Chương 87: Chúa Cứu Thế 4

Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: June.

Bước chân của Đàm Lệ và Viên Hàng như bị đóng đinh tại chỗ, con đường đã được dọn không còn một mống nhưng bọn họ vẫn chưa có ý muốn đi.

"Người anh em này, à không, vị tiên sinh này, trên xe tôi còn có chút vật tư, ngài xem có muốn không..." Viên Hàng tự giác đổi kính xưng.

Tận thế người mạnh làm vua, thực lực thanh niên vừa thể hiện ra đã không còn là người mà hắn có thể xưng anh em được.

Dung Dữ thấy hai người này thật phiền: "Đã nói không đổi tinh hạch."

"Không, không phải trao đổi. Ngài vừa cứu chúng tôi, chúng tôi đưa ít vật tư tỏ lòng cảm ơn là chuyện nên làm." Viên Hàng vội nói, "Xe của chúng tôi đậu bên kia, ngài có thể đi xem chút, muốn gì cứ lấy."

Điều này cũng đúng. Tính tình của Dung Dữ không phải kiểu giúp xong không cần báo đáp, mặc dù hắn thiêu tang thi chủ yếu để lấy tinh hạch cho Mặt Trời nhưng gián tiếp cứu người cũng là sự thật.

Dung Dữ gật đầu: "Vậy đi thôi."

Đàm Lệ nhìn tinh hạch đầy đường: "Nhưng tinh hạch này...ngài không cần à?"

Tinh hạch trắng rơi đầy trên đất, ở căn cứ tuyệt đối là tài nguyên làm người ta đỏ mắt. Dung Dữ không nói bọn họ cũng không tiện nhặt, dù sao tang thi đều do Dung Dữ đốt thành tro.

Dung Dữ nhìn qua, phất tay một cái thu hết tinh hạch vào không gian.

Đàm Lệ sợ hãi kêu lên: "Dị năng hệ không gian?!"

Tính tình Viên Hàng chững chạc nhưng thấy vậy cũng phải thốt lên.

Trong tất cả các dị năng đã biết, tốc độ và sức mạnh phổ biến nhất, sau đó đến hỏa, thủy, mộc, thổ cũng hơi phổ biến, thời gian, không gian, trị liệu là hiếm nhất. Dị năng giả hệ không gian có tác dụng cất giữ vật tư, vật phẩm trong không gian của bọn họ sẽ không thối rữa hay biến chất còn có thể lấy ra bất kỳ lúc nào, dị năng giả trước cấp năm đều là nhân viên hậu cần. Chỉ khác ở chỗ cấp bậc càng cao sức chứa không gian càng lớn, phạm vi thu vật phẩm cũng càng rộng.

Sau cấp năm dị năng không gian sẽ từ hệ trợ giúp biến thành hệ công kích, có thể lợi dụng không gian chia cắt tạo ra lực sát thương. Song dị năng giả cấp năm trở lên đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hệ không gian cấp sáu chỉ biết một người ở căn cứ nước ngoài, cũng là vị cao thủ đó nói cho mọi người biết giai đoạn sau hệ dị năng không gian sẽ có tính công kích.

Dung Dữ không lộ ra tính công kích của hệ không gian trước mặt bọn họ, nhưng chỉ phất tay một cái mà tinh hạch trong phạm vị cả con đường đều biến mất, vậy dị năng không gian ít nhất phải đến cấp năm.

Hơn nữa...hắn còn đồng thời có dị năng hệ hỏa, nhìn sức lửa thiêu cả con đường và con tang thi cấp bốn cho thấy, cũng ít nhất là cấp năm.

Một người có song hệ dị năng đều không thấp hơn cấp năm... Cao thủ như vậy hèn gì có thể xông xáo bên ngoài với một con tang thi.

Nếu mời được vị cao thủ này gia nhập căn cứ thành phố S là tốt rồi, có người mạnh như vậy trấn giữ, tính an toàn của căn cứ sẽ tăng lên tận mười cấp.

Viên Hàng nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Tôi tên Viên Hàng, cô ấy là bạn gái tôi Đàm Lệ. Xin hỏi quý danh tiên sinh?"

"Tịch."

"Được, ngài Tịch, một mình ngài đến thành phố S à?" Nếu vẫn luôn hoạt động ở thành phố S, không đời nào căn cứ không biết cường giả này, thế nên hẳn là người từ ngoài đến.

"Cậu mù à?" Dung Dữ chỉ tang thi Mặt Trời, "Chúng tôi có hai người."1

Khóe miệng Viên Hàng giần giật: "...Vâng." Ngài nói phải thì phải.

"Thế trước kia ngài Tịch chưa từng gia nhập căn cứ nào sao?"

"Tôi dẫn hắn theo." Dung Dữ nhìn tang thi Mặt Trời, "Có căn cứ dám nhận?"

Viên Hàng thầm nghĩ: Đó là do ngài không biết mình mạnh cỡ nào.

Căn cứ loài người là pháo đài an toàn cuối cùng, nhận một con tang thi nghe chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm*. Nhưng nếu ngài Tịch mạnh đến thế...vậy có lẽ căn cứ sẽ suy xét đồng ý.

(*thiên phương dạ đàm: những chuyện phi lý không có thật.)

Một con tang thi xuất hiện trong trụ sở tất nhiên sẽ dẫn đến khủng hoảng, nhưng một cường giả song hệ dị năng lại có thể trấn an toàn bộ căn cứ. Khi cảm giác an toàn người sau mang lại vượt qua nỗi sợ người trước gây ra, căn cứ chọn thế nào không cần nói cũng biết --- chỉ cần giấu giếm quần chúng đúng lúc, khống chế tang thi không cho nó ra ngoài là được.

"Ngài có thể gia nhập căn cứ thành phố S." Viên Hành chân thành ngỏ lời mời, "Căn cứ thành phố S chúng tôi là căn cứ an toàn thứ hai trong nước, chỉ sau căn cứ thành phố A. Nhưng thành phố A cách đây rất xa, ở lại nơi này là lựa chọn tốt nhất. Tôi biết ngài băn khoăn, nhưng..."

Viên Hàng lưỡng lự một hồi: "Nếu như là ngài, 99% căn cứ thành phố S có khả năng sẽ tiếp nhận con...người yêu của ngài vì ngài. Căn cứ của chúng tôi rất cần cường giả đóng giữ."

Phải nói rằng bất kỳ căn cứ nào trên thế giới đều mong có một cao thủ như vậy.

Dung Dữ hỏi: "Vậy 1% còn lại thì sao?"

"...Cái gì?"

"99% có thể, các người vì lôi kéo tôi nên miễn cưỡng tiếp nhận hắn. 1% còn lại các người sẽ bắt hắn để khống chế tôi, hoặc là xuất hiện bất ngờ nào đó vì trấn ai lòng dân mà tổn thương hắn, hoặc bởi vì không yên tâm về hắn nên bắn chết hắn."

"..."

"Thế nên không bàn nữa."

Hắn không dùng Mặt Trời đi cược lòng người.1

"Thôi được, thật đáng tiếc." Viên Hàng biết không thể thuyết phục người này. Hắn cũng có người yêu, biết tâm lý không muốn người yêu chịu bất kỳ tổn thương nào của đối phương.

"Cậu nói căn cứ rất cần cường giả đóng giữ." Dung Dữ hỏi, "Tại sao? Các người thiếu cao thủ? Căn cứ thành phố S không phải căn cứ an toàn thứ hai trong nước à?"

Viên Hàng cười khổ: "Cái gọi là an toàn cũng chỉ là tương đối mà thôi, bởi vì những căn cứ nhỏ thiếu người càng nguy hiểm hơn, mỗi ngày đều có căn cứ nhỏ bị thi triều tấn công, toàn quân chết hết... Chúng tôi không biết còn chống đỡ được bao lâu, với tình huống tang thi chiếm 90%, loài người đã là cầu sinh trong kẽ hở."

Hắn còn muốn tranh thủ một chút: "Nên tôi thật lòng hy vọng ngài sẽ cùng chúng tôi bảo vệ căn cứ, vì tương lai nhân loại."

Đúng là nhiệt huyết cảm động, Dung Dữ nghĩ.

Tiếc rằng hắn là Ma, không quá đồng cảm với sự tồn vong của con người. Giống như trên đời có rất nhiều động vật lâm nguy tại bờ vực sống chết, đa số người sẽ không nhìn chúng lấy một cái.

"Tôi từ chối gia nhập." Dung Dữ không chút dao động.

Ánh mắt Viên Hàng ảm đạm, Đàm Lệ cũng buồn rầu. Bọn họ hiểu rõ tình trạng của thành phố S, càng ngày càng nhiều tang thi cấp cao xuất hiện, càng ngày càng nhiều tiểu đội rời khỏi đây cũng không về nữa... Bọn họ còn bao nhiêu ngày mai, không ai biết được.

"Các người hiểu rõ tình huống thành phố S hơn tôi." Dung Dữ lại nói, "Căn cứ hẳn là biết những nơi nào trong thành phố có tang thi cấp cao?"

Đàm Lệ gật đầu: "Tất nhiên. Những con tang thi cấp cao đều hoạt động ở các khu vực nguy hiểm, tiểu đội chúng tôi lục soát vật tư thường sẽ tránh nơi đó. Chỉ có dị năng giả cấp cao mới dám mạo hiểm đi lấy tinh hạch của bọn chúng nhưng rất nhiều người...có đi không có về."

"Tốt lắm, nói toàn bộ tọa độ cho tôi." Dung Dữ gật đầu, "Để lại phương thức liên lạc, khi nào có tang thi cấp cao xuất hiện phiền báo cho tôi tọa độ trước, để tôi tới." Hắn đỡ phải chạy khắp nơi trong thành phố.

Đàm Lệ sửng sốt: "...Hả?"

Dung Dữ nghiêm túc nói: "Mặc dù lo cho an toàn của người yêu nên tôi không thể gia nhập căn cứ, nhưng thân là cường giả có nghĩa vụ phải giải quyết tang thi cấp cao, vì tương lai nhân loại." Vì trí tuệ và giá trị nhan sắc của Mặt Trời.

Vòng Huyết Ngọc:...Đại Ma Vương bị nhân vật chính trẻ trâu tràn đầy nhiệt huyết nhập rồi hả!

Đàm Lệ rất cảm động: "Ngài thật sự quá vĩ đại! Nhưng một mình ngài liệu có nguy hiểm quá không? Cần tôi xin căn cứ phái cho ngài một đội hợp tác?"

Dung Dữ lắc đầu: "Một mình tôi là được, để tránh tạo thương vong không cần thiết." Đừng ai hòng cướp tinh hạch của hắn, bằng không người đầu tiên hắn giết là đồng đội.3

Đàm Lệ nhìn Dung Dữ như nhìn một anh hùng.

Vòng Huyết Ngọc:...

Đại Ma Vương thành người hùng của nhân loại, đúng là ảo thật đấy.1

"Khụ khụ." Viên Hàng tằng hắng một cái, "Ngài Tịch, đến xe chúng tôi rồi."

Lúc đi hắn lái một chiếc xe van*, chỗ ngồi phía sau chất đầy gạo, bột mì, mì ăn liền... Chủ yếu đều là lương thực.

Tang thi Mặt Trời không cần ăn đồ ăn của con người, dùng tinh hạch lót dạ là được, tất nhiên dù có ăn bao nhiêu cũng không thể bỏ qua sức hấp dẫn của thịt người đối với tang thi. Trên đường Dung Dữ quét sạch mấy trạm phục vụ, thức ăn trong không gian đủ để hắn ăn mười mấy năm nên hiện giờ lương thực đối với hắn không hấp dẫn gì mấy.

Nhưng có được tình báo tang thi cấp cao từ căn cứ, hắn cứu hai người này cũng đáng.

Có điều không thể không lấy.

Dung Dữ chỉ vào cái thùng nằm dưới cùng: "Tôi lấy cái này."

Viên Hàng sửng sốt: "Một thùng táo?"

"Tay tôi chỉ chưa đủ rõ à?"

"Không phải." Viên Hàng không muốn gạt người, "Ngài Tịch, táo lợi cho tiêu hóa ăn dễ đói. Tận thế ai cũng muốn thức ăn nằm lâu trong bụng, không ai ăn táo cả, ngài muốn đổi món khác không?"

Dung Dữ: "Chỉ cái này, tôi thích ăn táo."

Viên Hàng: "...Thôi được."

Đại thần chỉ dựa vào sở thích không suy xét đến sinh tồn.

Dung Dữ thu táo vào không gian, lại hỏi: "Có dao gọt trái cây không? Loại chưa dùng qua."

"À, có, vốn định mang theo phòng thân." Đàm Lệ móc con dao gọt mới toanh ra, "Có điều ngài Tịch còn dùng dao gọt trái cây phòng thân ạ? Ngài chỉ cần dùng xíu dị năng..."

"Phòng thân gì?" Dung Dữ cảm thấy bọn họ thật kỳ lạ, "Dao gọt trái cây tất nhiên dùng để gọt trái cây."

Đàm Lệ: "..."

Thật chẳng dám giấu gì, sau tận thế cô đã quên ban đầu dao dùng để gọt trái cây.

Ăn táo còn phải gọt vỏ, tinh tế thật.

Người thiếu lương thực, đừng nói là vỏ táo ngay cả hột táo cũng ăn cho bằng sạch.3

"Ừm, ngài Tịch, trời sắp tối rồi tối nay ngài ở đâu?" Viên Hàng hỏi thêm một câu.

Dung Dữ: "Các người biết khách sạn sang trọng nhất ở đây không?"

Viên Hàng theo phản xạ nói: "Đó tất nhiên là khách sạn Thịnh Cảnh, trước tận thế phải mười vạn một đêm."

Dung Dữ: "Vậy ở chỗ đó."

Viên Hàng: "...Ngài có muốn suy nghĩ lại ---"

Dung Dữ: "Địa chỉ."

Viên Hàng nói địa chỉ cho hắn, vẫn nói thêm: "Ngài Tịch, trước tận thế ở đó là khu vực sầm uất, rất nhiều tang thi, rất không an toàn..."

Đàm Lệ kéo tay áo bạn trai, kề tai nói nhỏ: "Anh còn không nhìn ra hả? Đại thần hoàn toàn không quan tâm nguy hiểm, chỉ suy xét đến chất lượng cuộc sống thôi."

Viên Hàng: "...Là anh lo thừa rồi."



Sau khi chia tay đám Viên Hàng Đàm Lệ, Dung Dữ dẫn theo tang thi Mặt Trời đến khách sạn Thịnh Cảnh mười vạn một đêm trong truyền thuyết.

Độ cao của khách sạn này có thể so với cao ốc chọc trời, trước tận thế đứng ở cửa sổ sát đất trông xuống sẽ thấy cảnh người xe nườm nượp đầy sầm uất.

Nhưng bây giờ dõi mắt nhìn chỉ còn một bãi tan hoang. Những người sống sót không dám bật đèn vào ban đêm vì ánh sáng và âm thanh sẽ dẫn tang thi đến.

Dung Dữ cả đường bình an (còn tang thi thì không) đi vào một phòng của khách sạn, cảm thấy chẳng qua chỉ như vậy.

"Chả tốt hơn chỗ ta ở trước kia." Dung Dữ bắt bẻ nói.

Vòng Huyết Ngọc: Chỗ trước kia anh ở không tháp Bạch Vân thì là Hoàng Kim ốc, so gì mà so.

Dung Dữ vào phòng tắm nhấn thử vòi nước, không có nước.

Trong dự đoán. Bây giờ toàn cầu đã cắt nước cúp điện từ lâu, loài người trừ dựa vào điện nước dự trữ còn lại đều nhờ người có dị năng hệ thủy lấy nước và hệ lôi phát điện. Mấy ngày qua Dung Dữ đều dùng nước suối rửa mặt, trong thời tận thế tuyệt đối là xa xỉ.

Hắn tài giỏi đến mức nào cũng không tạo ra nước được, nước lửa bất dung không phải một câu nói đùa.

Dùng nước suối rửa mặt xong thay đồ ngủ tơ lụa lấy từ cửa hàng, cả người Dung Dữ thơm tho bước ra ngoài.

Tang thi Mặt Trời đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn hắn.

Trong phòng ngủ đặt cái ghế salon to cho nhiều người ngồi, Dung Dữ hất cằm ý bảo Mặt Trời ngồi lên.

Tang thi Mặt Trời mất một phút phân tích mới hiểu được ý của động tác này, cuối cùng không quá chắc đi đến ngồi.

Giây tiếp theo, một núi nhỏ tinh hạch trắng lạch cạch rơi xuống chất đống trên ghế salon, che mất tang thi Mặt Trời.

"Anh chậm rãi hấp thu." Dung Dữ ngáp một cái, leo lên giường lớn ôm gối ôm, "Tôi ngủ trước."

Đắt tiền có chỗ tốt của đắt tiền, ít nhất thì phòng ngủ đủ lớn, giường và ghế salon cách xa nhau làm hắn không còn ngửi thấy mùi tang thi nữa.

"..."

Tang thi Mặt Trời khó nhọc vươn tay, chui ra từ trong đống tinh hạch im lặng nhìn chằm chằm thanh niên đang ngủ trên giường.1

Trong đầu tang thi cấp thấp mãi mãi chỉ có hai từ.

Đói bụng.

Ăn.

Bây giờ có thêm từ thứ ba.

Ghen tị.

Ghen tị với gối ôm trong ngực hắn.

Hết chương 87.