Chương 30: 30: Sinh Nhật Vui Vẻ

Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đột nhiên, hắn nghe được tiếng la của Ôn Hi, "Tiểu Cảnh, tôi không qua màn này được,cậu giúp tôi một chút!"
"Không phải cậu chơi game đồng đội sao, chẳng lẽ!.

"
Lời của Tư Cảnh còn chưa nói xong,đã nhìn thấy màn hình di động được giơ lên trước mặt mình bắt đầu phóng ra từng chùm từng chùm pháo hoa, trên bầu trời dần dần hiện ra bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" thật lớn.

Buổi chiều tháng bảy, mồ hôi khắp người tuôn ra như tắm, chờ đến buổi tối nhiệt độ mới có thể giảm xuống một chút, nhưng mồ hôi vẫn chưa hoàn toàn khô hết, tạo thành một lớp nhờn dính trên người, rất không thoải mái.

Ôn Hi che miệng ngáp to một cái, khóe mắt tăng thêm một tầng hơi nước mỏng, cả người nhìn qua vô cùng mệt mỏi.

Tay trái đặt lên sau cổ quơ quơ đầu, hít một ngụm khí nóng, cảm giác khó chịu phát ra từ trong ra ngoài cơ thể làm cho ngũ quan của cậu đều nhăn lại.

Về đến nhà cậu nhất định phải chạy nhanh đi tắm rửa một cái rồi lao lên giường ngủ đến khi trời đất tối tăm luôn!
Trong phòng khách tối om, yên tĩnh như thường ngày, Ôn Hi quen cửa quen nẻo ra mở đèn lên, nhịn không được lại ngáp một cái, hai mắt còn đang khép nửa, nhưng giây tiếp theo lại bỗng nhiên trừng lớn.

"Tiểu, Tiểu Cảnh sao cậu lại ở chỗ này?"
Tư Cảnh đứng lên, đi từng bước tới gần, "Tôi đang đợi cậu.

"
Ôn Hi thoáng chốc nổi lên một tầng da gà, từ cánh tay lan đến phía sau lưng, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, nhưng cậu lại cảm thấy có chút lạnh giá.

Cười gượng, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh, "Chờ tôi làm gì vậy, không phải tôi đã nói là tôi đi chơi với Điền Thiên sao, còn nữa sao cậu ngồi ở đây mà lại không bật đèn lên, hù chết tôi rồi đây này!"
Cơ hồ là không cho cậu nói hết, Tư Cảnh trực tiếp mở miệng đánh gãy mấy câu lải nhải của cậu, "Ôn Hi.

"
"Làm sao vậy?"
"Tôi đã đợi cậu rất lâu.

"
"Thực xin lỗi, bất quá không phải ngày nào tôi cũng nói là sẽ đi chơi với Điền Thiên sao, hơn nữa thoạt nhìn cậu cũng rất bận.

" Ôn Hi nói nói còn bắt lấy thiếu niên cánh tay lay lay, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, hai mắt dường như sáng lên, "Có phải cậu chưa ăn cơm chiều đúng không, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn một chút nhé?"
Nhưng mà Tư Cảnh vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng Ôn Hi không nhịn được bồn chồn, cũng không dám nhìn vào mắt thiếu niên vì thấy chột dạ, chỉ thử thăm dò gọi một tiếng, "Tiểu Cảnh! ! ".

truyện tiên hiệp hay
Chậm rãi phun ra một hơi, thanh âm Tư Cảnh rất thấp, nhưng lại như tiếng sét đánh xuống mặt đất.

"Ôn Hi, Điền Thiên hôm nay vẫn luôn ở nhà.

"
Tròng mắt như hai viên ngọc đen tuyền của Ôn Hi đột nhiên siết lại, hô hấp cũng cứng lại theo.

"Tôi ngồi ở nhà cậu ta từ 5 giờ, từ giữa trưa đợi đến buổi tối, tôi rất tò mò, Điền Thiên đi chơi với cậu hôm nay, chẳng lẽ là quỷ à?"
Môi giật giật, nhưng cũng không hề có một âm thanh nào phát ra, Ôn Hi không biết lúc này mình nên nói cái gì, cũng không nói nên lời, cổ họng của cậu phảng phất như bị một khối bông chặn lại, thậm chí hô hấp thôi cũng thấy khó khăn.

Tư Cảnh tiếp tục truy vấn, ngữ khí lại hòa hoãn vài phần, "Cậu đi làm cái gì vậy?"
Ôn Hi liếm liếm cánh môi khô khốc, "Chút việc riêng của mình thôi.

"
"Không thể nói cho tôi sao?" Nói xong Tư Cảnh thậm chí còn đợi thêm nửa phút, nhưng mà cũng không đợi được gì, cười hừ hừ tự giễu cợt bản thân, "Quên đi, là tôi đang tự rước lấy nhục thôi.

"
"Trông cậu rất mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

" Nâng nâng tay, Tư Cảnh quay đầu liền đi luôn.

Ôn Hi thật sự rất muốn gọi đối phương lại, sờ sờ đầu của hắn để hắn không nổi giận nữa, kéo cánh tay hắn làm nũng để hắn đem mình đi ăn cơm, nhưng thẳng đến khi thân ảnh đối phương hoàn toàn biến mất trước mắt, thân thể cậu vẫn mảy may không nhúc nhích được chút nào.



( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.

com, mọi nơi khác đều là reup)
Mới vừa trở lại phòng, Ôn Hi lập tức móc di động ra gọi điện thoại, cơ hồ là ngay sau khi vừa được kết nối cậu đã nghiến răng nghiến lợi gầm nhỏ nói: "Điền Thiên cậu làm cái gì vậy, không phải tôi đã nói là nếu Tư Cảnh gọi điện thoại cho cậu hoặc là đi tìm cậu thì cậu nhất định phải bao che giúp tôi, sau đó lập tức liên hệ cho tôi sao! Cậu liên hệ tới chỗ nào vậy hả!"
Bị chặn đúng lúc về, lại còn rời đi không vui vẻ, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là được rồi, ai dè kết quả lại thất bại trong gang tấc, cậu thật sự hận không thể bóp chết cái tên Điền Thiên ngu ngốc này.

"Đại ca à, cái kia có thể trách tôi sao? Tư Cảnh nhà cậu tìm đứa khác tới gõ cửa, nói là tìm tôi, tôi mới vừa mở cửa ra di động đã đổ chuông, tôi còn chưa ấn nút nghe thì cậu ta đã đoạt lấy điện thoại, sau đó lại cười tủm tỉm nói với tôi là cậu ta tự gọi! Loại người này, tâm tư dữ dội còn tỉ mỉ như thế! Loại cải thìa tôi đây làm sao mà có thể đùa với cậu ta được!"
"Vậy sao cậu không cướp lại, kia là điện thoại của cậu cơ mà!"
"Anh à, bộ dáng Tư Cảnh nhà anh như nào anh còn không biết sao, trừ bỏ anh ra có ai dám đoạt đồ vật trên tay cậu ta đâu!" Thanh âm Điền Thiên kêu một tiếng tuyệt vọng, "Còn nữa, tôi còn chưa kịp phản ứng lại cậu ta đã nói là tới tìm cậu rồi, còn hỏi tôi cậu ở đâu, lúc ấy tôi chột dạ như vậy sao mà có thể nghĩ đến cái gì khác chứ!"
Đang nói, giọng của Điền Thiên liền thay đổi, "Nói đi cũng phải nói lại, quan hệ của cậu và Tư Cảnh có cái gì mà không thể nói vậy, cần phải thần thần bí bí như vậy sao, tôi còn tưởng rằng hai cậu mặc chung một cái quần lót đó.

"

"Cậu mới mặc chung một cái quần lót! Hai bọn tôi không có cái thói quen đó!" Ôn Hi theo bản năng phản bác cãi lại, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, "Dù sao cậu cũng thất bại rồi, phần thưởng mà chúng ta đã thoả thuận trước đó đã không còn nữa!"
"Ai da Ôn Hi cậu dù sao cũng phải nói có đạo lý chút chứ, đây cũng đâu phải do tôi tự tiết lộ, ngược lại là mánh khóe điều tra của Tư Cảnh nhà cậu cao minh quá chứ! Tôi mặc kệ, cái trò chơi kia cậu mà không mua cho tôi, tôi sẽ treo cổ ở trước cửa nhà cậu!"
Ôn Hi: "! ! "

( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.

com, mọi nơi khác đều là reup)
Kể từ khi cuộc cãi vã không được coi là cãi vã ngày hôm đó qua đi, Ôn Hi đã ba ngày không thấy Tư Cảnh.

Cậu lúc đầu cơ hồ là hào hứng đếm từng ngày từng ngày trên đầu ngón tay, nhưng tới gần lúc kết thúc, cậu lại không còn những cái nhiệt huyết đó nữa.

Cậu thậm chí còn năm lần bảy lượt hoài nghi, bản thân mình có phải sai rồi hay không, có phải mình nên đi tìm Tư Cảnh, đem hết thảy toàn bộ mọi chuyện nói cho hắn không.

Không gặp nhau cũng khá tốt, ít nhất cũng không cần lo lắng bản thân mình nhịn không được lại lảm nha lảm nhảm nói ra hết.

Ngồi trên sô pha nghĩ ngẩn ngơ, ngón tay Ôn Hi đan lộn xộn vào nhau, tiếng TV mở rất lớn, nhưng một chút cũng không lọt vào trong tai cậu.

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên, người đó mang theo một chút gió khô nóng, khiến cậu vô thức nhìn qua.

Thiếu niên mặc áo đen quần đen thân hình thẳng tắp, mái tóc dài lưa thưa che đi ánh mắt, từ góc độ của Ôn Hi nhìn qua cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Trong lòng bất chợt hiện lên một tia ủy khuất, cậu mở miệng gọi thiếu niên đang bước chân không ngừng lại, "Tiểu Cảnh.

"
"Chào buổi tối, tôi về phòng trước.

"
Ôn Hi mơ hồ cảm thấy, nếu mình thả hắn đi, mối quan hệ giữa hai đứa rất có thể sẽ vỡ vụn như băng rơi hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn thế.

Nghiến chặt răng, cậu trực tiếp hít một hơi rồi nhào tới, tay chân ôm gắt gao lấy thiếu niên như một con gấu túi, " Cậu không được đi!"
Khóe miệng Tư Cảnh cong lên một cái không rõ dấu vết, thanh âm lại lãnh đạm như cũ, "Ôn Hi! ! "
Ôn Hi liều mạng lắc đầu, lấy tay che đi lỗ tai, "Tôi không nghe thấy! Cậu ăn của tôi ở cũng của tôi, cậu dựa vào cái gì mà coi tôi như một người trong suốt!"
"Vậy tôi!.

"

"Không cho nói!"
Ôn Hi căn bản là không cho Tư Cảnh có cơ hội nói chuyện, cậu đương nhiên có thể đoán được là Tư Cảnh muốn nói gì, dù sao người này lúc trước là bị mình chèn ép trăm thứ, nhưng nếu như bây giờ hắn nói ra cái câu kia, không phải tất cả cũng sẽ quay lại như ban đầu sao?
Cậu tưởng tượng Tư Cảnh thay đổi quay trở về cái bộ dạng lãnh đạm như lúc cậu mới đến là đã thấy trái tim khó chịu như bị bóp lấy, tư vị chua xót từ trái tim lan đến khắp người, "Tôi, tôi, tôi qua hai ngày nữa mới có thể nói cho cậu biết là tôi đang làm cái gì, tôi không có coi cậu như người ngoài, cậu không thể như vậy được.

"
Thở dài, Tư Cảnh di chuyển thân thể, ôm người vào trong lồng ngực, "Cậu là trẻ con sao, nói thế nào mà cái mũi cũng sụt sịt khóc nhè theo rồi nè?"
Ôn Hi hung hăng xoa xoa đôi mắt, "Tôi không có khóc nhè, cậu nhìn lầm rồi! Đó là tôi nói nhanh quá nên thở không đều thôi!"
Tư Cảnh cũng không phản bác cậu, chỉ ôn nhu hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?"
Ôn Hi lắc đầu.

"Đi ra ngoài ăn hay là ăn ở nhà?"
Mặt Ôn Hi tức khắc tràn đầy vui sướng, "Cậu làm cho tôi sao?"
Tư Cảnh hỏi lại: "Hay là, cậu làm cho tôi nhé?"
"Cũng không phải không được.

"
"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn sống thật tốt.

" Tư Cảnh vừa nói vừa đi tới phòng bếp.

Ôn Hi đi theo phía sau hắn ríu ra ríu rít như con gà con, "Cậu có ý gì! Cậu cảm thấy tôi nấu cơm rất khó ăn sao? Rõ ràng tôi nấu mì ăn liền rất ngon mà! Lần trước cậu còn uống hết nước mì còn khen tôi nấu ngon, lần này ưm! ưm"
Đem giấy gói kẹo ném vào thùng rác, Tư Cảnh mở ra tủ lạnh, "Muốn ăn cái gì?"
"Tủ lạnh có đồ ăn không?," Mới vừa nói xong Ôn Hi đã thò đầu vào để nhìn, ngoài dự kiến của cậu, vốn tưởng rằng bên trong tủ lạnh sẽ là một mảng trống trơn cư nhiên lại nhét đến tràn đầy, cậu không khỏi trợn tròn mắt, "Sao lại nhiều như vậy? Vậy tùy tiện làm đi, cái gì cũng được, tốt nhất là có tôm rang, thịt thăn chua ngọt, a a tôi còn muốn ăn đậu hũ hạnh nhân nữa.

"
Tư Cảnh trước tiên lấy ra một quả cà chua cười như không cười nhìn cậu, "Cậu kêu cái này là tùy tiện sao?"
Ôn Hi ngậm viên kẹo trong miệng ấp úng, "Không phải cậu cũng đã làm rất nhiều lần rồi sao! ! "
Tư Cảnh rửa sạch cà chua, "Trực tiếp ăn hay là quấy đường?"
Ôn Hi không do dự chút nào, "Quấy đường quấy đường!"
Con dao làm bếp và rau củ quả cơ hồ sáng lên làm nổi bật khớp xương ngón tay rõ ràng của thiếu niên, Ôn Hi không biết trong đầu mình có xâu chuỗi nào bị sai không, lại hỏi: "Tiểu Cảnh, hai ngày nay cậu bận cái gì thế?"
Lời vừa mới ra khỏi miệng đã ý thức được không đúng, cậu vội vàng vẫy vẫy tay, "Coi như tôi không hỏi.

"
Tư Cảnh lại ngó mắt nhìn cậu một cái, ẩn ý nói, "Không, tôi chỉ đang tính cách cướp ngân hàng nhanh hơn thôi.

"
Ôn Hi: "! ! "
"Cầm lấy ăn đi.

"
Cầm lấy cái chén và cái thìa, Ôn Hi lấy một muỗng rồi đưa đến bên miệng Tư Cảnh, "A.

"
Tư Cảnh thấy vậy không khỏi nhướng mày.

Ôn Hi cười xán lạn, "Cho cậu ăn miếng đầu tiên, cậu sẽ đối xử tốt với tôi.

"
Tư Cảnh cuộn miệng cà chua vào miệng, "Thật tốt quá, tôi đúng là thụ sủng nhược kinh mà.

"
Sau bữa cơm này, quan hệ của hai người lại khôi phục bình thường, như thể trước đó căn bản không hề phát sinh chút mâu thuẫn nào.

( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.

com, mọi nơi khác đều là reup)
Thẳng đến ba ngày sau.

Nhìn thiếu niên đang nằm ăn vạ trên giường của mình, đuôi lông mày Tư Cảnh không khỏi nhướng lên, "Cậu không thể chơi game trên giường trong phòng mình sao?"
"Không thể.

" Ôn Hi cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

Nghe được lời này Tư Cảnh cũng chỉ có thể từ bỏ, quay đầu lại rồi tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên vở, tựa như đang ghi chép cái gì đó.

Đột nhiên, hắn nghe được tiếng la của Ôn Hi, "Tiểu Cảnh, tôi không qua màn này được, cậu giúp tôi một chút!"
"Không phải cậu chơi game đồng đội sao, chẳng lẽ!.

"
Lời của Tư Cảnh còn chưa nói xong, đã nhìn thấy màn hình di động được giơ lên trước mặt mình bắt đầu phóng ra từng chùm từng chùm pháo hoa, trên bầu trời dần dần hiện ra bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" thật lớn.

"Tiểu Cảnh, sinh nhật vui vẻ!"
Cả người Tư Cảnh ngây ngốc sửng sốt, linh hồn hình như đã trôi đi rất xa, Ôn Hi đẩy hắn vài cái hắn mới lấy lại được tinh thần.

"Cậu! ! "
"Trước tiên đừng nói lung tung gì hết, mở quà ra đã!" Trên tay Ôn Hi không biết từ khi nào đã có nhiều thêm một cái hộp màu xanh lục, do dự rồi vẫn biện minh một câu cho mình, "Tuy rằng quà sinh nhật gói bằng cái màu này trông rất kỳ quái, nhưng tôi thấy cái này thực sự rất đẹp!"
Mặt mày Tư Cảnh ôn nhu, như thể mật ong tan chảy, "Ừ, rất đẹp.

"
Tiếp nhận cái hộp hình vuông kia, tháo bỏ sợi duy băng xinh đẹp, mở hộp lên, hắn đã thấy được món quà bên trong.

Một chiếc bút máy lấp lánh màu bạc cực kì xinh đẹp.

============
Thằng con tôi nó lại gian manh làm con rể tôi nó khóc rồi, mất nết quá!!!.