[Quyển 1] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Đăng vào: 12 tháng trước
Khi chiếc xe 16 chỗ tắt máy mà không hề có dấu hiệu báo trước đến lần thứ 15, Vương Thạch đập một cái thật mạnh lên tay lái rồi thấp giọng mắng một câu, “Mẹ kiếp!”
Cú đập này khiến cho cái tay lái cũ không thể chịu được sự va chạm mạnh nên bị gãy ra, “lạch cạch” một tiếng, lăn lộc cộc xuống dưới chân ghế lái.
Nhìn thấy cảnh này đột nhiên xảy ra trước mắt, trong lòng Vương Thạch lại âm thầm rỉ máu. Đây là tài sản cuối cùng của anh ta đấy!
Vội vàng cúi người, mò tay xuống dưới ghế lái sờ tới sờ lui. Sờ tới nửa ngày cũng không tìm được, khuôn mặt khá ưa nhìn cũng dần dần vặn vẹo theo hành động của anh ta, anh ta nhìn chằm chằm lên tay lái, gương mặt rất chi là bực bội.
Lúc này điện thoại lại đổ chuông không đúng lúc một chút nào. Anh ta vội vàng thu tay về, vô ý chà chà hai cái lên chiếc áo sơ mi trắng của mình, rồi nhanh chóng nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh châm biếm chọc tức, “Đạo diễn Vương này, mọi việc thế nào rồi? Không có chuyện gì đấy chứ? Đạo diễn Tần của chúng tôi cũng đã nói rồi, nếu đến muộn một giây thì không cần nói đến chuyện hợp tác nữa.”
“Tất cả đều thuận lợi, đảm bảo không xảy ra việc gì.” Vương Thạch vội vàng nói, nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu khom lưng ở trong kính chiếu hậu, vẻ mặt toàn là sự nịnh nọt lấy lòng, trong lòng anh ta cười lạnh tự cảm thấy bản thân mình thật là đạo đức giả.
Nếu đã biến thành một kẻ lươn lẹo từ lâu, thì còn phải bày đặt tự tôn làm cái gì nữa?
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tốt nghiệp được năm năm, từ lúc bắt đầu còn là một kẻ thanh cao khoe khoang đến một người đã biết chấp nhận hiện thực như bây giờ, anh ta đã sớm hoàn toàn từ bỏ con người nghệ sĩ thanh cao của mình rồi, còn lại chỉ là một nỗi ám ảnh, hoặc cũng có thể nói là ước mơ.
Vất vả giành giật, chỉ vì một chút hào quang sân khấu ấy, có đáng hay không?
Nửa đêm tỉnh lại từ trong giấc mộng, anh ta lại nằm trong căn phòng nhỏ bé chật hẹp dưới tầng hầm, không biết đã tự hỏi bản thân mình vấn đề này bao nhiêu lần.
Không phải anh ta chưa từng bị dao động. Nhưng cứ sáng hôm sau tỉnh dậy, lại không nhịn được đi lau chùi mấy thứ máy móc kia, rồi lại sửa kịch bản, lôi kéo đầu tư, tìm người hợp tác.
Tất cả những việc này đều làm một cách vô thức, giống như việc mỗi ngày bụng đói sẽ phải ăn cơm vậy, có nhu cầu thì phải giải quyết, cứ như vậy trở thành một loại bản năng.
Anh ta cũng đã từng tự trói mình lại như một tên nghiện thèm thuốc, không cho phép mình làm những việc đấy nữa, nhưng căn bản chẳng có tí tác dụng nào.
Anh ta không bỏ được, cả đời này cũng không thể từ bỏ được.
Cho nên anh ta nghĩ, thôi thì cứ thế này đi, có thể sẽ có một ngày tay anh ta gãy rồi, không thể cầm được máy quay và viết kịch bản được nữa, hoặc có thể có một ngày anh ta chết rồi, đến ý thức cũng không còn nữa, tất cả những thứ này mới có thể kết thúc.
Tên điên! Tên dở hơi! Đây là những lời tự đánh giá của Vương Thạch về bản thân mình.
Tự cười chế giễu bản thân, Vương Thạch đặt điện thoại xuống, nới lỏng cà vạt, châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, xuống xe mở nắp xe phía trước, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Người đời có câu, “bệnh lâu thành thầy thuốc”, dùng chiếc xe thường xuyên đình công này lâu rồi, Vương Thạch cũng coi như là khá có kinh nghiệm. Chỉ cần anh ta chỗ này vặn vặn một chút, chỗ kia đập đập mấy cái, thì chiếc xe tưởng như không thể cứu chữa được này lại phành phạch nổ máy lại. Tuy có chút yếu đuối, nhưng ít ra vẫn còn có thể chạy được.
Dừng xe trước một quán đồ ăn nhanh MacDonald, anh ta liếc đồng hồ một cái, lông mày nhíu một chút, sải bước đi nhanh vào, bước đi vội vàng, vẻ mặt gấp gáp.
“Làm phiền gói cho tôi 152 chiếc hamburger, 54 cốc Coca, 67 cốc Fanta, 31 cốc Sprite.” Vương Thạch lưu loát nói một hơi, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Dạ Cô Tinh hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn tính hóa đơn theo yêu cầu của khách hàng, “Tất cả 3040 tệ, cảm ơn.”
Giọng nói thanh thoát mang theo sự linh hoạt kỳ ảo khiến cho đôi tay đang lấy tiền từ trong ví da của Vương Thạch hơi dừng lại một chút, anh ta bất giác ngẩng mặt lên nhìn lại người vừa cất tiếng nói. Đôi mắt nhất thời sáng lên, là một người phụ nữ, à không, là một cô gái rất trẻ trung và xinh đẹp.
Thế nhưng lúc anh ta nhìn vào đôi mắt đấy, Vương Thạch lại rất kinh ngạc. Phản ứng đầu tiên là quái lạ, đúng, chính là rất quái lạ.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái rất đẹp, điều này không phải nghi ngờ gì nữa, nhưng trong đó lại mang theo sự lạnh nhạt, bình thản, còn có một tia tàn nhẫn bi thương nhìn thấu thế sự. Tất cả những cái này đều khó mà có được ở một cô gái còn trẻ như vậy.
Anh ta không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh chợt lóe lên một chút rồi rất nhanh cô lại hạ mí mắt xuống im lặng.
Vương Thạch hơi ngẩn người rồi rất nhanh bình tĩnh lại, trong lòng cười thầm, lăn lộn trong xã hội này mấy năm rồi thế mà chỉ nhìn một cô gái cũng có thể ngẩn ra, đúng là vẫn chưa đủ vững vàng rồi.
Bây giờ con nhà giàu có đứa nào mà chẳng trưởng thành sớm, cái này đâu có gì kỳ lạ. Cô gái này có ngoại hình xuất chúng, động tác lại tao nhã, chắc chắn gia cảnh phải rất sung túc, chỉ đi làm thêm để trải nghiệm cuộc sống thì anh ta vừa khéo gặp được.
Vương Thạch nhìn đồng hồ, có chút luống cuống, thúc giục nói: “Có thể nhanh lên giúp tôi được không?”
“Làm phiền anh đợi thêm một lúc nữa, sắp xong rồi.” Triệu Hân mỉm cười đáp lại.
Mà Cô Tinh lại không nhiệt tình được, cô không thích cách anh ta nhìn mọi thứ, trông cứ như anh ta đang đi chọn một món đồ vậy.
152 chiếc hamburger, cộng với 152 ly đồ uống, đựng đầy trong bốn cái hộp lớn.
Dạ Cô Tinh và Triệu Hân giúp đỡ chuyển đồ lên xe, Vương Thạch tùy ý chỉ vào một người nói theo chuyển đồ giúp anh ta, tiền đi taxi về lại quán anh ta sẽ thanh toán.
Mà lựa chọn ngẫu nhiên này vừa hay lại chọn trúng Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh gật gật đầu với Triệu Hân rồi bước lên chiếc xe 16c. Việc phục vụ tận nhà cho một khách hàng lớn như thế này cũng giống như việc ship đồ ăn về tận nhà, đều là nghĩa vụ của cô, nên cô cũng không từ chối, mặc dù cô không thích người này lắm.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lăn lộn chín năm trong giới giải trí, quen biết với những vị tai to mặt lớn, cô đã quen với việc mỗi khi làm một việc gì đó thì sẽ tự phân cho mình một vai diễn, chỉ cần hoàn thành vai diễn đó là được.
Bất kể là ở vị trí nào, chức vụ nào, làm việc gì, cô đều vô cùng am hiểu công việc của mình. Cho dù là ngôi sao khiêu dâm hạng ba, hay là tổ trưởng Dạ Tổ, hay là thành viên của cục tình báo, cô đều nỗ lực hoàn thành thật tốt vai diễn của mình.
Vương Thạch lưu loát đặt bàn tay lên tay lái sắp tàn phế, nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, dặn dò với Cô Tinh, “Lát nữa làm phiền cô đưa burger tới tận tay cho mỗi người, tiền tip chắc chắn sẽ hậu hĩnh.”
“Không cần đâu.” Giọng của Dạ Cô Tinh lạnh nhạt, ánh mắt bất định, nhìn không ra cô đang vui hay buồn. Đây là công việc của cô, đã nhận tiền lương rồi, đương nhiên không thể nhận thêm tiền tip.
Vương Thạch nhất thời sững sờ, suy nghĩ một chút rồi tự cười thầm trong bụng, người ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, làm gì để ý chút tiền cỏn con này, hơi lắc lắc đầu cho là mình nghĩ nhiều rồi.
Dạ Cô Tinh nhìn thấy tia trào phúng trong ánh mắt của anh ta, thản nhiên dời mắt đi.
Lúc ôm một thùng đồ ăn to đùng xuống xe, quang cảnh xung quanh đập vào mắt làm Dạ Cô Tinh nhất thời sững người, bước chân cũng dừng lại.
Một nhóm nhân viên đang dựng bối cảnh theo chỉ đạo của đạo diễn. Nhân viên ánh sáng đang điều chỉnh đèn. Quay phim và các nhân viên chuyên gia đang bàn luận về đường di chuyển và vị trí của máy quay. Xe phát điện, xe quần áo và xe đạo cụ đều đã sẵn sàng. Nhân viên trang điểm vội vã mang theo hòm trang điểm bằng hợp kim nhôm. Từ xa truyền đến tiếng đọc lời thoại…
Trước mắt cô rõ ràng là một trường quay, mà quy mô lại không hề nhỏ, sợ là bối cảnh cũng không hề nhỏ.
Cô loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người mặc đồ đen đang từ tốn bước qua bên này, Dạ Cô Tinh theo bản năng kéo thấp vành mũ.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Áo vest màu đen, tóc dài được cẩn thận búi lên, cùng với khuôn mặt nghiêm túc. Viên Thanh luôn mang dáng vẻ của một “ngự tỷ” cao cao tại thượng như vậy.
Chỉ thấy cô ta gật đầu nhẹ một cái với Vương Thạch rồi lên tiếng chào hỏi, “Đạo diễn Vương.”
Vương Thạch âm thầm lau mồ hôi trán cúi đầu chạy đến nịnh nọt, “Chị Viên, không dám, không dám. Không biết đạo diễn Tần bao giờ mới có thời gian gặp tôi một chút đây? Tôi đã mua đồ ăn trưa cho tất cả nhân viên rồi, chị xem…”
Viên Thanh vẻ mặt cứng nhắc không biểu cảm lúc này lại nở nụ cười, “Xin lỗi, chúng tôi đã gọi xong đồ ăn ở ngoài rồi, như anh cũng thấy đấy, bây giờ chúng tôi đã bắt đầu làm việc rồi.
Nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, Vương Thạch sắc mặt hơi lạnh hỏi, “Cô có ý gì?”
Không thèm xưng “chị” nữa mà đổi thành “cô” luôn.
Viên Thanh nhấc tay lên xem nhìn hồ, “Bây giờ là một giờ hai mươi phút chiều. Ý của tôi là, đạo diễn Vương, anh đến muộn gần một tiếng rồi.”
“Bây giờ rõ ràng mới có mười hai giờ hai mươi phút. Còn sớm hơn giờ hẹn của chúng ta những mười phút. Cô đừng có nói dối không chớp mắt.” Vương Thạch tức giận chỉ tay vào đồng hồ của mình phản đối.
Sắc mặt của Viên Thanh vẫn không hề đổi, gương mặt cứng nhắc. “Hình như anh vẫn chưa hiểu quy tắc làm việc của đạo diễn Tần rồi. Sau khi đã nhận việc, tất cả mọi người phải điều chỉnh thời gian của mình nhanh hơn một tiếng. Không phải bàn cãi gì nữa, theo tình hình của chúng ta thấy, thì anh đã đến muộn rồi