Đăng vào: 12 tháng trước
Sở Phi từ chối cho ý kiến, trước đây nàng sinh hoạt tại chuồng ngựa, so sánh với tiều phu trước mắt này còn lôi thôi hơn.
Cố chấp kéo chân của tiều phu qua, lau máu đen ở bốn phía miệng vết thương, đem thảo dược đã đập nhuyễn đắp lên vết thương của tiều phu.
Thảo dược còn lại cũng cho tiều phu nuốt xuống.
Sở Phi vỗ vỗ tay: "Tốt lắm, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một canh giờ, là có thể đi về như bình thường."
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương." Tiều phu cảm giác mình quả thực gặp được Bồ Tát sống, "Không biết cao tính đại danh của cô nương là gì?"
"Ta sao?" Sở Phi nghiêng đầu cười yếu ớt, "Ngươi kêu ta Thập Tam đi, Quỷ Y Thập Tam..."
"Quỷ Y Thập Tam?" Lúc tiều phu đang buồn bực, khó hiểu một cô nương xinh đẹp như vậy tại sao tên lại quỷ dị như thế thì Sở Phi đã sớm rời đi.
"Đại thúc, sau khi trở về hãy tìm một thầy thuốc hảo hảo xem bệnh, vừa rồi chỉ là cấp cứu, hai vị thuốc kia ngươi ghi lại, có thể giải được độc của rất nhiều loài như rắn, côn trùng, chuột, kiến..." Tiều phu chỉ nghe thấy thanh âm của Sở Phi từ xa truyền đến, lại sớm không thấy bóng dáng.
"Chẳng lẽ thật là gặp được Bồ Tát sống sao?" Tiều phu vỗ vỗ trán của mình.
Trong lúc nhất thời không biết mình gặp được Bồ Tát là thật là giả, trừ bỏ miệng vết thương còn mơ hồ làm đau vì lên núi đốn củi vô ý bị rắn cắn.
Lại trôi qua hai ngày sau khi Sở Phi rời đi Minh Phượng cung, mới dần dần tới được thị trấn lớn có người đông đảo.
Nàng lần đầu tiên thấy nơi phồn hoa như vậy, khó tránh có chút không biết phải làm sao.
Hơn nữa ngày thường cũng không thích địa phương tranh cãi ầm ĩ, dù sao Minh Phượng cung luôn là một chổ ở im lặng.
Sở Phi đều chọn đường phố hẻo lánh cùng đường nhỏ để hành tẩu.
Thầy thuốc ở Vân quốc có hai loại, một loại là thầy thuốc mở y quán, mỗi ngày tọa chẩn* cố định, loại này phần lớn có sư phụ, sư phụ này cũng rất có danh hào, đệ tử dưới tay nếu như có thể xuất sư, liền tự lập mở một nhà y quán, mỗi ngày tiếp đãi một đám người bệnh.
Dựa vào số ít tiền chẩn bệnh không thể lấy lại được tiền mở cửa hiệu và chống đỡ y quán, cho nên y quán cũng kinh doanh dược liệu, người bệnh đi xem bệnh xong có thể trực tiếp bốc thuốc, không cần đi hiệu thuốc bắc.
Cũng có khi sẽ giúp khách nhân sắc thuốc nấu thuốc, bất quá phục vụ như vậy cũng là nhà giàu có tiền, người ta mới dùng.
* ngồi chẩn bệnh
Một loại khác, chính là lay linh y sinh* hành tẩu trên giang hồ, bọn hắn rất lôi tha lôi thôi lếch thếch, trên lưng đeo cái hòm thuốc, lắc chuông đi chung quanh hành tẩu.
Giúp người xem bệnh, những chân trần y sinh này lấy tiền chẩn bệnh rất ít, đều là đến nhà người bệnh khám một chút, nhiều lúc gặp được người bần cùng khốn khổ, thậm chí không thu tiền chẩn bệnh, chỉ cầu một ngụm cơm no.
Rất nhiều người nhà nghèo, khinh thường y thầy thuốc trong quán tọa chẩn, mua không nổi dược liệu sang quý.
Đều dựa vào những lay linh y sinh mà sống, dược liệu bọn họ dùng rất quái lạ, nhiều lúc thực khó có thể tưởng tượng được, cỏ cây này nọ rất dễ dàng kím được có thể trở thành thuốc hay để bọn hắn chữa bệnh.
* lay linh y sinh: dạng thầy thuốc lắc chuông để người khác biết mình là thầy thuốc
Trong loại thầy thuốc này, cũng có kẻ lừa đời lấy tiếng, lừa gạt ăn uống, bọn bịp bợm giang hồ, cũng không thiếu thầy thuốc cao thủ mai danh ẩn tích.
Sở Phi nghe rõ ràng tình huống, ngẫm lại tình huống trước mắt của mình, mở y quán tọa chẩn là không thể nào, làm thầy thuốc di động thật không sai, tự do tự tại vô câu vô thúc.
Sở Phi lộ ra tươi cười, nhìn xung quanh tìm kiếm phương hướng, hướng một tiệm tạp hóa ở góc đi đến, hành tẩu giang hồ, làm một chân trần y sinh cũng phải có gia sản không phải sao?
Đi tới gần tiệm tạp hóa thì cảm nhận được có gì đó là lạ, Sở Phi đi tới, liền phát hiện có chuyện không bình thường, không xa không gần ở phía sau có vài người đi theo nàng, tiếng bước chân truyền vào trong lỗ tai nàng, quay đầu lại nhìn xem, thì một bóng người cũng không có.
Nhưng nội lực của nàng thâm hậu, thính lực từ so với thường nhân tốt hơn rất nhiều, người đi theo này, cũng không biết, còn cho là mình che dấu vô cùng tốt.
Nguyên lai Sở Phi tuy rằng che mặt, nhưng lụa xanh quá mỏng, nếu nhìn kỹ, vẫn nhìn ra được bộ dạng không tầm thường, lại là một nữ tử tuổi trẻ một mình đi trên đường, nhìn cách ăn mặc giá trị xa xỉ, cực kỳ giống thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Bị ý định cướp bóc che mắt, nổi lên tâm địa hiểm độc, một đường đi theo nàng.
Sở Phi âm thầm buồn cười, cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ tính toán cho những người này một chút giáo huấn nho nhỏ.
Thân hình nhoáng lên một cái, ở trước mắt nhóm người đó biến mất.
Mấy kẻ xấu vốn tính chờ đợi Sở Phi đi xa một ít sẽ xuống tay nhưng chợt phát hiện Sở Phi đã biến mất ngay tầm mắt của bọn hắn, không hiểu gì cả, nóng vội đi ra ngoài tìm tung tích của Sở Phi, dê béo tới tay không lý do cứ như vậy đánh mất a.
Sở Phi đứng phía sau mấy người kia, đưa tay vỗ một đầu vai của một tên trong đó, cười nói: "Các ngươi đang tìm cái gì?"
Vài người bị Sở Phi làm hoảng sợ, lúc thấy rõ là Sở Phi, lại lộ ra bộ dạng dữ tợn: "Tiểu cô nương...!một mình phải hay không nha?"
"Đúng nha!" Sở Phi cười đáp.
Bọn hắn sửng sốt, chẳng lẽ Sở Phi đơn thuần đến nổi ngay cả bọn hắn là người xấu cũng không biết, còn có thể cười, nói chuyện với bọn họ?
Một người trong đó lại nói: "Chúng ta đây cùng ngươi chơi đùa như thế nào?"
"Chơi cái gì?" Sở Phi nghiêng đầu, vẻ mặt cười khẽ nhìn đối phương.
"Đương nhiên là..." Người nọ hướng Sở Phi tới gần đưa tay định sờ mặt Sở Phi, lại chẳng biết tại sao lập tức bổ nhào xuống đất.
Sở Phi nhìn như cả chân cũng chưa động, vài người đã bị đánh mấy cái, ngay cả vạt áo của nàng đều chưa từng chạm vào.
Bọn họ đều là lưu manh có tiếng trong phố xá, đương nhiên nhìn ra hôm nay là gặp được cao nhân rồi.
Mấy người trao đổi ánh mắt một chút, cuống quít thay đổi sắc mặt: "Không biết cô nương là cao nhân giấu nghề, tiểu nhân đã đắc tội..."
Nói xong cất bước muốn bỏ chạy.
Sở Phi cảm thấy, nếu hôm nay không cho mấy người kia một ít giáo huấn nho nhỏ, ngày sau bọn hắn còn có thể làm chuyện ác, vì thế dưới chân vừa động, liền tới trước mắt mấy người họ.
Những người kia sợ tới mức lập tức quay đầu bỏ chạy hướng khác, còn chưa đi được vài bước, thì nhìn thấy Sở Phi khuấy động vòng trang sức tinh xảo trên cổ tay, đang hướng tới bọn hắn cười như không cười.
Như thế qua lại mấy lần, mấy tên côn đồ cũng mệt mỏi.
"Ôi chao, tổ tông của ta ôi chao, ngài đừng chỉnh chúng ta..." Vài người, thường nghe nói trên giang hồ những người này giết người không chớp mắt, hơn nữa quan phủ cũng không quản được, bọn hắn chính là hiểm họa của phố phường, ai cũng sợ bọn hắn nhắm trúng.
Nhưng lúc này bọn hắn kêu rên đến nổi quỳ xuống xin tha...!
Sở Phi nhăn mặt nhíu mày, trong sách nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, làm người phải có khí tiết, nhưng mấy người này như thế nào một chút khí tiết đều không có: "Được rồi, mấy người các ngươi trong ngày thường nhất định tác oai tác quái quen rồi, sau này nhất định hảo hảo làm ngườicho ta, không được tiếp tục như thế, ta còn sẽ trở lại, nếu là biết được các ngươi lại làm chuyện xấu..."
"Đã biết, đã biết...!Nữ đại hiệp, chúng ta nhất định nghe lời ngài nói..." Vài người mồm mép láu lỉnh quen rồi, đối với Sở Phi nói hết lời hay, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn...!Quốc sắc Thiên Hương, trừng gian trừ ác, công chính thanh liêm...!Là người đẹp nhất trên đời, loạn thất bát tao dùng toàn bộ từ ngữ ca ngợi Sở Phi, làm Sở Phi nghe đến sửng sốt sửng sốt, tài ăn nói của mấy người kia cũng thật tốt...!Đúng là lời nói có chút...!
Vài người nói lâu đến nổi miệng đều khô, còn kém miệng sùi bọt mép, cũng không thấy Sở Phi có ý muốn bọn hắn dừng lại, ánh mắt giống như chém xéo bọn hắn, bọn hắn có ý muốn chết rồi, bà cô này như thế nào còn không có ý dừng lại a...!
"Cô...!Cô nương...!Có thể...!Có thể thả chúng ta sao?" Một người trong số họ thật sự nhịn không được hỏi.
Sở Phi mới hồi phục lại tinh thần, nguyên lai vì bọn hắn nói nhiều và rất dài dòng, chính mình không cẩn thận thất thần, ngượng ngùng cười cười: "Các ngươi có thể đi rồi, sau này đừng làm chuyện xấu..."
"Biết...!Đã biết..." Bọ hăn như được đại xá, bỏ chạy.
Sở Phi đối với mấy người kia có chút buồn cười, lắc lắc đầu, xoay người đi vào tiệm tạp hóa.
Lão bản tiệm tạp hóa là một lão nhân cà thọt, thấy Sở Phi không khỏi thở dài một tiếng: "Cô nương võ công không tệ a..."
Sở Phi nhìn lướt qua lão bản, thấy lão bản tuy rằng cà thọt, tuổi tác đã cao, nhưng ánh mắt lợi hại, huyệt Thái Dương hướng lồi ra phía ngoài, vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường.
Bởi vậy cũng không dám tùy ý lãnh đạm, Huyền Minh từng nói qua thiên ngoại hữu thiên,...!người có thể thu hút người khác thường thường là giấu nghề.
"Câu nói của lão tiên sinh tựa hồ có hàm ý khác?" Sở Phi hỏi.
"Cô nương là lần đầu tiên xuất môn đi? Một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có..." Ông già trên mặt tươi cười, trong mắt lại lộ ra dáng vẻ một giọng mỉa mai.
Xem Sở Phi da mịn thịt mềm, trói gà không chặt, không giống người hàng năm bôn tẩu bên ngoài, nhất định là tiểu thư nhà giàu bốc đồng, thất thường, học chút võ công bắt chước người khác đi ra hành hiệp trượng nghĩa, bởi vậy có chút khinh thường.
Sở Phi bị nói trúng tâm sự, mặt ửng hồng lên: "Lão tiên sinh làm sao biết được?"
"Ha ha, ta vốn nghĩ đến oa nhi ngươi hẳn là thiên kim tiểu thư được nuông chiều quen rồi, bất quá nhìn ngươi thái độ khiêm hòa...!Nói cho ngươi biết cũng được, mấy người...du côn lưu manh kia là bọn rắn độc ở nơi này, ngày thường lăng nhục quê nhà ác bá quen rồi.
Hôm nay gặp khắc tinh là ngươi, có thể nhìn ra kinh nghiệm giang hồ của ngươi không đủ, những lời nói của bọn họ, tất nhiên chỉ là gạt ngươi, nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết chỉ là một khách qua đường, nếu ngươi vừa đi, còn không một lần nữa tác oai tác quái mới là lạ." Lão bản ho khan hai tiếng, giải thích nghi hoặc của Sở Phi.
Sở Phi giờ mới hiểu được, tự mình biết là đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, trong sách cho tới bây giờ sẽ không viết chuyện như thế: "Thì ra là thế...!đa tạ lão tiên sinh dạy bảo."
Sở Phi cung kính bái, lão bản thấy thái độ của Sở Phi là người hiền lành, cũng không giống hắn vừa rồi đoán như vậy, không khỏi nghi hoặc, nhưng nàng chỉ là khách qua đường lui tới nơi này, cũng không cần biết rõ thân thế của nàng, nói: "Cô nương quá khiêm nhượng, võ công của ngươi rất tốt, cách nói năng khéo léo, thiếu chính là kinh nghiệm, đợi một thời gian liền sẽ tốt hơn...!Cũng không biết đến tiểu điếm của ta, là cần thứ gì?" Lão bản đột nhiên cảm giác được chính mình nói nhiều lắm, xoay chuyển lời nói, thay đổi đề tài.
Sở Phi mỉm cười: "Là muốn mua vài thứ, lão tiên sinh có hòm thuốc cứng rắn một chút hay không, ta còn cần một cái lay linh, còn có mấy bộ thanh sam trắng trong, thuần khiết."
Sở Phi mặc quần áo xuống núi đều là Dịch Mai tự mình giúp nàng xử lý, Lăng Giáng Hồng thích Sở Phi mặc đồ màu đỏ, nhất là cái loại màu đỏ tươi đẹp như lửa, cho nên quần áo của Sở Phi không sai biệt lắm đều là hồng nhạt, thiến sắc*, đỏ thẫm, đỏ bừng, đỏ Hải Đường...!Tóm lại đều là một hệ màu đỏ.
Cũng vì vậy hiện tại trên người Sở Phi đang mặc vẫn là một bộ trường y màu hồng nhạt, thật sự rất thu hút ánh mắt người khác.
*thiến sắc: cỏ thiến dùng để nhuộm vải, cũng là một màu dạng đỏ
"Cô nương, ngươi là thầy thuốc?" Lão bản mặt lộ vẻ kinh ngạc, hắn nhìn người cả đời, lần đầu hai lần liên tục đều nhìn nhầm.
"Đúng vậy." Sở Phi gật đầu..