Chương 35: Chân tướng.

Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuẩn bị... chuẩn bị gì?
Khóe miệng Thư Nhan cong lên vẽ ra nụ cười hèn mọn, cô bắt đầu nhớ lại tràng cảnh xấu xa, âm thanh cao vút kèm theo cảm xúc...
-------------------------------------------
Ngô Quân Trạch nhất quyết ở lại, Cao Thiên Hồng cũng không còn gì để nói. Trong chuyện này Ngô Quân Trạch so với Cao Thiên Hồng nhìn thoáng hơn, rốt cuộc tính cách của Ngô Quân Trạch trầm ổn một chút còn tính tình Cao Thiên Hồng quá bốc đồng, có nhiều góc cạnh cần được rèn giũa.
Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ngô Quân Trạch, khuyên Cao Thiên Hồng về nhà, Diêu Thư Hàm cũng thúc giục Thư Nhan mau rời khỏi, giờ này về nhà vừa kịp cơm trưa, buổi chiều lên lớp là ổn.
Diêu Thư Hàm đẩy Thư Nhan ra ngoài cửa, Thư Nhan dừng bước quay lại nhìn, cô muốn tìm phòng của Diêu Thư Hàm ở đâu:
"Em vội vậy làm gì, chị còn chưa qua nhà em, cho chị xem chút."
"Có gì để xem chứ." Diêu Thư Hàm nhón chân, cố ngăn tầm nhìn của Thư Nhan, Thư Nhan nghiêng đầu nhìn, Diêu Thư Hàm cũng nghiêng theo ngăn cản.
"Buổi chiều còn lên lớp, mau trở về."
Thư Nhan nhìn người kia, hỏi:
"Chú cùng dì đâu?"
"Đi du lịch rồi."
Diêu Thư Hàm trả lời, cô không có nói dối, ba mẹ quả thực đi du lịch. Bất quá không có ý định trở về thôi.
Thư Nhan nhìn Diêu Thư Hàm sau đó nhéo nhéo mũi người kia:
"Đi thôi."
"A" Diêu Thư Hàm đánh tay ai kia, "Phiền chết đi được." cuối cùng bước nhanh ra ngoài.
Ngô Quân Trạch cũng muốn ra tiễn hai người.
"Quân Trạch em đừng tiễn nữa. Buổi tối lão sư sẽ đem sách tới cho em." Diêu Thư Hàm nói.
Ngô Quân Trạch cảm kích gật đầu.
"Tạm biệt Diêu lão sư, tạm biệt dì."
Thư Nhan đi đến cầu thang, khóe môi giật giật, kéo mũ trước của Diêu Thư Hàm về phía sau.
"Hắn gọi chị là dì kìa."
Diêu Thư Hàm chỉ lo xuống cầu thang lại bị Thư Nhan kéo ngược về phía sau, ngã vào lòng Thư Nhan.
Cô bắt chước bóp mũi ai kia:
"Dì Thư, nếu không... dì muốn người ta gọi dì là chị à?"
Thư Nhan cười, ôm lấy Thư Hàm bước xuống cầu thang.
"Dì Diêu à, gọi một tiếng chị nghe thử xem."
"Lão bất tử." Diêu Thư Hàm hất tay người kia ra.
Thư Nhan không vui.
"Chị vốn lớn hơn em, gọi chị có sao đâu."
"Em gọi rồi đó, lão bất tử, so với tiếng chị lớn hơn rồi đó."
Thư Nhan lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười.
----------------
Điện giật - dùng thuốc- tưởng tượng của liệu pháp ác cảm.
Thời gian giật điện là 20 ~30 phút ... thường trước khi kích thích nôn thì cho bệnh nhân dùng thuốc emetin hoặc morphine để đạt được hiệu quả nôn ói một cách nhanh chóng nhất... dùng ngôn ngữ kích thích bệnh nhân, đem những ảo tưởng cùng với những điều làm người ta chán ghét kết hợp với nhau...
(Emetin: Thuốc có nhiều độc tính và tích tụ trong cơ thể gây độc tính ở tim, thận, hệ thần kinh nên hiện nay ít dùng và được thay thế bằng dẫn chất tổng hợp là dehydroemetin ít độc hơn. Độc tính của thuốc có thể gây nôn mửa, rối loạn tiêu hóa.)
Morphine: là một loại thuốc giảm đau gây nghiện, ngoài ra còn có tác dụng phụ kích thích trung khu nôn gây nôn.)
Điều trị sai giới tính.
Điều trị đồng tính luyến ái.
Bốp----
Nhan dùng sức đem cuốn sách vỗ lên bàn, bực bội xoa xoa ấn đường. Toàn viết lung tung.
"Thật không hiểu một người luôn theo đuổi sự lãng mạn như Diêu Thư Hàm sao lại đối với em khăng khăng một mực, trị liệu chán ghét (trị liệu ác cảm) cũng..."
Trong đầu vang vọng câu nói đầy chê cười của Lan Hề, nó làm Thư Nhan buồn bực, trí nhớ của cô vốn không tốt nhưng không biết sao hết lần này lần khác lại đem câu nói đó nhớ kỹ như vậy.
Sau khi tỏ tình với cô hồi cao trung, trên người Diêu Thư Hàm xảy ra chuyện gì? Mễ Nhu. Mễ.Tiểu.nói.lần lượt.từ lời của Lan Hề có thể suy đoán một chút hẳn là Diêu Thư Hàm đã từng trải qua trị liệu chán ghét, chữa bệnh gì? Đồng tính luyến ái? Diêu Thư Hàm không có khả năng tự đem cái chuyện đồng tính luyến ái xem là một loại bệnh, Vậy ai đem em ấy đi? Hoặc là ai cưỡng ép đem em ấy đi bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị bằng trị liệu chán ghét?
Tâm tư của Thư Nhan lại dậy lên không ít khi mấy ngày trước thời điểm đến nhà Diêu Thư Hàm tóm hai tên nhóc kia, cô lưu ý phòng bếp, các kệ xếp vaat65 dụng đều bám đầy bụi, rõ ràng thời gian dài không đụng tới, chắc chắn nhà Diêu Thư Hàm trước không có người ở.
Ba mẹ em ấy đâu? Thật là đi du lịch? Đi chơi ở đâu đến nỗi phòng bếp đã bắt đầu phủ bụi.
Hơn nữa Diêu Thư Hàm còn dám tùy tiện lưu người ở nhà, Ngô Quân Trạch thi tốt nghiệp cũng phải 3 tháng, ba mẹ em ấy cũng chưa về?
Ha, Thư Nhan khẽ cười, cô thật muốn hỏi Diêu Thư Hàm một chút cho ra lẽ, ba mẹ em đi du lịch hay căn bản không còn quản em nữa rồi?
Thư Nhan gõ gõ bàn hai cái, đem sách cất xong lại lên mạng lướt lướt rồi ghi ghi xóa xóa.
Cô mở cửa phòng đi ra ngoài, Diêu Thư Hàm đang đổ sữa cho Dưa Chua ở phòng khách, thấy cô xuất hiện liền hỏi:
"Đóng cửa ở trong phòng làm gì vậy?"
Thư Nhan ngồi xổm xuống sờ đầu Dưa Chua:
"Thời gian em nhốt mình trong phòng cũng tương đối nhiều đó chứ."
Diêu Thư Hàm nghiêm mặt nói:
"Em sáng tác cần không gian an tĩnh."
Nhớ tới cuốn sách "Độc giả" ở cạnh gối đầu, Thư Nhan nói:
"Chị thấy tác phẩm của em trong 'Độc giả'"
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan.
"Chị xem ba lần, ngoại trừ bài khóa thì đây là lần đầu tiên chị đem một cuốn sách toàn là chữ đọc ba lần, trước đây làm bài thi cũng chỉ đọc đề hai lần."
Thư Nhan đứng lên nhìn về phía Thư Hàm.
Cô rất nghiêm túc nói:
"Nhưng chị đọc không hiểu."
"..." Diêu Thư Hàm vừa quay đầu qua chỗ khác vừa xoay người, "Chị xem không hiểu có thể không cần nói ra."
Thư Nhan sờ mũi.
Diêu Thư Hàm có chút không vui, ở phương diện sáng tác cô rất chăm chỉ:
"Thư Nhan, chị có biết đôi khi lời nói của chị làm người khác rất đau lòng không. Phải, chị đọc không hiểu... là lời thật lòng... nhưng chị không thể dùng phương thức biểu đạt khác được hả?"
Thư Nhan cảm thấy cách mình nói chuyện vừa rồi không hay cho lắm, nhưng lại không biết không hay chỗ nào, cô vẫn là người trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó, rất ít khi bận tâm đến cảm nhận của người khác.
Trước đây người khác nhìn cô thế nào... cô cũng không quan tâm nhưng bây giờ cô rất quan tâm đến cách nhìn của Diêu Thư Hàm.
Cô hỏi:
"Vậy chị phải nói như thế nào?"
Haizz-- Thư Hàm cúi đầu chớp mắt, "Em cho rằng chị không nên nói gì cả." sau đó xoay người muốn rời đi.
"Thư Hàm" Thư Nhan một tay từ phía sau ôm chặt thắt lưng Diêu Thư Hàm, tay còn lại xoa tóc người ta.
"Chị muốn nói là, chị nghe mọi người trong phòng làm việc nói trong cuốn 'Độc giả' có tác phẩm của em nên chị mới đặc biệt đi mua."
Diêu Thư Hàm cúi đầu không nói gì.
Thư Nhan muốn nhìn mặt người kia nhưng không nhìn được, cô đành phải nói tiếp:
"Chị nhìn thấy toàn chữ là chữ thì đã muốn ngất, trình độ ngữ văn của chị em hiểu rõ mà. Chị rất muốn biết em đang suy nghĩ gì, chung quy em cái gì cũng không nói cho chị biết, có đôi khi nói thì cũng chỉ nói một nửa. Chị nguyện ý đoán suy nghĩ của em nhưng chị không thể mỗi lần đều đoán trúng được, chỉ cần đoán sai em sẽ tức giận, sẽ hoài nghi chị. Khởi đầu của chúng ta đã không dễ dàng, em còn làm như vậy, không phải càng làm cho chị không tìm được phương hướng sao."
"Em không bảo chị đoán cái gì cũng không bảo chị suy nghĩ gì cả." Diêu Thư Hàm ngẩng đầu cười cười, giơ tay sờ mặt Thư Nhan.
"Em chỉ nói là chúng ta cùng bên nhau ba năm, nếu như ba năm sau chị còn thích em, chúng ta liền cùng một chỗ. Còn cái gì chị không rõ nữa chứ."
Mi mắt Thư Nhan rũ xuống, cô cầm lấy tay Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng ôm lấy Thư Nhan:
"Đừng đoán nữa. Em chỉ là tùy tiện viết thôi, không có ý gì đâu."
Thư Nhan dùng chóp mũi cọ cọ lên tóc Diêu Thư Hàm:
"Vậy bây giờ chúng ta xem là gì của nhau?"
Diêu Thư Hàm nở nụ cười, ở bên tai người kia nói:
"Cho chị thời gian chuẩn bị, theo đuổi em thật tốt."
Một dòng điện chạy từ xương cụt dọc theo cột sống chui lên não, điện giật làm cho đầu óc của Thư Nhan tê tê, tư duy cũng kịp thời hơn.
Chuẩn bị... chuẩn bị gì?
Khóe miệng Thư Nhan cong lên vẽ ra nụ cười hèn mọn, cô bắt đầu nhớ lại tràng cảnh xấu xa, âm thanh cao vút kèm theo cảm xúc...
"A" chợt cảm nhận một trận đau từ bên hông, Thư Nha kêu lên, "Em nhéo xong chưa"
Diêu Thư Hàm chọt chọt trán người kia, nói:
"Nhìn vẻ mặt dâm đãng của chị thì có thể biết được nội tâm hạ tiện của chị."
Diêu Thư Hàm muốn trở về phòng ngủ, Thư Nhan lại bắt lấy cổ tay cô:
"Diêu lão sư, nội tâm của em rất cao thượng sao?"
Càng làm bộ không thèm để ý thì càng dễ dàng lộ ra kẽ hở.
Ở nhà Thư Nhan ăn mặc rất tùy ý, áo ngực cũng không mặc, áo quần thì mỏng manh, thậm chí có thể nhìn thấy cái chỗ nhô nhô.
"Em..." Chú ý tới Thư Nhan nhìn chằm chằm mặt mình,Diêu Thư Hàm vội dời ánh mắt.
"Ngược lại cao thượng hơn chị." rầm một cái đóng cửa lại.
Thư Nhan lạnh run khoanh tay trở về phòng mặt thêm quần áo.
Mẹ nó, học tỷ bất lương dạy toàn cách câu dẫn, ở nhà phải mặc đồ ít, mặc ít mặc ít, đều làm cô lạnh đến nỗi sinh bệnh luôn rồi!.
Dâm đãng thì dâm đãng, ngược lại Thư Nhan cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì, hừ!
-----------
Cuối tuần Thư Nhan hẹn Lan Hề ra ngoài.
Hai người hẹn gặp mặt ở tiệm cà phê Lam Sơn.
Chẳng biết vì sao từ lần gặp mặt lần trước, số lần Lan Hề tìm Thư Nhan càng ngày càng ít. Sau đó Lan Hề lại có một chuyến đi xa nên cũng không chủ động liên lạc với Thư Nhan, đều là có chuyện Thư Nhan sẽ 'thỉnh giáo' Lan Hề. Lúc đầu Thư Nhan thường gửi tin nhắn nhưng lần này cô chủ động muốn gặp mặt để hỏi rõ một số sự tình.
Trước đây cùng Diêu Thư Hàm lập hiệp ước, Thư Nhan không dám để cho bản thân đơn độc đi ra ngoài hay là bất ngờ gặp mặt, nếu như bị Diêu Thư Hàm phát hiện thì muốn dỗ ngọt vợ thì khó khăn lắm.
Cho nên Thư Nhan tìm một cái cớ thật tốt, cô nói muốn đến nhà một đồng học tên là Châu Giai Giai để hỏi thăm gia đình.
Thật hay là nhà Châu Giai Giai đồng học thực sự mở một tiệm cà phê Lam Sơn.
----
9 giờ sáng, Lan Hề đến điểm hẹn rất đúng giờ, cô nhàn nhã ngồi bên cửa sổ lật tạp chí.
Thư Nhan bởi vì trên đường bị kẹt xe nên đến trễ 10 phút, thở phì phò chạy tới rồi ngồi xuống, nhìn trên bàn ngoại trừ khăn giấy với bình hoa thì cái gì cũng không có, mới hỏi:
"Chị không chọn thứ gì sao?"
Lan Hề cũng không ngẩng đầu nhìn Thư Nhan:
"Em có việc thì nói nhanh chị không có thời gian."
"Ha" Thư Nhan cười, "Là ai nói giúp em chính là giúp chính mình, mấy hôm trước còn như cao su gỡ cũng không được, giờ dđịnh qua cầu rút ván?"
Lan Hề khép sách lại, "Chị thích" sau đó mỉm cười nhìn Thư Nhan, "Chị không gấp, em gấp."
Mẹ nó! Đây quả là học tỷ thất đức mà!
Thư Nhan trong lòng phát điên lên, thật phải gọi Diêu Thư Hàm đến xem, nói cô tiện, cái kẻ Lan Hề này so với cô còn tiện hơn gấp trăm ngàn lần!
Thư Nhan đoạt lấy sách trong tay của người kia, hỏi thẳng:
"Em hỏi chị, chị có thể trả lời là... có hoặc không."
"Ừm ừm." ngón tay Lan Hề cuộn lấy lọn tóc, dù bận vẫn tỏ vẻ ung dung.
"Diêu Thư Hàm có phải từng trải qua trị liệu chán ghét." Thư Nhan hỏi.
Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lan Hề ngẩn người.
Thư Nhan dùng tay ra hiệu cho Lan Hề không cần vội ngụy biện.
"Em biết chị có học vị bác sĩ tâm lý học, trong lúc học có ở Trung tâm thần kinh ở thành phố L tiếp xúc qua." cô còn bổ sung một câu, "Dương Lâm Lộ là bạn cùng phòng hồi đại học của em."
Chỉ dùng câu sau, Lan Hề đã biết chuyện gì xảy ra. Giỏi lắm, bị con heo đồng đội bán đứng rồi, còn là em họ thân thiết.
Ngày đó điều tra xong bệnh án của Diêu Thư Hàm lưu lại ở Trung tâm thần kinh, Lan Hề liền liên lạc với Dương Lâm Lộ muốn cho Hàn Giang Tuyết tìm được một chân vào lớp học ban đêm, Dương Lâm Lộ truy hỏi lai lịch Hàn Giang Tuyết mới biết được Lan Hề cùng Hàn Giang Tuyết có thể quen biết sâu như vậy vẫn là nhờ Diêu Thư Hàm dẫn đường nên cũng moi thông tin về Diêu Thư Hàm ra 'ánh sáng'.
Lừa cũng không lừa được nữa, không bằng thẳng thắng nói ra, dù sao sớm muộn gì Thư Nhan cũng phải biết Diêu Thư Hàm cứ luôn sầu muộn như vậy không phải chỉ riêng chuyện này.
Nói ra, chuyện thành thì cô là người tốt; chuyện đổ bể, người xấu cũng là cô.
Cái nào cũng đều phải nói, vậy thì cứ nói ra thôi.
Lan hề thừa nhận:
"Phải!"
Thư Nhan nheo mắt lại:
"Ai đưa em ấy đi?"
Lan Hề thở dài:
"Em có biết em ấy luôn sống một mình không?"
----------------------------
Lão Thư mặc dù hời hợt chứ thông minh lắm nhất là mấy thứ về vợ của mình đồng thời cũng đê tiện lắm đừng xem thường :v