Đăng vào: 12 tháng trước
Tiếng vũ khí va chạm vang lên tứ phía, Di Thiên đứng dựa vào thang máy, im lặng quan sát tình hình. Trận chiến đã bắt đầu rồi nhưng bên phía cô không một chút động tĩnh, xem ra Chấn Phong nuôi con át chủ bài này đợi tình hình khó khăn mới ngửa ra a.
Nhìn qua tấm kính thủy tinh trong suốt, Di Thiên thấy phe của Từ Thịnh đang thắng thế áp đảo, mà bên kia Sở Ngạo không cần nói cũng biết kết quả. Tâm lý đang chuẩn bị sẵn sàng thì đuôi mắt thấy một tên lính ngã xuống không tiếng động nới góc khuất.
Đến rồi!!!
Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể đưa hai tay xuống đùi, rút ra hai khẩu súng ngắn để ở đó, nhắm thẳng bóng đen vừa mới vút qua, hàng loạt phát súng vang lên. Bóng đen giật mình, thân mình vừa chuyển tránh né tất cả, lộn vài vòng rồi tiếp đất. Đến lúc bóng đen ngước mặt lên vừa lúc đối diện với tầm mắt Di Thiên. Cả hai đồng loạt sửng sốt.
Di Thiên?!!!
Tôn Điệp Hạ?!!!
Cái quỷ gì vậy? Thế quái nào mà Tôn Điệp Hạ lại xuất hiện ở đây? Kịch tình rẻ tiền còn biết lừa gạt nữa!!
Cả hai đình chỉ động tác, Tôn Điệp Hạ nhìn từ trên xuống dưới Di Thiên một, sau lại như nhẹ nhàng thở ra một hơi:
-Hóa ra em không sao.
Di Thiên nhanh chóng hiểu ý câu nói này, chuyện hai lớp đi du lịch gặp chuyện không may ai ai cũng biết, một số chết thảm một số mất tích số còn lại không biết vì lí do gì rơi vào trầm mặc, một chữ cũng không chịu nói. Và cô vừa vặn rơi vào số mất tích a~.
-Chị theo phe Thiên Hổ?
Di Thiên không hẳn là nghi vấn mà là khẳng định. Tuy có chút không nắm rõ sự thật này nhưng cô cần xác minh một chuyện.
-Không rõ ràng sao?
Tôn Điệp Hạ khẽ cười, cô cũng khá ngạc nhiên khi đối đầu với Di Thiên tại chỗ này, vậy Di Thiên sẽ theo ai đây? Sở Ngạo hay Từ Thịnh? Không đợi Di Thiên kịp phản ứng, Tôn Điệp Hạ lao lên, một cước tấn công.
Di Thiên vứt ngay mấy cái suy nghĩ với mấy lời chửi rủa tình tiết kia ra sau đầu, tập trung ứng phó. Nói gì đi nữa hai người đang là địch nhân, lơ đãng một tí là báo một suất canh mạnh bà không thể chối cãi a~.
Tôn Điệp Hạ với Di Thiên phải đánh giá là cùng một dạng, họ chiến đấu tốc độ với kĩ thuật, không đụng tới sức mạnh. Di Thiên vừa đánh vừa đem Sở ngạo cung phụng lên chín tầng mây. Mẹ nó, hắn thật sự là thánh nhân trong chốn nhân loại à, đến đối thủ của cô là Tôn Điệp Hạ cũng biết, người ta mạnh như thế nào cần loại đối thủ gì hắn cũng biết.
Đệch, con đường trở thành quân nhân dẹp tan hắc đạo thật sự là quá xa vời T.T
Hai người hăng máu đến quên béng thời gian, dù mồ hôi thấm ướt một thân vẫn gắng sức hạ gục đối phương, thiết bị truyền âm của Tôn Điệp Hạ vang lên ba tiếng tít rất nhỏ, đây là ám hiệu rút lui. Song tuy tiếc nuối nhưng cô nhìn thoáng qua Di Thiên một cái rồi xoay lưng bỏ chạy.
Di Thiên đuổi theo, mắt thấy bên ngoài tấm kính trong suốt kia có máy bay chiến đấu, hướng tầng của cô đang đứng phóng hỏa lực. Cô cả kinh, ánh sáng lóe lên, một tiếng nổ ầm trời vang lên, trước khi nhắm mắt cam chịu cô tuôn ra một loạt chửi thầm "Chấn Phong, tên khốn kia, mi chơi lớn như vậy làm gì, !@!#@$#$%$#" Một cánh tay vòng ngang eo cô kéo cô vào thang máy, Di Thiên cứ nghĩ kết thúc rồi liền cảm nhận một trận khô nóng ập vào từ sau lưng, tiếng đồ vật ầm ầm đổ nát, tiếng gương vỡ kèm theo tiếng xé gió bay tứ tung, sau cả người cô nhẹ bẫng. Cô mở mắt ra thấy Tôn Điệp Hạ thở hồng hộc, tay còn để trên người cô. Di Thiên gần như ngay lập tức phản xạ "Cảm ơn".
Tôn Điệp Hạ cười yếu ớt "Ráng giữ mạng, chuyện chúng ta chưa xong đâu".
Ngay lúc thang máy ở ra Tôn Điệp Hạ lao ra ngoài, Di Thiên theo sát phía sau, ánh sáng đột nhiên chíu thẳng vào mắt làm cô có chút khó chịu, gió nhanh chóng lùa vào từ bốn phương tám hướng, Di Thiên mới nhận ra cô đang ở trên sân thượng.
Từ trên cao quang cảnh không bị thứ gì cản trở này nhìn xuống, Di Thiên mới bi tráng nhận ra, cuộc chiến này có bao nhiêu đẫm máu. Máu phía dưới đã đỏ một mảng, trên không lại có những chiếc máy bay chiến đấu đang đối đầu, bắn nhau, vỡ nát, nổ tung, cứ thế lập đi lập lại.
Không thể nghi ngờ, giống hệt một cuộc chiến tranh trên phạm vi thu hẹp.
Chấn Phong xem ra thật sự mạnh mẽ, có thể đối đầu với Sở Ngạo và Từ Thịnh, quả nhiên là bàn tay vàng đi đâu cũng có, con đẻ của mụ tác giả, ánh sáng của nhân vật chính đúng là chiếu rọi chúng sinh nha.
Di Thiên lao đến, đấu tay đôi với Tôn Điệp Hạ thêm một hồi lại nghe tiếng quạt gió đến gần, cô ngửa đầu lên liền thấy một chiếc trực thăng ở trên đầu, nó lại mở cửa thả dây xuống. Tôn Điệp Hạ không chậm trễ liền phi người qua, nắm lấy sợi dây, theo trực thăng rời khỏi sân thượng. Di thiên đứng đó nhìn cô ấy đi mất cho đến khi một người ló đầu ra khỏi trực thăng. Đối mặt với cô là một đôi mắt như rực lửa, toát lên vẻ hoang dã của chủ nhân nó.
Âu Dương Chấn Phong!!!
Chấn Phong cũng nhìn thấy cô, hắn thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hóa ra kế hoạch lần này không thành vì Di Thiên đi, đúng là dù ở đâu cô ta cũng mang đến kinh hỉ mà.
Không chết sao? Tốt lắm, vậy giờ chết đi!!! Chấn Phong nở nụ cười làm Di Thiên lạnh sống lưng.
Hai tên bắn liên thanh từ trực thăng thò đầu ra, nhắm hướng Di Thiên nả đạn như rút nước, cô khẽ chậc một tiếng rồi linh hoạt né tránh. Trực thăng càng nhiều lại ép cô vào lan can, gió thổi từ phía dưới lên làm Di Thiên cảm giác phi thường không ổn. Nếu lùi nữa cô té xuống là cái chắc mà không lùi cũng bị vạn đạn xuyên tim a~
FML! còn có lựa chọn khác không? Cô muốn trợ giúp từ khán giả!!!
Hình như mục đích của Chấn Phong là khiến cô té xuống thì phải, dù hồi nhỏ có ước ao được làm siêu nhân cưỡi gió phi mây đi nữa cô cũng không muốn, ngàn vạn lần không muốn.
Ngay lúc Chấn Phong đang thõa mãn xem xét tình hình, chờ đợi Di Thiên nhảy xuống thì lại xuất hiện một thân ảnh từ phía sau, ôm chặt eo cô, thoắt cái biến mất. Di Thiên cảm nhận vòng tay đó rất mạnh, siết chặt lại, X đu người theo sợi dây cước từ căn nhà đối diện qua đây, một đường ôm lấy cô rồi hạ cánh an toàn.
Lại là nam nhân đeo mặt nạ đó. Chấn Phong nghiến răng, định ra lệnh rút lui, bọn họ giờ đã xuống đất rồi, có làm gì cũng không kịp, lại muộn một bước. Hồng Ưng ngay sau khi X nhảy xuống đã lên đạn, một tia lazer bắn tới trên người hai tên trên trực thăng của Chấn Phong, bọn chúng chưa kịp làm gì đã thấy máu phụt ra, lộn cổ xuống.
Tôn Điệp Hạ đưa mắt qua liền thấy đám Hồng Ưng ở sân thượng tòa nhà đối diện, đồng tử thắt lại, chẳng phải ngay từ đầu bọn họ đối đầu với "Địa Ưng bang" sao? Sao bây giờ họ lại xuất hiện phía bên đó nhanh thế được? Trận chiến vẫn chưa kết thúc cơ mà???
Chấn Phong phía sau siết chặt tay, ánh mắt giận dữ, cứ nghĩ hắn một mình chấp 2, thì ra ban đầu vốn chỉ có Từ Thịnh tham gia cuộc chiến. Sở Ngạo chưa nhúng tay vào mà mình còn chật vật như vậy? Đối đầu với bọn họ chỉ có quân của "Địa Ưng bang" thôi còn Sở Ngạo với đám cận vệ của hắn nãy giờ một bên xem kịch!!!
Chết tiệt, hắn đang khinh thường mình sao?
< Tiểu kịch trường
Tác giả : Con trai, đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy!!! Quân của Từ Thịnh + Sở Ngạo đã đủ lấn áp con rồi, phải tự tin là mình còn đối đầu sau lại thoát được cơ chứ =))).
Chấn Phong : Bà đang an ủi tôi hay đổ thêm dầu vào lửa vậy?
Tác giả : Con trai hơn nữa kế hoạch này do Sở Ngạo bày ra mà con còn phá được cơ mà~.
Chấn Phong : Câm mồm!!!
Sở Ngạo : Tôi cho Di Thiên ra quân đã là xem trọng cậu lắm rồi!
Mọi người : "....".
Cái này không phải kinh thường nữa!!! Mà là khinh bỉ công khai!!>
9