Chương 127: Ngoại Truyện 2: Rồng Con (5)

Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bởi vì ngoài ý muốn phát hiện dấu hiệu của rồng con, Long tiên sinh rơi vào hoảng loạn chưa từng có, hắn vốn dĩ đang nửa người đè lên Mục Loan Loan, lập tức nghiêng thân mình, thân thể cứng còng.

So với thái độ nhão nhão dính dính lúc nào cũng ngậm tên nàng trong miệng không lâu trước đây, hiện tại cả con rồng đều an tĩnh đáng sợ, chỉ là cánh tay dài vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Mục Loan Loan đều có thể cảm giác được run rẩy từ trên thân thể cứng đờ của hắn truyền đến.

Nàng hơi muốn cười, nhưng lại cười không nổi.

Thần thức lại xem hai cái sinh mệnh nho nhỏ trong cơ thể, cả người đầu óc đều có hơi trống vắng, nàng không nghĩ tới bọn họ sẽ có nhãi con nhanh như vậy, còn là hai đứa, không phải nói người có thiên phú rất mạnh khó có thể có được hậu thế sao?

Chờ bảo bảo ra tới, phải nuôi như thế nào, nàng và anh rồng đều không có kinh nghiệm nuôi tiểu bảo bảo, lúc trước khi nàng nhặt được Manh Manh, nó  cũng đã vượt qua thời kỳ vừa mới phá xác kia.

Dù cho lần này Manh Manh một lần nữa nở ra, nhưng ra tới cũng là một con chim to tướng rồi.

Rồng con, phải nuôi nấng như thế nào đây?

Mục Loan Loan càng nghĩ càng nhiều, mãi đến khi bên cổ rơi xuống xúc cảm ướt nóng.

Một bàn tay hơi thô ráp chậm rãi vén lên tóc mai loà xoà trên trán nàng, nhẹ nhàng đem những sợi tóc đó gom lại phía sau.

Mục Loan Loan nhìn anh rồng kia, hắn mở to con ngươi vàng kim rưng rưng, một lần một lần hôn gò má nàng, trên lông mi đều là nước mắt thật mất mặt.

Hắn gắt gao mím môi, giống như đã nói không nên lời.

Hắn so với nàng hình như còn khẩn trương hơn.

Mục Loan Loan đột nhiên cảm thấy tốt hơn một ít, duỗi tay ôm cổ Long tiên sinh, hôn hôn khóe môi hắn.

Anh rồng kia giống như đều thoáng có chút run rẩy, nhìn chằm chằm nàng hơn nửa ngày, một chữ cũng chưa nói ra.

Mục Loan Loan kiên nhẫn chờ, mãi đến khi nghe được giọng hắn mang theo chút nức nở, dán vào môi nàng, "Hu...... Phu nhân......"

Mục Loan Loan: "......"

Nàng còn chưa có khóc!

Bởi vì ngoài ý muốn có rồng con, Long tiên sinh sau khi vượt qua cảm xúc bất ngờ đánh úp tới, nói cái gì đều không cho Mục Loan Loan đi Ma giới.

Không sai, vốn dĩ bọn họ đã thỏa thuận, tiếp theo sẽ đi phiêu lưu ở Ma giới.

Mục Loan Loan cũng không đặc biệt kháng cự với quyết định này, nàng cũng cảm thấy nên là nghỉ ngơi dưỡng dưỡng một chút. Tuy rằng có Manh Manh, nàng đã làm một mẫu thân rồi, nhưng lại không có kinh nghiệm sinh bảo bảo, càng thêm không có kinh nghiệm sinh rồng con, nên vẫn có chút khẩn trương.

Anh rồng còn càng khẩn trương hơn nàng, mang theo Mục Loan Loan cùng Manh Manh trở về nhà.

Cùng ngày hôm đó, sau khi Mục Loan Loan cùng Manh Manh đều ngủ, liền khẩn cấp triệu tập đám long thần tử đã lâu không thấy.

"Quân thượng, ngài là nói, quân hậu có?"

Sau khi Long tiên sinh nửa ám chỉ nửa sốt ruột dò hỏi, vẫn là tiểu Tử Long thông minh là người đầu tiên phản ứng lại, yếu ớt hỏi.

"Ờ." Long tiên sinh trong lòng hơi không hài lòng, "Cần chú ý cái gì?"

Tiểu Tử Long nỗ lực năm sáu năm cũng không làm đối tượng hoài thai: "......"

Nhóm Hắc Long còn chưa có đối tượng: "......"

Sau một lát trầm mặc, tiểu Tử Long căng da đầu nói, "Căn cứ kinh nghiệm của phụ huynh trước kia trong tộc, hình như phải ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút?"

Nhìn biểu tình của đám hạ thần, Long tiên sinh đại khái hiểu rõ bọn họ cũng không biết, không tiếp tục chậm trễ thời gian, ngựa không ngừng vó đi Yêu tộc.

Cửu Khuynh vừa mới cùng Vô Cẩn xác định quan hệ, thập phần vui sướng tỏ vẻ: Chúc phúc hắn cùng Loan Loan có bảo bảo, nhưng nàng cũng không có kinh nghiệm sinh bảo bảo, Long tiên sinh có thể đi hỏi Trần thúc cùng Hoa thẩm một chút.

Hoa thẩm cùng Trần thúc cũng cảm thấy vui vẻ với tin tức này, chỉ là tiếc nuối bọn họ chưa chuẩn bị có hài tử, cho nên cũng không có kinh nghiệm tương quan, bảo Long tiên sinh tốt nhất đi Nhàn Tình Các tìm xem có tư liệu hay không.

Vì thế Long tiên sinh lại tiêu không ít linh thạch mua  một đống tư liệu trong tay Lãnh Ngạn bên kia, mang về nhà.

Nghĩ nghĩ, lại chạy non nửa cái đại lục, mua không ít đồ bổ về nhà.

Vì thế đến khi Mục Loan Loan tỉnh ngủ, đối mặt với nàng là một đống đồ ăn nàng thậm chí không biết tên cùng anh rồng không biết chữ gian nan chôn trong đống sách.

"Phu nhân." Long tiên sinh lập tức nhận thấy được nàng tỉnh, "Cảm giác thế nào? Không thoải mái sao?"

Mục Loan Loan nhìn chằm chằm quyển sách "Làm thế nào chiếu cố thê tử Nhân tộc" trong tay hắn, trầm mặc một lát, rất muốn nói cho anh rồng trước mặt, nàng hiện tại đã không còn được xem là Nhân tộc, sau khi nhờ Mộc Linh chuyển thế, nàng nghiêm khắc mà nói hẳn phải coi là một Mộc yêu đi.

Nhưng Mục Loan Loan cuối cùng vẫn nói, "Cảm giác còn khá tốt."

Long rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, ôm Manh Manh trong lòng ngực Mục Loan Loan ra, dùng ánh mắt ý bảo Mục Loan Loan ăn nhiều đồ ăn một chút, "Long mang Vũ Nhi đi tu luyện."

Mục Loan Loan: "...... Được."

Thực ra nàng hiện tại cũng không đói.

Cứ khẩn trương như vậy qua một hai tháng, Mục Loan Loan có hơi thích ứng, nàng cũng không có xuất hiện bất luận dấu hiệu gì không thoải mái, thậm chí hai sinh mệnh nhỏ trong cơ thể nàng kia cũng  chỉ trưởng thành một chút, cách ngày thành hình còn rất xa.

Mà Long tiên sinh đang thập phần khắc chế không dám làm gì với phu nhân rốt cuộc đọc hết đống sách mang về rồi.

Bù lại tri thức một phen, cũng không còn quá căng thẳng.

Bởi vì, bé con của Long tộc thành hình thường tốn rất nhiều thời gian, sau khi hình thành trứng rồng được sinh ra xong, cũng cần thật lâu mới có thể nở ra.

Trong giai đoạn bọn nhãi con thành hình cho đến khi trứng rồng được sinh ra này, ngoại trừ việc bảo đảm có dinh dưỡng đầy đủ, cũng không cần kiêng kỵ cái gì quá lớn, thậm chí linh lực của phụ thân sẽ làm cho bọn nó trưởng thành càng tốt.

Vì thế, Long tiên sinh hình như đã hiểu gì đó, liền không tiếp tục khắc chế bản năng của mình nữa, thậm chí phảng phất tìm được lý do vẫn luôn dính với phu nhân. →_→

Chờ đến nửa năm sau, hai sinh mệnh trong cơ thể Mục Loan Loan vẫn còn chưa có thành hình, mà nàng cũng căn bản không có phát sinh thêm chuyện gì nữa, một người một rồng liền hoàn toàn không còn khẩn trương.

Đầu tiên là đi Ma giới ở hai năm rưỡi, lại ngây người ở Yêu tộc nửa năm.

Năm thứ năm sau đại hôn của bọn họ, là đại hôn của Cửu Khuynh cùng Vô Cẩn.

Mục Loan Loan nhìn Cửu Khuynh tươi cười xán lạn, ánh mắt nhu hòa, đáy lòng tràn đầy chúc phúc cùng cảm khái.

Ở năm thứ mười sau đại hôn của bọn họ, Tông thúc cùng Vân thẩm đã sinh ra bảo bảo, đó là một thú nhân nhỏ thực đáng yêu m.

Đôi thú nhân này vốn tưởng rằng bọn họ cả đời này sẽ không có được hài tử, lại chưa từng nghĩ, có lẽ sau khi hoàn toàn buông xuôi chấp nhận, lại phát sinh một ít kỳ tích.

Năm thứ mười lăm sau khi đại hôn của bọn họ, Manh Manh rốt cuộc có thể hóa thành hình người.

"Mẫu thân." Thằng nhóc cao không đến đầu gối, răng còn chưa mọc dài, ôm chân Mục Loan Loan làm nũng, "Cha không cho Manh Manh ăn kẹo."

Long tiên sinh đứng phía sau rũ đôi mi đen nhánh đầy tức giận, nhìn Manh Manh đang tránh sau lưng Mục Loan Loan nghiến răng nghiến lợi, "Con sâu răng hết rồi còn đâu."

Mục Loan Loan nghe vậy cong lưng, thấy Manh Manh thắt bím tóc, mặc trường bào màu hồng mà lão phụ thân mua cho đang ủy khuất bẹp bẹp miệng.

Thời gian trôi qua thực mau, ngay cả bảo bảo cút Cửu Khuynh đều đã năm tuổi.

Vào một đêm có chút nóng bức cuối xuân, rồng con trong cơ thể Mục Loan Loan rốt cuộc thành hình.

Vượt qua một trận gà bay chó sủa, Mục Loan Loan hơi cảm thấy thẹn nhìn hai cái trứng rồng tròn tròn trước mặt, bị Long tiên sinh ôm xoay vài cái vòng.

Vào năm Manh Manh rốt cuộc cũng cao lên đến đầu gối nàng, đầu thu.

Mục Loan Loan ở trong sân đang làm quần áo cho Long tiên sinh cùng Manh Manh, Long tiên sinh đã đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Hai quả trứng rồng ở trong phòng, chỉ có Manh Manh ngồi canh.

Manh Manh lớn lên rất chậm rất chậm, đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn hai cái trứng rồng đã trở nên rất lớn, hôn lên cái trứng lên bên trái một chút, sau đó lại kêu một tiếng, "Kiều Kiều ~"

Lúc sau lại hôn hôn cái trứng bên phải một ngụm, lại kêu một tiếng, "Cam Cam ~"

Mang một tâm tư nho nhỏ, chờ mong hai muội muội (?) sinh ra, đây là chuyện mà Manh Manh mỗi ngày trước khi ngủ trưa đều phải làm. ^w^

Nhưng thực mau, Manh Manh liền có chút mệt nhọc, nó gục mí mắt xuống, sắp ngủ rồi, nhưng ngay khi nó lờ mờ rơi vào giấc ngủ ——

"Rắc."

Thanh âm này rất nhỏ, trứng rồng bên phải chợt động đậy, giống như giật giật.

"Mẫu thân!"

Manh Manh lập tức kêu to Mục Loan Loan, mà Long tiên sinh đàn ở xa hơn vạn dặm cũng cảm giác được cái gì, bắt đầu vội vã chạy trở về.

Nhưng tốc độ của con rồng con phá quá nhanh, Mục Loan Loan vừa đến cửa phòng, liền phát hiện Manh Manh không biết khi nào biến thành một cục bông trắng, bị áp trên mặt đất, một đứa bé gái có hai lỗ tai lông xù cùng cái sừng nho nhỏ, cái đuôi hơi lớn một chút, đang đè trên người nó, giương cái miệng còn chưa có răng gặm cổ Manh Manh.

Nhưng con bé hiển nhiên là cạp không đến, gặm được một miệng lông.

Mục Loan Loan: "............"

"Pi......"

Manh Manh căn bản không dám động, nó hơi sợ hãi sẽ làm bị thương muội muội đang đeo ở trên người.

Nhìn hài tử còn chưa thể mở mắt kia, thậm chí không tính là xinh đẹp.

Trong lòng Mục Loan Loan lại nảy lên một cảm giác mà nàng không biết tên, cảm thấy nước mắt mình sắp rơi xuống rồi, nhanh chóng tiến lên ôm khuê nữ từ trên người Manh Manh lên, đắp cho tiểu công chúa một cái khăn mềm mại đã sớm chuẩn sẵn, lau lau dịch nhầy còn dính trên sừng con bé.

Không gian phía sau dao động, Long tiên sinh cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Mục Loan Loan, nhìn cục cưng nằm trong lòng ngực nàng, vành mắt đỏ một nửa.

"Rắc."

Hình như chỉ sau một giây khi Long tiên sinh vừa trở về, cái trứng rồng còn lại cũng nứt ra rồi, Manh Manh mới vừa bò dậy từ trên mặt đất, liền lại bị áp xuống đất trở lại.

Lần này là một thằng nhãi rồng con màu bạch kim, há miệng rộng chỉ mới có một cái răng nhỏ, hung hăng cắn trên cổ Manh Manh.

"Pi......"

Lần này thật sự có hơi đau nga, con chim béo phì liền lên án khóc thành tiếng.

Muội muội không răng, cắn nó không có cảm giác gì, đệ đệ có răng rồi nha, cắn nó đau quá, ô ô ô vì cái gì đệ đệ muội muội đều thích ăn ca ca chứ!

Mục Loan Loan còn đắm chìm trong niềm vui sướng có nữ nhi: "......"

Nàng vừa mới có được tiểu công chúa, đảo mắt liền nhi nữ song toàn.

Long tiên sinh mới hôn hôn trán tiểu thiên sứ, lòng tràn đầy vui sướng: "......"

Cái con tiểu long bạch kim Kiều Kiều này, bộ dạng giống hắn khi còn nhỏ y như đúc.