Đăng vào: 1 năm trước
Vệ Lương không nói cho An Mân biết lúc ở trường, nhiều khi nhìn thấy nàng đi bênh cạnh Diệp Đình Tri, vẻ mặt vui vẻ cười đùa, thật sự rất chói mắt.
Vệ Lương không nói cho An Mân biết ngày hôm đó Nàng nằm trong phòng khách không hề ngủ, Nàng nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà An Mân nói chuyện điện thoại với cha nàng, <cô ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, con không có thật sự....... Con biết rồi, con sẽ giải thích rõ ràng với Đình Tri.>
Vệ Lương không nói cho An Mân biết ngày hôm đó Nàng đứng ở ban công nhà nàng, nhìn thấy rõ ràng Diệp Đình Tri ôm lấy nàng, mà nàng chẳng chút tránh né.
Có những chuyện, nên dừng lại thì không thể dừng, càng để ý sẽ càng dễ hiểu lầm. Vệ Lương nhớ rõ có một lần An Mân nói với mình, Diệp Đình Tri giống như người thân của nàng, có thể không gặp gỡ không trò chuyện trong thời gian dài, nhưng tình cảm của cả hai vẫn như trước, không chút thay đổi. Người thân, thì không thể không có. <Nếu mọi chuyện đã như vậy, cần gì cứ diễn trò trước mặt tôi chứ??>
Vệ Lương không thể chịu được việc An Mân cứ đối xử với mình như một đứa nhỏ, xem tình cảm của mình dành cho nàng chỉ như là một phút hiếu kì không hiểu chuyện, theo thời gian sẽ phai nhạt dần. Vệ Lương thật sự không hiểu, là do An Mân không cảm thấy an toàn hay là do bản thân mình làm tất cả mọi chuyện căn bản không chút đả động được trái tim của nàng hoặc chưa bao giờ nàng để nó trong lòng.
Nói thật, nếu như An Mân nghĩ như vậy, Vệ Lương cũng không cảm giác có gì sai, chính bản thân cũng thường như vậy không phải sao. Một cô gái bình thường, đột nhiên lại yêu một cô gái khác giống như mình, cùng người đó ở chung một chỗ, ai có thể cam đoan rằng không phải vì tò mò?? Chờ tới lúc lòng hiếu kỳ phai nhạt, thì chẳng phải chính là lúc chia tay, một lần nữa yêu một người đàn ông khác, cùng hắn kết hôn, sinh con, sống cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác. Còn những kỉ niệm đã qua của cả hai thì sẽ trở thành những câu chuyện cười đùa lúc rãnh rỗi, để bàn luận về một thời tuổi trẻ nông nỗi.
Hôm đó, Vệ Lương tìm một quán cà phê ngồi lì cả ngày trời. Cho đến khi cửa thủy tinh trong quán bị ánh hoàng hôn nhuộm đẫm một màu vàng óng ánh rồi từ từ tối dần, trên đường tấp nập rộn ràng từng đám từng đám người tan ca sau một ngày làm việc vất vả, Vệ Lương mới giật mình.... Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.Trong quán xông lên mùi hương cà phê nồng nặc, rất khó chịu, Vệ Lương nhắm mắt trong chốc lát rồi đứng dậy tính tiền. Nhân viên phục vụ hình như rất tò mò về cô gái trẻ đã ngồi trong quán cả một ngày trời, cho đến lúc ra khỏi cửa, Vệ Lương vẫn còn có thể cảm nhận có một đôi mắt đang dõi theo bóng lưng của mình.
Trốn tránh không phải phong cách của Vệ Lương, có một số việc, phải đối mặt nói chuyện rõ ràng. Bỗng nhiên Nàng nhớ tới cái đêm mưa to tầm tả tỏ tình với nàng, hình ảnh thật giống nhau. Nhưng bây giờ thì sao, kết thúc có thể giống như ngày hôm đó không?
Dưới chân giống như đeo ngàn cân, từng bước từng bước đều phải tốn rất nhiều sức lực. Khi Nàng về tới nhà, cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Theo thói quen ngửa đầu lên nhìn, ánh đèn vẫn sáng từ ngôi nhà quen thuộc của cả hai, trái tim không hiểu vì sao lại đau quá. Sau này, nơi đó có còn hình bóng của chị hay không, hay chỉ là bóng tối ảm đạm cùng cảnh cũ như trước mà thôi.
Cổ đau xót, dạ dày càng khó chịu. Vệ Lương chống tay đỡ lấy một thân cây ven đường mà nôn khan. Cả ngày không ăn gì, căn bản chẳng ói ra gì cả. Không biết qua bao lâu, một đôi dép lê xuất hiện trong tầm mắt của Vệ Lương. Ngẩng đầu, ảnh mắt người kia sưng đỏ nhìn chính mình, nhếch miệng run run.
Không nói lời nào theo nàng lên lầu, xem nàng mở cửa vào nhà, chính mình cũng chỉ ngây người đứng ở cửa.
Trong lúc nhất thời, cả hai đứng đối diện ngay. Một lúc lâu sau, Vệ Lương mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm đục tới lạ lùng:
"Giảng viên An, đây là đâu?"
An Mân nhíu mày, kéo tay Nàng bước vào nhà, lại ngồi xổm xuống giúp Nàng đổi dép. Một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Nàng:
"Em bị choáng váng hay sao vậy? Đây là nhà của em." . Truyện Việt Nam
"Nhà của tôi??" Vệ Lương thì thào, lập tức bật cười như mếu. Mỉm cười thật to, nhưng nước mắt cũng đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
" Không, nơi này không phải nhà của tôi, chỉ có nơi nào có giảng viên An thì nơi đó mới là nhà của tôi. Bây giờ giảng viên An phải đi, ngôi nhà này đã không phải là nhà nữa rồi......"
"Ai nói chị phải đi? Ai nói cho em biết chị phải đi!!!" An Mân tức giận đẩy mạnh Vệ Lương, Vệ Lương không chút chống cứ mà ngã xuống nền đất.
"Vệ Lương, em có biết không, tin nhắn kia của em làm chị rất đau lòng? Chị vất vả lắm mới quyết tâm muốn nói thẳng mọi chuyện với cha mẹ chị, vậy mà nói không phải khen, em lại chuẩn bị muốn bỏ đi. Vệ Lương, chị bỏ hết tất cả mọi thứ, không phải chỉ để nhận lại một cái xoay người bỏ đi của em!!!"
Nàng than thở khóc lóc cả buổi, Vệ Lương ngây người thật lâu mới phản ứng lại. Đứng lên, không để ý sự phản khán của nàng, ôm nàng vào lòng.
"Vệ Lương, em có biết hay không, chị đánh cược với bản thân mình, nếu như đêm nay em không trở về, chị nhất định sẽ giận em."
"Vệ Lương, chị nói rồi, con đường sau này, chị sẽ bước đi cùng em, sao em có thể bỏ mặc chị một mình, sao em có thể làm vậy!!!"
"Vệ Lương, nếu em muốn một lời hứa từ chị, vậy chị nói cho em biết, Vệ Lương, chị yêu em!!"
Từ đầu tới đuôi Vệ Lương cũng không nói một câu nào, chỉ là hai tay ôm lấy nàng càng ngày càng chặt. Giống như chỉ cần bản thân dùng sức, có thể đem nàng kéo vào sinh mệnh của bản thân, cột chặt nàng bên người, từ nay về sau, không thể chia lìa.
Vệ Lương không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay mình không có trở về thì hậu quả sẽ tệ hại như thế nào? May mắn mọi chuyện vẫn chưa muộn, may mắn mình đã về nhà. Bây giờ người kia đang yên ổn nằm trong vòng tay của mình, không bị bất cứ kẻ nào cướp đi.
Ôm không biết bao lâu, cả hai buông nhau ra, nhìn đối phương cũng sưng đỏ hai mắt, nở nụ cười.
"Giảng viên An, tôi muốn quyết đấu với Diệp Đình Tri."
"Cái gì?" An Mân nghĩ bản thân mình nghe lầm: "Quyết đấu??"
"Đúng vậy! Tôi muốn hắn cam tâm tình nguyện mà chịu thua, sau đó không bao giờ được đến đây làm phiền chị nữa."
"Vệ Lương ngốc, từ lâu rồi chị với hắn đã không còn bất cứ quan hệ nào."
"Nói dối, hôm đó tôi rõ ràng nhìn thấy hắn ôm chị! Mà chị... chị cư như vậy tùy ý để hắn ôm!!"
An Mân nheo mắt, thì ra vì vậy mà tên nhóc này mới giận dỗi? Nhẹ nhàng thở dài, vuốt ve khuôn mặt của Nàng:
"Chị và hắn, không còn chút quan hệ nào nữa cả, tin tưởng chị được không?"
"Muốn tôi tin tưởng dễ thôi." Vệ Lương nhoẻn miệng, ở bên tai nàng nhè nhè phả từng đợt khí nóng.
" Giảng viên An, đêm nay tôi muốn chị trở thành người của tôi."
Nghe Vệ Lương nói xong mặt mày An Mân đỏ bừng, kéo dài đến tận cổ. Tuy rằng trước đây các nàng cũng nhiều lần thân mật, đụng chạm da thịt với nhau, nhưng mỗi lần Vệ Lương đều rất có chừng mực. Dù vậy An Mân cũng biết, Vệ Lương đã rất cố gắng nhẫn nhịn. Nhìn ánh mắt mong chờ đầy ôn nhu kia, An Mân nhẹ nhàng gật đầu.
Chị đem chính mình trao hết cho em, Vệ Lương yêu quí của chị!!
Đêm đó, Vệ Lương muốn An Mân, không hề giữ lại, hết sức dịu dàng. Nghe thấy nàng du dương than nhẹ bên tai mình, nhìn thấy nàng ở dưới người mình thỏa thích nở rộ, nụ cười vừa thỏa mãn lại vừa đau lòng từ cánh môi của Vệ Lương mở ra.
Giảng viên An, từ nay về sau, chị là người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm chị hạnh phúc.
An Mân mệt lả người nằm trong lòng Vệ Lương, vừa động dậy một chút thì cảm thấy bên dưới đau nhói. Nhưng nàng không chút nào hối hận, Vệ Lương đã đem nó trở thành một cái nghi thức thần thánh, thân mật tới mức làm cho An Mân cảm thấy bản thân mình trong trái tim Nàng là quan trọng đến mức không ai có thể thay thế. Nàng thỏa mãn, an tâm, hạnh phúc. Nàng rốt cục hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về Vệ Lương.
Một đêm mộng đẹp. Ánh nắng xuyên qua màn cửa rọi vào khắp gian phòng, cả hai ôm nhau thức giấc, đối mắt nhìn nhau, như ngầm hiểu nhau mà mỉm cười.
"Buổi sáng tốt lành, Bà xã.' Vệ Lương hôn nhẹ lên trán của An Mân, trân trọng thành kính như một tín đồ hành hương.
"Buổi sáng tốt lành." An Mân nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác mà Vệ Lương đem đến cho nàng, khóe miệng nhoẻn lên chút thẹn thùng tươi cười.
Mỗi buổi sáng thức giấc, có thể nhìn đến em và ánh mặt trời đều ở đây, đó là tương lai mà tôi luôn mong ước.
Mọi người đều nói, "họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục" tai họa là nơi nương náu của hạnh phúc mà hạnh phúc cũng là nơi nương náu của những hiểm họa đang rình rập. Vừa mở điện thoại An Mân đã nhận được cuộc gọi của An Ngưng, An Mân có một cảm giác thật bất an. Quả nhiên......
Đầu dây bên kia giọng nói vội vàng tràn đầy lo lắng của An Ngưng truyền tới:
"Mân Mân, mau về nhà, ba mẹ đến đây."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
the worst kind of pain is, when you're smiling just to stop the tears from falling.
"Nỗi đau tồi tệ nhất là, khi bạn mỉm cười để ngăn chặn những giọt nước mắt đang tràn khỏi khóe mi."