Đăng vào: 11 tháng trước
Sau khi ăn uống no nê, hai vợ chồng liền hài lòng lái xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, Ngu Dịch đi tắm trước, Lật Trình Tịnh ở trong bếp pha cà phê.
Ngu Dịch từ trong buồng tắm đi ra, ngửi thấy mùi cà phê, anh đi đến sau lưng cô, cúi đầu hôn lên vai cô, tận hưởng vẻ đẹp của màn đêm tĩnh mịch.
Lật Trình Tịnh dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
"Bà xã anh thật tốt." Ngu Dịch nói.
"Bởi vì em nửa đêm pha cà phê cho anh à?" Lật Trình Tịnh cười nói.
Ngu Dịch hôn lên cổ cô: "Bởi vì có em thì anh không cảm thấy cô đơn nữa."
"Trước đây anh có cô đơn không?" Cô hơi kinh ngạc, "Bình thường anh không phải có rất nhiều bạn sao?"
"Dù có bao nhiêu bạn bè thì về nhà vẫn chỉ có một mình." Ngu Dịch ôm lấy cô, "So với hiện tại hoàn toàn không giống."
"Em nhớ anh từng nói là anh có rất nhiều bạn gái mà.
Cuộc sống hẳn phải rất náo nhiệt chứ." Lật Trình Tịnh trêu chọc anh.
Ngu Dịch đi tới hôn lên mặt cô, khi cô quay lại, anh hỏi: "Em ghen sao?"
"Không có." Lật Trình Tịnh lý trí phủ nhận.
Chỉ cần không cố ý nghĩ đến chuyện Ngu Dịch trước đây tiếp xúc với rất nhiều người khác phái khác, cùng họ thân mật như nào, thì cô sẽ không thấy khó chịu.
"Thật không ghen?" Ngu Dịch thì thào, "Ghen thì càng tốt, chứng tỏ em quan tâm anh."
"Em sẽ không ghen tuông nhạt nhẽo như vậy đâu." Lật Trình Tịnh lại phủ nhận, thản nhiên nói: "Em cũng không phải thiếu nữ mới lớn mà đi ghen với chuyện quá khứ của anh, quá nhàm chán."
"Hào phóng như vậy?" Ngu Dịch không tin, nhưng đoán được cô sẽ không dễ dàng thừa nhận, cho nên anh muốn kích thích cô, liền ghé vào tai cô nói nhỏ: "Để nói với em chuyện này, trước đây anh đối với mấy cô bạn gái cũ đều chu đáo, luôn quan tâm đến cảm xúc của họ, vì vậy bây giờ mới hiểu được làm thế nào để dỗ em vui vẻ."
"Ngu Dịch." Lật Trình Tịnh ngăn anh lại, nghiêm túc nói: "Những chuyện này anh thật sự không cần nói, em cũng không có hứng thú nghe chuyện quá khứ của anh."
Vẻ mặt nghiêm trọng của cô trở nên rất đáng yêu trong mắt anh, anh không nhịn được hôn lên má cô lần nữa.
"Cà phê pha xong rồi, để em rót ra ly cho anh." Lật Trình Tịnh tránh người, nhíu mày, ôn nhu nói: "Đừng có suốt ngày quấn lấy em được không?"
Ngu Dịch thấy đã ôm đủ rồi thì buông vợ ra, lẳng lặng nhìn cô cầm bình rót cà phê vào hai chiếc ly nhỏ.
Lật Trình Tịnh đẩy một ly đến trước mặt anh: "Của anh này."
Ngu Dịch cầm ly nhấp một ngụm cà phê, sau đó chăm chú nhìn vào mắt cô, quan sát từng cảm xúc tinh tế của cô.
Lật Trình Tịnh cụp mắt xuống, không cho anh nhìn vào mắt cô.
Ngu Dịch vội đặt cốc xuống, vươn tay nhéo cằm cô, ôn nhu nói: "Anh lừa em thôi, đừng nóng giận."
Lật Trình Tịnh buộc phải ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt trong sáng nhưng ranh mãnh của anh.
"Sự thật là anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào trước em." Ngu Dịch thú nhận với cô.
Lật Trình Tịnh sửng sốt, một lúc mới hiểu rõ lời anh nói, nhưng lại không biết là thật hay giả, có nên tin anh hay không.
"Làm sao có thể?" Cô hồi tưởng một chút, nói: "Trước đây không phải anh ám chỉ rằng anh có rất nhiều bạn gái, còn nói nếu em biết con số cụ thể thì sẽ thấy anh rất phô trương sao?
Ngu Dịch rút tay lại, cười trừ: "Đó là bởi vì anh muốn giữ thể diện.
Nếu em biết anh chưa từng có bạn gái chính thức nào, thì em sẽ nghĩ hoặc là tính cách anh quá tệ, hoặc là thể chất anh có vấn đề..."
"..." Lật Trình Tịnh không nói nên lời, sao chồng mình có thể sĩ diện đến mức này.
"Nếu không, tại sao đêm đó anh không có kinh nghiệm đối phó với em? Nếu từng có kinh nghiệm dù chỉ một lần, anh cũng sẽ không bị em từ chối nửa chừng như vậy, sau đó anh quyết định phải đi học một chút."
Lật Trình Tịnh: "..."
Cô tò mò đến mức không nhịn được, hỏi anh: "Anh học ở đâu vậy?"
"Anh có thể tìm kiếm trên mạng." Ngu Dịch nói thẳng, "Thật ra, chuyện này muốn cả hai đều có cảm giác cũng không khó, bí quyết là làm cho em cao hứng trước."
Lật Trình Tịnh: "..."
Khó trách tối hôm qua anh lấy lòng cô lâu như vậy, lâu đến mức cô gần như biến thành người khác.
"Em có thích biểu hiện của anh không?" Ngu Dịch đột nhiên hỏi cô, vẻ mặt bình thường như đang hỏi mấy giờ rồi.
Lật Trình Tịnh nhớ lại cảnh mình quấn quýt si mê tối hôm qua, không khỏi đỏ mặt, thành thật nói: "Biểu hiện của anh rất tốt."
"Không quá tốt, anh còn chưa phát huy hết khả năng." Ngu Dịch nhìn cô, "Anh cũng lo thể lực của em không theo kịp."
Lật Trình Tịnh thật sự không định nói chuyện với anh nữa, cô uống cà phê, chậm rãi quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Ngu Dịch mặt dày nói tiếp: "Có thời gian thì em luyện tập thêm một chút."
Lật Trình Tịnh suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra, quay mặt không thể tin nhìn anh: "Em nên luyện tập cái gì?"
Ngu Dịch giải thích: "Tập thể dục, rèn luyện chức năng tim phổi, đến lúc đó em không đến mức thở hổn hển như bị hụt hơi."
Lật Trình Tịnh: "..."
Ngu Dịch cười cười, cụp mắt nhìn dáng người xinh đẹp của vợ, nói: "Chờ luyện tập xong thì sẽ cho em cảm thụ sự lợi hại của chồng em."
Lật Trình Tịnh: "..."
Không chịu nổi những lời vô liêm sỉ này nữa, Lật Trình Tịnh đặt ly cà phê xuống, lấy tay che miệng anh, trợn tròn mắt nhìn anh, giả vờ như mình đang tức giận.
Nhưng không biết vì sao, giờ khắc này cô lại không có tức giận, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào, nói chính xác là, khi nghe anh nói chưa từng đụng qua người phụ nữ nào, trong lòng cô ngọt ngào như có viên kẹo bơ sữa đang tan chảy.
Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cô hoàn toàn có được anh, sự thật này như một kỳ tích, cô có cảm giác hạnh phúc đến không nói nên lời.
Lật Trình Tịnh đến bây giờ mới chịu thừa nhận, đàn ông hay phụ nữ trong quan hệ tình cảm đều có sự ích kỷ, luôn muốn chiếm hữu nửa kia.
Những chuyện khác cô có thể rộng lượng phóng khoáng, nhưng ở khía cạnh tình cảm thì cô lại biến thành một ngưòi hẹp hòi, thậm chí là hơi trần tục.
Ngu Dịch kéo tay cô xuống, lồng vào tay mình, nhàn nhã nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt cô, một lúc sau trêu chọc cô: "Vợ anh đang cảm thấy vui vẻ đúng không? Thật là hẹp hòi mà..."
Sáng sớm cuối tuần này, Ngu Dịch và Lật Trình Tịnh đến giúp Lật Thành Bạc làm thủ tục chuyển viện.
Lật Thành Bạc chuẩn bị được chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng cách nơi Sở Oải Lăng ở không xa.
Đây là bệnh viện phục hồi chức năng có tiếng, giường bệnh cũng đầy, nếu không phải Ngu Dịch nhờ bạn giúp đỡ thì Lật Thành Bạc đã không được chuyển đến nhanh như vậy.
Ngu Dịch cũng liên hệ thuê một hộ lý chuyên chăm sóc bệnh nhân bị đột quỵ, đàm phán giá cả hợp lý, người này nói chạng vạng tối sẽ đến.
Sở Oải Lăng vô cùng cảm kích Ngu Dịch, ghé vào tai chồng nói nhờ có con rể giúp đỡ nên mới được chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng nhanh như vậy.
Lật Thành Bạc nằm trên giường bệnh, nghe vợ nói xong lập tức giơ tay ra hiệu với Ngu Dịch, cố hết sức nói hai ba câu, Ngu Dịch hiểu ông định nói gì, nhanh chóng đáp: "Bố không cần cảm ơn con, đây là việc con cần làm".
Sở Oải Lăng nghe vậy, trong lòng càng thấy xúc động.
Sau khi sắp xếp xong cho Lật Thành Bạc, Ngu Dịch và Lật Trình Tịnh đưa Sở Oải Lăng về, vừa đúng giờ cơm trưa nên bà nói hai vợ chồng ở lại ăn cơm.
Vốn định nấu vài món, đáng tiếc không đủ thời gian, Sở Oải Lăng lộ ra vẻ áy náy, nhưng Ngu Dịch lại bình thản hỏi: "Nhà mình có sủi cảo đông lạnh không ạ? Mẹ hấp cho con một đĩa là được rồi."
Thế là Sở Oải Lăng hấp hai gói sủi cảo đông lạnh lớn cho con gái và con rể.
Họ vừa ăn vừa trò chuyện, không khí dần trở nên ấm áp hơn.
"Bây giờ lão Lật đã được chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng, từ giờ trở đi mẹ sẽ cố gắng đến thăm ông ấy mỗi ngày.
Tịnh Tịnh, con không cần lo lắng nữa, chuyện của bố cứ giao cho mẹ.
Giờ con có gia đình rồi, con nên quan tâm nhiều hơn đến gia đình nhỏ của mình." Sở Oải Lăng âu yếm nói với con gái: "Nếu có vấn đề gì cần giúp thì mẹ sẽ liên lạc với con."
"Yên tâm đi mẹ, có thời gian chúng con sẽ đến thăm bố." Ngu Dịch nói.
Sở Oải Lăng cảm kích nhìn Ngu Dịch, còn muốn nói "cảm ơn" lần nữa, nhưng lại sợ anh cảm thấy xa lạ, đành nhẹ giọng dặn dò: "Ăn sủi cảo đi, ăn lúc còn nóng, đừng để thừa."
Ăn xong, Lật Trình Tịnh thu dọn bàn, sau đó chậm rãi xuống lầu đổ rác.
Khi trở lại nhà, cô thấy Ngu Dịch đang nghỉ ngơi trong phòng, Sở Oải Lăng đang rửa bát đĩa ở bếp.
"Tịnh Tịnh, lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con." Sở Oải Lăng tắt vòi nước, gọi con gái tới.
Lật Trình Tịnh đi qua.
"Hai đứa sống cùng nhau có hoà hợp không?" Sở Oải Lăng cố gắng nhẹ giọng hỏi.
"Rất tốt ạ." Lật Trình Tịnh đáp.
"Có từng cãi nhau chưa?" Sở Oải Lăng lại hỏi.
"Không có.
Mẹ, Ngu Dịch tính tình rất tốt, rất dễ gần." Lật Trình Tịnh cười nói.
"Vậy sao? Vậy thì mẹ yên tâm rồi." Sở Oải Lăng hài lòng gật đầu, nhìn cô con gái xinh xắn, ngập ngừng nói: "Không phải mẹ giục con đâu, nhưng hai đứa mau sinh con đi.
Tuổi của con cũng không còn trẻ, lập gia đình rồi thì nên hoàn thành bước kế tiếp."
"Mẹ, sao mẹ lại nữa rồi?" Lật Trình Tịnh tỏ vẻ bất lực, "Trước đây thì giục cưới, bây giờ con mới kết hôn, mẹ lại giục sinh con, sau khi sinh con rồi thì mẹ sẽ giục cái gì kế tiếp?"
"Mẹ cũng vì nghĩ đến con.
Khi mẹ bằng tuổi con bây giờ thì con cũng đã năm tuổi rồi, lúc nhỏ con là một đứa trẻ thông minh và ngoan ngoãn." Sở Oải Lăng nhẹ nhàng thuyết phục con gái, "Dù sao cũng phải sinh, sinh sớm còn hơn sinh muộn, còn có lợi cho việc hồi phục sau sinh của phụ nữ."
"Mẹ, năm nay con không định sinh con, con đã nói chuyện này với Ngu Dịch, anh ấy rất tôn trọng ý kiến của con." Lật Trình Tịnh thẳng thắn nói.
Sở Oải Lăng chậm rãi thả miếng rửa chén xuống nước, sau một hồi kinh ngạc mới nói: "Ra là vậy...!Nếu hai đứa đã bàn luận xong thì cứ làm như vậy đi, nhưng con vẫn phải nghe lời mẹ, chuyện sinh con đừng trì hoãn quá lâu, cho dù con không vội thì chồng con vội, ngoài ra còn bố mẹ chồng.
Dù sao chúng ta cũng nợ Ngu Dịch..."
Lật Trình Tịnh phản ứng lại, lập tức hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy con nợ Ngu Dịch nhiều lắm sao?"
"Không phải ý đó, chỉ là," Sở Oải Lăng mím môi nhìn đi chỗ khác, "Quả thật là nhờ có cậu ta mà chúng ta mới trả hết nợ, con được chuyển đến một căn nhà lớn, bố con được chuyển qua bệnh viện phục hồi chức năng...!Tất cả những điều này chúng ta không thể không hồi đáp."."
Lật Trình Tịnh hiểu ý mẹ, mẹ muốn cô sinh con càng sớm càng tốt để bù đắp cho Ngu Dịch.
cảm thấy bà nghĩ như vậy không thích hợp, định nói rõ chân tướng, nhưng nghĩ lại, quan điểm về hôn nhân và tình yêu của mẹ cô đã hình thành rồi, khó mà thay đổi được.
"Mẹ, Ngu Dịch không giục con sinh con.
Bố mẹ anh ấy cũng rất tôn trọng ý kiến của con.
Con có sự sắp xếp của riêng mình.
Khi chuẩn bị sẵn sàng về thể chất và tinh thần, con sẽ rất sẵn lòng làm mẹ, nhưng không phải bây giờ." Lật Trình Tịnh nói.
Sở Oải Lăng chậm rãi gật đầu sau khi nghe con gái nói, nhưng trong lòng lại băn khoăn không biết Ngu Dịch có thực sự nghĩ như vậy, chẳng lẽ anh gấp gáp kết hôn chỉ vì yêu thích Tịnh Tịnh mà không có suy tính nào khác?
Bà nghi ngờ nhìn con gái mình, nhưng sự chắc chắn trong mắt Lật Trình Tịnh buộc bà phải xua tan nghi ngờ của mình.
Buổi tối, Lật Trình Tịnh tắm rửa xong ngồi trên sô pha đọc sách, Ngu Dịch ở trên ban công nói chuyện công việc.
Sau khi Ngu Dịch kết thúc cuộc điện thoại, anh bước vào phòng khách, nhìn thấy người vợ xinh đẹp đoan trang của mình đang yên lặng đọc sách dưới ngọn đèn ấm áp, anh trực tiếp đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn kỹ cuốn sách trên tay cô, cười hỏi: "Đọc một cuốn sách cao siêu như vậy?"
Cuốn sách Lật Trình Tịnh đọc là "Kinh Thi", cô đã đọc rất nhiều lần, là một cuốn sách kinh điển, đọc mãi không chán, nhưng có nhiều từ không thông dụng, thoạt nhìn có vẻ cao thâm nhưng thực chất nội dung vô cùng giản dị chân thành, đầy vẻ đẹp nghệ thuật.
Cô đặt cuốn sách xuống, nhìn anh cười.
"Em đọc tiếp đi." Ngu Dịch vươn tay ôm lấy người cô, để cô dựa vào vai anh, "Đọc cho anh nghe."
Lật Trình Tịnh lại cầm sách lên, lật đến trang đang đọc dở ——
Cho đến khi Tịnh Tịnh đọc xong, Ngu Dịch mới hỏi ý nghĩa của đọan vừa rồi.
Lật Trình Tịnh giải thích tổng quan về nội dung cho anh.
"Một sinh viên năm cuối ở trường đại học của em đã đọc cuốn sách này sau khi cô ấy thất tình.
Cô ấy còn sao chép và đăng nó trên bản tin của trường." Lật Trình Tịnh chậm rãi nói: "Cô ấy nói rằng con gái nên đọc cuốn sách này.
Đại khái là người phụ nữ cũng không làm gì sai, bởi vì đàn ông hành vi trước sau mâu thuẫn, tình cảm không có nền móng vững chắc, dẫn đến sự thay đổi trong nhận thức."
Ngu Dịch nghe vợ nói lời này, thoáng suy nghĩ rồi nói: "Không phải người đàn ông nào cũng giống anh ta."
Lật Trình Tịnh không giấu giếm mà nói: "Còn có câu này, chính là muốn khuyên phụ nữ không nên dễ dàng chìm đắm trong tình yêu, bởi vì nó là điều khó thoát, nhưng đàn ông thì khác, dù thích hay gắn bó với một người phụ nữ đến mấy, họ cũng có thể nhanh chóng buông tay."
Khi Lật Trình Tịnh ngước mắt lên lần nữa, Ngu Dịch bắt gặp ánh mắt của cô, nghiêm túc nói: "Anh không thể đại diện cho suy nghĩ của tất cả đàn ông, nhưng đối với anh, tình cảm là việc rất khó buông tay."
Lật Trình Tịnh hỏi ngược lại: "Thật sao?"
"Nếu có một ngày em không muốn anh, anh cũng sẽ không cam tâm tình nguyện thả em đi." Ngu Dịch nói, "Mặc kệ em có tin hay không, đây là suy nghĩ trong lòng anh bây giờ."
Lật Trình Tịnh bị lời nói của anh làm cho bất ngờ rung động, dù cô cũng hiểu những lời yêu thương, những hứa hẹn chỉ có thể tượng trưng cho cảm xúc hiện tại, thời gian trôi qua, tình cảm con người có lẽ không còn nguyên vẹn như vậy.
Nhưng ở thời khắc này, cô thấy được sự chân thành trong mắt Ngu Dịch.
Cô chủ động áp sát anh, hôn nhanh lên mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Ngu Dịch, tình người dễ thay đổi, ai cũng vậy thôi, em sẽ không bắt anh phải hứa thích em cả đời, chỉ cần hiện tại anh đối với em chân thành, không lừa dối em, tôn trọng em, thấu hiểu em, với em như vậy là mãn nguyện rồi."
Cô khẽ cười rồi nói thêm: "Như vậy là đủ để em thích anh rồi.".