Chương 121: Cường ngạnh

Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Benedict nghe nói rất nhiều nhân viên nghiên cứu hóa học đều tập hợp tĩnh tọa thị uy, sắc mặt lập tức liền âm trầm.


Đại tướng Leopold gõ bàn, hỏi: "Làm sao vậy?"


Benedict khó xử nói: "Diệp Tố có một người thầy đồng dạng đến từ Trung Quốc, gọi là Lý Hoằng Hậu, ngài hẳn đã nghe nói qua. Hôm nay hắn hướng tôi yêu cầu muốn thấy Diệp Tố, nhưng bị tôi cự tuyệt. Chỉ sợ hắn đã nhận ra cái gì, mới có thể tập kết những người khác tạo áp lực cho tôi."


"Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới." Lời nói Leopold rõ ràng mang theo bất mãn với Benedict.


"Vậy sao bây giờ?" Benedict hỏi.


Leopold trầm tư một lát, mới cau mày nói: "Trước để tiến sĩ Miranda gặp bọn họ."


Benedict vui vẻ, tiến sĩ Miranda có quyền uy tuyệt đối trong giới hóa học, nàng vừa ra mặt, những người Lý Hoằng Hậu đó cùng lắm cũng chỉ có thể xem như vãn bối, nhiều ít cũng phải cho nàng điểm mặt mũi.


Không biết Leopold đạt thành hiệp nghị gì với tiến sĩ Miranda, khiến tiến sĩ Miranda đều không từ chối thỉnh cầu của bọn họ, nghe Benedict giải thích nhân quả trước sau, tiến sĩ Miranda nhẹ nhàng gật đầu, để trợ lý đẩy mình đi ra ngoài.


Mười mấy người khiến đại đường trở nên thực chen chúc, nhưng không khí phá lệ an tĩnh, sắc mặt mỗi người đều trầm tĩnh, nhìn như hiền hoà, nhưng lại quật cường, không đạt mục đích không bỏ qua.


Thời điểm tiến sĩ Miranda vừa tiến vào không gây bất luận xôn xao gì, thẳng đến một lúc lâu sau, có người mở to hai mắt đứng lên, khó có thể tin hỏi: "Là giáo sư Miranda sao?"


Miranda ánh mắt già nua khẽ gật đầu.


Người nọ lập tức kích động lên, hai ba bước chạy đến phía trước Miranda, nửa ngồi xổm, giống đứa bé nhìn thấy mẹ, hốc mắt ướt át, "Giáo sư, tại sao ngài lại đến nơi này?"


Miranda mở miệng nói mấy câu, nhưng thanh âm quá mức mỏng manh, người nọ nghe không rõ, vẫn là trợ lý lặp lại một lần: "Tiến sĩ nói, cũng là vì mã hóa tin tức sóng."


Người nọ liên tục gật đầu: "Giáo sư trăm tuổi tuổi hạc* còn vướng bận sự nghiệp nhân loại, làm người kính nể."


*tuổi hạc là tuổi thọ cao


Lúc này, tất cả những người khác cũng đều nhận ra tiến sĩ Miranda, những vị đang ngồi, cho dù chưa từng được tiến sĩ chỉ điểm qua, cũng là nghe tên nàng mà lớn lên. Tiến sĩ Miranda cả đời không lập gia đình, cống hiển tất cả cuộc đời cho sự nghiệp hóa học, thành tựu chồng chất, không người không phục.


Trong lúc nhất thời, không khí nguyên bản an tĩnh liền bị đánh vỡ, mỗi người đều tỏ vẻ tôn kính mà đứng lên, lần lượt thăm hỏi tiến sĩ Miranda.


Sau khi hàn huyên ban đầu qua đi, trợ lý thay thế Miranda hỏi: "Tiến sĩ hỏi mọi người, vì sao không đi nghỉ ngơi lại tụ tập ở chỗ này? Bà ấy hy vọng, trong sinh mệnh còn sót lại không nhiều lắm của bà, có thể nhìn thấy mọi người khiến hóa học trở nên càng xuất sắc ngoạn mục."


Mọi người nhìn về phía Lý Hoằng Hậu.


Lý Hoằng Hậu từ trong đám người đi ra, hắn trước kia chưa từng tiếp xúc cùng tiến sĩ Miranda, hai người có vẻ có chút mới lạ. Lý Hoằng Hậu tôn kính nói: "Xin chào tiến sĩ, chúng ta sở dĩ tạm thời buông công tác cùng nghỉ ngơi, là do muốn biết tin tức của học sinh tôi. Theo lời đội trưởng Bensford nói, đệ tử của tôi bởi vì phạm vào sai lầm chính trị mà bị bắt giữ, tạm thời không ai được thăm hỏi. Nhưng làm một người thầy, đều hy vọng hơn nữa tin tưởng học sinh của mình chính trực thiện lương. Tôi cho rằng hắn hẳn là có nỗi niềm khó nói, không có cơ hội nghe đau khổ của hắn một chút, thật khiến người đau lòng."


Trợ lý cúi người nghe xong trong chốc lát, nói: "Tiến sĩ bảo mọi người về trước, bà ấy sẽ tìm đội trưởng Bensford nói chuyện."


Lý Hoằng Hậu có chút khó xử.


Nhưng những người phía sau hắn, có không ít người hưởng ứng lời nói của Miranda, đã có ý tứ lui lại, có hai người còn khuyên bảo Lý Hoằng Hậu.


Nhưng râu xồm tới từ nước Mỹ lại nói: "Dù sao cũng đã tới, để đội trưởng Bensford thấy chúng tôi rồi lại nói, tôi thấy tiểu tử Diệp Tố kia khá tốt, tôi phải hỏi cho rõ ràng."


Tiến sĩ Miranda còn chưa nói, trợ lý nàng liền bất mãn nói: "Các người là không tin tiến sĩ sao?"


"Không phải không tin." Lý Hoằng Hậu vội nói, "Là tôi quá mức quan tâm học sinh của mình, chờ không được."


Trợ lý vốn định nói tiếp, tiến sĩ Miranda lại nâng tay ngăn cản hắn, trợ lý đành phải rầu rĩ không vui mà câm miệng, nghe tiến sĩ lên tiếng.


Sau một lúc lâu, trợ lý mới lại tiếp tục nói: "Tiến sĩ nói, một khi đã vậy, trước tiên mọi người liền đợi ở đây, hiện tại bà ấy liền đi tìm đội trưởng Bensford."


Nói xong, trợ lý liền nhanh chóng đẩy tiến sĩ Miranda rời đi, cực kỳ bất mãn với chuyện những người này không tin tưởng Miranda, ném lời cảm tạ của Lý Hoằng Hậu lại sau lưng.


Lý Hoằng Hậu có chút xấu hổ mà cười cười. Một số người khác xem như là học sinh Miranda, giờ phút này cũng thập phần khó xử.


Im lặng không nói gì một lát, một đám lại trầm mặc ngồi trở lại.


Hết thảy tình huống trong đại đường đều bị Leopold cùng Benedict theo dõi.


Nhìn thấy Miranda dễ dàng rời đi như vậy, Benedict chau mày: "Tiến sĩ chỉ đi làm chút phô trương?"


Leopold hừ một tiếng — hướng về phía Benedict, "Đó là do bà ấy thấy được rõ ràng. Lý Hoằng Hậu người này, giống y như đúc phần lớn người Trung Quốc."


Thời thời khắc khắc treo lên khuôn mặt ôn hòa, nhưng một khi chạm tới điểm mấu chốt, lại cố chấp đến đến chết mới thôi. Đừng nói hai người chưa từng tiếp xúc qua, kể cả Miranda có từng chỉ điểm Lý Hoằng Hậu, chỉ sợ Lý Hoằng Hậu cũng không vì tình cũ mà lựa chọn lui bước.


"Chúng ta đây chẳng lẽ phải lùi bước trước thị uy của họ?"


"Nếu cậu có thể giải quyết Diệp Tố sớm một chút, việc này cũng sẽ không xảy ra." Leopold nhìn thấu tâm tư của Benedict, bất mãn nói, "Áp lực ngoại giới với tôi cũng nặng hơn, chuyện mã hóa tin tức sóng này cần được giải quyết mau chóng."


Benedict xấu hổ gật đầu, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Những người đó nói thế nào?" Ý hắn là chỉ những người phái chủ hòa.


Leopold nói: "Bọn họ thu được tin tức Tiếu Thừa truyền ra, bất quá hiện tại vẫn đang trong thời kỳ thảo luận. Dù sao việc tróc nguyên tố ký sinh đặt trên người Diệp Tố có điểm không thể tưởng tượng, bọn họ vô pháp xác định tính chuẩn xác của tin tức. Nhưng không bao lâu, dù kết quả thảo luận thế nào, bọn họ đều sẽ tạo áp lực với chúng ta. Cho nên mệnh lệnh phía trên truyền cho tôi là, trước khi bọn họ tạo áp lực phải bắt đầu tróc được nguyên tố kí sinh, nếu không các phe đồng minh khác không thấy được ích lợi mà chuyển sang giao hảo với phái chủ hòa, đến lúc đó chúng ta phải chắp tay đưa Diệp Tố ra."


Vào thời điểm bọn họ nói chuyện, tiến sĩ Miranda cũng được trợ lý đẩy tới nơi.


Trợ lý lạnh lùng nói: "Tiến sĩ cho các anh dùng thủ đoạn sức mạnh, hai đám người đều là ăn cứng mà không ăn mềm."


Lý Hoằng Hậu cùng Diệp Tố kỳ thật là không ăn cứng cũng không ăn mềm, Lý Hoằng Hậu là bản tâm kiên định, Diệp Tố là bồi hồi không chừng, đành phải cưỡng ép.


"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy." Leopold thở dài, "Nháo đến nước này thật không phải điều tôi mong muốn."


Benedict muốn nói cái gì, lại bị Leopold mạnh mẽ cắt ngang: "Đừng nói với tôi cái kế hoạch cộng tác hài hòa gì gì kia của cậu, mấy ngày nay ngoại trừ nhìn cậu lãng phí thời giờ, một chút tiến triển cũng không có. Còn tiếp tục như vậy, xem cậu giải thích với phía trên thế nào."


Benedict bị nghẹn lại, không cam lòng nhưng lại vô kế khả thi.


Đợi khi tiến sĩ Miranda rời khỏi, Benedict mới kỳ quái hỏi: "Tiến sĩ tựa hồ còn sốt ruột hơn chúng ta."


"Bà ấy già rồi." Leopold nói, dừng một chút còn nói thêm: "Bà ấy quá già rồi."


Khi một người đạt tới mốc 60 tuổi, sẽ sợ hãi tử vong, lo lắng sốt ruột. Khi đạt mốc 80 tuổi, sẽ nhìn thấy tử vong, bĩnh tĩnh đạm mạc, đợi ngày tử vong buông xuống. Nhưng nếu tiếp tục chờ, chờ tới trăm tuổi, đem sinh mệnh đều hóa thành một hồ nước lặng. Nếu gió êm sóng lặng thì còn tốt, nhưng nếu một hòn đá rơi xuống, liền sẽ tản mát ra hơi thở hủ bại kinh người, người khác nhìn thấy là dày nặng, tự mình cảm nhận là tuyệt vọng hít thở không thông.


Diệp Tố chính là cục đá kia, vào lúc Miranda tuổi già tạo nên gợn sóng. Nhưng nàng già rồi, quá già rồi, nàng hiểu rõ mình không có khả năng may mắn như hồi tám mươi tuổi, không lại có tiếp hai mươi năm. Nhưng hóa học rộng lớn mạnh mẽ hiển lộ một góc băng trước mắt nàng, nàng làm sao có thể để vậy mà ra đi?


Nhanh lên đi. Miranda không lúc nào không thúc giục Leopold trong lòng, khiến Diệp Tố trở lại địa phương hắn nên ở, làm việc hắn nên làm, tróc ra nguyên tố ký sinh cùng lĩnh vực hóa học mới.


Leopold ngạo nghễ cảm thán xong, ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, "Trong rất nhiều lĩnh vực, dù tuổi tác như Diệp Tố cũng vẫn không đủ trẻ. Thượng đế ban cho chúng ta sinh mệnh xa xa không đủ, cho nên, vẫn là nhanh lên đi."


Leopold sải bước rời khỏi văn phòng, lấy ra điện thoại, hạ xuống một loạt mệnh lệnh. Bầu không khí rét lạnh đến gần như tĩnh mịch của nam cực, bắt đầu xuất hiện lốc xoáy nóng nảy, cuốn lấy tất cả sinh mệnh, không cho ai trốn thoát.


"Nhốt bọn họ ở nơi này, tin tưởng tôi." tròng mắt hoang dã của Miranda làm Leopold không khỏi cũng sinh ra một ít sợ hãi, chỉ có thể tạm thời tin phục lời nàng nói, dựa theo ý kiến của nàng, Leopold kiến tạo một "Ngục giam" độc đáo.


Đã tới ngày trời trở sáng, chỉ là người nơi này đã giống như nam cực, đều mất đi chờ mong với ánh sáng, hàng năm bao trùm trong đêm tối.


Leopold để Benedict đi giải quyết đám người Lý Hoằng Hậu, còn mình tự tới tìm Diệp Tố.


Khi hắn tiến vào gian phòng nhỏ cầm tù Diệp Tố, Diệp Tố còn đang ngủ thật trầm, cho dù động tĩnh Leopold mở cửa rất lớn, Diệp Tố cũng không sở giác.


"Thật hâm mộ người có thể ngủ an ổn." Leopold không biết đang hâm mộ hay cười nhạo, lập lức đi qua, rung rung bả vai Diệp Tố, "Tỉnh tỉnh."


Diệp Tố thoát ly khỏi thế giới Tinh tế, mở mắt ra lại nhìn thấy một người xa lạ, mà nhìn diện mạo lạnh lùng của người này, không giận tự uy, Diệp Tố trong lòng lộp bộp một cái, ý thức được, giằng co trường kỳ có lẽ đã kết thúc.


Leopold không có tâm tư khác như Diệp Tố, trực tiếp cầm quần áo ném cho Diệp Tố, "Theo tôi đi một chuyến đi."


Diệp Tố không kháng cự, cũng biết mình kháng cự không được, một bên xuyên quần áo một bên hỏi: "Đi đâu?"


Leopold cười như không cười: "Hẳn là một địa phương cậu thực thích."


Đại đường căn cứ, Lý Hoằng Hậu bọn họ đã tĩnh tọa một đêm.


Thời điểm Benedict tiến vào, phía sau còn đi theo một tiểu đội võ trang, trong tay mỗi người đều cầm theo một cây súng, họng súng chĩa vào đám người có thể viết nên sử hóa học này.


Mười mấy người đều cả kinh đứng dậy.


"Đội trưởng Bensford, cậu đây là đang làm cái gì?"


Benedict vung tay lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Các vị đi hướng này, đừng đi lầm đường, súng chỉ nhận đường không nhận người."


Địa phương hai đám người bị dẫn tới là cùng một nơi, một gian phòng thí nghiệm sáng ngời rộng mở, thiết bị phương tiện đều đầy đủ, tích tụ sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất toàn thế giới. Ngoại trừ nơi này, chỉ sợ không có bất luận thứ gì có thể thỏa mãn chờ mong của một người làm thí nghiệm như vậy. Đối với bất luận một người nhiệt tình yêu thương hóa học nào, đây không thể nghi ngờ, chính là thiên đường. Diệp Tố cùng đám người Lý Hoằng Hậu bị trước sau mà đưa tới nơi này.


Đột nhiên từ không gian chật chội hẹp hòi tới nơi này, Diệp Tố còn có chút không thích ứng, bước chân phóng nhẹ đi vào, nhìn thấy cốc chịu nhiệt sạch sẽ trên đài thí nghiệm, Diệp Tố cười một cái, cầm lấy đi dạo quanh một vòng.


Thời điểm đi qua một nửa, mặt Diệp Tố đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ lại, cốc chịu nhiệt từ tay hắn rơi xuống, vỡ thành từng tia sáng nhỏ vụn.


Không có địa phương nào đáng sợ hơn ở đây, một người nhiệt tình yêu thương hóa học lại phải cự tuyệt thí nghiệm.


Diệp Tố chỉ cần nhìn những thiết bị sạch sẽ đến tỏa sáng đó, trong đầu liền xây dựng nên toàn bộ quá trình thực nghiệm, thăm dò của hắn với nguyên tố ký sinh bởi vì bị người ngăn cản mà đã yên lặng vài ngày, giờ phút này tựa như núi lửa bùng nổ phun trào, cuồn cuộn cuốn đi lý trí, đó là dục vọng thuần túy nhất xuất phát từ nội tâm con người.


Ánh đèn chiếu lên dụng cụ, đổ bóng xuống như từng đôi tay giơ cao, múa may lắc lư (wtf ma chơi à): Tới đi tới đi, phóng ra tư tưởng nhiệt tình của bạn, ở trên người chúng tôi thực hiện tín ngưỡng của bận! (phóng ra+nhiệt tình+trên người+tín ngưỡng =sm :\)