.

Sáng hôm sau, Chu Dịch phải mở cuộc họp với phòng ban, rồi dẫn Tống Tập và Tô Nam Tinh đi công tác đến thành phố Phổ Khẩu.

Bọn họ đã bận rộn với dự án này đã lâu, cuối cùng thời điểm đấu thầu đã tới nên dĩ nhiên có chút khẩn trương.

Thật ra chuyện đấu thầu không có diễn ra khốc liệt giống như trong phim truyền hình. Bọn họ chỉ nộp hồ sơ dự thầu cho văn phòng chính phủ của công trình "mắt thần" theo thời gian quy định. Sau khi nộp tài liệu và các loại phí thì xem như là đã dự thầu thành công, sau đó là đợi mở thầu.

Thật ra cuộc đấu gay gắt thực sự chính là vào lúc trước khi đấu thầu. Sau khi hồ sơ dự thầu được gửi đi thì phải đợi chính phủ bên đó xem xét, công ty của bọn họ cũng không có cách nào can thiệp vào.

Sau khi nộp hồ sơ dự thầu, phòng ban tích hợp bọn họ bận rộn làm việc trong hai tháng, rốt cuộc đây cũng là lúc để bọn họ thở phào nhẹ nhõm, ba người đều có vẻ hơi thả lỏng người. Ngay lúc này, trưởng bộ phận bên công ty thành phố Phổ Khẩu liền nhân cơ hội mời mọi người đi ăn cơm chung, đám người Chu Dịch cũng không có từ chối.

Có điều buổi chiều còn phải đi làm nên Chu Dịch nhất quyết yêu cầu không uống rượu. Bữa ăn này không náo nhiệt cho lắm, thế nhưng người của công ty thành phố Phổ Khẩu cũng không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Chu Dịch, dù sao cũng nghe nói rằng giám đốc Chu có suy nghĩ muốn vươn lên vị trí giám đốc công ty thành phố S. Nếu anh ta thực sự muốn vươn lên thì sau một vài năm nữa, Chu Dịch sẽ là phó tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong công ty tỉnh của nhóm công ty ở độ tuổi 30, chính thức bước vào hàng ngũ lãnh đạo của nhóm công ty.

Nếu hiện tại không tận dụng cơ hội để kết giao bạn bè với một người như vậy thì trong tương lai sẽ càng không có cơ hội.

Ăn trưa xong, giám đốc bên công ty thành phố còn muốn giữ bọn họ ở lại ăn tối, thế nhưng đám người Chu Dịch đã lấy lý do còn phải làm việc để từ chối, ăn cơm xong thì cầm theo túi tài liệu đi lên tàu điện siêu tốc để đi về.

Lúc ngồi trên tàu điện siêu tốc, không biết vé khứ hồi được đặt như thế nào mà cả ba người gần như ngồi ở ba toa khác nhau. Sau đó, Chu Dịch còn cố tình lợi dụng khuôn mặt đẹp trai của mình để thay đổi chỗ ngồi với cô gái ngồi bên cạnh Tô Nam Tinh, hai người mới có thể ngồi kế nhau.

Tô Nam Tinh nói: "Giám đốc Tống vẫn còn ở đây, chúng ta đừng quá công khai." Mặc dù Tống Tập rất thông minh, anh ta có thể đoán được chuyện lần trước bọn họ đi công tác đến thành phố Sa Hải, thế nhưng hai người cũng không thể đi quá trớn được.

Chu Dịch nói: "Không sao đâu, cậu ta ngồi một mình ở toa khác, sẽ không tới đây." Còn nói: "Cho dù có thực sự nhìn thấy thì cậu ta cũng sẽ làm như không thấy." Tống Tập rất thông minh nên sẽ không vì chuyện này mà hủy hoại tương lai của mình, cậu ta còn phải dựa vào Chu Dịch để được thăng chức mà.

Anh ôm lấy Tô Nam Tinh và nói: "Một tuần gần đây do bận rộn với công việc nên không được thân mật với em."

Tô Nam Tinh nói: "Tuần tới, chúng ta vẫn sẽ không có thời gian thân mật." Nói xong thì lấy sách luyện thi CCNA từ trong túi xách ra và bắt đầu đọc, "Em có một bài kiểm tra vào cuối tuần sau, em phải tận dụng thời gian để đọc sách, anh ngoan ngoãn nghe lời."

Chu Dịch thấy Tô Nam Tinh nghiêm túc đọc sách thì biết cô thực sự không có ý định để ý tới anh.

Được rồi, có đôi khi bạn gái chăm chỉ quá cũng rất buồn bực.

Có điều dáng vẻ chăm chỉ, cố gắng của cô mới là đẹp mắt nhất.

Chu Dịch ôm lấy cô và nói: "Chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh, anh cũng không thể chỉ ở bên cạnh nhìn em ôn thi."

Tô Nam Tinh tranh thủ mở sách ra và hỏi anh những thắc mắc. Chu Dịch vừa giải đáp vừa nói: "Có điều sau khi em thi thử xong thì phải đền đáp cho anh."

Tô Nam Tinh ngẩng đầu lên và hôn lên má anh, khoác tay Chu Dịch, dịu dàng trả lời: "Phần thưởng thì có thể có..."

Chu Dịch mỉm cười, hai người bắt đầu ngọt ngào ôm ấp nhau, chăm chỉ học bài.

Cuối tuần đó, Tô Nam Tinh đi học vào thứ Bảy, Chu Dịch bị bà nội của anh gọi về nhà. Anh vốn dĩ muốn thân mật với Tô Nam Tinh vào tối thứ Sáu cũng không được.

Ngay cả ngày Chủ nhật hôm sau, anh cũng không được trở về nhà ngay mà bị bà nội và ba Chu giữ ở lại, nói là tổng giám đốc Hoàng mời ba Chu đến nhà ông ấy ăn cơm, ba Chu quyết định dẫn Chu Dịch theo.

Bất luận lời mời của tổng giám đốc Hoàng có ý nghĩa gì, thế nhưng trước khi đến nhà họ Hoàng, Chu Dịch đã nói cho ba Chu hiểu: "Con đã có bạn gái rồi, không phải là qua loa, gần đây con thực sự nghiêm túc thích một cô gái."

Ba Chu nói: "Hôm nào dẫn về nhà cho mọi người gặp mặt, để bà nội của con khỏi lo lắng nữa."

Chu Dịch đáp: "Con và cô ấy mới ở bên nhau không bao lâu, đường đột nói với cô ấy là đi về nhà với con để mọi người gặp mặt thì sợ rằng sẽ làm cô ấy sợ. Đợi thêm một khoảng thời gian, sau khi chúng con đã ổn định, con sẽ dẫn cô ấy về nhà."

Rồi nói tiếp với ba Chu: "Con biết mọi người đang suy nghĩ cách gán ghép con và Hoàng Hân Nhiên có phải không? Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, con không có suy nghĩ gì với cô ấy về phương diện kia, chỉ xem như là một em gái nhỏ mà thôi."

Ba Chu nói: "Đúng vậy, năm đó sau khi con và Lâm Lộc chia tay, con không còn nghiêm túc trong chuyện tình cảm nữa, thái độ quen bạn gái đã trở nên thờ ơ, hầu như chỉ quen mỗi cô gái từ 3 – 5 tháng đã chia tay. Từ năm 24 tuổi đến năm 29 tuổi đã gần sáu năm, rốt cuộc con cũng đã hiểu ra."

Lại khuyên Chu Dịch: "Mặc dù hiện giờ ba không biết bạn gái của con làm nghề gì, thế nhưng ba cảm thấy một cô gái như Hoàng Hân Nhiên sẽ phù hợp để kết hôn hơn. Gia cảnh tốt, dáng dấp xinh đẹp, ba mẹ cũng có quyền thế. Đãi ngộ cho người già của ba mẹ cô ấy cũng khá tốt, không cần các con bận tâm đến. Thậm chí nếu con muốn lên chức giám đốc thành phố S, ông ấy có thể giúp đỡ con một chút. Quan trọng hơn là sau này nếu trở thành con rể của ông ấy, con sẽ được thừa kế di sản của ông ấy."

"Cưới Hoàng Hân Nhiên thì con sẽ được trụ lại ở trong Hoa Tín thêm 20 năm nữa."

Chu Dịch chỉ nói: "Con không cần kết hôn với cô ấy mà vẫn có thể trụ lại ở trong Hoa Tín thêm 20 năm. Nếu ngay cả chút năng lực đó mà không có thì con cũng không cần phải làm trong ngành này nữa."

HẾT CHƯƠNG 47