Chương 96: Dấu son môi

Rể Sang Đến Nhà

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cùng lúc đó, bên ngoài nhà họ Bạch.

Trần Dũng nhận được tin tức, tâm trạng bình tĩnh.

“Đi, chúng ta về nhà!” Trần Dũng cười lạnh một tiếng, Trần Văn Siêu khởi động xe rời khỏi nhà họ Bạch.

Trong nhà họ Bạch, Trần Mộng Dao nhìn xung quanh, đã mười phút trôi qua mà Tiêu Thiên vẫn chưa ra.

Đúng lúc này, trong góc đột nhiên vang lên một câu: “Không hay rồi, đại tiểu thư bị người khác bắt nạt trong nhà vệ sinh!”

Ầm!

Giọng nói dừng lại, cả hội trường đều chấn động.

“Cái gì? Ai mà to gan như vậy!”

“Bạch tiểu thư, cô ở đâu, tôi tới cứu cô!”

“Nhà vệ sinh ở sảnh sau!”

Nhiều người lao về phía sảnh sau.

Khung cảnh bỗng hỗn loạn.

“Có chuyện gì vậy? Ngọc Lan đâu?!”

Bạch Viễn đang nói chuyện với những chủ gia đình khác, đột nhiên nghe thấy con gái mình bị bắt nạt trong nhà vệ sinh, cơn giận của ông ta nổi lên.

“Tiểu Hải, đi xem có chuyện gì!”

“Vâng!”

Bạch Hải cũng tò mò, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Khi anh ta lách qua đám đông chen vào, anh ta há hốc mồm.

Chỉ thấy Tiêu Thiên một tay nắm lấy chân của Bạch Ngọc Lan dựng ngược cô lên, bàn chân ngọc ngà trắng nõn mềm mại bị nắm lấy.

Càng quá đáng hơn chính là, Tiêu Thiên liên tục dùng một tay tát vào lưng ngọc ngà của Bạch Ngọc Lan.

“Bốp bốp!”

“Oẹ!”

Một ngụm lớn chất lỏng màu hồng chảy ra từ miệng cô.

Vì ở đây ánh sáng yếu, nên thứ chất lỏng màu hồng phun ra từ miệng của Bạch Ngọc Lan làm họ nghĩ đó là máu Bạch Ngọc Lan nôn ra.

Nhất thời tất cả mọi người đều tức giận.

“Cầm thú, mau thả Bạch tiểu thư ra!”

“Đồ chết tiệt, ngay cả Bạch tiểu thư anh cũng dám ức hϊế͙p͙, muốn chết à!”

“A, tôi muốn giết anh, anh lại dám không tôn trọng nữ thần của tôi!”

Bạch Hải cũng hoàn hồn, tức giận chỉ vào Tiêu Thiên: “Mẹ kiếp mau thả em gái tao ra, nếu không tao giết mày!”

Tiêu Thiên liếc nhìn anh ta, chân phải dùng lực.

“Ầm!”

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch trực tiếp bị bàn chân của anh đạp vỡ.

Hít….

Nhìn thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều hít một hơi.

Đồng tử Bạch Hải co rút lại, trong lòng hiện lên một cảm giác kinh hãi.

“Được rồi!”

Tiêu Thiên kéo tay Bạch Ngọc Lan nâng lên.

Trồng cây chuối thời gian dài, làm cho não của cô ứ máu, chân bị tê, không thể đứng vững.

“A…”

Chân cô mềm nhũn, trực tiếp nép vào trong vòng tay của Tiêu Thiên, đôi tay ngọc của cô ôm chặt lấy tấm lưng dày của Tiêu Thiên.

Cảnh tượng mờ ám này đúng lúc bị Trần Mộng Dao vừa mới tới nhìn thấy.

Cô vội vàng che miệng, vẻ mặt sửng sốt.

Đồng thời trong lòng có cảm giác ghen tuông, lồng ngực như bị vật gì đó chặn lại, khiến cô không thở nổi.

“Bạch tiểu thư, đỡ hơn chưa?” Tiêu Thiên nhanh chóng đỡ cô dậy.

“Xin…. Xin lỗi, Tiêu tiên sinh, tôi… tôi….oẹ….”

Đột nhiên, trong bụng cô sôi trào.

“A….”

Nhìn thấy vết bẩn trêи người của Tiêu Thiên, Bạch Ngọc Lan vội lấy tay lau: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý...”

“Không sao!”

Tiêu Thiên nói: “Cô đứng được không?”

“Được…”

Tiêu Thiên gật đầu, sau đó ở trước mặt mọi người, cởi áo vest, sau đó cởi luôn áo sơ mi.

Khi anh cởi áo sơ mi ra, nhiều cô gái che mắt lại.

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người xung quanh đều hiện ra vẻ khó tin.

Thật…. thật nhiều vết sẹo!

Ngực và bụng Tiêu Thiên đầy sẹo.

Trong đó vết sẹo đáng sợ nhất là từ tim đến rốn, mặc dù vết thương đã lành nhưng tất cả bọn họ đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của nhát dao, gần như muốn mổ bụng của Tiêu Thiên.

Có người nói, những vết sẹo là thành tích của người đàn ông.

Những vết sẹo với nhiều độ sâu khác nhau khiến Tiêu Thiên trông đầy vẻ đẹp nam tính hoang dã.

Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Lan mở to, cô chưa từng thấy người có nhiều vết sẹo như vậy!

Quá khứ của anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Những vết sẹo loang lổ khiến tim cô chấn động.

Tiêu Thiên không nói chuyện, cầm lấy bộ vest cùng áo sơ mi của mình đến vòi nước rửa sạch.

Một nhóm người im lặng theo dõi Tiêu Thiên đang giặt áo.

Chẳng mấy chốc, anh đã giặt xong, cánh tay cường tráng cầm hai đầu áo vắt, sau đó mặc lại áo.

“Vợ!”

Tiêu Thiên nhìn thấy Trần Mộng Dao trong đám đông, trực tiếp bước đến và nắm lấy tay cô.

Những người xung quanh đều tự giác nhường đường, Tiêu Thiên không nói hay giải thích gì, trực tiếp kéo cô đi.

Khi Tiêu Thiên rời đi, một đám người vây quanh lảm nhảm hỏi: “Bạch tiểu thư, vừa rồi Tiêu Thiên đã làm gì cô?”

“Đúng đó, tên khốn đó, hắn rốt cuộc…”

“Được rồi, anh ta chỉ giúp tôi nôn thôi!”

Bạch Ngọc Lan nói: “Vừa rồi tôi uống rất nhiều rượu, anh ta thấy tôi buồn nôn nên mới dùng cách ‘đặc biệt’ đó để giúp tôi nôn!”

Mọi người nghe xong đều trầm mặt xuống, không phải chỉ uống rượu thôi chứ?

“Cho dù là muốn gây nôn, cũng không thể dùng phương thức tàn nhẫn này.”

“Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, thực sự không phải đàn ông!”

“…..”

Lúc này Bạch Ngọc Lan say mê nhìn bóng lưng của Tiêu Thiên, chẳng nghe thấy họ nói gì.

Mặt trước đầy sẹo, sau lưng nhẵn nhụi, một người dũng cảm chân chính sẽ không đưa lưng cho kẻ thù.

Nghĩ đến nụ hôn sâu vừa rồi, loại cảm giác này đi sâu vào tận xương tủy khiến cô không khỏi run rẩy.

Bạch Hải nhìn Bạch Ngọc Lan, trong mắt toàn là sự thất vọng.

Nếu Bạch Ngọc Lan thực sự có quan hệ gì đó với Tiêu Thiên, cô nhất định sẽ bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó không ai có thể tranh giành tài sản của gia tộc họ Bạch với anh ta nữa.

Đợi đám đông tản đi, Bạch Ngọc Lan sửa lại tóc và quần áo, đi đến sảnh, cô tìm kiếm trong đám đông.

“Bạch tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”

“Bạch tiểu thư, cô không sao chứ?”

Nhiều quý bà quý cô đến an ủi, còn có một vài anh chàng giàu có tự cảm thấy mình tốt cũng bày tỏ đau lòng, nhưng Bạch Ngọc Lan chỉ trả lời qua loa.

Sau khi nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng đó, làm cô có chút thất vọng.

“Bạch Ngọc Lan, vừa nãy có người nói con bị người ta ức hϊế͙p͙, chuyện gì đã xảy ra?” Lúc này Bạch Viễn mới đến hỏi.

Bạch Ngọc Lan lắc đầu, kể lại chuyện vừa xảy ra, Bạch Viễn nghe xong chau mày.

“Ý con là, có người bỏ thuốc vào ly rượu của hai người?”

Bạch Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi là Tiêu Thiên giúp con nôn ra!”

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tim cô lại đập nhanh hơn.

“Hừ.”

Trêи mặt Bạch Viễn hiện ra một tia tức giận: "Kiểm tra, kiểm tra cho tôi, kẻ nào đang muốn hãm hại con gái tôi và nhà họ Bạch!”

“Vâng, ông chủ!”

Đầy tớ phía sau Bạch Viễn gật đầu, xoay người rời đi.

“Con yên tâm, chuyện này bố nhất định sẽ làm rõ, cho dù là ai, bố cũng sẽ khiến hắn phải trả giá!”

Nếu Tiêu Thiên không kìm được mà tằng tịu với Bạch Ngọc Lan trong nhà vệ sinh, thì nhà họ Bạch sẽ hoàn toàn trở thành trò đùa của Vân Thành, nếu truyền tới tai gia tộc họ Tôn thì thật sự kết thúc!

Đây là lý do tại sao Bạch Viễn tức giận như thế.

“Bố, con có hơi mệt, con về nghỉ ngơi trước đây!”

Bạch Ngọc Lan nói: “Còn chuyện tuyển con rể, hiện tại con không muốn nói nữa, chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau.”

Bạch Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này bố sẽ nói chuyện cùng ông nội con.”

Ông không đưa ra câu trả lời rõ ràng, nhưng Bạch Ngọc Lan biết ông đã đồng ý, việc tuyển con rể này quá qua loa, cũng chẳng có gì chắc chắn.

Bạch Ngọc Lan gật đầu, trở về phòng.

Tuy rằng lần này nguy hiểm, nhưng việc tuyển con rể cuối cùng cũng hoãn, sợ bóng sợ gió một hồi, ít nhất trong thời gian ngắn cô sẽ không bị nhà họ Bạch lấy cách này tống ra ngoài.

Đại gia tộc chính là như vậy, ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, bên trong thì phong ba bão táp, cho dù là đối mặt với bố ruột, thì lúc nào cũng vào thế đánh cờ.

Cô thật sự quá mệt mỏi, rất cần một bờ vai vững chắc để tựa vào.

Nhìn mình trong gương, cô chợt cười thầm: “Tên đáng ghét, đó là nụ hôn đầu của tôi, hời cho anh rồi!”

Cô nở một nụ cười xinh đẹp.

……

Bên ngoài nhà họ Bạch, Trần Mộng Dao vẫn im lặng.

Sau khi lên xe, cô đột nhiên mở miệng nói: “Chú, chú thích đại tiểu thư nhà họ Bạch à?”

Tiêu Thiên đang lái xe nghe thấy lời này suýt chút nữa đụng vào hàng rào bên đường, anh nhanh chóng dừng xe, nhìn Trần Mộng Dao: “Cô bé, em đang nói gì vậy?”

Tiêu Thiên biết cô đã nhìn thấy chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, lúc này cũng không giấu giếm mà nói cho cô biết sự việc.

Trần Mộng Dao cau mày khi nghe xong, cô nhìn Tiêu Thiên với ánh mắt dò hỏi, sau đó nói: “Vậy vết son môi trêи khoé miệng chú làm sao mà có vậy?”

Nghe vậy, Tiêu Thiên sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Mẹ kiếp!

Quên lau miệng!