Đăng vào: 12 tháng trước
Lá cây trên đầu phiêu dạt theo làn gió mà chậm rãi dừng bên chân, Cố Văn Hi nhặt nó lên, có chút nhàm chán ép thẳng cuốn lá vàng khô.
Đỗ Vân Nghiên kêu cậu đợi một lát rồi cầm một ít đồ ăn ra —— trái cây và bánh mì tự làm, thậm chí còn có một túi thịt khô để cậu mang theo ở trên đường.
Sau khi nhìn thấy, Cố Văn Hi "Xùy" cười một tiếng, cuộc trò chuyện bị cắt ngang vào đêm giao thừa đó vẫn không khiến hai người xấu hổ mà trái lại cậu còn cảm thấy may mắn vì mình chưa quá xúc động mà nói ra.
Những lời tình tứ như "thích" hay thậm chí là "yêu", đối với Cố Văn Hi mà nói thì cũng chẳng khó để mở lời.
Nhưng khi đối diện với Đỗ Vân Nghiên, ngày đó còn chưa kịp thổ lộ, có lẽ những lời phù phiếm đó cũng không thể coi là "sự lựa chọn ý nghĩa".
Ánh nắng ban mai yếu ớt kéo ra bóng dài của hai người trên mặt đất, rõ ràng là đứng cách nhau một khoảng mà bóng lại cứ như dựa sát vào nhau.
Thẻ tín dụng của Cố Văn Hi đã tan băng, cậu muốn trả tiền ăn ở nhưng Đỗ Vân Nghiên không nhận: "Không cần, cũng không phải là cậu không làm gì."
"Tôi phụ anh thì sao có thể bù được tiền phòng chứ ——" Cậu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt đảo một vòng lên mặt đối phương, "Hay là do anh cảm thấy tôi đặc biệt nên mới không lấy tiền? Nếu là như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa đâu." Cậu không cho Đỗ Vân Nghiên cơ hội phản bác mà giành nói tiếp, "Hay là lần sau tôi đến trả cho anh cũng được."
Đỗ Vân Nghiên mấp máy môi, đưa mắt nhìn cái bóng trên mặt đất, nói ra bốn chữ: "Đi đường cẩn thận."
Thời tiết tươi sáng, đứng ở hàng rào cũng có thể trông thấy núi non xa xa dần hiện ra, Dương Dương và Bối Bối xoay quanh Cố Văn Hi.
Những con cún này thật thông minh, biết cậu phải đi nên từ sáng đã quấn quýt thân mật với cậu hơn cả với Đỗ Vân Nghiên.
Đỗ Vân Nghiên nhìn theo cậu lên xe, thấy cậu hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với mình.
Nụ cười của Cố Văn Hi rạng rỡ mà tiêu sái, có lẽ cậu thường hay như vậy, là một người lữ khách tạm biệt mỗi một hành trình của mình.
Về phần những lời mà cậu nói ngày đó, Đỗ Vân Nghiên cũng không để trong lòng, nói chung mọi thứ vẫn phải quay về quỹ đạo vốn có của nó.
Chiếc SUV màu trắng dần biến mất trên đường làng, anh xoay người trở về cuộc sống một mình trong nhà trọ dân.
Nhưng giữa trưa cùng ngày, anh nhận được một lá thư đến từ thành phố S, tiết tấu sinh hoạt yên bình bỗng dưng bị nhiễu loạn không chút phòng bị.
...!
Ô tô chạy dọc theo đường núi.
Thời tiết chợt thay đổi bất thường, mới khi nãy còn quang đãng, tầm nhìn rộng mở nhưng một lúc sau lại bị cơn mưa nhỏ thay thế.
Nhiệt độ chưa dưới 0 độ C, giọt mưa cũng chưa ngưng tụ thành tuyết, tí ta tí tách rơi xuống.
Chế độ tự động gạt nước được bật, đợi đến khi có quá nhiều hạt mưa thì nó mới lười nhác hoạt động một lần.
Sau đó lại có những hạt mưa mới rơi xuống, vẫn nhỏ bé yếu ớt như vậy, chẳng che được tầm nhìn.
Nhưng trên kính dần hình thành một tầng sương trắng, Cố Văn Hi đành phải mở chế độ khử sương mù.
Mưa này dường như theo cậu cả một đường, giữa trưa lái đến trạm dừng chân, cậu không xuống xe đi tìm quán ăn mà lấy đồ ăn Đỗ Vân Nghiên đã làm cho cậu ra.
Bánh mì không khác gì so với bữa sáng cậu ăn vào ngày đầu tiên, chỉ là bên trong có thêm nhân đậu đỏ nghiền, vừa dính vừa mịn, có vị ngọt thanh.
Buổi chiều cậu vừa lái xe tiến vào thành phố S thì vừa lúc kẹt xe, đợi đến tối thì mới thấy bóng dáng của tòa chung cư.
Đèn đuốc thành thị lập lòe, trong bóng đêm, tòa nhà cao tầng tựa như một cái bánh xe lớn trôi nổi trên mặt biển âm u.
Nhà lớn của Cố gia xa hơn, hôm nay cậu không về bên đó mà về thẳng cái ổ nhỏ của mình.
Mở cửa chung cư ra rồi bật đèn lên, phòng khách sạch sẽ hiện ra, sàn nhà men trắng phản chiếu ánh sáng như mặt kính, hiển nhiên là đã có người đến quét dọn.
Không nghĩ cũng biết là Cố Dục Thanh hoặc Cố Văn Hành gọi người tới làm, cũng chỉ có bọn họ mới có chìa khóa của nơi này.
Không ngoài dự đoán, trong tủ lạnh cũng có một chút đồ ăn.
Nếu là trước đây, cho dù có người để sẵn nguyên liệu cho cậu thì cậu cũng lười làm, thà ăn cơm hộp còn hơn.
Có điều bây giờ cậu đã có thể tự làm nhiều thứ, tạm thời cũng không muốn ăn bữa lớn nên giờ cậu đi nấu cơm trước, sau đó lấy hai miếng thịt ra để rã đông.
Cậu gửi một tin nhắn WeChat cho Đỗ Vân Nghiên nói mình đã đến, sau đó thì ngồi trên sô pha xem tạp chí, thỉnh thoảng lại ngó sang cái điện thoại đang yên lặng trên bàn trà.
Vài phút sau, cậu không chờ được tin nhắn của Đỗ Vân Nghiên mà thay vào đó là cuộc gọi của Cố Văn Hành.
"Anh," Giọng nói của cậu ta vẫn tràn đầy sức sống, "sao rồi, chung cư được dọn dẹp không tệ phải không?"
"Cũng được đó," Cố Văn Hi vừa nghe liền hiểu, "em gọi người làm à?"
"Em chỉ là người trông coi thôi, là ba tìm người."
"Vậy à...." Cái này cũng không bất ngờ cho lắm, Cố Dục Thanh tuy nghiêm khắc nhưng vẫn vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, "Cảm ơn hai người nha."
"Vậy ngày mai anh về nhà phải không?"
Cậu ta nói "nhà" là chỉ Cố trạch, Cố Văn Hành không thích ở chung cư ngoài trường, nghỉ đông và nghỉ hè thì đều về nhà.
Cố Văn Hi ném tạp chí sang một bên, vô thức gật đầu với điện thoại: "Về chứ, buổi sáng anh sẽ về."
"Quá tốt rồi! Ngày mai em sẽ nói dì Mai làm thêm nhiều đồ ăn."
Dì Mai là người giúp việc mà nhà bọn họ mời đến, trong nhà dì không còn người thân nên cũng ở lại Cố gia ăn tết.
"Ừm, được rồi."
Cúp máy, Cố Văn Hi mềm lòng đi không ít, nhưng giao diện điện thoại vẫn dừng lại trên khung trò chuyện WeChat với Đỗ Vân Nghiên, tin nhắn cậu mới gửi đi là【Tôi về đến nhà rồi】.
Nhiệt độ của chung cư ổn định quanh năm, lúc mặc áo len thì có hơi nóng, cậu dựa lên sô pha, hai mắt hơi nhắm lại.
Cơm đã nấu chín tỏa ra mùi thơm bay vào phòng khách, cậu cũng ngủ mất.
...!
Ngày hôm sau, Cố Văn Hi đúng hẹn trở về Cố trạch.
"Văn Hi về rồi à?" Người đang thăm hỏi cậu chính là mẹ của Cố Văn Hành, Trâu Tuệ.
"Dạ, chào dì Tuệ."
Mọi người đều ở nhà, Cố Văn Hành nhiệt tình đi mua đồ uống cho cậu.
Cố Dục Thanh nhìn con trai lớn rời nhà đã mấy tháng nay, không xa cách nhưng cũng không quá mức thân thiện, buông điện thoại đang xem dở, liếc mắt hỏi: "Không phải nói là ốm đi 15 kí sao?"
Cố Văn Hi đơ người một giây rồi bật cười: "Ba, ba nói ba không tin mà?"
"Dĩ nhiên là không tin," ông ý vị thâm trường nhìn con trai rồi đứng lên từ sô pha, "con đi theo ba một chút."
Cha con hai người đi đến phòng trà ở lầu một nói chuyện.
Cố Văn Hi có hơi khó hiều: "Chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Văn Hi, ngày đó ——" Cố Dục Thanh trầm giọng nói, "Thật ra là ngày giỗ của mẹ con phải không?"
Ký ức của Cố Văn Hi lập tức quay về cái ngày hai người cãi nhau, do ở nghĩa trang hơn nửa ngày nên cậu mới về nhà trễ, trực tiếp dẫn đến việc khắc khẩu.
Nhưng mà chuyện đã qua lâu như vậy, cậu đã buông xuống từ lâu, thậm chí còn không muốn nhớ lại.
"Bây giờ nói cái này làm gì chứ?" Cố Văn Hi mím môi, "Đã qua hết rồi."
"Ba vẫn luôn muốn nói với con —— xin lỗi con, là ba quên mất, lúc sau nhờ tiểu Mai nhắc ba nên ba mới biết vì sao con lại nổi nóng như vậy."
Cố Văn Hi biết ba mình là một người trọng tình nghĩa, tuy không có tình yêu với mẹ cậu nhưng sự hổ thẹn vẫn là thật.
Cậu chậm rãi nói: "Được rồi, cũng đã qua nhiều năm như vậy, con nghĩ mẹ cũng không muốn ba khó xử."
Một lúc lâu sau, vẫn chưa ai mở miệng, bầu không khí có hơi nặng nề, Cố Văn Hi thuận miệng nói đùa: "Lúc nãy nghiêm túc như vậy, con còn tưởng là ba kêu con đến thương lượng chuyện thông gia với thiên kim tiểu thư nào nữa chứ."
"Con ——" Vẻ mặt Cố Dục Thanh cười gượng, có hơi mất tự nhiên, "Cứ không đứng đắn, sau này ba tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con với Văn Hành." Chính ông đã ăn qua trái đắng thì làm sao có thể ràng buộc con mình được.
"Thật sao?" Cố Văn Hi vui vẻ, "Ý ba là sau này con tìm ai cũng được sao ạ?"
"Đúng vậy, điều kiện tiên quyết là con có cuộc sống ổn định." Cố Dục Thanh vừa dứt lời thì chợt nhận ra cái gì đó, "Chẳng lẽ con lại yêu đương nữa à?"
"Đâu có." Chuyện còn chưa đâu vào đâu nên sao cậu dám khoe khoang ở trước mặt Cố Dục Thanh, chỉ có thể bóng gió ám chỉ, "Con chỉ muốn hỏi một chút, ba có chắc là —— ai là con dâu của ba cũng được phải không?"
"Đúng rồi, không lẽ con còn định tìm yêu quái à?" Cố Dục Thanh cũng thích nói đùa: "Nếu tìm yêu quái thật thì con đánh bại được cũng hay."
Cố Văn Hi tự mình an ủi mà nghĩ, tìm đàn ông vẫn tốt hơn tìm yêu quái nhỉ?
Chẳng qua cái tên Đỗ Vân Nghiên đó tới giờ vẫn không thèm để ý đến cậu, ai mà biết ngọn lửa tình yêu này còn có thể cháy cho đến ngày lan ra được đồng cỏ không nữa.
"Còn nữa, thứ ba tuần sau là tiệc sinh nhật của ba, thời gian của con có vấn đề gì không?"
"Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi," Cố Văn Hi lấy lại tinh thần, "muốn con giúp gì sao?"
"Không cần, tiểu Chu đã sắp xếp xong rồi, con qua thẳng bên đó là được, ăn mặc chỉnh tề chút."
Việc này năm trước đã nói rồi, Cố Văn Hi cũng không có ý kiến gì.
Buổi trưa cậu ở lại nhà lớn để ăn cơm cùng mọi người.
Đến chiều Cố Văn Hành có cuộc tụ họp với bạn học, Cố Văn Hi cũng đi về.
Cố Văn Hành vừa lấy bằng lái nên lái xe còn chưa quen lắm, Cố Văn Hi nói cậu ta ngồi xe mình để đưa đi rồi cậu sẽ về chung cư sau.
"Phải đi đường vòng sao?"
"Không sao, không phải là chuyện của hai chân ga à?" Cố Văn Hi vừa nói xong thì điện thoại vang lên, cậu cũng không thấy tên người gọi đến, trực tiếp bắt máy, "Alo?"
"Văn Hi, cậu về rồi?"
Là giọng nói quen thuộc của Tưởng Thần, cái tên này đúng là biết rõ hành tung của cậu, mới hồi sáng đăng ảnh chụp chung cư lên vòng bạn bè mà y đã phát hiện ra.
"Ừ, sao vậy?"
"Cậu không nhớ sao? Tôi đã nói là có chuyện muốn nói với cậu mà!"
Hình như là có chuyện như vậy thật, trước giờ cậu cũng không quá quan tâm: "Vậy thì cậu tìm quán cà phê đi?"
"Văn Hi," Tưởng Thần do dự nói, "cậu có thể tới chung cư của tôi không?"
"Tới chung cư cậu làm gì?"
Trước kia bọn họ tới lui chung cư của nhau cũng không ít lần, còn nhiều hơn Tằng Bạc Niên, nhưng từ sau khi xảy ra việc xấu hổ với Tưởng Thần, Cố Văn Hi rất khó để tìm lại cảm giác thân thiết như xưa.
Nói cái gì mà không thể nói ở bên ngoài chứ?
"Cậu....!Có thể đồng ý với tôi một lần không?"
Y tỏ vẻ đáng thương nói ra câu này, Cố Văn Hi càng không hiểu được.
Trước giờ chơi chung với nhau, Tưởng Thần rất hay nhường cậu, ít khi nói những lời cầu xin này.
"Được, tôi biết rồi, bây giờ cậu đang ở nhà à?"
"Ừm, giờ cậu đến sao?"
"Tôi muốn đưa em tôi đi trước," Cố Văn Hi nhanh chóng nhìn qua ghế phó lái, "sau đó thì rảnh rồi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Văn Hi cho xe chạy tiếp.
"Anh có việc hả?" Cố Văn Hành cơ bản nghe được hết, "Hay là để em gọi xe nha?"
"Khỏi đi, càng tiện đường hơn."
Chiếc ô tô màu rượu champagne chạy ra khỏi biệt thự, mấy phút sau đã tăng tốc hòa vào dòng xe cộ tấp nập..