Chương 49: 49: Đứa Trẻ Hạnh Phúc Cũng Sẽ Lo Được Lo Mất

Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Thu Đi Xuân Đến, tên phim ngược lại có chút tương tự với bộ phim hai người từng đóng chung.
Là bách khoa tìm kiếm sai rồi sao?
Hác Mộc cau mày lại, lần nữa tìm kiếm "Thu Đi Xuân Đến", thật sự có phim.
Cũng giống như 《 Cuối Hạ Đầu Thu 》,《 Thu Đi Xuân Đến 》là một bộ phim quần tượng*, nhân vật chính được lên poster phim, Hác Mộc nhận ra một trái một phải trên poster phim là mình và Lộ Chiêu Hành, có lẽ do cả hai bây giờ đang nổi, ngay cả danh sách tên diễn viên cũng đưa bọn họ lên phía trước.
* Quần tượng, không phải thần tượng.

Nôm na là kiểu có nhiều nhân vật chính xen kẽ các câu chuyện khác nhau để cùng nhau thúc đẩy cốt truyện.
Hác Mộc nhấn mở đọc giới thiệu nội dung vắn tắt, nội dung thì bình mới rượu cũ, gần như giống hệt 《 Cuối Hạ Đầu Thu 》.
Hác Mộc giật mình trong lòng, lại nhanh chóng tìm kiếm "Cuối Hạ Đầu Thu", kết quả tìm kiếm khiến cậu sửng sốt.
Không hề có phim.
Đột nhiên cậu nhận ra, bộ phim duy nhất mình và Lộ Chiêu Hành từng hợp tác trong hiện thực, có lẽ không có ở đây.
Nhưng lúc ấy gọi video có hỏi qua Lộ Chiêu Hành, khi đó Lộ Chiêu Hành trả lời cậu ra sao?
Hắn không hề sửa lại, chỉ hỏi ngược lại.
Vì sao lại không sửa?
Là Lộ Chiêu Hành cũng không nhớ tên phim, hay sợ mình xấu hổ nên không nói?
Phản ứng của Lộ Chiêu Hành lúc ấy, giống như là ngoài ý muốn, hắn ngoài ý muốn cái gì?
Hác Mộc đột nhiên có một suy đoán không dám tin tưởng.
Cậu mở điện thoại lên, lật danh bạ ra, bấm gọi cho Chử Minh.
Cậu muốn xác nhận một việc.
Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng điệu Chử Minh có hơi lười biếng, nhàn nhạt hỏi một câu có chuyện gì.
Hác Mộc vừa định mở miệng, trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ai gọi điện thoại vậy?"
"......"
Hác Mộc có hơi giật mình: "Anh của em ở chỗ anh à?"
Chử Minh nói: "Ừ, đến ăn chực."
Hác Mộc: "......"
Cậu không để ý lời trêu chọc của Giang Hàn Dật, đang định hỏi về vấn đề về phim《 Thu Đi Xuân Đến 》, bỗng nhiên trên kính cửa sổ sát sàn hiện ra khuôn mặt, cậu giật nảy mình, nhanh chóng cúp điện thoại.
Hành động của cậu giải thích cho câu giấu đầu lòi đuôi, Lộ Chiêu Hành nhíu mày lại, ở phía sau lưng ôm chặt lấy cậu nói: "Gọi điện thoại cho ai?"
Hác Mộc cố gắng bình tĩnh: "Em muốn hỏi anh Chử Minh mấy ngày này sắp xếp thế nào."
Sợ hắn không tin, cậu còn đưa lịch sử cuộc gọi cho Lộ Chiêu Hành xem.
Cậu cẩn thận từng li từng tí như vậy, Lộ Chiêu Hành có hơi buồn cười, liếc nhìn màn hình, nhìn thấy ba chữ ở phía dưới tên Chử Minh, đột nhiên cảm thấy chướng mắt, mắt hắn khẽ chuyển động, đưa cằm đặt lên vai Hác Mộc.
Mặt kề mặt, mùi dầu gội quen thuộc quanh quẩn trên chóp mũi, vừa tắm rửa xong nên trên người có hơi lành lạnh, không hiểu sao Hác Mộc có hơi khẩn trương.
Lộ Chiêu Hành ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ, cắn một cái lên vành tai cậu, mập mờ liếm láp.
Hác Mộc vô thức rụt cổ lại.
Lộ Chiêu Hành ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cậu.
Hác Mộc nói: "Em......!Em đi tắm."
Lộ Chiêu Hành vô cùng miễn cưỡng buông cậu ra.
Vừa mới thoát ra khỏi sự ràng buộc, Hác Mộc nhanh chóng chạy vào nhà tắm, cửa phòng đóng lại lạch cạch một tiếng.
Sau khi nằm vào bồn tắm, Hác Mộc mới nhẹ nhàng thở phào.
Cậu ngẩn ngơ nhìn đèn trần trong phòng tắm.
Trong lòng một khi đã có suy đoán, sẽ không thể nhịn được dùng suy đoán của mình xét lại những chuyện đã qua.
Là fanfic của cậu là Lộ Chiêu Hành, tại sao trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến?
Cậu đã xuyên không rồi, Lộ Chiêu Hành cũng không phải không có khả năng xuyên không.
Thế nhưng nếu Lộ Chiêu Hành là Lộ Chiêu Hành ở cùng thế giới với cậu, tại sao lại có thái độ đó với cậu chứ?
Thích một người không thể giả vờ được, Hác Mộc có thể cảm nhận được tình cảm của Lộ Chiêu Hành, lúc trước cậu vẫn nghĩ rằng phần tình cảm này là dành cho "Hác Mộc" trong truyện, nhưng nếu đúng là Lộ Chiêu Hành ở thế giới hiện thực, hắn thích Hác Mộc nào? Hắn xuyên đến từ lúc nào?
Nếu như......!Nếu như tình cảm là dành cho cậu thì sao có thể như vậy được?
Cậu và Lộ Chiêu Hành từ sau khi kết thúc hợp tác cũng không gặp mặt nhau mấy lần, sao Lộ Chiêu Hành có thể thích cậu chứ?
Nhưng nghĩ đến mấy cục đường trong nhóm chat tác giả, cậu không nhịn được có chút mong đợi.
Nhưng có mong chờ ắt có sợ hãi, lỡ đâu là do cậu nghĩ nhiều thì sao?
Lỡ đâu sau khi hỏi nhận ra chỉ là hiểu lầm thôi thì sao?
Nếu Lộ Chiêu Hành thật sự xuyên đến, sau khi nghe cậu nói sai tên phim có lẽ cũng đoán được cậu cũng xuyên sách, nếu biết rồi, tại sao hắn vẫn khăng khăng không nói?
Hác Mộc không khỏi có chút lo được lo mất.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong sự yên vui, không phải chịu khổ, sống rất tự tại, chưa từng bối rối trong chuyện tình cảm.
Là vì đánh dấu sao?
Hác Mộc đưa tay sờ lên tuyến thể sau gáy mình.
Một cái dấu hiệu cũng không thể chi phối tình cảm của một con người đúng không?
Nếu cái gì cũng vì đánh dấu, vậy một Omega bị đánh dấu trọn đời chẳng phải sẽ không thể rời khỏi Alpha đã đánh dấu mình sao?
Cậu xác định rõ tâm ý của mình: cậu thích Lộ Chiêu Hành.
Vì vậy cậu càng muốn biết chân tướng.
Cậu nhìn cửa phòng tắm bị đóng chặt, tính dùng phương pháp "không tiếng động" hỏi lại Chử Minh, cậu đảo mắt nhìn xung quanh bồn tắm......!Aizzz, điện thoại cậu ném lên trên giường rồi!
Suy nghĩ ngâm mình lập tức biến mất, không có điện thoại thì cậu sợ mình chán rồi ngủ quên trong bồn tắm mất.
Cậu bước ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng tắm rửa bằng vòi sen, khoác áo choàng tắm bước ra.
Đèn trần trong phòng ngủ đã tắt, chỉ để lại ánh đèn hơi lờ mờ ở đầu giường.
Lộ Chiêu Hành ngồi tựa đầu giường, trong tay cầm một khối rubik hình dạng phức tạp, ánh sáng chiếu vào gò má hắn, ánh sáng làm nổi bật cách đường nét trên gương mặt hắn, hắn cúi đầu ánh mắt tập trung, trong lúc vô tình để tin tức tố lộ ra ngoài, có sức hấp dẫn chí mạng với Omega vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Hác Mộc đứng ở cửa phòng tắm sửng sốt một lúc, mới chần chừ đi về phía Lộ Chiêu Hành.
Lộ Chiêu Hành hoàn thành khối rubik trong tay được một nửa, nghe thấy động tĩnh quay đầu, động tác tay hơi dừng lại: "Tắm rồi sao?"
Hác Mộc mất tự nhiên leo lên giường, không dám dựa quá sát vào Lộ Chiêu Hành.
Cậu cho rằng Lộ Chiêu Hành sẽ dính lấy mình, nhưng ánh mắt Lộ Chiêu Hành chỉ bình tĩnh nhìn cậu.
Hác Mộc mở điện thoại di động lên nhìn thời gian, quay đầu nhìn vào mắt Lộ Chiêu Hành, chớp mắt nói: "Còn chưa ngủ hả?"
Lộ Chiêu Hành lắc đầu: "Lát nữa mới ngủ, mệt sao?"
Hác Mộc cũng lắc đầu.
Thật ra cậu cũng hơi buồn ngủ, nhưng vì trong lòng có chuyện cất giấu, cho nên cũng không ngủ được.
Cậu phải đợi sau khi Lộ Chiêu Hành đã ngủ liên lạc lại với Chử Minh.
Lộ Chiêu Hành ngồi trên giường chơi rubik, cậu cầm điện thoại chơi game, nhịn không nổi ngáp một cái.
Ngáp một cái làm nước mắt sinh lý trong mắt cậu chảy ra, cậu chớp mắt hai lần, những giọt nước bé nhỏ đọng lại trên mi mắt.
Trong lòng Lộ Chiêu Hành hơi run lên, vô thức đưa tay đến muốn gạt nước mắt.
Không ngờ hắn vừa đưa tay lên, Hác Mộc lập tức cảnh giác nhìn về phía hắn, giống như đang sợ hãi: "Sao, sao thế?"
Lộ Chiêu Hành: "......"
Trong lòng hắn thắt lại, chậm rãi rút tay về: "Không sao."
Hác Mộc: "?"
Lộ Chiêu Hành dừng lại một chút rồi nói: "Em không cần sợ, anh không mất lý trí."

Lúc từ trong phòng tắm bước ra hắn phát hiện, hình như Hác Mộc có hơi sợ mình.
Nghĩ đến cái tên phía dưới Chử Minh trong lịch sử cuộc gọi, Lộ Chiêu Hành tưởng rằng Giang Hàn Dật nói cho cậu biết triệu chứng của Alpha trong kỳ mẫn cảm, có lẽ dọa cậu sợ.
Lộ Chiêu Hành không dám chạm vào cậu, nhưng cảm xúc mất mát rất rõ ràng.
Hác Mộc cũng không biết tại sao đọc hiểu được vẻ mặt của hắn, tự nhiên sinh ra cảm giác áy náy.
Lộ Chiêu Hành lúc giúp đỡ cậu rất bình tĩnh và quyết đoán, tại sao đến lượt cậu thì cậu lại mặt nhăn mày nhó chứ?
Hác Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không có sợ."
Nói xong còn nhích đến gần Lộ Chiêu Hành, ngồi sóng vai với hắn.
Cũng không phải cậu sợ, mà vì lúc trước mỗi lần đụng chạm với Lộ Chiêu Hành luôn luôn có một cái lý do chính đáng, bây giờ cậu nghi ngờ thân phận của Lộ Chiêu Hành, đối với sự đụng chạm của hắn tuy không bài xích nhưng có hơi xấu hổ.
Thế giới quan bất động làm chuyện tương tự nhau, cảm giác thật sự cách xa vạn dặm.
Cho nên dù chỉ là nhích sát lại, Hác Mộc cúi đầu xuống, lỗ tai hơi đỏ lên.
Lộ Chiêu Hành thấy cậu chủ động lại gần, người mới bị đả kích lập tức lòng vui như tết, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn dùng tất cả sự kiềm chế của mình để không đè người xuống, lại đem sự chú ý tập trung về khối rubik trong tay.
Hắn chơi rubik cũng không chỉ vì hứng thú, cũng là vì lúc xoay khối rubik trở về nguyên trạng còn có thể tĩnh tâm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, có lẽ có tác dụng như kinh sách.
Lộ Chiêu Hành say sưa niệm kinh......!À không, say sưa chơi rubik, Hác Mộc thấy vẻ mặt hắn thả lỏng, vô thức mím môi, mở game lên chơi lần nữa.
Chơi game quả nhiên không hổ danh thuốc kích thích cho tinh linh bóng tối, Hác Mộc càng chơi càng hăng say, càng đánh càng hăng máu, cậu như đang tranh đấu với Lộ Chiêu Hành, xem ai không chịu nổi trước!
Nhưng Hác Mộc hoàn toàn không chú ý đến một vấn đề, đối với Alpha trong kỳ mẫn cảm mà nói, mất ngủ cả đêm là trạng thái bình thường.
Cho nên lúc cậu bị đồng hồ sinh học tra tấn, Lộ Chiêu Hành vẫn tràn đầy tỉnh táo.
Có Lộ Chiêu Hành ở bên, Hác Mộc không tìm được cơ hội nhắn tin cho Chử Minh, cậu phân vân không biết phải làm gì, nghiêng đầu tựa lên vai Lộ Chiêu Hành, ánh mắt cậu trống rỗng nhìn về một mảnh tối om cuối giường, cuối cùng kiên trì hỏi: "Chứng sợ không gian kín của anh là sao vậy?"
Lộ Chiêu Hành có chút ngoài ý muốn khi cậu hỏi câu này, ngơ ngác một lúc nói: "Bệnh lúc còn nhỏ thôi, đã tốt hơn rồi."
Cậu mơ mơ màng màng nghe, hơi yên tâm một chút.
Cậu còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng vốn đã rất mệt, cơn buồn ngủ rất nhanh bao trùm lấy.
Lộ Chiêu Hành đợi một lúc lâu không nghe thấy cậu tiếp tục mở miệng, nghiêng đầu nhìn, người đã ngủ say.
"......"
Cũng không rõ là luyến tiếc hay thả lỏng, Lộ Chiêu Hành bỏ rubik xuống, xoay người lại, một tay vòng dưới nách cậu, một tay ôm lấy đầu gối cậu, đặt người nằm xuống, áo choàng tắm cọ qua cọ lại, áo choàng rộng thùng thình không hết được cơ thể mềm mại của Hác Mộc, Lộ Chiêu Hành nhìn thấy xương quai xanh lòng như lửa đốt, hắn nhịn không đưa tay chạm vào.
Nơi tiêm thuốc ức chế vào đang ẩn ẩn đau, mặc dù tác dụng cũng không lớn lắm.
Lúc trước hắn nghĩ, nếu Hác Mộc sau khi biết hắn đến kỳ mẫn cảm muốn rời khỏi biệt thự, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà làm gì đó, coi như nổi điên cũng sẽ giữ người lại.
Nhưng Hác Mộc làm hắn ngoài ý muốn, cậu không chỉ đến đoàn phim, đưa mình về biệt thự, bây giờ còn không có phòng bị nằm ở bên cạnh mình.
"Tín nhiệm" tuyệt đối như vậy, hắn có nên cảm thấy vinh hạnh không?
Cười khổ trong lòng một cái, Lộ Chiêu Hành kéo chăn đắp kín mít, lại tựa vào đầu giường, tiếp tục chơi khối rubik mình đã làm xong ba phần thư.
......
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng ngủ, Hác Mộc bị ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ làm tỉnh giấc, đây là lần đầu tiên cậu dậy sớm hơn Lộ Chiêu Hành.
Quay đầu bất ngờ đối mặt với khuôn mặt tuyệt mỹ đang ngủ, ý thức còn mơ hồ của cậu lập tức tỉnh táo, trái tim cậu run lên mãnh liệt, cẩn thận lùi ra xa.
Lộ Chiêu Hành thật sự ngủ rất say, Hác Mộc thở phào nhẹ nhõm, lại di chuyển về phía mép giường.
Bây giờ không phù hợp là lúc mê mẩn sắc đẹp, cậu chưa quên chính sự.
Cậu sợ đánh thức Lộ Chiêu Hành, rón rén bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm che lại ánh sáng phản chiếu, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Cậu đi vào phòng rửa mặt ở phòng cho khách sát vách, rửa mặt xong chuẩn bị nhắn tin cho Chử Minh, lại thấy tin nhắn công ty nhắn cho mình, cậu hơi nhíu mày, lúc xuống lầu gọi điện cho công ty.
Vừa tới sảnh chính lầu một, Bốn Chín chờ từ sớm đứng nhanh chóng đứng dậy: "Anh Mộc, anh Lộ đâu?"
Hác Mộc nói: "Anh ấy còn ngủ."
Bốn Chín: "......"
Cậu ta có hơi hiếu kỳ nhìn lên lầu một chút.
Dậy không nổi không phải nên là người trước mặt mình sao?
Thấy cậu ta sững sờ nhìn mình, Hác Mộc nói: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Bốn Chín hoàn hồn, lập tức lắc đầu: "Không có gì......!À không, có chuyện, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, lúc hai người ở đoàn phim trở về bị người chụp lại từ xa, trên mạng náo loạn cả rồi."
"Chuyện này tôi biết rồi."
Công ty vừa nói với cậu chuyện này.
"Chuyện này để tôi xử lý, cậu đừng quấy rầy anh ấy." Hác Mộc nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, nếu anh ấy tỉnh thì cậu gọi điện cho tôi."
Bốn Chín không hiểu rõ lắm, vô thức gật đầu.
Hác Mộc gọi Tiểu La rời khỏi biệt thự, lúc chuẩn bị lên xe cậu nhận được tin trả lời của Chử Minh.
Nhà sản xuất《 Thu Đi Xuân Đến 》là Chử Minh, cậu hỏi bộ phim này lúc đầu có cái tên nào khác không, nhận được đáp án phủ định.
Mà tại thời điểm cậu "nói sai", cậu nhớ rõ Lộ Chiêu Hành đã cười.
Nếu hắn thực sự là Lộ Chiêu Hành trong sách, khi nghe người mình thích nhớ nhầm tên bộ phim duy nhất bọn họ từng hợp tác, tuyệt đối không phải là vẻ mặt của hắn lúc ấy.
Hác Mộc cảm thấy mình dường như đã có thể xác định.
Khóe môi cậu không thể khống chế cong lên, trong xe mặt Tiểu La không chút thay đổi nói: "Vẫn đi sao?"
"Hả?" Hác Mộc sửng sốt nhìn: "À, đi."
Cậu quay đầu nhìn về phòng ngủ trên lầu hai, cúi người đi vào trong xe.
[…]
Tác giả có điều muốn nói: Chiêu Chiêu: Tỉnh giấc vợ không còn ở đây _(:з" ∠)_
[…]
Editor: Cuối Hạ Đầu Thu lúc trước tui để Hạ Mạt Thu Sơ.

Tự nhiên lúc đó không biết đặt tên ra sao.