Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 76. Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Bạch Thanh Nhan dùng thanh đoạn kiếm chống đỡ thân thể, không ngừng thở hổn hển. Y hầu như không thể đứng thẳng, cũng không dám để lộ ra một chút sơ hở. E sợ sói tuyết ở phía đối diện sẽ xông tới, y một bên nhìn chằm chằm vua sói, một bên âm thầm di chuyển về hướng xe chở tù. Vua sói như thể nhìn ra ý đồ của y, lớn tiếng tru lên, bầy sói thoáng chốc hướng xe chở tù dồn ép tới!
Nhất định phải cản bầy sói ở phía trước! Bạch Thanh Nhan gân mạch thương tổn, đến thời khắc này cũng chưa dám vọng động nội công. Nhưng trước mắt nhìn chân mình không thể chạy đua với bầy sói, lại phải trì hoãn thời gian để Nguyên Thế tử leo lên xe tù. Y hít sâu một hơi, mạnh mẽ vận nội công bật người nhảy lên, nhanh chóng đem bầy sói bỏ lại phía sau.
Bạch Thanh Nhan trên không trung, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Thậm chí mới chỉ một khắc thời gian này cũng đã không chịu đựng nổi? Xem ra lần này nội thương chưa lành, không còn gì có thể chống đỡ hàn độc.
Bên trong đan điền vốn dĩ đang cường khởi, lúc này khí tức đột nhiên hỗn loạn. Sau đó, đau đớn như đao cắt đột nhiên kéo tới, đem luồng khí trong người Bạch Thanh Nhan trong chớp mắt đánh tan. Mắt thấy chuẩn bị rơi xuống nền tuyết, Bạch Thanh Nhan đem Nguyên Thế tử bảo hộ trong ngực, một chút võ công cũng không dám dùng, trực tiếp đem thân mình tiếp đất. Nửa người bị va đập đến mất đi tri giác, Bạch Thanh Nhan không dám thở mạnh, vội vã lui về phía sau. Vua Sói đã vận sức chờ phát động, lúc này miệng há rộng, cắn phập xuống một cái!
"Thế tử!"
Một trận kinh hô, máu tươi phun ào ào ra ngoài! Trong bóng đêm, tuyết trắng lẫn vào máu đỏ, bóng người bóng sói dây dưa. Xe tù đã truyền đến từng trận tiếng khóc kêu. Đột nhiên, Bạch Thanh Nhan một cước đá bay vua sói, lảo đảo chạy về phía sau.
Nửa người y đều bị máu nhuộm ướt sũng.
Khoảnh khắc vua sói đột kích kia, y một tay bảo vệ hài tử, một tay nắm đoạn kiếm. Khi nãy tình huống nguy cấp, nếu để mất đi năng lực dùng kiếm chẳng khác nào tự tìm đường chết. Tính mạng của chính mình cùng hài tử, cái nào nặng cái nào nhẹ?
Cho nên chẳng ai nghĩ tới, Bạch Thanh Nhan thế mà dùng tay đang cầm kiếm tiếp nhận cú đớp của vua sói, lại vẫn đem hài tử cẩn thận bảo hộ trong ngực!
"Đợi lát nữa, tự mình bò lên xe chở tù, ta cản phía sau cho ngươi. Động tác nhất định phải nhanh! Có nhớ không?"
"Không được! Thái tử Điện hạ, vậy người đi đâu? Ta cũng muốn như ba ba đi theo Thái tử Điện hạ oa oa oa..."
"Nếu muốn đi theo ta, phải kỷ luật nghiêm minh! Phụ thân ngươi Nguyên Tướng quân chưa bao giờ cãi lại quân lệnh! Ngươi như vậy, sao ta có thể cho ngươi gia nhập quân ngũ!"
Bạch Thanh Nhan đột nhiên ngôn từ nghiêm khắc, thế nhưng thật sự đem Nguyên Thế tử hù dọa, không còn khóc nữa. Một bên ngưng thần nhìn kỹ vua sói, Bạch Thanh Nhan một bên trấn an:
"Nếu muốn đi theo ta, phải nghe lời ta nói. Trên xe kia đều là phụ nữ và trẻ em, nếu ngươi là lính của ta, phải chu toàn bảo vệ bọn họ, chớ đem thêm phiền phức cho ta. Ngươi hiểu không?"
Nguyên Thế tử nghiêm trang gật đầu, thần sắc cực kỳ trịnh trọng:
"Ta sẽ giống như Thái tử, đem bọn người xấu xa kia đánh chạy!"
"Được! Chờ ngươi lớn lên, hy vọng ngươi còn nhớ rõ cố quốc của ngươi là Ngọc Dao." Bạch Thanh Nhan lộ ra một tia cười khổ, "Mau đi lên! Đóng cửa lại!"
Hài tử vừa bò vào, Bạch Thanh Nhan lập tức đóng sầm cửa xe. Y đã nghe thấy tiếng Vua Sói tức giận rít gào, đợt công kích tiếp theo tới gần trong gang tấc!
"Không được!"
Nhũ mẫu từ bên trong hét lớn:
"Người còn không mau đi lên, Thái tử Điện hạ!"
Bạch Thanh Nhan ngây ngẩn cả người. Nguyên một ngày đồng hành, nhũ mẫu này chưa từng dành cho y một sắc mặt tốt. Lúc này sự tình vạn phần nguy cấp, sao lại quan tâm đến việc y có lên xe hay không?
Y quay đầu lại, nhìn nhũ mẫu già của Nguyên gia một chút. Chỉ thấy nàng khắp mặt lệ ngân, một mái tóc hoa râm, trong lòng ôm thật chặt Nguyên Thế tử. Nàng vừa khóc vừa đẩy cửa, trong miệng không ngừng hô:
"Thái tử Điện hạ, ngày hôm qua ta sai rồi! Là ta kiến thức nông cạn tin vào lời của bọn họ! Nhưng bây giờ ta đã biết, ngài chưa bao giờ vứt bỏ chúng ta! Ngài vẫn là Thái tử Điện hạ Ngọc Dao của chúng ta!"
Đáy mắt Bạch Thanh Nhan trào lên nhiệt lệ.
Dù sao thì cho đến lúc này, y cũng đã được đồng bào mình chấp nhận.
Dù cho đây có lẽ đã là một khắc cuối cùng của sinh mạng... Dù cho đối phương chỉ là một nhũ mẫu già thân phận thấp kém.
Song y không mong muốn gì thêm nữa. Một sự tiếp nhận này, như vậy cũng đã đủ rồi... Ít nhất... Cũng cho y biết, cả đời này kiên trì, hy sinh đến cả người mình thương yêu nhất, cắn răng nỗ lực đến tận hôm nay, tín niệm cũng không hề phó thác sai người.
Bạch Thanh Nhan lộ ra một tia mỉm cười, nụ cười kia nảy sinh từ khóe mắt, mang theo thư thái cùng bình tĩnh.
"Đúng vậy, ta là Thái tử của các ngươi. Cho nên ta phải bảo vệ các ngươi tới một khắc cuối cùng."
"Thái tử Điện hạ!"
Bạch Thanh Nhan không màng những tiếng than khóc tới khàn cả giọng ở phía sau, dồn sức đóng chặt cửa xe. Y đem thanh đoạn kiếm đổi từ tay phải sang tay trái, bày ra tư thế phòng ngự. Ngẩng đầu, vua sói đã nhảy lên... Nước dãi nhỏ giọt quanh cái miệng rộng ngoác, lộ ra nanh sói dài đến mấy tấc, lóe lên hàn quang!