Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Mạc Ngôn hung hăng khoanh tay hỏi, Hạ Linh Doanh mím môi không biết nói gì, bà Từ quét mắt qua hai người, lắc đầu, không nhịn được vung tay lên:
"Được rồi, tiểu thư, cô bớt đóng kịch đi, ăn thì đã ăn, còn làm ầm ĩ cái gì nữa! Nếu như không phải là cô muốn, thì Hạ Hạ tay chân có thể động vào cô sao? Cô giảo biện gì hả? Lẽ nào Hạ Hạ không được phép hay sao? Sau này có muốn lăn qua lăn lại gì đó thì cũng phải để ý bản thân một chút!"
Tiêu Mạc Ngôn bị bà Từ mắng sửng sốt một chút, lại không có dũng khí cãi lại nên chỉ có thể cau mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Hạ Linh Doanh, quệt mồm nhỏ giọng lầm bầm vài câu. Bà Từ căn bản sẽ không để ý đến nàng, ánh mắt bà hoàn toàn bị bàn tay phải của Hạ Linh Doanh thu hút, bà nháy đôi mắt nhìn chằm chằm, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bà Từ, Hạ Linh Doanh đỏ mặt, đem tay phải giấu sau lưng.
Nhìn ra Hạ Linh Doanh ngượng ngùng, bà Từ cũng không làm khó, âm thầm suy nghĩ, hai người này tướng mạo rất xứng, chiều cao cũng rất xứng, nhưng thực ra thì không phải là cùng một loại người. Hạ Hạ đúng thật da mặt rất mỏng, nói vài câu sẽ để ở trong lòng, không giống như tiểu thư... Bà Từ ho nhẹ một tiếng, nhìn vẻ mặt tiều tuỵ và quần áo có phần xốc xếch của hai người, một ngọn lửa giận bỗng xông lên đầu, giọng nói cũng không phải dễ nghe:
"Hôm qua dám chắc đã lăn lộn cả một đêm, hai người xem mình bây giờ là bộ dạng gì? Nhanh đi tắm đi, hôm nay là tết Đoan Ngọ*, tôi mua lá rồi, hai người cùng gói bánh với tôi, đừng quấy nhiễu tâm tình tốt của tôi a."
"Cô đừng có lười biếng như thế a!"
Tết Đoan Ngọ: Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc (còn gọi là Lễ hội Thuyền rồng) cũng như một số nước Đông Ánhư Triều Tiên và Việt Nam. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là khoảng thời gian từ 11 giờ sáng tới 1 giờ chiều, và ăn tết Đoan Ngọ là ăn vào buổi trưa (theo wikipedia).
Tiêu Mạc Ngôn nghe xong lập tức liếc mắt quay đi.
Bà Từ không để ý tới cô, vẫn cầm trong tay túi lá gói bánh. Trái lại, Hạ Linh Doanh quay đầu giận dữ liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, Tiêu Mạc Ngôn lại có chút hả hê nhún vai, nhìn nàng cười mị hoặc một cái, Hạ Linh Doanh dở khóc dở cười, dù thế nào, Tiêu Mạc Ngôn sẽ không cho rằng bà Từ là bị cô chặn họng nên mới không nói gì thêm chứ? Nàng đoán 80% là bà Từ không nghe thấy, thừa dịp bà Từ không có phản ứng, Hạ Linh Doanh tranh thủ kéo tay Tiêu Mạc Ngôn vào phòng tắm. Bà Từ vừa thấy thế lập tức ngẩng đầu, bỏ đống lá bánh trên tay xuống, từ trên ghế sofa bắn đến, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ trong lòng Hạ Linh Doanh, thân thủ mạnh mẽ, một chút cũng không giống bà cụ hơn 60 tuổi. Tiêu Mạc Ngôn bị đau quay đầu nhìn bà Từ không hiểu:
"Bà làm gì vậy?"
Bà Từ mặt đen lại nhìn chằm chằm hai người:
"Tôi nói hai người làm sao hả? Hôm qua ngủ cả đêm trên bàn, chẳng lẽ hôm nay mới sáng sớm đã muốn lăn lộn trong phòng tắm sao? Không sợ sao? Sau này có rất nhiều thời gian đùa giỡn, không phải là lúc bản thân bị thương thế này lại giở trò!"
Hạ Linh Doanh nghe xong lập tức đỏ mặt, vội vàng lắc đầu giải thích:
"Không phải vậy, là bởi vì tay của Tiêu bị thương bất tiện, nên cháu mới giúp chị ấy tắm..."
Tiêu Mạc Ngôn vừa nghe chuyện vui này, vội vàng đi lên, ngửa đầu nịnh hót nhìn bà Từ, bắt đầu nũng nịu:
"Đúng a, cũng không thể để cho cháu nửa thân tàn tự mình tắm rửa được! Bà Từ, bà đành lòng sao? Bà Từ, cháu biết bà hiểu cháu nhất, bà Từ~~~"
"Tôi tắm cho cô!!!"
Bà Từ rống một tiếng, cắt đứt giọng nói nũng nịu của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cũng lập tức im lặng, nàng đứng tại chỗ mà dở khóc dở cười nhìn bà Từ mạnh mẽ túm Tiêu Mạc Ngôn đi. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đã đi thật xa rồi còn nghe tiếng thét trầm bổng của hai người:
"Tôi không muốn lão thái thái này nhìn thấy cơ thể mình!"
"Cô lúc còn bé đều do tôi tắm! Trên người có mấy mạch máu hay mấy cục xương tôi đều biết, bớt nói nhảm đi!"
"Mấy cái hả? Bà nói thử xem?"
"..."
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng hai người họ nữa, Hạ Linh Doanh lúc này mới thở dài, xoay nguời đi vào phòng tắm khác. Nàng phát hiện nàng vì không thể tắm chung với Tiêu Mạc Ngôn mà sinh ra cảm giác mất mác, nghĩ vậy, gò má nàng lại đỏ lên, nàng lắc đầu để an ủi mình, quả nhiên là ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn lâu quá rồi, đây là kết quả của việc gần mực thì đen.
Dòng nước dịu dàng chảy chậm rãi dọc theo cơ thể mảnh khảnh, mệt nhọc đã lâu trong cơ thể được giải toả, đang lúc hơi nước mờ mờ, Hạ Linh Doanh giơ tay phải lên, nhìn đầu ngón tay dính vết máu nhàn nhạt, trong lòng nổi lên một cảm giác hạnh phúc. Hạ Linh Doanh thừa nhận, nàng vì tư tâm mới đi gạt người, thực sự là dựa vào cơ thể bị thương của Tiêu Mạc Ngôn để nói dối. Nàng chỉ là có chút sợ hãi và bất an. Tiêu Mạc Ngôn trong mắt nàng quá mức ưu tú, Hạ Linh Doanh rất sợ một ngày Tiêu Mạc Ngôn lại đối xử với nàng giống như với Hồ Phi Phi vậy, lòng cô nảy sinh cảm giác chán nản dẫn đến ác cảm, dần dần giống như người dưng cả đời không qua lại với nhau. Mặc dù thân thể không là gì cả, cũng không thể dùng nó để ràng buộc Tiêu Mạc Ngôn, nhưng nàng chỉ muốn biết vị trí của nàng ở trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn đồng ý cũng có nghĩa là trong lòng cô nàng vẫn có chỗ đứng...
Thở dài, rũ đi hạt nước trên đầu, Hạ Linh Doanh dùng khăn tắm lau khô thân thể, thay quần áo, nàng vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, vừa mới mở cửa phòng tắm, chợt nghe thấy giọng Tiêu Mạc Ngôn giảng hoà với bà Từ xuyên qua tầng tầng cửa gỗ. Tiếng thét càng thêm kịch liệt:
"Đau chết mất, đây là thịt, bà nhẹ tay một chút đi! Già như vậy rồi sao còn nhiều sức lực thế chứ!"
"Cô cũng biết tôi lớn tuổi hả, toàn thân cô chằng chịt dấu vết mà bà già hoa mắt như ta thấy không rõ, tưởng là máu! Lần sau còn như thế, tôi chà cho cô tróc hết da!"
"..."
Hạ Linh Doanh cười khẽ, đi tới cạnh ghế sofa ngồi xuống chờ hai người họ. Chỉ trong chốc lát, bà Từ và Tiêu Mạc Ngôn đi ra, Hạ Linh Doanh ngẩng lên nhìn, cười ra tiếng. Bà Từ bằng lòng định ra rồi tử thủ, gương mặt trắng ngần của Tiêu Mạc Ngôn đỏ bừng bừng, trên da thịt lộ ra những vết đỏ mờ mờ như cánh hoa hồng, đem ký ức điên cuồng đêm qua ghi lại sâu sắc, tóc nửa khô xoã trên vai, mùi vị nữ tính tràn đầy, cô đang cắn môi, vẻ mặt uỷ khuất nhìn Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh lắc đầu, tiến lên cầm tay trái Tiêu Mạc Ngôn, kéo cô đến bên ghế sofa, ngồi xuống, Hạ Linh Doanh nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai cô, không nói lời nào. Mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi khiến cho nàng cảm thấy thoải mái nheo mắt lại. Có thể bởi vì một động tác nhỏ thế này thôi, Tiêu Mạc Ngôn ánh mắt híp lại thành một đường, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng và tự hào, để Hạ Linh Doanh dựa vào thoải mái, cô còn không quên cố gắng thẳng người.
Bà Từ nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người thở dài, nhỏ tiếng đi vào phòng bếp, bưng ra lá gói bánh và gạo nếp, mứt táo. Đi đến phòng khách, cư nhiên lại thấy hai người vẫn đang "im ắng", lần này thật sự không nhịn nổi nữa, bà Từ vén tay áo lên, bắt đầu ho khan:
"Được rồi, hai người, đừng có nghĩ mắt tôi mờ, mau đến đây phụ gói bánh nào!"
Hạ Linh Doanh gật đầu, lấy cánh tay Tiêu Mạc Ngôn đang đặt trên eo mình ra, đứng dậy nhìn xung quanh một lần, dời một cái ghế đôn màu xanh nhạt. Hạ Linh Doanh ngồi bên cạnh bà Từ, cầm lên ba cái lá gói bánh, học theo dáng vẻ của bà, lúc bắt đầu gói bánh tro. Trong lòng cảm thấy thật ấm áp dễ chịu.
Không, Tiêu Mạc Ngôn rất là căm tức, một mình ngồi trên ghế sofa vừa nhíu mày lại vừa ho khan. Một lúc lâu, phát hiện không ai để ý đến cô, cô liền giả vờ như không có gì xảy ra rồi dời một cái ghế đôn ngồi dựa vào Hạ Linh Doanh, nhưng cô vừa cầm lên mấy miếng lá liền bị bà Từ dùng một cái đũa đánh lên tay, giọng nói tuyệt tình vang bên tai:
"Cô như vậy còn muốn làm gì hả? Đi sang một bên, đừng có quấy rối!"
Tiêu Mạc Ngôn giận, ngẩng đầu trợn to hai mắt nhìn bà Từ:
"Tôi làm sao?!"
Bà Từ không chút hoang mang đem đống lá cuốn thành một ống, để lên trên đống gạo nếp, ghim chặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, hừ lạnh một tiếng:
"Làm gì? Vẫn còn trông cậy vào thân tàn của cô à?"
Tiêu Mạc Ngôn tức giận đến run người, Hạ Linh Doanh cũng run rẩy theo, cắn răng, dùng sức nín cười. Nàng đã sớm nhìn ra bà Từ có gì đó khác thường, thái độ của bà đối với Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên nhún nhường, Hạ Linh Doanh suy xét mãi mới hiểu được đạo lý trong đó.
Bà Từ đối với nàng và Tiêu Mạc Ngôn giống như cha mẹ vợ gả con gái, rõ ràng muốn con gái hạnh phúc, nhưng một mai thật sự gả ra ngoài, trong lòng cảm thấy khó chịu, chắc chắn sẽ không trút ra mà phát sinh trong lòng một cây đuốc. Cho nên cũng chỉ có thể thương cảm cho Tiêu Mạc Ngôn thôi, nghĩ vậy, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn một già một trẻ đang cãi nhau, vừa hay lại bị ánh mắt của bà Từ "vèo" một cái nhìn trúng, bà Từ nháy nháy mắt, đắn đo lên tiếng:
"Hạ Hạ a, tôi xem lúc này cháu và tiểu thư thật bình tĩnh, nên có mấy lời tôi muốn nói với cháu."
Hạ Linh Doanh gật đầu, thả tay xuống, trịnh trọng nhìn bà Từ, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong thân thể cứng đờ, ngẩng đầu không hiểu nhìn bà. Có lời muốn nói? Có thể có lời gì? Hạ Linh Doanh bây giờ cũng xem như hiểu cô như lòng bàn tay, còn căn dặn gì nữa?
Bà Từ trong mắt đầy từ ái nhìn Tiêu Mạc Ngôn, rồi lại nhìn về phía Hạ Linh Doanh, nhàn nhạt nói:
"Hạ Hạ, cháu nên biết trước đây tiểu thư có rất nhiều phụ nữ bên ngoài."
"Ách..."
Còn chưa hiểu ra ánh mắt kia của bà Từ có ý gì, Tiêu Mạc Ngôn đã bị lời này làm kinh sợ, sợ hãi nhìn bà Từ, bà muốn cái gì hả?! Chẳng lẽ lâu như vậy, còn không biết Hạ Hạ có máu Hoạn Thư hay sao?
Đôi mắt Hạ Linh Doanh hơi sẫm nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Cho dù nàng đã sớm biết Tiêu Mạc Ngôn đã từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà bị bà Từ nói ra rõ ràng như vậy, trong lòng nàng có phần khó chịu, thật sự yêu một người, đương nhiên hy vọng toàn bộ của nguời đó đều thuộc về mình, đừng nói là nửa phần, dù cho có nửa điểm liên quan đến người khác nàng cũng không muốn. Nhưng nếu đã yêu, thì phải chấp nhận tất cả mọi thứ của Tiêu Mạc Ngôn, bao gồm cả quá khứ của cô.
Bà Từ tiếp tục gói bánh, dùng giọng nói như đang tán gẫu nói tiếp:
"Hai người yêu nhau, sẽ phải học cách tin tưởng. Bà Từ không hy vọng có một ngày cháu và tiểu thư bởi vì hiểu lầm những người khác mà xa nhau."
Hạ Linh Doanh vẫn nhẹ nhàng gật đầu, còn không quên liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, đứng ngồi không yên, thấy cô thất thường như thế, nàng không khỏi nghi ngờ trong lòng, Hạ Linh Doanh ê ẩm hỏi:
"Chị ấy từng có bao nhiêu người?"
"Bao nhiêu?"
Bà Từ nhướng mày cười:
"Phụ nữ của tiểu thư, nói như vậy đi. Nếu như ngày nào đó Hạ Hạ đột nhiên muốn đi du lịch, chỉ cần nói với tiểu thư, cô ấy chỉ cần chạm một đầu ngón tay, gọi vài cuộc điện thoại, toàn thế giới cô muốn đi đâu cũng được, bảo đảm có người luôn tiếp đón, hơn nữa tất cả đều là mỹ nhân. Tôi nói thế chính là mọi nơi trên thế giới a!"