Chương 4: 4: Cuộc Sống

Sa Bẫy

Đăng vào: 12 tháng trước

.


3.

Cuộc sống.
Một tháng sau.
"Bắt đầu sốt từ hôm kia, uống kháng sinh nhưng vẫn không đỡ." Y tá lo lắng đứng ở cửa, "Đi xem anh ta giúp tôi chút đi, chỉ có anh mới có thể thay lời dặn của bác sĩ."
Bác sĩ chính trẻ tuổi rất bất đắc dĩ: "Anh ta không phải bệnh nhân của tôi."
Y tá sắp khóc: "Tôi thật sự không tìm được ai mới đến tìm anh, Walter còn ở trong OR."
Lâm Tuyết Trì thở dài: "Được rồi, tôi đi xem sao."
Y tá vui vẻ nắm lấy tay anh kéo đi.
Những chiếc giường trong phòng truyền dịch kê sát nhau đến nỗi không còn chỗ cho họ.

Đường ống sưởi ấm trong khoa điều trị nội trú đã bị hỏng, nhiều bệnh nhân được kéo thẳng vào phòng truyền dịch để nằm.

Lâm Tuyết Trì nhìn thấy cậu bé bị sốt đến tím tái cả môi, đã hơi mất nước.
"Sao cô không nói với Walter sớm hơn?" Lâm Tuyết Trì xem mạch: "Nhiệt độ cơ thể bao nhiêu? Đã kiểm tra huyết áp chưa?"
"Vừa mới kiểm tra, nhiệt độ cơ thể là 38.8, huyết áp 166/97."
Lâm Tuyết Trì mở bệnh án ra: "Đi chụp xem có phải viêm phổi sau phẫu thuật không, trước tiên tiêm một mũi hạ sốt, chờ sau khi Walter ra thì nói với anh ấy.

Tối nay bác sĩ nội trú trực ban là ai?"
Y tá do dự: "Lori, nhưng tôi không dám đi gọi cô ấy..."
"Gọi cô ta dậy!" Lâm Tuyết Trì mắng: "Cứ nói với cô ta ở đây có người sắp chết, nếu cô ta còn có thể an tâm ngủ tiếp thì hỏi xem cô ta có muốn quay lại học lần nữa với bác sĩ thực tập không?"
Y tá không dám chần chờ quay người chạy đến phòng nghỉ ngay lập tức.
Lâm Tuyết Trì nhìn bóng lưng y tá lắc đầu, bắt đầu nghĩ cách giải thích với Walter rằng mình không giật bệnh nhân.
Anh đi đến cửa sổ quan sát của OR, ngồi xuống cạnh mấy bác sĩ thực tập.

Trong OR đang tiến hành phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ thanh quản, bệnh nhân bị ung thư thanh quản giai đoạn 4, tế bào ung thư đã di căn đến phổi nhưng gia đình nhất quyết phải phẫu thuật, ý của bọn họ là dù sống thêm được một ngày cũng tốt.
Lâm Tuyết Trì có thể hiểu được tâm trạng này nhưng phẫu thuật thật sự là vô nghĩa, một khi bệnh nhân ung thư thanh quản đã có tế bào ung thư di căn đến các cơ quan khác thì nên thay đổi kế hoạch điều trị, cưỡng ép phẫu thuật tương đương với lãng phí tài nguyên chữa bệnh, chiếm dụng thời gian vốn nên để tiến hành phẫu thuật cho người khác.
Có người nói suy nghĩ này rất máu lạnh.

Ngày xưa Lâm Tuyết Trì đã được một bài học thế này, anh thẳng thắn trước mặt người nhà bệnh nhân rằng mọi người đang chiếm dụng tài nguyên y tế của người khác thì suýt chút bị khiếu nại.

Thầy hướng dẫn của anh tức không chịu được kéo anh vào văn phòng nói chuyện, nói Tuyết Trì, có đôi khi cậu vô tình quá, tính cách này có thể không thích hợp làm bác sĩ.

Lúc đó anh bàng hoàng, không phải anh không quan tâm đến mạng sống, anh muốn cứu vớt nó, muốn nhìn thấy biểu cảm khi người sống vùng vẫy giãy chết được tái sinh trên khuôn mặt của bệnh nhân và gia đình họ, điều đó làm anh cảm thấy mình có một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Làm bác sĩ rất vất vả, bác sĩ ngoại khoa là vất vả nhất, mỗi bác sĩ đều leo lên từ sinh viên.

Bác sĩ thực tập, bác sĩ đa khoa, bác sĩ nội trú, không ai là có đường tắt cả.

Lâm Tuyết Trì cũng từng dành hết đêm này đến đêm khác nhìn qua cửa sổ để xem thầy hướng dẫn của mình thực hiện phẫu thuật.

Lúc đầu, anh thậm chí còn không thể cầm chắc chiếc kéo dài, vì để luyện tập khâu mà anh đã bỏ hết không biết bao nhiêu kẹp giữ kim.

Ca phẫu thuật đầu tiên là phẫu thuật tim và hút, sau đó là đóng lồng ngực và khâu vết thương, khi cắt chỉ bác sĩ chính đã nói, tốt lắm, rất đẹp.
Khi đó anh tự hào biết bao, anh vứt bà nó đi cái gọi là hợp hay không hợp làm bác sĩ, tôi chỉ muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa.
"Hey, tôi thấy cậu đứng đây nhìn lâu rồi," Walter tháo găng tay đi ra, ông ta đội chiếc mũ phẫu thuật màu xanh da trời đầy bươm bướm, nở một nụ cười cực kỳ lả lơi: "Nhớ nhung quá khứ à?"
Lâm Tuyết Trì hơi xấu hổ: "Không có, ừm, tôi chỉ muốn nói với anh là cậu bé giường số 23 sốt đến 38 độ hơn, y tá chạy đến tìm tôi, tôi không rõ tình trạng của cậu bé nên chỉ cho hạ sốt tạm thời, anh đi xem đi."
Walter hiểu ý: "Cảm ơn.

Lát nữa tôi đi xem."
"Ừm, không còn gì nữa rồi, tôi đi trước."
Walter nhìn anh: "Lát nữa bọn tôi đi uống mấy ly, đi chung không?"
Lâm Tuyết Trì hơi ngạc nhiên: "Tôi? Tôi không giỏi uống rượu lắm."
"Cậu đến Seattle còn chưa đi chơi với chúng tôi bao giờ, tôi gọi thêm mấy cô bên khoa nhi, cậu sẽ thích đấy." Walter nháy mắt với anh, trưng ra biểu cảm mập mờ.
Lâm Tuyết Trì hiểu ý của ông ta là gì, anh buồn cười: "Được, tôi đi, nhưng không phải vì các cô gái."
Walter vỗ vai anh: "Đương nhiên, bác sĩ ở bệnh viện lớn New York đến, tôi cũng có mặt mũi đấy.".

ngôn tình hay
Hai người cùng đi đến phòng truyền dịch.
Điện thoại của Lâm Tuyết Trì vang lên, anh đi qua một bên bắt máy: "Xin chào."
Đầu dây bên kia là một giọng nữ trẻ tuổi: "Hi, em là Allison Owell, em không biết anh còn nhớ em không, em tìm thấy số của anh trong danh bạ điện thoại của Tuyết Mi nên muốn gọi anh thử một lần, chúng ta từng gặp ở lễ tang."
Lâm Tuyết Trì nhớ tới cô gái mũm mĩm với mái tóc ngắn: "Tôi nhớ, em là bạn học của Tuyết Mi, chào em.

Có chuyện gì không?"
"Là thế này, Tuyết Mi có để lại vài thứ ở trường học, em nghĩ có thể anh sẽ muốn lấy về.

Em thu dọn chúng rồi, anh có thời gian không? Em phải đến đâu đưa cho anh thì được?"
Lâm Tuyết Trì ấm lòng: "Em ở trường à? Tôi có thể đến tìm em."
"Vâng, em ở trường."
"Sáng mai, được không?"
Sau ca trực 48 tiếng thường có một ngày nghỉ ngơi.
Lâm Tuyết Trì nhớ từ khi anh về lại Seattle vẫn chưa về thăm trường.

Đại học Washington là trường cũ của anh, anh đã dành một phần của thời thanh xuân ở đó.
Họ gặp nhau trước tấm bảng đá của trường, sau đó ngồi xuống một bãi cỏ.
"Đây là hai quyển nhật ký của bạn ấy, em không mở ra xem, em cam đoan." Allison làm động tác thề, xem ra tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt hơi tròn lộ vẻ tỏa sáng: "Còn có mấy quyển sách tham khảo, hộp trang điểm, gấu bông ngủ, bạn ấy rất thích em này, là Ken tặng bạn ấy."
"Ken, là ai?" Lâm Tuyết Trì bóp gấu bông màu hồng.
Allison giật mình: "Bạn ấy không nói với anh sao? Một trong những người theo đuổi.

Em gái anh rất được chào đón trong trường, bạn ấy rất đáng yêu."
Lâm Tuyết Trì buồn cười: "Em ấy có nói có một chàng trai thích em ấy, có lẽ là hồi năm hai."
"Từ lúc nhập học năm nhất Ken đã để ý bạn ấy rồi, ai cũng biết chuyện này.

Nhưng em có thể hiểu bạn ấy không muốn nói với anh nhiều về chuyện này, trước giờ em cũng không nói với bố mẹ mình về mấy chuyện nam nữ trong trường."
Lâm Tuyết Trì trêu chọc: "Con gái bọn em sẽ nói mấy chuyện này à?"
"Đúng đấy," Allison hất tóc: "Có một khoảng thời gian Ken cực kỳ cuồng nhiệt, cậu ta xem bạn ấy như một chủ nghĩa thần bí, anh biết không, những người học tôn giáo luôn có một khí chất làm người ta mê muội, vừa hay Tuyết Mi lại hợp với khí chất này.

Các bạn từng lén gọi bạn ấy là phù thủy tóc đen, không phải với ý xúc phạm, mà là khen ngợi."
Lâm Tuyết Trì có thể hiểu được, sẽ luôn có một thời kỳ người ta thích coi những điều lệch lạc là tốt.
"Có lẽ anh nên tìm Ken để nói chuyện." Allison chợt nói "Anh nói với em anh sẽ không bỏ qua chuyện này, anh nghiêm túc chứ?"
Lòng Lâm Tuyết Trì trầm xuống: "Ừ, tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ."
Allison nhìn anh: "Em có thể giúp anh, em có thể làm gì không?"
"Em đừng nhúng tay vào, đây không phải là chuyện gì tốt."
"Em tự nguyện, bạn ấy là bạn em, em cảm thấy em có trách nhiệm."
Lâm Tuyết Trì bất đắc dĩ: "Em không hiểu rõ chuyện này, nó rất nguy hiểm."
"Em biết!" Allison nắm chặt cổ tay anh, sức tay cô rất lớn: "Em đọc trên mạng về sự kiện tiểu não trái San Francisco, đến cả FBI cũng không bắt được hung thủ thì một mình anh không thể tìm được.

Em giúp anh, em biết mình đang làm gì."
"Em không biết," Lâm Tuyết Trì cảnh cáo: "Em sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, em đã thấy những hiện trường giết người đó, những thi thể đó, những bộ não bị cắt đi, em thấy cuối cùng Tuyết Mi đã đi như thế nào, em muốn giống con bé à? Đừng suy nghĩ như một đứa ngốc nữa, cha mẹ em có muốn thấy em như thế không?"
Allison rùng mình, những ngón tay cũng dần lỏng hơn.
Lâm Tuyết Trì kéo tay cô ra: "Cái chết của Tuyết Mi không phải trách nhiệm của em, em không cần phải chịu trách nhiệm cho sự sống chết của người khác."
Cô gái trông có vẻ bị tổn thương.


Lâm Tuyết Trì nhẫn tâm không nhìn vào vẻ mặt đáng thương của cô.
Đây là vì tốt cho cô bé, anh nghĩ.
Về đến nhà đã hơi muộn nhưng đèn phòng ăn vẫn còn sáng, chứng minh nam chủ nhân đã trở về.

Không phải ngày nào Dụ Giang cũng ở nhà, gã bộn bề nhiều việc, nếu chỉ mỗi dạy học giảng bài thì không thể nào gánh vác được nhà cửa xa hoa đồ dùng đắt đỏ.

Về mặt này, dường như gã vẫn giữ lòng hư vinh của một người đàn ông bình thường, thích những dịp trọng đại và phong thái lịch lãm.

Gã sẽ tổ chức tiệc trong nhà và mời đầu bếp phục vụ từ khách sạn lớn, dẫn khách đi tham quan nhà, bắt đầu từ bức tượng một người phụ nữ ở lối vào cho đến bức tranh "Đức mẹ cổ thiên nga" trong phòng ăn.

Có lần một vị khách nữ uống say làm rách váy, hôm sau gã mua hẳn một bộ trang sức váy mới và giao tận nhà người ta.

Sau chuyện đó có người còn chọc, phụ nữ muốn có váy mới phải đến nhà giáo sư Giang làm khách.

Những người này tin rằng giáo sư Dụ Giang là một người có thái độ sống và thái độ học thuật giống nhau.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cung điện nhỏ là sân khấu tuyệt vời nhất gã thiết kế cho vai diễn của mình.
"Bảo mẫu có nấu chút súp cá, em đã ăn chưa?" Gã đàn ông ngồi trước bàn ăn vốn đang đọc báo.
Lâm Tuyết Trì đi vòng ra sau, bếp vẫn còn nóng, có lẽ bữa tối vừa được không bao lâu.

Anh dọn cho mình một chén, cá hồi được luộc với cà chua, gừng, sả, lá chanh và đường mía đỏ Đông Nam Á, nước súp được hầm thành màu đỏ hồng đặc sệt xinh đẹp, cà chua được hầm nhừ sẽ tách ra một lượng bọt nổi lên trên giống như bong bóng bơi trong máu, những chất bọt này đến một mức nhất định sẽ biến thành màu trắng sôi ùng ục, lăn tăn, xoay tròn, làm cả nồi máu như muốn sôi trào, lộ ra thịt động vật băm nhỏ và xương tủy đã bị luộc thành trắng xám.
Xoảng–
Lâm Tuyết Trì đột ngột lui lại một bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái nồi.
Dụ Giang ở đằng sau vội vàng đứng dậy, chỉ thấy chén sứ và muỗng bể tan nát trên sàn: "Sao vậy?" Gã nắm tay Lâm Tuyết Trì, làn da bị súp cá văng trúng đã đỏ lên, may mắn chưa rộp nước: "Nghĩ gì thế, bưng đồ nóng cũng thất thần."
Lúc này Lâm Tuyết Trì mới cảm thấy tay mình nóng rát: "Tôi..."
"Sắc mặt em rất tệ, Tuyết Trì." Dụ Giang vuốt mặt anh.
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Tôi không sao...!Hơi phân tâm..."
Dụ Giang đứng chắn trước mặt anh, ngăn cản động tác anh xoay người: "Để tôi dọn, em đi xả nước đi, tránh nổi mụn nước."
Lâm Tuyết Trì có chút xấu hổ: "Xin lỗi..."
Dụ Giang không ngẩng đầu, thấp giọng thúc giục: "Đi nhanh đi."
Khúc nhạc dạo này làm không khí bữa tối bớt im lặng hơn.
"Ở bệnh viện vẫn ổn chứ? Có khó kết thân với đồng nghiệp không?" Dụ Giang rót cho anh chút rượu: "Uống chút đi."
Lâm Tuyết Trì không từ chối: "Không có, họ rất tốt."
Trong mắt Dụ Giang tràn đầy châm chọc: "Cũng đúng, em đã lớn thế rồi, tôi cũng không cần phải quan tâm những thứ này."
Lâm Tuyết Trì nghe ra sự châm chọc đó thì không khỏi liếc mắt nhìn.

Động tác nho nhỏ này không qua mắt được Dụ Giang, gã bật cười: "Em không nhớ tuần đầu tiên em vừa vào đại học đã gọi điện cho tôi nói em không biết giặt quần áo, dồn quần áo bẩn cả tuần để tôi mang về giặt cho em."
"Bây giờ có ai còn giặt quần áo bằng tay đâu," Lâm Tuyết Trì khịt mũi, "Hơn nữa tôi đã nói tôi không biết dưới ký túc xá có phòng giặt."
"Em khép kín quá đấy." Dụ Giang húp một miếng súp: "Cho nên mỗi lần em chuyển sang môi trường mới tôi sẽ lo lắng.

Tôi đưa em về ký túc xá, em rất hài lòng căn phòng của em, em dọn dẹp giường tủ của mình xong thì sau đó sẽ cảm thấy mình có thể sống như thế, em không muốn đi khám phá vùng đất mới, không phát triển chỗ mới.

Nếu không có người đẩy hoặc dẫn dắt em thì em thà ở mãi trong căn phòng nhỏ đó."
Lâm Tuyết Trì vẫn nhớ tình cảnh khi anh bất đắc dĩ ôm túi quần áo đứng dưới tòa nhà ký túc xá đợi Dụ Giang, cha nuôi không cười nhạo anh ngay, gã chỉ cầm áo đi nhưng lại dùng chuyện này để giáo dục Lâm Tuyết Mi, làm cho một tháng sau Lâm Tuyết Trì về nhà được em gái yêu dấu dùng giọng điệu vừa đồng tình vừa buồn cười trêu chọc anh.

Lâm Tuyết Trì tức giận đến mức suýt chút cãi nhau với Dụ Giang về vấn đề này.
"Bao nhiêu năm rồi vẫn còn nhắc." Lâm Tuyết Trì bĩu môi.
Dụ Giang nén cười, không làm khó anh nữa: "Được được, tôi không nhắc.

Hôm nay em đi đâu."
"Về trường.

Lúc đi ra tình cờ gặp lão Khang.

Tôi nói tôi về Seattle làm việc ông ấy vui lắm, còn nói mấy năm nay ông vẫn gửi thiệp Giáng sinh cho ông ấy."
"Thuận tay gửi thôi.

Ông ấy vẫn ở khoa thần kinh à?"
"Ừm.

Gần đây đang huấn luyện đào tạo hệ thống phục hồi chức năng tự chăm sóc sau khi bị nghẽn máu não."
Dụ Giang gật đầu: "Hình như bạn già của ông ấy qua đời vì nghẽn máu não, mất năm ngoái.

Lúc đó còn định thông báo cho em nhưng em đang họp ở New Zealand, gửi tin nhắn em cũng không đáp, nên thôi."
"Lúc đó tôi đang bận..." Thật ra anh chỉ là không muốn đọc tin nhắn của Dụ Giang nên cài chế độ chặn tự động.
Dụ Giang cũng không vạch trần anh: "Tôi biết em bận, tôi nói với ông ấy em ở New York, vừa bắt đầu đi làm nên không có thời gian, ông ấy biết."
Lâm Tuyết Trì hơi đỏ mặt: "Ông không nói xấu tôi với ông ấy chứ?"
"Tôi nói xấu em cái gì? Có lợi gì cho tôi à, trẻ con vô tâm." Dụ Giang cười nhạo: "Tôi nói chờ khi nào em về nhất định sẽ đi thăm ông ấy.

Em xem giáng sinh năm nay có muốn mời ông ấy qua đón lễ không, Tuyết Mi mất rồi năm nay chỉ còn hai chúng ta, chắc chắn em không muốn đón lễ cùng tôi, nhất định đến lúc đó sắp xếp phẫu thuật rồi ở trong OR đúng không?"
Lâm Tuyết Trì sờ mũi, anh thật sự định làm thế.
"Em vui là được." Dụ Giang thở dài, "Ôi, dù sao em cũng không có hứng thú với ông già này."
Lâm Tuyết Trì phẫn nộ nhìn chằm chằm vào gương mặt không biết xấu hổ của gã.
– Nói như ông thật sự đáng thương lắm, ai lại có hứng thú với một tên sát nhân!
Ông già này phớt lờ ánh mắt của anh, lau miệng đứng dậy, đắc ý mà đi: "Em rửa chén, tránh cho sau này nói tôi không cho em cơ hội học tập."
__________
????Rêu: Tự nhiên thấy hơi cutoe dị chòi ????
P/s: Xin phép xưng hô ta - con, ta - em, tôi - em được feel theo ông bà tổ tiên gọi chứ thấy xưng sao cũng thấy ko ổn với 2 con người này ????.