Đăng vào: 12 tháng trước
.
--------------------------------------------------
Tần Chu theo thói quen vươn tay xoa xoa đầu Giang Lâm.
Khoảng thời gian ba năm kia, cậu có vô số cơ hội đến Nam Thành để gặp Giang Lâm, hoặc là gọi điện thoại báo tin an toàn. Nhưng cậu lại chưa một lần làm vậy.
Cậu hoàn toàn vứt bỏ thân phận cũ, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng lại xem nhẹ chuyện này sẽ tạo thành đau thương cho những người khác.
Cậu có từng nghĩ đến việc có nên gọi điện thoại cho Giang Lâm hay không, nhưng lại cảm thấy tốt hơn hết cứ tách ra như vậy cũng tốt. Khi đó cậu cho rằng bên cạnh Giang Lâm có nhiều bạn bè như vậy thì thiếu đi cậu chắc cũng không sao hết, hẳn là sẽ rất nhanh quên mất cậu thôi.
Giang Lâm không nói gì, chỉ gắt gao ôm chặt lấy Tần Chu. Giang Lâm ôm một lúc lâu mới buông tay ra, dặn dò: "Anh Chu, anh phải mau khỏe lại đó."
"Ừm." Tần Chu gật đầu đồng ý.
"Ba bữa anh phải nhớ ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, điện thoại cũng ít dùng lại..." Giang Lâm giống như người lớn vậy, không yên tâm cứ dặn dò vài điều.
Tần Chu ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, Giang Lâm giúp đắp chăn lại cho đàng hoàng. Sau đó Tần Chu ngủ một giấc.
Khi cậu tỉnh lại, Giang Lâm vẫn còn ở trong phòng bệnh. Tần Chu vừa động đậy cơ thể, Giang Lâm ở bên cạnh đã lập tức chú ý tới, vội vàng hỏi: "Anh khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi." Tần Chu gật đầu, nói: "Có thể xuất viện."
Tần Chu ngồi dậy, muốn xuống giường. Bất quá Giang Lâm vẫn tiếp tục cuộn chặt chăn chặn người Tần Chu lại, nói: "Anh trước tiên cứ nghỉ ngơi đi."
Giang Lâm: "Không sao, anh đừng lo, em đã nói với Viên Liệt xin nghỉ phép cho anh một tháng rồi."
Tần Chu còn muốn nói gì đó, nhưng lần này thái độ của Giang Lâm rất kiên quyết.
"Anh Chu, nghỉ ngơi." Giang Lâm cưỡng ép nhét người vào trong chăn bông.
Tần Chu đành thuận theo, nằm một lúc lại hỏi: "Điện thoại của anh đâu?"
Giang Lâm cầm điện thoại đưa qua. Tần Chu mở khóa, bấm vào xem tin nhắn trong điện thoại.
Giang Lâm nhìn thấy vậy liền nhắc nhở: "Anh Chu, lúc ốm không nên nghịch điện thoại."
"Để em nói chuyện phiếm với anh đi." Giang Lâm bước tới leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Tần Chu.
Giường bệnh không lớn lắm nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người. Tần Chu cũng dịch sang một bên nhường chỗ cho Giang Lâm.
Tần Chu nghĩ nghĩ, rồi nói: "Chắc vẫn tiếp tục đóng phim thôi."
"Anh Chu, anh muốn diễn cái gì? Em có thể đầu tư."
"Thuận theo tự nhiên đi."
"Vậy mấy hôm nay anh có muốn đi ra ngoài giải khuây chút không?" Giang Lâm lấy điện thoại ra gửi cho Tần Chu mấy cái link: "Tháng này có vài buổi triển lãm và hội đấu giá đấy anh, rất náo nhiệt."
Tần Chu cũng nhận được đường link Giang Lâm gửi tới, bấm vào một cái liền phát hiện đó là giao diện giới thiệu của một hội đấu giá trang sức.
Vì thế Tần Chu hỏi: "Cái này có phải là hội đấu giá mà lần trước em nói với Tô Tô đúng không?"
Giang Lâm nhìn thoáng qua rồi gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
Tần Chu không có hứng thú với trang sức hay mấy thứ tương tự lắm, nhưng bởi vì Tô Đường cứ nhắc tới kim cương nên cậu cũng lướt lướt phần giới thiệu xem thêm một chút. Trên trang hội đấu giá có giới thiệu thông tin của một số vật phẩm đấu giá, Tần Chu lướt xem một lượt liền thấy được một phần thông tin giới thiệu của một viên kim cương màu xanh lam, là 'tình yêu vĩnh hằng'.
Tần Chu xem một chút lại cảm thấy đầu hơi choáng nên nói: "Đầu có chút đau, anh ngủ một lát trước nha."
"Vâng ạ!" Giang Lâm vội vàng leo xuống giường rồi giúp đắp chăn lại cho Tần Chu.
Tần Chu để điện thoại qua bên cạnh gối, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi. Giang Lâm cũng không quấy rầy nữa, nhẹ chân rời khỏi phòng bệnh. Hạ Dương còn ở bên ngoài, một mình ngồi trên ghế chờ ở ngoài phòng bệnh.
Giang Lâm nhìn thoáng qua đối phương, nói: "Anh ấy ngủ rồi."
Hạ Dương gật đầu.
Chờ đến sau khi Giang Lâm rời đi, Hạ Dương liền đi vào trong phòng bệnh. Trên giường, thiếu niên vẫn đang ngủ say.
Khi Hạ Dương bước tới gần liền nhìn thấy điện thoại đặt bên cạnh gối. Màn hình điện thoại đang sáng lên. Trên màn hình hiển thị rõ ràng trang giới thiệu đấu giá một viên kim cương xanh lam.
Tần Chu ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày. Sau khi xuất viện, Tần Chu và Hạ Dương cùng nhau đến quê của hướng dẫn viên du lịch một chuyến.
Quê cậu ấy ở một ngôi làng nhỏ phương Bắc cũ nát lạc hậu, hầu hết trong thôn cũng đều là những người già sinh sống. Tần Chu chọn nghĩa trang xong, đem hủ tro cốt của bà nội cùng hướng dẫn viên du lịch chôn cất cạnh nhau.
Lúc rời khỏi đó, hai mắt Tần Chu vẫn còn có chút đỏ. Tần Chu mang kính râm lên che khuất đôi mắt, trở về Nam Thành. Bất quá sau khi hai người xuống máy bay, Hạ Dương không đưa Tần Chu trở về căn hộ mà đưa Tần Chu trở về nhà cũ Hạ gia.
Xe chạy chầm chậm lái về hướng nhà cũ, vào sân thì ngừng lại. Trong mảnh vườn bên cạnh, Kỳ Kỳ đang phơi nắng trên bãi cỏ. Khi vừa nghe thấy tiếng xe, lỗ tai của Kỳ Kỳ liền nhúc nhích sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Bên ngoài, là một chiếc ô tô màu đen quen thuộc. Kỳ Kỳ lập tức từ trong bụi cỏ đứng dậy đi về phía xe theo thói quen, ngồi xổm bên cạnh xe. Cửa xe mở ra, nam nhân bước xuống.
Kỳ Kỳ tiếp tục ngồi xổm bên cạnh xe, cố gắng ngoái đầu nhìn vào bên trong. Thẳng đến khi nhìn thấy một vị chủ nhân khác trong xe, Kỳ Kỳ lập tức hưng phấn đến nỗi trực tiếp chui vào trong xe, vui vẻ nhào vào trong lòng ngực người nọ.
Tần Chu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy trong ngực mình nhiều thêm một cái đầu lông xù đầy mềm mại.
"Gâu!" Kỳ Kỳ ngửa đầu lên, không ngừng cọ tới cọ lui người Tần Chu.
Tần Chu cười cười xoa đầu Kỳ Kỳ, sau đó mang theo nó cùng nhau xuống xe. Lão quản gia đứng ở cổng sân, nhìn thấy Tần Chu trở lại liền nở nụ cười gật gật đầu, cũng không hỏi gì.
Kỳ Kỳ đi theo Tần Chu, sau đó chạy đến bãi cỏ cách đó không xa ngậm một cái đĩa bay đồ chơi trên mặt đất lên rồi vẫy vẫy đuôi chạy lại trước mặt Tần Chu. Tần Chu cầm lấy đĩa bay, dẫn Kỳ Kỳ đi tới khu đất trống bên cạnh.
Hạ Dương đã đi vào trong biệt thự, đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh trên bãi cỏ bên ngoài.
Bên ngoài nắng đã lên cao, thời tiết thực đẹp. Trên mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, đang chơi đùa cùng với Kỳ Kỳ ở trên bãi cỏ. Hết thảy mọi thứ giống như vẫn như lúc trước.
Tần Chu ở bên ngoài chơi cùng Kỳ Kỳ một lúc rồi đi về phòng. Tần Chu đi lên căn phòng trên lầu hai, vừa vào liền nhận thấy cách trang trí cùng đồ đạc trong phòng vẫn y hệt như ba năm trước đây.
Kỳ Kỳ cũng đi theo, ngồi xổm trên thảm chăm chú nhìn Tần Chu. Tần Chu thuận tay xoa xoa đầu Kỳ Kỳ, sau đó dựa vào lan can ban công bên cạnh hóng gió. Hạ Dương đi tới, ôm lấy Tần Chu từ phía sau.
Tần Chu nhìn khu vườn bên ngoài đột nhiên lên tiếng: "Hạ Dương, chúng ta còn muốn tiếp tục như vậy sao?"
"Hửm?"
"Bà nội đi rồi." Tần Chu hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không cần bao dưỡng nữa."
Hạ Dương nhíu mày, thấp giọng đáp: "Còn chưa hết ba tháng mà."
Hạ Dương dựa lại, đôi môi khẽ nhấm nháp hôn lên cổ Tần Chu. Tần Chu bị hôn đến có chút ngứa, không được tự nhiên quay đầu lại: "Đừng hôn."
Hạ Dương không dừng lại. Bởi vì đã rất quen thuộc đối với cơ thể của cậu nên Hạ Dương vẫn còn nhớ rất rõ từng điểm nhạy cảm trên người đối phương. Cổ, xương quai xanh, eo... Bàn tay Hạ Dương đã nhanh chóng thò vào trong vạt áo.
"Hạ Dương." Bất quá Tần Chu vẫn đẩy nam nhân trước mặt ra, thở hổn hển: "Kỳ Kỳ còn ở đây."
Động tác Hạ Dương hơi dừng lại, sau đó cúi đầu xuống liền nhìn thấy bên cạnh chân mình có một con chó lớn. Con chó đen trắng to lớn đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt đầy vô tội nhìn hai vị chủ nhân.
Hạ Dương cau mày, nói với Kỳ Kỳ: "Đi ra ngoài chơi."
Kỳ Kỳ vẫy vẫy cái đuôi nhưng không hề cử động gì thêm, chỉ nhìn về phía Tần Chu. Tần Chu sửa sang lại quần áo trên người cho gọn gàng một chút rồi vuốt vuốt gương mặt Kỳ Kỳ nhẹ giọng bảo: "Ra ngoài chơi đi."
Kỳ Kỳ nghe xong, lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài. Hạ Dương cũng cúi đầu, bàn tay tiếp tục đặt lên eo thiếu niên: "Tiếp tục chứ?"
"Không làm nữa." Tần Chu lắc đầu trở lại phòng ngủ, nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động.
Mãi cho đến chiều tối, Tần Chu mới xuống lầu đi đến phòng ăn. Bất quá khi Tần Chu đi ngang qua lầu một liền nhìn thấy ba Hạ. Ba Hạ ngồi trên xe lăn, trước mặt còn bày một bộ bàn cờ, hẳn là đang một mình chơi cờ tự giải trí.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, ba Hạ liền nhìn sang. Ba Hạ nhìn chằm chằm Tần Chu hồi lâu, tựa hồ như đang nhớ tới cái gì đó.
Tần Chu cũng đi tới, gọi to một tiếng: "Bác trai."
Ba Hạ phụ nhìn Tần Chu nói: "Hình như ta còn nhớ cháu..."
"Vâng." Tần Chu gật đầu, mỉm cười ngồi xuống đối diện ba Hạ: "Bác muốn chơi cờ sao?"
Ba Hạ gật gật đầu, sau đó đem mấy quân cờ trắng đen đặt lại chỗ cũ. Tần Chu ngồi bên cạnh cùng chơi cờ với ba Hạ, thỉnh thoảng sẽ cố ý đi nhầm vài bước nhường ba Hạ một chút.
Ngay khi hai người đang chơi cờ được một nửa thì ba Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ta nhớ rõ cháu rồi, lúc trước cháu từng chơi cờ với ta."
Tần Chu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. Trước kia mỗi lần cậu đến nhà cũ ba Hạ đều ở trên lầu không xuống dưới, bọn họ rất ít giao tiếp, chỉ thỉnh thoảng đánh cờ.
Ba Hạ lại hỏi: "Cháu là giáo viên dạy dương cầm đúng không?"
"Vâng ạ." Tần Chu gật đầu.
Trước kia mỗi lần tới nhà cũ, cậu đều sẽ giới thiệu bản thân mình cho ba Hạ. Tuy nhiên, trí nhớ của ba Hạ không tốt lắm, luôn không nhớ được tên cậu chỉ nhớ rõ là "giáo viên dạy dương cầm".
"Cháu đã trở lại rồi à?" Ba Hạ mỉm cười: "Lần trước Hạ Dương còn mới nhắc đến cháu với ta..."
Ba Hạ không nhớ vụ tai nạn xe kia, chỉ nhớ rằng Hạ Dương dường như từng nói với ông là đã đính hôn với giáo viên dạy dương cầm.
Vì thế Hạ phụ nhìn về phía tay trái Tần Chu tò mò hỏi: "Nhẫn đâu? Sao cháu lại không mang nhẫn đính hôn?"
Tần Chu hơi sửng sốt, sau đó vô thức nhìn về bàn tay trái trống rỗng của mình, không nói gì. Mà lúc này, Hạ Dương cũng đã đi tới.
Hạ Dương đến bên cạnh Tần Chu, hơi cúi người ôm lấy bả vai Tần Chu nói với ba Hạ: "Mang nhẫn không tiện làm việc, nên tháo ra."
"Vậy à..." Ba Hạ gật đầu, lại nhìn Tần Chu nói: "Đến lượt cháu kìa."
Tần Chu nhìn bàn cờ, đang suy tư bước tiếp theo nên đi nơi nào tốt hơn thì liền nhìn thấy Hạ Dương đã giúp cậu hạ quân cờ xuống.
Ba Hạ nhìn thấy, cười lắc đầu nói: "Tuổi lớn chơi cờ không lại mấy đứa trẻ tuổi tụi con rồi..."
Hạ Dương cũng nói: "Con đưa em ấy đi ăn cơm trước."
Nói xong, Hạ Dương liền kéo Tần Chu rời đi. Sau khi vào phòng ăn, Tần Chu lúc này mới quay sang Hạ Dương nói: "Tôi đã cố ý hạ cờ ở chỗ kia, sao anh lại trực tiếp làm thắng luôn như vậy chứ?"
Tần Chu cau mày, có chút bất mãn. Cậu vốn định cố ý thua ba Hạ nhưng Hạ Dương vừa đến đã giúp hạ quân cờ mấu chốt kia, trực tiếp chặt đứt luôn bước đi của ba Hạ.
Hạ Dương tùy ý đáp: "Không cần nhường ông ấy."
Trên bàn, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tần Chu ngồi vào chỗ của mình, chậm rãi ăn cơm. Ăn tối xong, Tần Chu bị Hạ Dương mang tới phòng chiếu phim. Tần Chu tùy ý chọn một bộ phim rồi dựa vào sô pha nhìn màn hình.
Bộ phim lấy đề tài hài hước, nam chính cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, sau đó xảy ra một số câu chuyện thường ngày. Tương tác giữa nam chính và bà ngoại rất ấm áp, Tần Chu vừa nhìn liền chợt nghĩ đến bà nội.
Rõ ràng bộ phim đầy những câu thoại hài hước, nhưng Tần Chu càng xem lại càng buồn hơn.
"Hạ Dương." Tần Chu nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn sang người bên cạnh.
"Anh đây?" Hạ Dương nhích lại gần.
"Tôi nhớ bà nội." Tần Chu không kiềm chế được cảm xúc, hai mắt ửng đỏ lên.
Cậu là một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở trong cô nhi viện. Bà nội chính là gia đình duy nhất của cậu.
Ngày thường bà nội đều luyến tiếc không dám ăn nhiều hơn một chút, nhưng lại nhớ rõ mua kẹo gừng để lại cho cậu. Gặp phải đồ ăn ngon gì bà nội cũng sẽ không ăn, mỗi lần đều chờ cậu trở về rồi mới đưa cho cậu ăn.
Ngay cả khi phần tình cảm ấm áp này bị cậu cướp đi, cậu vẫn là hãm mình vào trong đó.
Tần Chu dựa vào vai Hạ Dương, không nói gì nữa. Nước mắt làm ướt một mảng nhỏ trên tay áo, Hạ Dương ôm lấy Tần Chu thấp giọng an ủi: "Không sao đâu."
Hạ Dương cúi người, một tay ôm lấy khuôn mặt Tần Chu hôn lên khóe mắt cậu. Hạ Dương không giỏi nói ra những lời an ủi đó. Chỉ vụng về hết lần này đến lần khác hôn lên mắt cậu.
Sáng hôm sau, Tần Chu thức dậy rất sớm. Bởi vì tối hôm qua vừa mới khóc một trận nên mắt cậu có chút sưng lên.
Bên ngoài ánh nắng vẫn rực rỡ như bao ngày, Tần Chu xuống lầu đi ra sân phơi nắng cùng Kỳ Kỳ. Tần Chu ngồi trên bãi cỏ ném đĩa bay đồ chơi ra ngoài, sau đó Kỳ Kỳ liền vui vẻ chạy đi ngậm nó đem về cho Tần Chu tiếp tục ném lần nữa.
Không lâu sau quản gia tìm được Tần Chu, ông đưa cho cậu một rổ dâu tây mọng nước.
"Là dâu tây vừa được giao đến, rất tươi mát."
Tần Chu cảm ơn rồi nhận lấy. Trên bề mặt dâu tây còn đọng vài giọt nước, hẳn là mới vừa rửa sạch xong. Tần Chu ôm cái rổ nhỏ, nếm thử một quả dâu tây xem sao. Dâu tây rất căng mọng, hương vị cũng rất ngọt ngào.
Kỳ Kỳ ngậm đĩa bay chạy trở về, khi nhìn thấy Tần Chu ăn dâu tây liền tò mò thò đầu tới nhìn nhìn. Bất quá Kỳ Kỳ không có hứng thú với dâu tây, vì thế liền nằm lên bãi cỏ phơi mình dưới ánh mặt trời.
Tần Chu một bên ăn dâu tây, một bên lấy điện thoại ra xem thử mấy giờ rồi. Trên màn hình đột nhiên nhảy lên một tiêu đề tin tức...
【 Viên kim cương xanh lam quý hiếm được đấu giá với mức giá cao ngất trời! Người mua thần bí đấu giá thành công thông qua điện thoại! 】
Tần Chu trực tiếp lướt qua tin này, vào weibo xem sao. Đột nhiên, Tần Chu dường như nhận thấy điều gì đó, vừa quay đầu lại nhìn về phía sau liền thấy Hạ Dương ở trên ban công lầu một.
Hạ Dương đứng ở đó dựa vào lan can chăm chú nhìn cậu từ lúc nào không hay. Tần Chu đứng dậy, cầm cái rổ nhỏ đi tới hỏi: "Ăn dâu tây không?"
Hạ Dương nhìn dâu tây trong rổ, chợt hỏi: "Có ngọt không?"
Tần Chu lại ăn thêm một quả dâu tây nữa rồi gật đầu: "Ngọt."
Nói xong, Tần Chu cầm lấy một quả dâu tây đưa qua cho hắn. Hạ Dương ở trên ban công, mà Tần Chu lại đứng ở khu vườn bên ngoài. Tần Chu vươn tay qua lan can đưa dâu tây tới trước mặt Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn dâu tây trong tay Tần Chu nhưng không nhận lấy. Một tay Hạ Dương vẫn nắm trên lan can, dùng sức một chút nhích cơ thể hơi nhô ra khỏi lan can, tay còn lại cũng vươn tới đặt ở sau gáy Tần Chu.
Sau đó, Hạ Dương cúi người hôn lên môi cậu. Hạ Dương vươn đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi cậu một cái.
"Ừm, ngọt."
Rất ngọt.
--------------------------------------------------
Lợi dụng ghê nha anh😏