Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Dao tông là một môn phái có lịch sử rất lâu đời. Hầu hết sử sách trong Tiên Ma lục đều là từ nó mà ra.
Môn phái này nửa chính nửa tà, làm việc vô cùng tùy ý, là dược tông - nơi cung cấp linh đan diệu dược lớn nhất đại lục.
Nghe nói, những đệ tử của Tiêu Dao tông bởi vì tu luyện công pháp bản môn, nên sẽ có thể vĩnh trú thanh xuân, dung mạo cũng đề thăng đến đỉnh cấp, chỉ là cơ mặt sẽ ngày càng tê liệt, không thể làm ra biểu tình.
Sau khi Tiêu Dao tông đăng tràng, cũng có vô số đại thế lực lục tục xuất hiện. Tỷ như Vân Lan Thánh địa, Âm Dương Thánh địa, Huyền Hoàng Thánh địa,...
Theo vô số phật âm vang vọng trong thiên địa, có gần trăm cái tăng nhân đang đạp không mà đến. Trên người bọn họ khoác áo cà sa, đi chân trần, mỗi người đều nhắm chặt mắt, lần tràng hạt, miệng không ngừng niệm tụng kinh phật.
Đây là người của Bồ Đề thiền viện - phật môn thánh địa duy nhất của cả đại lục.
Mặc dù đạo phật hai nhà không hợp, nhưng đứng trước an nguy của cả nhân tộc, hai bên vẫn là buông xuống hiềm khích trước kia, đi đến chào hỏi.
"Lão nạp đến trễ, mong các vị thí chủ lượng thứ." Vô Trần chắp tay, khom người nói. Gương mặt dù già nua, nhưng lại lộ ra phúc vận vô tận.
"Ha, không sao không sao, Vô Trần đại sư đến rất đúng lúc a."
Có thể nói, Bồ Đề thiền viện luôn luôn chính là nhân vật chủ chốt của Chính Ma đại chiến. Bởi vì phật công xưa nay luôn khắc chế ma vật, hơn nữa bọn họ còn có trận pháp thuật vô cùng tinh thâm. Cho nên, đám người đều không dám xem nhẹ, làm phật lòng bọn họ.
Kế tiếp, đám người liền bắt đầu chia đội ngũ ra.
Nhóm người đầu tiên có thực lực cường đại sẽ đi bảo hộ người của Bồ Đề thiền viện tới gia cố phong ấn, đồng thời ngăn chặn có cường giả ma tộc đột kích.
Nhóm thứ hai sẽ ở cùng Tiêu Dao tông, phụ giúp công việc hậu cần.
Nhóm cuối cùng, sẽ bao gồm các tinh anh có sức chiến đấu cao, chủ động đi chém giết ma tộc.
Trong nguyên tác, nguyên chủ và Quân Thường Tiếu chính là cùng một chỗ thủ hộ kết giới. Mà Hàn Thiên và Tần Lãnh thì lại lựa chọn chém giết nơi tiền tuyến.
Bởi vì tứ đại ma đầu bất ngờ tập kích, nên Hàn Thiên mới bị trượt chân rơi vào trong vết nứt không gian.
Ở nơi này, hắn mới trong lúc vô tình tìm tới truyền thừa mà Diêm Sát Ma chủ để lại. Được quán thâu bảy thành thực lực của gã cùng với tuyệt thế ma binh - Thí Thần Kiếm.
Cho nên, nếu Lục Trường Sinh muốn cướp đoạt cơ duyên của Hàn Thiên, y buộc phải đi ra tuyến đầu. Đợi khi hộ pháp ma tộc xuất hiện, thuận thế nhảy vào vết nứt không gian, đi tìm nơi truyền thừa để lại.
Vì thế, khi nhìn thấy Hàn Thiên không giống như trong nguyên tác lựa chọn đi chiến tuyến, trái lại lại báo danh đi hộ trận cùng Quân Thường Tiếu. Lục Trường Sinh mặc dù kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn có phần mừng thầm.
Nam chính càng cách xa vị trí của bàn tay vàng, thì xác suất thành công của y cũng sẽ càng tăng lên a!
Rất nhanh, theo một tiếng ầm vang tựa như địa ngưu trở mình, thiên địa chấn động thật mạnh một cái. Bầu trời vốn trong xanh cũng bắt đầu cuồn cuộn mây đen, thương khung tối xuống, cuồng phong dữ tợn, tựa như vô số yêu ma đang gào thét.
Trên cao, bắt đầu xuất hiện mười ba đầu khe nứt, tựa như chiếc gương đồng dạng, bắt đầu hướng bên ngoài nứt ra, mở rộng.
Muốn đi từ Ma giới đến Nhân giới, liền phải mất một khoảng thời gian tạo ra thông đạo đánh xuyên tầng bình chướng ở giữa hai giới.
Nhưng phương pháp tạo ra thông đạo này, cũng chỉ có một mình ma tộc biết được. Đó cũng là lý do vì sao nhân tộc đại năng không trực tiếp đánh lên Ma giới, diệt trừ hậu hoạn.
Ma tộc bởi vì quanh năm hấp thụ chướng khí, nên có thể thích ứng được với hỗn độn khí lưu trong một thời gian ngắn.
Người bình thường, tu vi chí ít cũng phải đạt tới Động Hư cảnh, thì mới có thể làm được việc này.
Lúc này, sự xuất hiện của mười ba cái khe nứt cũng đã trực tiếp dậy nên chiến hỏa. La Phi Thành cùng Trình Húy dẫn đầu, vận dụng hết linh lực phát ra chỉ lệnh :"Chiến!!!"
Trong phút chốc, đám người liền vào đúng vị trí của mình.
Lục Trường Sinh cùng Tần Lãnh cũng cùng tử đệ thế gia khác xông ra ngoài.
Lúc này, vết rách hư không đã sớm mở rộng ra hơn một trượng. Từ bên trong, vô số ma vật bắt đầu trèo ra. Bọn chúng cùng thường nhân không khác, chỉ là quanh thân cuộn trào ma khí cùng sát khí, lại khiến chính đạo tu sĩ chán ghét không thôi.
Bởi vì lúc này vết nứt vẫn còn vô cùng yếu ớt, không chịu đựng nổi quá nhiều ma khí xuyên qua. Cho nên, những ma vật xuất hiện đầu tiên này cũng chỉ là ma vật cấp thấp. Thực lực chỉ giao động từ Luyện Khí - Trúc Cơ.
Lục Trường Sinh giết vào trung tâm chiến trận, nhanh chóng bị hơn mười ma vật vây quanh. Chúng toàn thân che đậy trong giáp sắt, linh trí vẫn chưa hoàn toàn khai mở. Chỉ biết được một thứ, đó chính là : giết.
Nguyệt Diệm nhuốm lên liệt hỏa, tựa như thái rau củ đánh xuyên qua từng hàng ma vật.
"Aaaaa...."
Ma khí xen lẫn nhục thể bị hỏa diệm đốt trụi khiến ma vật không ngừng phát ra tiếng kêu rên thảm liệt.
Nhớ lấy nguyên tác miêu tả, Lục Trường Sinh liền càng ngày càng tiến đến gần chỗ vết nứt thứ hai từ bên trái sang. Dừng lại ở cách cửa động chưa đến ba trượng.
Lúc này, ở tận cùng bên phải, đám cao tăng Bồ Đề thiền viện cũng đang gắng hết sức, lấy tốc độ nhanh nhất tu bổ kết giới phòng không.
Theo thời gian trôi qua, ma tộc tử thương vô số, nhưng nhân tộc cũng tổn thất nặng nề.
Chưa đến nửa ngày, trên khuôn viên một dặm của chiến trường cũng đã chất đầy gần vạn bộ thi thể.
Không giống với nhân tộc như đèn đã cạn dầu, ma tộc lại gần như giết mãi không hết. Càng ngày, lại càng có ma tộc cường đại hơn xuất hiện.
Một đạo hỏa diễm kiếm khí bắn ra ngoài, chém ngang lưng một cái ma vật Kim Đan cảnh đỉnh phong. Hai tay Lục Trường Sinh đều có chút run lên, chỉ có thể chống kiếm xuống đất mà thở dốc. Mồ hôi tuôn như suối.
Một thân bạch y nguyệt sắc cũng đã bị vô số máu đen của ma tộc nhiễm đầy. Nhưng ánh mắt y vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm vào vết rách nằm vằn vặt trên hư không kia.
Tần Lãnh đánh ra chín đạo lôi kiếm, vừa vặn chém giết chín đầu ma vật trước mặt mình. Vừa chém giết lại vừa nhanh chóng tiếp cận Lục Trường Sinh, lo nghĩ hỏi :"Còn tốt chứ?"
"Không sao, Sư Ca, ta vẫn còn nhịn được."
Nhìn thấy đám người đã gia cố thành công chín cái phong ấn. Lục Trường Sinh liền nhếch môi, sáng lạn cười nói.
Một lát nữa thôi, một lát nữa liền đã đủ...
Lục Trường Sinh cắn răng, nhấc lên Nguyệt Diệm kiếm chém bay đầu lâu của một đầu ma vật đang chuẩn bị từ bên trái đánh lén mình. Tiếp tục lao vào chiến đấu.
Ma khí vẫn trùng thiên như cũ.
Nhưng mười ba lỗ hỏng thời không trên đỉnh đầu, đã sớm chỉ còn lại ba cái.
Lúc này, trên chiến trường chỉ còn lại gần trăm nhân tộc đang đứng và mấy ngàn ma tộc đang không ngừng chui ra từ vết nứt.
Trình Húy, Quân Thường Tiếu, La Phi Thành,...một bên bảo vệ cao tăng của Bồ Đề thiền viện, một bên lại chém giết những ma tộc từ Hóa Thần cảnh trở lên.
Nhìn thấy vết nứt thứ ba cũng sắp sửa được sửa xong. Lục Trường Sinh liền càng thêm chăm chú quan sát chỗ hắc động đang cuộn trào mãnh liệt cách chỗ mình không xa. Chỉ chờ thời cơ xuất hiện liền sẽ lập tức đi vào.
Đúng lúc này, ngay khi phong ấn thứ ba sắp được gia cố hoàn thành. Thì bỗng dưng, một tiếng vang trầm muộn lại vang lên. Từ sâu trong lỗ hỏng bắt đầu xuất hiện một đợt khí lãng đáng sợ, dư chấn tới quá đột ngột, khiến chín thành người đang đứng xung quanh đều bị cuốn bay, văng xa ra ngoài.
Linh thạch, kỳ trân dị bảo, trận văn nhao nhao bạo tạc, lực xung kích kinh khủng đến mức, một vài tu sĩ Luyện Hư cảnh không kịp phản ứng liền đã bị nổ tung thành huyết vụ.
Theo sau đó, vết nứt vốn dĩ đã bị 'khâu' lại thành một đường chỉ hẹp lại bất ngờ xé toạc ra. Trở thành một lỗ đen rộng trên trăm thước với lực hút kinh khủng, khiến không gian xung quanh đều vặn vẹo bất ổn. Phảng phất lúc nào cũng có thể bị đồng hóa, hóa thành vô tận hỗn độn.
"A......"
Đám người tựa như hoa rơi tan tác, không ngừng rớt xuống mặt đất. Có người tại chỗ mất mạng, có người lại bị trọng thương, tàn tật. Cho dù là bản thân Quân Thường Tiếu cũng đều bị chấn đến khí huyết tuôn trào, chỉ kịp bảo hộ Vô Trần đại sư một mạng.
Vốn dĩ khi nghe thấy tiếng nổ lớn, Lục Trường Sinh còn lòng đầy chờ mong ngẩng đầu, thậm chí cả linh lực bảo hộ cũng đều đã dời ra.
Nhưng là, tiếng hét thảm từ đằng xa vang lên, mà bản thân thủy chung vẫn không chịu chút chấn động nào. Lại khiến sắc mặt Lục Trường Sinh có chút không dễ nhìn, thầm nghĩ...
CMN, đừng nói quầng sáng nhàn vật chính lại lớn lao đến vậy a!
Mà gần như để chứng thực cho suy nghĩ của y, một tiếng kinh hô đã không biết từ trong miệng của ai vang lên.
"A!!!"
Âm thanh này vì sao lại quen thuộc như vậy, Lục Trường Sinh cũng không biết.
Nhưng gần như trong tích tắc, y đã không khống chế được mà lao về hướng đó.
MMP, bàn tay vàng của ta!!!
( MMP : mụ nội nó.)
**Hàn Thiên said :"Sư Tỷ! Ngươi rốt cuộc là lo cho chồng hay là lo cho bàn tay vàng của ngươi vậy a!"