Chương 4: Bông hồng thứ ba

Rao Bán Hoa Hồng Với Ánh Trăng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhưng kể từ sau ngày hôm đó, lúc Yên Nhiên không còn gặp lại Bạch Lễ khi đi vứt rác nữa.

Yên Nhiên vẫn đi học như thường lệ, nhưng cô bắt đầu nghe thấy càng nhiều chuyện liên quan đến Bạch Lễ hơn. Các bạn nữ trong lớp nói với nhau rất nhiều về bạn học mới chuyển đến trong năm từ Bắc Thành. Họ vui vẻ bàn với nhau về làn da và đôi lông mày trắng của cậu, lại bởi vì cậu luôn đội một chiếc mũ nên từ đó kết luận cậu là một học sinh mới chuyển tới rất thần bí, có khi nào là một ma cà rồng. Đáng tiếc là cô không quá thân với các bạn học trong lớp, không dễ tham gia vào, nhưng như một tấm phông bạt làm nền, cô cũng nghe được khá nhiều lời bàn tán.

Yên Nhiên nhìn vào tập bài tập ở trên mặt bàn, hơi mất tập trung. Những tiếng thảo luận giống như một sợi dây, kéo cô nhớ lại khuôn mặt của Bạch Lễ và giấc mơ mơ hồ trong ánh sáng rực rỡ. Cô hơi nghiêng đầu, nói không chừng, thật sự là một loại ma cà rồng nào đó không sợ ánh sáng.

Ngoại trừ Bạch Lễ, trên lớp các bạn học còn bàn về một chuyện khác nữa. Để hưởng ứng lời kêu gọi " Phong phú hóa hoạt động sinh hoạt ngoài giờ", nhà trường đã lên kế hoạch tăng cường các hoạt động ngoại khóa cho học sinh, trước mắt đang chuẩn bị tổ chức cuộc thi ngâm thơ để xem hiệu quả có không.

Yên Nhiên đã được biết trước tình hình. Dư Văn cũng biết Yên Nhiên thích đọc thơ, cô bé ngoan ngoãn này lại có nét văn tinh tế, là đại biểu trong lớp mà cô ấy thích nhất. Vì vậy mấy ngày trước, cô ấy đã thuyết phục Yên Nhiên, đến khi nhận được lời đồng ý của Yên Nhiên thì sẽ giúp cô báo danh.

Vì vậy mà giờ giải lao 30 phút sáng thứ Sáu, cứ thế trở thành giờ hướng dẫn luyện tập. Yên Nhiên tới văn phòng tìm cô Dư Văn, nhờ cô ấy giúp cách phát âm, ngắt câu.

"Dư Văn, bài văn đợt trước của trò Trình Yên Nhiên lớp cô viết hình như đã đoạt được giải thưởng trong huyện."

Cách một cánh cửa văn phòng, trái tim Yên Nhiên đập thình thịch.

"Vâng, bình thường con bé viết văn cũng rất tốt."

"Lần đọc thơ này, tôi nghĩ để con bé đọc đoạn thơ tình cảm cũng tốt, nhưng có một số âm có thể cần phải sửa lại."

"Cô gái nhỏ ưu tú lắm, cũng rất xinh đẹp, chỉ là miệng như thế, haizz..."

"Tôi nghe nói loại này về sau làm phẫu thuật là có thể hồi phục lại..."

Yên Nhiên ở ngoài cửa đột nhiên cảm thấy xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, nhịp tim cũng quay về tốc độ ban đầu, cũng có thể là chậm lại một chút. Cô hít thở hai lần, gõ cửa, tất cả đều như bình thường, giống như chưa nghe thấy gì hết.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, phát âm của Yên Nhiên đã được cải thiện rất nhiều.

Giờ luyện đọc vào tiết tự học buổi tối, cô đã quen với việc sẽ đọc lại một lần bài thơ dự thi. Có lúc khi tiết tự học buổi tối kết thúc, sau khi tất cả các bạn học đã về cả rồi, cô vẫn sẽ ở lại lớp luyện thêm một lát.

Gần đây, những gì cô nghĩ đến trong đầu đều là về cuộc thi ngâm thơ. Trên đường về nhà, cô sẽ nhẩm lại trong đầu hết lần này đến lần khác.

Đến nỗi khi nhìn thấy một chiếc xe máy chạy qua, cô đã vô thức quay đầu xe. Nhìn lại lần nữa, người ta đã rẽ vào một góc rồi. Nhưng cô đã bỏ lỡ mất con đường tắt gần nhà hơn.

Bình thường cô không hay đi đường chính, nên không quá quen thuộc với cảnh vật trên đường. Còn là vào buổi tối, nên cô cũng không nhìn rõ lắm.

Trong lòng Yên Nhiên chứa tâm sự, không có chỗ trống để suy nghĩ đến những điều khác. Vì vậy cô không hề phát hiện có một chiếc xe máy đang đi giữa đường, cố tình đi về phía cô.

"Bạn học!"

Yên Nhiên bị người nào đó gọi một tiếng, lúc này mới phát hiện có một ông chú đi xe máy bên cạnh đang gọi cô. Cảm thấy được sự kỳ lạ, đang do dự không biết có nên đáp lại hay không, cô lại phát hiện người đàn ông vốn đang lái xe máy, đột nhiên quay sang bên hướng cô. Yên Nhiên liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nếu như lúc này, không có chiếc xe đạp nào bất ngờ chen giữa xe máy và xe đạp của Yên Nhiên, vậy thì mưu đồ khỏa thân trên đường để quấy rối nữ sinh của tên đàn ông kia đã có thể thành công rồi.

Nhưng chiếc xe đạp đó thật sự đã che lại tầm mắt của Yên Nhiên.

Yên Nhiên chỉ nhìn thấy một bên mặt của Bạch Lễ trên xe.

Bạch Lễ vẫn ăn mặc như trước, như thể trong tủ quần áo chỉ có một màu đen. Cậu quay mặt ra, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, có chút đáng sợ.

Có lẽ hắn cũng phát hiện ra nữ sinh này không phải chỉ có một mình, người đàn ông cũng bị giật mình vì ánh mắt của tên nhóc đột nhiên xuất hiện này, chiếc xe máy liền tăng tốc rồi bỏ chạy.

"Cảm ơn cậu nha." Trong giọng nói chứa sự cảm ơn chân thành.

"Không có gì." Bạch Lễ lạnh nhạt đáp lại, liếc nhìn Yên Nhiên, cậu đạp xe chậm rãi về phía trước.

Yên Nhiên vẫn luôn đi xe rất chậm, cô vô thức cảm thấy Bạch Lễ đạp xe rất nhanh, sẽ đạp xe đi trước. Dù sao thì hai người họ cũng không thân, nên đi cạnh nhau hơi kỳ quặc.

Chỉ là tốc độ đạp xe của Bạch Lễ không nhanh cũng không chậm, chỉ nhanh hơn cô một chút, giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.

Trên đường thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những phương tiện giao thông khác, nhưng hầu hết thời gian chỉ có hai chiếc xe đạp của hai người họ, và con đường đặc biệt thường yên tĩnh vào ban đêm.

Yên Nhiên yên lặng về nhà một mình là chuyện bình thường, chỉ là bây giờ có thêm một người, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu, có thể thoáng nhìn thấy sau gáy của Bạch Lễ. Loại yên lặng này làm cô có chút không thoải mái, đặc biệt là khi có thêm một người đó lại chính là Bạch Lễ.

"Bình thường cậu cũng đi đường này sao?" Giọng nói của Yên Nhiên đã phá vỡ sự im lặng. Lời vừa nói ra, cô lại cảm thấy hơi đột ngột.

"Ừ." Bạch Lễ trả lời rất nhanh.

Bạch Lễ về nhà cùng một hướng với cô, nhưng có thể bởi vì bình thường cô đi đường tắt, vì thế nên không gặp được anh.

Chủ đề nói chuyện vừa được khơi mào bỗng nhiên mất đi phương hướng.

Yên Nhiên có chút bất lực. Trong chớp mắt, cô phát hiện trăng hôm nay rất tròn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

"Hôm nay là ngày trăng tròn." Yên Nhiên gần như thốt lên.

Bạch Lễ ở phía trước hơi ngẩng đầu: "Ừm, mười lăm trăng tròn."

Không biết vì sao, trong lòng Yên Nhiên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Giọng của Bạch Lễ khi nói câu này rất dịu dàng, rất giống tiếng động khi lông mi cậu khẽ chớp.

Hình ảnh ví dụ này thật là kỳ lạ, thậm chí còn khiến cho Yên Nhiên cảm thấy cả người cô rất kỳ quặc. Cùng lúc đó lại có một giọng nói lạ khiến cô tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện.

Yên Nhiên nhìn vầng trăng tròn đó. Ánh trăng rất dịu dàng, nhưng lại khiến cô muốn làm một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời được. Yên Nhiên vẫn còn chưa hiểu rõ sự thôi thúc này, tiềm thức của cô đã đưa ra những chỉ dẫn cho cơ thể cô trước.

Cô đạp xe nhanh hơn một chút, xe chạy đến bên cạnh Bạch Lễ thì nói: "Cậu cảm thấy tớ... kì lạ không?"

Hỏi xong, Yên Nhiên có chút xấu hổ. Đây là câu hỏi kỳ lạ gì vậy...

Mà Bạch Lễ đã quay đầu lại, nhìn cô, rồi lắc đầu.

Yên Nhiên không nói gì, như thể đang suy nghĩ về tính chân thực của cái lắc đầu này.

"Vậy cậu có cảm thấy tớ kỳ lạ không?" Bạch Lễ lạnh lùng mở miệng.

"Không kỳ lạ đâu." Yên Nhiên trả lời, bắt gặp ánh mắt của Bạch Lễ. Đôi đồng tử màu sáng nhìn vào cô, một ánh mắt vô hình nào đó bao trùm lấy cô.

Cô hốt hoảng quay mặt đi, cố tình trốn tránh.

"Ừm, không kỳ lạ." Bạch Lễ nhắc lại một lần.

"Ừm." Yên Nhiên trả lời một tiếng, giảm tốc độ đạp xe, lùi về phía sau Bạch Lễ.

Đoạn đường tiếp theo, cô không nói thêm gì nữa, chỉ chào tạm biệt Bạch Lễ khi gần về đến nhà.

Khi Yên Nhiên đẩy xe vào cửa, vô thức ngẩng đầu lên. Là vầng trăng ngày mười lăm vừa to vừa tròn.

Kể từ sau ngày hôm đó, buổi tối sau khi tan tiết tự học, Yên Nhiên luôn gặp được Bạch Lễ.

Bởi vì Yên Nhiên không còn đi con đường tắt đó nữa. Cô nghĩ, nếu một mình cô đi về con đường tắt đó, lỡ gặp phải biến thái, thì phải làm sao? Cô bị ám ảnh từ buổi tối hôm đấy, nên cô nghĩ rằng nếu hai người đi cùng nhau, có thể sẽ an toàn hơn chút.+

Yên Nhiên luôn yên lặng đi, cách phía sau Bạch Lễ một đoạn. Rồi trong vô thức, khoảng cách này càng ngày càng được rút ngắn.