Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Bánh Tai Heo
Tư Dao như quả bom chực chờ phát nổ, Diêm Tử Ký sợ cô bại lộ, trước mắt liền chuẩn bị quay về thành phố A. Diêm Tử Ký ăn xong bữa sáng liền đem sự việc nói với Diêm lão cha, khiến bà dì càng thêm bất mãn.
"Trong nhà hiếm khi tề tựu đông đủ, vậy mà phải đi liền sao? Tuy ở thành phố A có chỗ ở, nhưng cũng chỉ là nơi dừng chân tạm bợ, sao bằng ở nhà." Bà dì mắt láo liên tìm Tư Dao, giọng điệu mang theo chút oán trách, cảm thấy tất cả mọi chuyện là do Tư Dao lừa gạt Diêm Tử Ký.
Chú hai cũng có chút không đồng ý nhìn Diêm Tử Ký "Hôm vừa rồi sinh nhật lão cha cũng không thấy con về, con không thể ở cạnh ông ấy thêm mấy ngày hay sao?"
"Đợi con đem việc kết hôn sắp xếp ổn thoả liền sẽ trở về." Diêm Tử Ký mắt nhìn về phía phòng ngủ trên lầu hai, chờ Tư Dao đi xuống.
Bà cô còn đang chuẩn bị nói tiếp, Diêm lão cha liền ho khan chặn họng bà. Phòng khách tức khắc an tĩnh, Diêm lão cha uống trà, trầm mặc một lát, đôi mắt nhìn Diêm Tử Ký nói "Tính khi nào thì tổ chức hôn lễ?"
Con cháu trong phòng đều sửng sốt, bà dì trợn tròn đôi mắt, đứng phắt dậy nhìn Diêm lão cha "Anh rể!"
"Giấy hôn thú cũng có rồi, làm sao mà không tổ chức hôn lễ được." Diêm lão cha muốn lấy thuốc lá, lại bị Diêm Linh ngăn lại, chỉ có thể lại một lần nữa nâng chung trà lên. "Nếu đã kết hôn rồi, cũng đừng khiến con gái nhà người ta chịu thiệt thòi."
"Còn Tuyết Nhân thì sao?" Bà dì cảm thấy Diêm lão cha hồ đồ mất rồi.
"Cô cho rằng Tử Ký là loại cặn bã à? Muốn lừa gạt con gái người ta hay sao, giờ cô muốn giải quyết như thế nào hả? Ly hôn với Tư Dao rồi lại cưới Tuyết Nhân? Muốn để Tử Ký với Tư Dao hai đứa nó chịu thiệt thòi cô mới vừa lòng đúng không?" Diêm lão cha giận tái mặt làm bà dì tức khắc câm miệng.
"Nếu đã cưới con bé thì phải đối xử tốt với nó, việc trong quân đội tuy quan trọng nhưng việc nhà vẫn không được bỏ bê, đây trách nhiệm của một nam tử hán." Diêm lão cha đột nhiên ảm đạm, anh chị em trong nhà đều biết, Diêm lão cha là nhớ tới người vợ đã khuất của mình.
"Anh trai cũng đã kết hôn, còn con vẫn đơn côi lẻ bóng." Diêm Kiều Quân sến súa tấu hài, muốn xua bớt không khí trầm trọng. "Cha, lỡ ngày nào đó con dắt một cô vợ giới tính đực về thì sao?"
"Thằng con trời đánh này mày đừng có đùa!" Diêm cha trừng mắt vỗ bàn cái rầm "Thử thật làm chuyện đó xem, tao sẽ bóp chết mày!"*
"Cha bớt giận aaaa." Diêm Kiều Quân chạy nhanh xin tha mạng. "Thấy cha nổi điên như vậy làm con thẳng lại rồi."
"Việc chuẩn bị hôn lễ đợi sắp tới con có thời gian rảnh sẽ xem xét." Diêm Tử Ký nói "Hiện tại con cũng chưa biết làm thế nào."
Diêm Kiều Quân nghe vậy khinh bỉ nói "Anh chính là dã thú, quăng cho miếng thịt là xong, mọi chuyện thế nào cũng được. Nhưng Tư Dao xinh đẹp yếu đuối dễ tổn thương, đi theo anh đã là chịu thiệt rồi, hôn lễ là chuyện trọng đại, phải cho Tư Dao tự quyết định."
Diêm Tử Ký nhíu mày suy tư, giống như thật sự đang suy xét cho Tư Dao "Anh sẽ tham khảo thêm ý kiến của cô ấy."
"Tử Ký." Tư Dao xách vali ra khỏi phòng ngủ, vóc dáng cao ráo tươi tắn mặc váy jean nhìn xinh đẹp, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Cả đoàn người đứng dưới lầu ngây ra như phỗng nhìn Tư Dao rồi lại quay sang nhìn Diêm Tử Ký, có chung cảm nghĩ, đứng cùng khung hình chính là hai phong cách, hai thế giới a.
Diêm Tử Ký bước lên lầu giúp Tư Dao xách vali, thầm ước tính trọng lượng hỏi "Em để gì trong rương thế?"
"Đồ của Đường Minh và Diêm Thi Thi cho em đó, bọn họ thật nhiệt tình." Tư Dao mắt sáng lấp lánh nói.
Véo véo gương mặt của Tư Dao, Diêm Tử Ký thở dài suy đoán. "Đồ ăn vặt đúng không?"
"Nào có, em đang rèn luyện kiêng đồ ăn vặt, ít chơi máy tính ngủ nhiều một chút, như vậy thân thể mới tốt được." Tư Dao làm bộ làm tịch liếng thoắng nói với Diêm Tử Ký.
Bị Tư Dao chọc cho cười, Diêm Tử Ký mặt đen uy nghiêm tản ra, dắt tay cô xuống lầu tạm biệt Diêm lão cha "Cha, con và A Dao phải đi rồi."
"Để cha tiễn hai đứa." Diêm lão cha đặt chén trà xuống, đứng dậy nói.
Thấy Diêm lão cha đứng lên, chú hai lẫn bà dì, còn có con cháu của Diêm gia cũng lục tục đứng dậy, đi theo đưa Diêm Tử Ký đến bên ngoài toà nhà.
Diêm Kiều Quân mở cửa xe, muốn đưa Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đến sân bay. Diêm Tử Ký xoa xoa tay nhìn Tư Dao, Tư Dao nhớ lại mấy lời tối hôm qua lão Diêm vừa dạy cô, vì thế nhìn Diêm lão cha kêu lên "Thưa cha con đi."
Diêm lão cha ngây người một lát, trong mắt toát ra nhàn nhạt ý cười "Ừ."
"Chào chú hai, chào dì con đi." Tư Dao tiếp tục chào mọi người, chú hai còn thân thiện chào lại cô, chỉ có bà dì là hoàn toàn không cho cô mặt mũi.
"Anh Tử Ký." Liễu Tuyết Nhân vội vàng chạy tới, hai mắt đẫm lệ chớp chớp nhìn Diêm Tử Ký. "Anh Tử Ký, anh phải đi liền sao?"
"Ừ." Diêm Tử Ký gật đầu, sau đó xoay người ngồi vào trong xe. "A Dao nhanh lại đây, đừng trì hoãn thời gian."
Liễu Tuyết Nhân muốn đuổi theo Diêm Tử Ký, Tư Dao liền chống tay đứng trước mặt cô ta, lui về phía sau hai bước, giơ chân đá một phát vào cây lê, thân cây lê to bằng miệng chén tức khắc đầu thân chia lìa đổ cái rầm.
"Nếu cô còn dám mơ tưởng lão Diêm nhà tôi, bà đây liền đánh chết cô." Tư Dao nói ra lời uy hiếp, xoay người nhanh lẹ chui vào trong xe, Diêm Kiều Quân vặn chìa khoá, rồ ga một phát nháy mắt mất hút.
Liễu Tuyết Nhân chết đứng tại chỗ, chú hai cùng bà dì nghẹn họng nhìn trân trối, Đường Minh lết tới cạnh Diêm lão cha, đỡ lấy cánh tay ông "Cậu à, cây lê này cậu nuôi làm giống cũng được hai năm rồi ha."
"......" Diêm lão cha
Diêm Kiều Quân cười đau sốc hông, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, mặt đen nghiêm nghị nhìn thực doạ người "Hôm qua mới vừa khi dễ cô ta rồi, nay lại còn doạ cô ta làm gì nữa?"
"Cô ta vẫn muốn dây dưa anh, em siêu ghét." Tư Dao phồng má chính là không muốn nói xin lỗi.
Diêm Tử Ký mặt lộ vẻ cưng chiều, cúi xuống cầm lấy chân Tư Dao xoa nắn "Có bị đau không?"
"Có một chút." Tư Dao trộm quan sát biểu tình Diêm Tử Ký, chắc chắn anh không tức giận, liền từ từ thả lỏng.
"Cây lê kia cứng như vậy, mà muốn đá liền đá, em bị ngốc à?" Diêm Tử Ký vừa giận vừa đau lòng.
"Em nghĩ anh nên vừa xót vợ, vừa lo lắng cho tương lai của mình đi, anh có thấy mặt lão cha khi nãy không?" Diêm Kiều Quân xoa trán thở dài. "Cây lê kia cha nuôi làm giống hai năm rồi, hình như cũng sắp ra trái, Tư Dao là con dâu ngoan a, nhấc chân liền đá cây lê thân lìa khỏi gốc."
Diêm Tử Ký nháy mắt hoá đá, Diêm Kiều Quân nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng cười chế nhạo đầy đắc ý "Anh yêu dấu của em ơi, trong thời gian ngắn đừng về nhà nhé."
Sau khi được Diêm Kiều Quân đưa đến sân bay, hai người lên máy bay, bay về thành phố A, rời khỏi nhà họ Diêm, chỉ còn mỗi cô và Diêm Tử Ký, Tư Dao liền như con quái thú nhỏ được hồi sinh, làm ầm ĩ quanh người anh.
Diêm Tử Ký khống chế được Tư Dao, ghìm cô lại, xoa đầu cô hỏi "Em thật sự không thích nơi đó sao?"
"Bà dì không thích em, bà ấy thích Liễu Tuyết Nhân." Tư Dao nói thẳng thừng.
"Người anh muốn cưới là em, chỉ cần anh thích em là đủ rồi." Diêm Tử Ký an ủi. Liễu Tuyết Nhân từ nhỏ dưới ánh mắt của bà dì lớn lên, bà dì đương nhiên là thích Tuyết Nhân hơn một chút.
"Em biết a, cho nên em không so đo với bà ấy." Tư Dao cắn tay Diêm Tử Ký, phình hai má "Nếu là Liễu Tuyết Nhân, em đã sớm chích điện cô ta rồi."
Bị Tư Dao cắn tới cắn lui làm Diêm Tử Ký thật nhột, anh rút tay về vùi đầu cô vào vai anh "Ngủ một lát đi, chờ đến thành phố A anh sẽ gọi em dậy."
"Được." Tư Dao ngoan ngoãn đáp, nhưng đôi mắt lại mở trân trân.
Diêm Tử Ký bị Tư Dao nhìn đến không chịu nổi, anh tìm được bịt mắt giúp cô mang vào, một tay ôm lấy vai cô thì thào "Xung quanh đều là hành khách, không đườ quấy rầy đến người khác."
"Chờ về nhà anh cho em mua bánh kem matcha ăn nhé." Tư Dao thỏ thẻ yêu cầu.
Diêm Tử Ký cười nhẹ, nhịn không được xoa bóp mặt Tư Dao "Nghe lời thì sẽ cho em mua."
Có lời xác thực của Diêm Tử Ký, Tư Dao cuối cùng cũng không quấy nữa, nằm một tí liền mơ màng sắp ngủ.
Tư Dao như con gà con bị Diêm Tử Ký xách xuống máy bay, mơ mơ màng màng không biết đến nơi nào rồi, cho tới khi ngồi vào xe taxi mới dần dần tỉnh táo.
Diêm Tử Ký cùng Tư Dao trở về nhà ở thành phố A, hai ngày này bọn họ rời đi, Tào Nguyên Huy cũng xin nghỉ để về quê, nói là bà lão hàng xóm từng chăm sóc anh đã qua đời, cần phải về dự đám tang của bà ấy.
Mới vừa vào nhà, Tư Dao liền làm càn đá bay giày ra, vui vẻ lao tới sô pha, Diêm Tử Ký thở dài lắc đầu, xem ra về thủ đô hai ngày, đã làm cô nghẹn đến hỏng rồi.
"Cơm chiều em muốn ăn cái gì?" Diêm Tử Ký chỉnh đốn lại hành lý, bước vào phòng khách hỏi Tư Dao.
"Em muốn ăn bánh mì kẹp trứng gà." Tư Dao ôm gối lăn lộn, lấy điều khiển từ xa mở TV, tìm được kênh phát lại phim drama gia đình.
Tiếp nhận ý chỉ của hoàng hậu, Diêm Tử Ký đeo tạp dề, vào phòng bếp rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Tư Dao nhìn TV hình như chợt nhớ tới cái gì, nhanh chạy vào nói với Diêm Tử Ký "Cho em thêm trứng gà với chân giò hun khói."
"Tuân lệnh." Diêm Tử Ký thực bất đắc dĩ. Nếu Tư Dao là hoàng hậu, thì Diêm Tử Ký chính là hoàng đế đáng thương nhất trên đời này.
Kết thúc bữa tối đơn giản, Diêm Tử Ký rửa chén xong liền cùng Tư Dao xem TV, kết quả bị cốt truyện của phim làm sợ tới run lẩy bẩy, cuối cùng phải đem bánh kem ra. Dụ Tư Dao tắt TV đi.
TV bị Diêm Tử Ký rút phích cắm, Tư Dao liếm bánh kem bơ, dắt Diêm Tử Ký bò lên nóc nhà. Nhìn trên nóc nhà toàn là vỏ bánh với kẹo, Diêm Tử Ký tức khắc nổi trận lôi đình.
"Những lúc em nhớ anh đều ngồi trên nóc nhà ngăm sao." Tư Dao đầy ngây thơ chất phác lại cộng thêm chút ngu ngốc nói, khiến lời phê bình của Diêm Tử Ký đã đến bên miệng lại ực nuốt vào.
Múc một muỗng bánh kem trang trí dâu tây đút cho Diêm Tử Ký, Tư Dao thỏa mãn dựa sát vào anh "Việc em lén leo lên nóc nhà, Tào Nguyên Huy cũng không biết."
"Em đây là đang nhắc nhở anh, kêu Tào Nguyên Huy kiểm tra mọi ngóc ngách, nhất là trên nóc nhà sao?" Diêm Tử Ký vờ nghiêm túc đùa với Tư Dao.
Tư Dao sắp xếp lại ý tứ câu nói, tức khắc chu môi giận dỗi ngoảnh mặt "Tử Ký khi dễ em."
Diêm Tử Ký khó nén sung sướng cười thành tiếng, Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký tươi cười, nhanh chóng hôn lên khóe miệng anh. Bị đánh lén khiến anh không kịp phòng ngừa, Diêm Tử Ký ánh mắt tối lại nhìn Tư Dao.
Tư Dao liếm bơ ở khóe miệng, vô tội nhìn vào mắt anh. Bị ánh mắt công kích đánh sập bức tường lý trí, Diêm Tử Ký trực tiếp cúi xuống ngậm môi Tư Dao.
Liếm liếm hôn hôn, nếm đến vị bánh kem trong miệng Tư Dao, Diêm Tử Ký hô hấp có chút gấp. Tư Dao rúc vào ngực Diêm Tử Ký, đôi mắt xanh thẳm khiến người ta như rơi xuống địa cầu đầy sao.
Diêm Tử Ký cắn vành tai Tư Dao, thanh âm u ám ẩn nhẫn "A Dao, chúng ta về phòng ngủ đi."
"Vâng." Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Diêm Tử Ký bế Tư Dao đi vào phòng ngủ, ôn nhu thả cô trên giường, hai tay chống ở hai bên người Tư Dao, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống cô.
"A Dao, chúng ta đã kết hôn." Diêm Tử Ký hôn mặt Tư Dao nói nhỏ. "Kết hôn rồi thì có thể động phòng hoa chúc."
"Động phòng hoa chúc là cái gì?" Tư Dao nghi hoặc nhìn Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký ánh mắt nhiễm đầy dục vọng bị ý cười che lấp, bàn tay nhẹ nhàng lại có chút hồi hộp tiến vào trong váy Tư Dao, chậm rãi vuốt ve bắp đùi non mịn. "Có chán ghét không?"
Tư Dao lắc đầu, cô không hề thấy phản cảm với những gì Diêm Tử Ký đang làm, ngược lại còn có loại cảm giác rung động cùng chờ mong kỳ quái.
"A Dao, có muốn cùng anh sinh con không?" Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Tư Dao, cẩn thận chú ý từng biểu cảm trên mặt cô, chỉ cần Tư Dao có chút phản cảm, anh liền lập tức ngừng lại.
Sinh con? Tựa như việc giống cái trân quý trên tinh cầu Lansonor làm sao? Ánh mắt Tư Dao sáng bừng lên. Không có do dự liền ôm lấy Diêm Tử Ký, Tư Dao chắc nịch gật đầu "Em muốn cùng Tử Ký sinh con."
Phòng tuyến kiên trì cùng tia lý trí cuối cùng ầm ầm sập xuống, Diêm Tử Ký xốc váy Tư Dao lên, cúi đầu hôn lấy môi cô "Nếu không thích, thì cứ đẩy anh ra."
Ánh trăng sáng tỏ men theo cửa sổ soi vào phòng, chiếu lên hai bóng người đang triền miên trên chiếc giường lớn. Đêm động phòng hoa chúc, là đêm không thể nào quên đối với những con người yêu nhau say đắm.
—————————
*Đoạn Diêm lão cha mắng Kiều Quân sau khi KQ trêu cả nhà là sẽ dắt vợ là nam nhân về, mình để Diêm lão cha xưng 'tao-mày' với Kiều Quân, vì Kiều Quân là chúa gây rắc rối, quậy phá long trời lở đất khiến lão cha đau cả đầu, quá khứ từng bị cha, chị cả, anh hai phạt đánh nhiều (có chi tiết lồng ghép ở những chương trước cho thấy Kiều Quân rất sợ 3 người này).
Xưng hô "mày-tao" thế này vì Kiều Quân lại đang tiếp tục đùa ông cụ, ông cụ nửa biết nửa răn, "mày-tao" không phải vì ghét, mà là vừa đe doạ vừa thân thương. Nếu thử để ông cụ xưng "cha-con" thì đoạn này lại mất hay vì quá nhẹ nhàng, xưng "ta-ngươi" thì lại không đủ mạnh.