[Quyển 2] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!
Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi sớm,
Trong sân trước của tẩm cung.
Dạ Nguyệt bình tĩnh tìm một chỗ an vị ngồi xuống, nhàn nhạt nghiêng góc bốn lăm độ nhìn lên bầu trời, thoải mái duỗi người tắm nắng.
Đột ngột có một bàn tay nhỏ duỗi ra bắt lấy gáy hắn, xách Dạ Nguyệt lên từ phía sau. Tiếp đó là thanh âm của thiếu nữ truyền đến,
"Nhóc con, Liên Kiều ca ca của ta có ở đây không?"
Hồ ly vang lên hai tiếng chít chít kháng nghị, giãy giũa tránh thoát khỏi tay nhỏ đang bắt lấy mình, nhảy lùi lại mấy bước, cẩn thận thăm dò nhìn tiểu nữ hài trước mắt.
Đối phương mang gương mặt trái xoan đầy đặn, đôi mày cong như trăng rằm, sống mũi nhỏ nhưng cao thẳng, đôi môi xinh xắn hồng nhuận. Trên người vận lên y phục màu tím tươi đẹp bắt mắt, tóc đen được vấn lên theo kiểu cầu kì, cắm trâm hoa bằng bạc. Sâu trong đáy mắt lóe lên tinh nghịch, thò tay ra lần nữa chọc chọc hắc hồ, kiêu ngạo hất cằm,
"Hỏi ngươi đó, sao không trả lời bổn công chúa hả?"
Dạ Nguyệt cao quý lãnh diễm không thèm chấp với trẻ con, lạnh lùng quay đầu nhìn về nơi xa.
Thiếu nữ có vẻ không cam lòng, lại tiến đến muốn xách hồ ly nhỏ lên. Lại nghe thấy tiếng gọi sau lưng,
"Thất Nguyệt?"
Nữ tử tên Thất Nguyệt lập tức quay đầu, vẻ mặt ngượng ngùng cùng người đối diện giao tiếp,
"Liên Kiều ca ca, ngươi đến rồi. Ta còn đang muốn tìm ngươi a~!"
Lăng Triệt nhận ra người đến là ai, liền bước tới bên cạnh, cúi đầu nhìn tiểu thiếu nữ nhỏ hơn mình vài tuổi kia,
"Sao muội lại đến đây, được mẫu hậu cho phép sao?"
Thất Nguyệt mím môi lắc đầu, có chút cảm khái nói,
"Đương nhiên là không rồi. Mẫu hậu cả ngày chỉ biết bắt ta học mấy cái cầm kỳ thi họa gì đó chán muốn chết. Hôm nay nghe lén hạ nhân nói chuyện, biết huynh có ý định ra ngoài thành chơi, bổn công chúa liền lén chạy đến đi cùng a~!"
Thiếu niên vỗ vỗ bả vai của nàng, cười khổ,
"Muội cứ tùy hứng như vậy, cũng đâu phải bé con nữa. Nếu mẫu hậu biết lại mắng ta cho xem. Chưa kể ra ngoài còn rất nguy hiểm, muội vẫn nên ở lại thì hơn."
Thất Nguyệt thoải mái nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền rực rỡ,
"Sợ gì chứ, mẫu hậu thương huynh nhất mà, sẽ không nỡ mắng đâu. Còn nữa..." Lại rút ra cây roi bằng vàng từ thắt lưng, đánh mạnh một cái lên ngọn núi giả trước mắt, bĩu môi,
"...Bổn công chúa mạnh như vậy, kẻ nào dám bắt nạt ta a~!"
Mặc Liên Kiều chuyển sang xoa xoa đầu nhỏ của thiếu nữ, khóe mắt đong đầy ý cười,
"Được, được. Muội là giỏi nhất. Cho đi cùng hôm nay thôi được chưa."
Thiếu nữ ngay lắp lự bật cười sáng lạn, thắt roi vàng vào thắt lưng, chạy vội về hướng xe ngựa chờ sẵn bên ngoài leo lên. Từ phía trong xốc lên màn che, vẫy vẫy tay ra ngoài,
"Mau đi thôi Liên Kiều ca ca!"
Thiếu niên cười khẽ một tiếng bước tới. Hắc hồ từ đâu bật nhảy lên vai hắn, đắc chí vung vung chín cái đuôi nhỏ phía sau.
Ánh mặt trời rất nhạt xuyên qua tàn lá, tạo thành những quang ảnh mờ ảo, sặc sỡ lấp lánh hắt trên mặt đất.
Xe ngựa một đường đi ra cổng thành, giữa đường lại bất chợt dừng lại.
Lăng Triệt nhìn ra ngoài, thấp giọng hỏi ám vệ riêng giúp hắn đánh xe,
"Phía bên kia sao lại ồn ào như vậy?"
"Chủ tử, là Ngũ hoàng tử..."
Thất Nguyệt tò mò rướn người lên nhìn qua, thiếu niên lại hơi nhíu mi nghĩ ngơi.
Lăng Triệt "..." Ngũ hoàng tử a? Người phương nào??? Chưa từng nghe qua.
Gia phả hoàng thất cũng thật phức tạp. Khối thân thể kiếp trước của hắn làm sao nhớ hết được tên mấy vị hoàng tử, chưa kể đến hoàng phi, ái phi của hoàng đế vậy??? Thất Nguyệt là công chúa duy nhất, còn rất quen thuộc với hắn nên dễ dàng trong mấy ngày liền quen rồi. Nhưng còn đại hoàng tử, nhị hoàng tử,.... Xin lỗi, loạn quá, nhớ không ra.
Dạ Nguyệt ngự trên vai hắn dùng vuốt nhỏ tát bẹp một cái lên mặt người nọ. Đáy lòng mắng một tiếng ngu ngốc, lại truyền âm qua tâm thức, nói ra lý lịch của vị Ngũ hoàng tử đằng kia.
Ngũ hoàng tử Mặc Dương Kỳ, bằng tuổi công chúa Thất Nguyệt. Mẫu thân là một nô tì may mắn được hoàng đế trong lúc say rượu sủng ái mà sinh ra. Do thân phận thấp kém cùng căn cốt của Ngũ hoàng tử cũng rất yếu, hai mẹ con trong cung liền bị người người chèn ép, bắt nạt. Hoàng để ném cho hai người họ một biệt viện nhỏ cùng cái danh hiệu làm màu sau đó liền mặc kệ. Lúc Mặc Dương Kỳ lên năm tuổi, mẫu thân bị cảm nặng một đêm liền mất, bỏ lại hắn một mình gánh chịu các hoàng tử khác coi thường cùng bắt nạt, thỉnh thoảng còn bị đánh. Tóm lại là thê thảm tột cùng.
Lăng Triệt "..." Uầy... Tiểu Tam?
Nhị Tam [ ... ] Sao hai vợ chồng các người lại gọi y hệt nhau vậy!!! Ta không phải Tiểu Tam, cả nhà ngươi trừ ta mới là Tiểu Tam!!!!
AAA!!! Muốn đánh mất ta hay gì???
Hệ thống nén lại phun tào, mỉm cười thân thiện phục vụ,
[ Có chuyện gì vậy ký chủ? ]
Thiếu niên nhìn nhìn một chút người đang bị một đám vây quanh hò hét đẩy ngã nơi xa, trầm ngâm một lát.
Lăng Triệt "..." Ngươi xác định đây là kiếp trước của ta cùng bảo bối chứ không phải kịch bản hạng ba của mấy quyển tiểu thuyết dài tập máu chó kia chứ?
Nhị Tam [ Chắc chắn a~! Ký chủ cứ yên tâm. ]
Lăng Triệt "..." Hoàn toàn không yên tâm nổi.
Nhìn cái nội tình rối loạn này của hoàng thất đi. Lại cả tình huống kia nữa...
Mẹ nó nói Mặc Dương Kỳ kia không phải nam chủ ta tuyệt đối không tin!!!
Từ cái quá khứ đến hoàn cảnh, có chỗ nào khác kiểu nam chính điển hình trong mấy bộ phim dài tập trên mạng không hả???
Thêm một chút nhạc nền, phụ họa hồi tưởng quá khứ cùng tình huynh đệ các thứ, từ trong thấp kém quật khởi phản công, bước lên nhân sinh đỉnh cao chỉ là chuyện sớm muộn!!!
Nhị Tam [ ... ] Ái chà, cảm giác cũng không mấy khác nhau nữa. Quả nhiên đồng loại liền thu hút nhau sao?
Thiếu niên tâm tình bay bay. Lại nhìn đám người bên ngoài, nghĩ nghĩ một hồi liền cho hắc hồ trên người một cái ánh mắt 'Việc này ngươi đi giải quyết'.
Dạ Nguyệt "..." Ầu. Ta vậy mà lại xem hiểu ý tứ của hắn.
Hồ ly nhỏ vẻ mặt tràn đầy không vui vì bị sai sử, hậm hực dùng bốn chi ngắn cũn leo leo qua đường cửa sổ, thong thả đi về hướng đám người kia.
Một nhóm các vị hoàng tử y phục hoa lệ đang hò hét vui sướng mà vây quanh đạp lên bóng người co rúm trên mặt đất, luôn miệng chửi bới không ngừng, đều nhất loạt cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Chỉ thấy kim sa vụn vặt hiện ra từ hư vô, tụ lại hóa thành kim quang sáng rực. Trong không trung hiện ra một hắc hồ chín đuôi lớn thiệt lớn. Ánh mắt hung dữ lóe sáng nhìn bọn chúng, nhe ra hàm răng sắc nhọn kèm theo mấy tiếng gầm gừ hung tợn, thành công dọa chạy mấy thiếu niên gan bé này.
Dạ Nguyệt dọa người chạy xong liền dùng chóp đuôi cuốn lấy thiếu niên y phục bẩn thỉu trên mặt đất dậy, giúp hắn đứng thẳng. Vừa vặn giáp mặt với Lăng Triệt từ trên xe đi xuống.
Dưới tàng cây, Mặc Liên Kiều một thân trang phục trắng thuần cao thấp đánh giá thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu có bộ dáng chật vật bất kham trước mặt. Tầm mắt dừng lại một khắc trên gương mặt lấm bẩn bất quá không cách nào che đi ngũ quan xinh đẹp cùng biểu tình âm lãnh của hắn.
Vạt áo lam nhạt dấy lên một tầng bụi, đôi chỗ còn bị rách. Gương mặt thanh lãnh, đường nét hoàn hảo, giống như được tỉ mỉ tạc ra từ ngọc thạch trân quý nhất. Trời sinh mị cốt, cư nhiên là một thiếu niên tuyệt sắc.
Bỏ qua trang phục cùng bộ dạng thảm hại, khí chất trên người quả thực chính là cường ngạnh khó đạp.
Lăng Triệt ngoài mặt bình tĩnh, đáy lòng đã sớm phun tào đến lợi hại. Giời ạ, đứa nào bảo đây không phải nam chủ đi, ông đập chết nó.
Nhị Tam [ ... ] Ở đây không phải tiểu thuyết, xin đừng tùy tiện áp đặt vào, cảm ơn.
Mặc Dương Kỳ được đỡ đứng dậy vẫn còn hơi loạng choạng. Dưới chân giống như đột nhiên giẫm phải vật gì đó, thiếu niên giật mình không kịp phản ứng nên trượt chân, suýt chút nữa ngã sấp xuống, cũng may có một bàn tay từ phía trước vươn tới kịp thời đỡ lấy hắn.
Lăng Triệt cúi đầu nhìn dung nhan tinh xảo trước mặt. Nét mặt bình thản đỡ lấy thân thể thiếu niên, cũng không ngại bụi bẩn trên người mà giúp hắn đứng vững. Mặc Dương Kỳ ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn, động tác của Lăng Triệt lại thập phần dịu dàng, đối diện thiếu niên ôn nhu nở nụ cười,
"Không sao chứ?"
Thiên niên lam y thoáng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc nhất thời ngưng trệ. Chỉ có thể lăng lăng nhìn con người mỹ mạo như thiên tiên trước mặt.
Hắn toàn thần đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hơi ngẩng đầu lộ ra chiếc cằm tinh xảo trắng nõn, mấy vết ước cùng vết bầm tím trên mặt hiện ra lại càng rõ ràng. Ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng Lăng Triệt, ngẫu nhiên cũng sẽ liếc mắt nhìn sang hồ ly trên vai hắn, nhỏ giọng cất lời,
"Mặc Liên Kiều..." Chỉ có vậy.
Bộ dáng bây giờ của Lăng Triệt có chút tà khí, cười một tiếng, đôi mày cong cong nhìn về phía em trai nhỏ xa cách lãnh đạm đối diện,
"Mặc Dương Kỳ, ngươi biết ta?"
Thiếu niên lần này lại không đáp, chỉ cố chấp mà trầm mặc. Lăng Triệt quan sát một chút liền quay đầu bảo ám vệ phía sau,
"Ngươi qua đây, lựa một bộ y phục trên xe cho hắn thay tạm. Lại xử lí vết thương trên người hắn, lát nữa liền đem theo ra ngoài."
Mặc Dương Kỳ nhìn thoáng qua người trước mặt, cũng không cự tuyệt an bài của hắn mà lẳng lặng bước theo ám vệ.
Lăng Triệt thở dài một tiếng, đầu năm nay làm người tốt cũng không dễ dàng a.
Nhị Tam [ ... ] Muốn làm việc tốt thì nói thẳng ra, còn quanh co lòng vòng lấy lí do. Đúng là...
Mặc dù cảm thấy hai người thật giống nhau, về phần khác biệt ở chỗ nào thì loáng thoáng có thể thấy rõ ràng rồi.
Một bên lãnh khốc vô tình, thủ đoạn dứt khoát, một bên lại ôn hòa lương thiện, chỉ có thuộc tính ngốc ngốc hay thổ tào là giống hệt.
Dạ Nguyệt đã thu lại hình thể nhảy lên vị trí cũ trên người thiếu niên. Thất Nguyệt cũng từ bên kia chạy đến.
Bản thân Lăng Triệt đột nhiên nổi lên bất an, hắn không thể nói rõ chỗ nào không đúng, nhưng hắn phảng phất có một loại dự cảm bất thường ẩn sâu.
Việc bản thân cứu Mặc Dương Kỳ không bị hệ thống ngăn cản, chứng minh trong quá khứ bản thân cũng từng hành động tương tự. Đồng dạng kiếp trước hắn đã từng cứu thiếu niên nọ một lần.
Nếu vậy... Thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Không ai để ý, phía trên tán cây cao, có một đoạn khí lưu màu đen lơ lửng bám trụ.
Từng tia hắc khí như có linh hồn nối đuôi nhau bay lượn trong không trung, phức tạp giãy dụa. Đến tận khi Lăng Triệt bước lên xe mới hơi hướng phía dưới xẹt qua, ẩn vào trong đèn lồng đỏ treo bên thân xe, không để lại vết tích.