Đăng vào: 12 tháng trước
Tại Bình An hầu phủ
Tiết trời lúc này đã vào thu, từng cơn gió hơi mang se lạnh thi thoảng lại rong ruổi thổi bay màn lụa bao quanh một mái đình tinh xảo.
Lúc này, bên trong tòa lương đình nằm giữa mặt hồ êm ả, có hai thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi thưởng thức trà.
Chỉ nghe thấy thiếu nữ mặc xiêm y màu hồng nhạt, trang dung xinh đẹp nói với nữ tử mặc thanh y bên cạnh.
"Vân tỷ, muội nghe người trong phủ nói bá phụ đang tiếp đãi mấy vị khách.
Tỷ có biết là người phương nào hay không?"
Xung quanh đứng vài nha hoàn đang cẩn thận hầu hạ, nghe thấy vậy thì nhíu lại đầu mày.
Chuyện này hầu gia đã dặn hạ nhân trong phủ không cần nhiều lời, sao có người lại bép xép ra ngoài như vậy?
Cẩm Tú rất là tò mò nha, nghe nói mấy người này còn rất trẻ, bộ dạng lại vô cùng tuấn tú.
Bình An hầu tiếp đãi họ cũng rất chu đáo, có khi nào là nhi tử của vị danh gia vọng tộc nào hay không? Như vậy thì nàng nên tranh thủ một chút.
Lê Vân liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, như hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng, bộ dáng nhàn nhạt đáp:
"Ta cũng không biết.
Nghe phụ thân nói là người nhà của một bằng hữu cũ của ông.
Vì có chuyện công nên sẽ ở lại trong phủ một thời gian ngắn."
Đoạn làm như không biết mà nói:
"Muội hỏi cái này làm gì?"
Cẩm Tú có chút ngượng ngùng đáp:
"Muội chỉ là hơi tò mò một chút thôi.
Nghe nói mấy người họ đều rất tuấn tú." Vừa nói vừa xoắn xoắn khăn tay trong lòng.
Lê Vân nhìn bộ dáng e thẹn của nàng, khẽ cười nói:
"Có phải muội rất muốn gặp bọn họ hay không? Yên tâm, rất nhanh sẽ có cơ hội."
Nghe vậy mặt Cẩm Tú liền đỏ lựng, bĩu môi nói:
"Tỷ cứ trêu đùa muội.
Chẳng lẽ tỷ không cảm thấy gì hay sao?"
Lê Vân ngừng một chút, nghĩ lại lần đầu gặp bọn họ, khóe miệng không nhịn được co rút.
Ngày hôm đó nàng mới từ bên nhà ngoại tổ mẫu về.
Khi đi ngang qua một con phố, bởi vì muốn mua điểm tâm, xe ngựa của nàng liền dừng lại phía trước cửa một tửu lầu nổi tiếng.
Sau khi bảo nha hoàn bên người vào mua, nàng buồn chán liền vén rèm lên nhìn ngắm.
Lúc này mới trông thấy một đám người đang cãi lộn, bên cạnh có một nam nhân vận y phục xanh sẫm can gián không ngừng.
Có chút tò mò, nàng bèn cho nha hoàn đi nghe ngóng.
Hóa ra tửu lâu này hôm nay kỉ niệm ngày khai trương, liền mở ra hình thức rút thăm trúng thưởng.
Theo đó, quán sẽ cho mỗi khách nhân bốc một lá phiếu trong hòm đựng.
Ai rút trúng thì sẽ được lĩnh số bạc tương ứng mà trên lá phiếu đã ghi, tất cả có năm bậc từ một đến năm lượng.
Mà cái đám người đang cãi nhau kia chia làm hai phe, mỗi một bên đều rút thăm nhưng giữa chừng không biết vì sao lại đánh rớt, trùng hợp hai lá phiếu lại rơi cạnh nhau nhưng chỉ có một phiếu là trúng thưởng.
Vì thế mới xảy ra chuyện tranh giành này.
Lê Vân nhìn đám người không ngừng gân cổ lên cãi, có chút nhàm chán quay đầu lại.
Đối với hầu phủ mà nói số bạc này chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với những người bình thường này thì lại là một số tiền không nhỏ.
Ngay khi nàng định buông rèm xuống, một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị lại thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ thấy nam nhân mặc y phục xanh sẫm kia đang khoanh tay đứng bên cạnh đám người nói:
"Các vị huynh đài, đều là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, há lại vì một chút bạc mà tranh giành đến ta sống ngươi chết như vậy?"
Dừng một chút liền lắc đầu, bộ dáng không còn gì để nói, nói tiếp:
"Lại còn giống như lưu manh côn đồ chửi nhau, đánh lộn ở chốn đông người.
Thật sự là mất mặt."
Cả đám người lập tức quay sang trừng mắt nhìn hắn:
"Ngươi thì biết cái gì.
Dẹp qua một bên đi."
La Nhất Phong có chút xấu hổ sờ sờ mũi, đang suy nghĩ xem có nên "dẹp qua một bên" hay không.
Trong đám đông lại truyền ra một tiếng la lớn:
"Đại ca, đệ bốc được phiếu rồi này."
Chỉ thấy La Tiểu Lục trong tay quơ quơ một tờ giấy, vui vẻ cười tít mắt chạy lại gần.
Lúc này đột nhiên va phải một nam nhân, tờ giấy trên tay liền bay đi mất.
La Nhất Phong: "..."
La Tiểu Lục vội vàng chạy theo phương hướng của lá phiếu, liền thấy một thanh niên đang khom người nhặt lên rồi.
Hắn vội nói:
"Vị đại ca này, đó là lá phiếu của ta ah."
Thanh niên liếc hắn một cái, khinh thường nói:
"Đây rõ ràng là ta rút được, dựa vào đâu mà nói là của ngươi?"
Lúc nhặt lên hắn đã nhìn rồi, lá phiếu này có giá trị cao nhất năm lượng bạc ah.
Hôm nay đúng là ngày may mắn.
La Nhất Phong lúc này đã đi tới, nhìn nam tử kia hừ cười:
"Rõ ràng ta thấy ngươi nhặt nó lên.
Không lẽ lại trùng hợp như vậy? Ngươi cũng là đánh rớt?"
Thanh niên vẫn cứng mỏ:
"Chẳng lẽ không được sao?" Nói xong lại nhìn hai người hừ lạnh:
"Không phải các ngươi là huynh đệ sao? Lời ngươi nói ai mà tin được."
La Nhất Phong trong mắt ánh lên tia sáng lạnh, rất nhanh liền thu hồi.
Cười mỉa nói:
"Rất nhiều người có thể làm chứng cho chúng ta.
Không tin thì ngươi đi hỏi thử?"
Thanh niên vốn đã bị khí thế của hắn làm run sợ, có chút chột dạ nói:
"Các ngươi ỷ người đông thế mạnh ăn hiếp một mình ta?"
Nói xong liền gân cổ lên hướng người xung quanh cáo trạng:
"Mọi người mau lại đây mà xem.
Có kẻ muốn giở trò trấn lột giữa ban ngày này."
Đám đông vốn còn đang xem bên kia đánh lộn liền quay đầu lại.
Nghi hoặc nhìn ba người đang bất phân thắng bại mà xì xào.
La Tiểu Lục tức giận, mắt to trợn lên nói:
"Ngươi cái đồ vô sỉ này.
Dám cướp tiền của chúng ta?"
Xưa nay chỉ có bọn họ đi cướp của người khác, làm gì có chuyện để cho người khác cướp đồ của mình.
La Nhất Phong cũng nổi giận, thô tục nói:
"Con mẹ ngươi, dám vu oan lão tử? Ông đây hôm nay cho ngươi biết tay."
Nói xong liền xắn ống tay áo chuẩn bị tẩn gã một trận ra bã.
Đám người mới vừa cãi lộn: "..."
Đã nói nam nhi đầu đội trời đâu? Sao mới đó mà đã như lưu manh chửi đánh lộn xộn ở chốn đông người rồi?
Đúng lúc này, một nữ tử tiến về phía bọn họ, giọng nói thanh thúy vang lên thành công ngăn chặn một hồi động võ.
"Các vị công tử, xin nghe tiểu nữ nói một vài lời."
Đợi tất cả mọi người quay đầu lại rồi, nữ tử mới tươi cười nói:
"Mọi người vì một lá phiếu thăm trúng thưởng mà động thủ thật không tốt.
Vừa nãy chủ tớ chúng ta ở đằng kia cũng có quan sát một chút chuyện xảy ra ở bên này.
Cho nên.."
Nói đến đây nàng liền dừng lại, hướng về phía thanh niên bình thường đang có chút không yên kia, tiếp lời:
"Ta nghĩ vị công tử này vẫn nên xin lỗi hai vị kia đi.
Lá phiếu rõ ràng là ngươi nhặt được của vị tiểu công tử kia, lại nói là ngươi rút được.
Đều nói quân tử nhặt được của rơi nên trả lại người mất.
Ngươi làm như vậy thật sự là có chút không đúng ah."
Thanh niên vốn cũng là một nho sinh, bị một cô nương nói như vậy.
Trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ lại quẫn bách.
Chỉ vì một chút lòng tham liền nhất thời làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Nhìn người xung quanh đang không ngừng chỉ trỏ bàn tán, có chút chật vật mà rời đi nơi này.
Trước khi đi còn không quên trả lại lá phiếu rút thăm cho La Tiểu Lục.
La Nhất Phong lúc này đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc trầm ổn thường ngày, chắp tay về phía cô nương kia ôn hòa nói:
"Đa tạ cô nương giải vây giùm chúng ta.
Không biết có thể hỏi quý danh cô nương để tiện sau này báo đáp?"
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý định báo đáp người ta.
Dù sao thì hắn cũng không có cái gì để mà báo ah.
Chỉ thấy cô nương kia mỉm cười đáp:
"Công tử không cần khách khí, là tiểu thư nhà chúng ta thấy vị công tử kia không nói lý như vậy mới bảo ta ra làm chứng cho hai vị một chút.
Thật sự không có gì to tát cả, công tử không cần để trong lòng."
"Vậy làm phiền cô nương chuyển lời cảm ơn của ta đến tiểu thư của cô một chút."
Nữ tử khẽ mỉm cười, gật đầu đáp:
"Được, ta sẽ chuyển lời thay công tử.
Giờ xin phép được cáo từ." Nói xong liền xoay người rời đi.
La Nhất Phong nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang im lìm đậu ở bên đường.
Loáng thoáng còn có thể thấy gương mặt của người con gái bên trong, thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn.
Đinh Hương ngồi bên cạnh tiểu thư nhà mình, vui đùa nói:
"Vị công tử kia không những tuấn tú mà còn rất lễ độ ah.
Tiểu thư người thấy sao?"
Lê Vân khẽ liếc nhìn nàng, không nhanh không chậm đáp:
"Ngươi là từ chỗ nào nhìn ra được thế?"
Chẳng lẽ không thấy bộ dáng hùng hổ của hắn lúc chuẩn bị đánh người ah.
Bất quá cũng là một người khá thú vị.
Cho đến khi nàng về đến nhà.
"Muội muội, giới thiệu với ngươi một chút.
Đây là..
abcxyz.."
Lê Vân và nha hoàn: "..."
Sao đám người này lại ở đây?.