Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Lemon
Hứa Dữu cùng mẹ tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, bỗng chốc cô cảm giác được đầu hơi choáng, mẹ cùng em trai trước mặt đều xuất hiện bóng chồng.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, còn may mắn, cô còn đang vịn cửa.
Giọng nói mẹ cô vẫn còn đang tiếp tục vang lên, chỉ là cụ thể đang nói cái gì cô đã không thể nào nghe nổi nữa.
Cô muốn nhắm mắt lại, chỉ là cô sợ……sợ sau khi nhắm mắt lại không thể mở mắt ra được nữa.
“Thằng vô dụng kia đâu rồi? Mày không có cách nào trị nó vậy để tao nghĩ cách, tụi bây nhất định phải ly hôn.” Điền Ngữ Hương nói, nét mặt lộ tươi cười.
“Mẹ, ngài bớt tranh cãi đi.” Hứa Chính Dương ở một bên khuyên, “Ba bị bệnh, chị đã đưa không ít tiền rồi, mấy năm nay chỉ cũng sống không dễ dàng.”
Điền Ngữ Hương ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Hứa Chính Dương, Hứa Chính Dương tựa như một con chim cút thành thật đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Có người tìm anh à?”
Trình Uyên từ trong phòng đi ra, khóe miệng mang ý cười.
Cũng đã bị người ta gọi là “Thằng vô dụng”, đương nhiên anh không thể nhịn.
Điền Ngữ Hương nhìn thấy Trình Uyên, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, chỉ là nhớ tới lời con gái nhà mình nói liền vẫn như cũ xụ mặt.
Hứa Dữu cũng nghe thấy tiếng của Trình Uyên, chỉ là cô không có ngẩng đầu, cô cảm giác tất cả sức lực trên người đều bị rút đi.
Giây tiếp theo, Hứa Dữu cảm giác cảm giác được có người ôm lấy bả vai cô, là Trình Uyên.
Đột nhiên cô muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô dựa vào Trình Uyên, dựa vào thân thể ấm áp sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của mình.
“Đang tìm mày đó, còn tưởng rằng mày là đồ nhát gan không dám bước ra chứ.” Điền Ngữ Hương chống nạnh nói.
“Là Quả Bưởi Nhỏ nhà tôi bảo tôi về phòng.”
Trình Uyên nhàn nhạt một câu đã biểu lộ lập trường lại chứng minh mình không phải đồ nhát gan trong miệng bà ta.
“Vừa rồi mọi người nói tôi đều nghe hết rồi.” Trình Uyên nói rồi dừng ánh mắt trên người Điền Ngữ Hương, “Thằng vô dụng…? Bà chắc chắn là đang nói tôi chứ không phải đang nói chính bản thân mình?”
“Mồm mép lợi hại lắm nha?” Trình Uyên nói rồi dùng một bàn tay rãnh rỗi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Dữu.
Điền Ngữ Hương không giận mà ngược lại cười: “Tao nói sai à?”
Trình Uyên gật đầu.
“Tôi cùng Tiểu Dữu Tử cũng đã kết hôn một khoảng thời gian rồi, nhưng mà chưa từng nghe cô ấy nhắc ra các người, nhất định là các người chẳng ra làm sao nên mới không nhắc tới.
Còn nếu cô ấy không tốt vậy sao còn phảo đào tim đào phổi nuôi các người chứ?”
Lúc này Điền Ngữ Hương tức thật rồi, chỉ vào mặt Trình Uyên nói: “Chuyện nhà tao liên quan gì tới mày.”
Trình Uyên gật đầu: “Ngài nói không sai, tôi cùng Quả Bưởi Nhỏ là người một nhà.” Anh dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hai người trước mặt.
Hứa Dữu ngốc ngốc đứng trong chốc lát, cảm giác khá hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng như vừa nãy.
Hứa Dữu ngẩng đầu nhìn anh, mũi cao thẳng cùng góc cằm sắc lạnh ở dưới ánh đèn lại có vẻ phá lệ nhu hòa.
“Mày……”
Trình Uyên vẫn mang bộ dáng tươi cười, nhưng Điền Ngữ Hương đã bị chọc cho không biết nói gì.
Lúc này, Hứa Chính Dương cũng lấy hết can đảm kéo vạt áo Điền Ngữ Hương, “Mẹ, không thì… Chúng ta về đi.”
Điền Ngữ Hương cũng cảm giác được cho dù mình tiếp tục ở lại cũng không có thu hoạch gì, nhưng bà ta vẫn không muốn đi một chuyến tay không.
“Tao không nói chuyện với mày, mày kêu con gái tao ra đây.” Điền Ngữ Hương nói.
Hứa Dữu đột nhiên bị điểm danh, còn chưa kịp phản ứng cô đã cảm giác được Trình Uyên nắm tay cô hơi hơi dùng sức.
Hứa Dữu điều chỉnh cảm xúc lại mới mở miệng nói: “Mẹ, lúc tôi học đại học bà và ba đã nói không muốn nuôi tôi học nữa, lúc ấy tôi vừa 18 tuổi, tôi đã nói với các người chỉ cần tách hộ khẩu của tôi ra hai người sẽ không cần lo học phí cho tôi nữa, nhớ rõ ngày đó tôi đi bà còn rất đắc ý nói, tuy rằng hai người không cho tôi tiền học phí nhưng sau này trong nhà có khó khăn gì đều không cần tôi lo.”
Hứa Dữu nói xong cười, cô đột nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhàng.
Có một số việc đặt ở trong lòng, mỗi một lần nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu, nhưng phát hiện chỉ cần nói ra kỳ thật cũng chỉ như vậy.
Khóe miệng Trình Uyên gợi lên nụ cười, “Quả Bưởi Nhỏ nói xong rồi, các người có thể đi.”
Điền Ngữ Hương không nói nữa, liền vội vàng lôi kéo Hứa Chính Dương chạy lấy người.
“Cảm ơn.”
Một giây Hứa Dữu nhìn thấy cánh cửa khép lại, cô nói ra hai chữ, giọng rất nhỏ cứ như tan ở trong gió.
Trình Uyên nhéo nhéo tay Hứa Dữu, như là một trừng phạt nho nhỏ.
“Hôm nay là lần thứ hai rồi.”
Trình Uyên đột nhiên nói.
Hứa Dữu không rõ nguyên do, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh kéo dài giọn nhắc nhở nói: “Cảm ơn.”
Hứa Dữu đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Trình Uyên chủ động nói: “Lần sau không được nói nữa.”
“Ừm.”
Hứa Dữu đồng ý.
“Còn nữa……” Trình Uyên nhìn chằm chằm cô, mắt đen sáng trong, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ tất cả đều là cô, “Sau này em có thể dựa vào tôi.”
Hứa Dữu nắm chặt tay không nói gì.
“Một mình quá mệt mỏi.”
Trình Uyên chợt cười, “Hai người không giống vậy, có thể cùng nhau gánh vác, cùng nhau bị thương, còn có thể nhanh chóng liếm láp vết thương cho đối phương, như vậy cũng sẽ nhanh lành hơn.”
Hứa Dữu hơi mở miệng, cũng không biết cô muốn nói gì lại không biết vì sao không có nói ra, hay là cô đang kinh ngạc.
“Tôi cũng là lần đầu tiên gặp được người cố chấp như vậy.” Trình Uyên nói, “Tôi biết em không muốn làm phiền người khác, nhưng em có thể làm phiền tôi, ít nhất tôi không phải người khác.”.
Truyện Việt Nam
Hứa Dữu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Một mình tôi có thể giải quyết được.”
“Không sao, chúng ta có thể mang lại phiền toái cho nhau, chúng ta kết hôn, tôi dẫn em đi gặp người lớn cũng là đang phiền toái em, hôm nay tôi cũng đã gặp người nhà của em rồi, ít nhất trong chuyện này chúng ta không ai nợ ai.”
Hứa Dữu tự giễu một tiếng: “Được.”
Hóa ra là do cô nghĩ nhiều.
Trình Uyên tiếp tục nói: “Bây giờ em là bạn hợp tác của tôi, tự nhiên tôi sẽ giữ gìn ích lợi đôi bên, em yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho bạn hợp tác đâu.”
Trong đầu Hứa Dữu đều là ba chữ “Bạn hợp tác”, trong lòng cô khẽ run lên, thật tốt, ít nhất không phải người xa lạ.
Hơn nữa, bạn hợp tác thoạt nhìn đáng tin cậy cùng lâu dài hơn người yêu.
Trình Uyên tùy ý ngồi ở trên sô pha, đôi mắt liếc đến trái kiwi anh mua về không lâu.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, sao hành vi của mình lại buồn cười như thế không biết.
Muốn đối xử tốt với cô cũng phải tìm đường cong cong vẹo vẹo.
Bọn họ xa nhau mười năm, mười năm trước anh không đuổi kịp cô.
Cho nên hiện tại khoảng cách giữa bọn họ không ngừng ở mười năm.
Trình Uyên nhìn Hứa Dữu ngồi bên cạnh, rõ ràng cô ngồi ngay bên cạnh nhưng lại giống như cách một dãy ngân hà.
Loại khoảng cách này làm anh muốn quang minh chính đại quan tâm cô đều làm không được, cũng không phải sợ cô sẽ từ chối, chỉ là sợ cô trốn vào mai rùa tự mình tạo ra.
Ngón tay thon dài buông xuống, móng tay vừa lúc chạm vào viên thuốc màu trắng bị anh giấu trong túi.
Cũng không biết là tác dụng của thuốc hay là tác dụng tâm lý mà anh cảm giác có hơi choáng váng đầu.
Trình Uyên nhìn như tùy ý hỏi cô: “Gần đây em có đi kiểm tra sức khoẻ không?”
“Không… Không có.” Hứa Dữu vội vàng nói.
Cô quá nóng vội, phủ nhận quá nhanh, nhưng thật ra làm người ta nghĩ tới giấu đầu lòi đuôi.
“Không có sao? Vậy vừa lúc, mỗi năm đều phải đi kiểm tra sức khoẻ một lần, em có muốn thuận tiện đi cùng tôi luôn không?”
Tay Hứa Dữu run run, nhưng cô đã không rảnh bận tâm, cô chỉ cầu nguyện Trình Uyên đừng có chú ý tới mình, “Tôi… Tôi không cần, cảm ơn.”
“Ừ.” Trình Uyên cười lạnh một tiếng, anh cúi đầu giấu đi lo lắng trong mắt, chỉ là trong miệng lại phun ra những câu nói lạnh lẽo, “Không có việc gì, tôi cũng chỉ thuận tiện hỏi thôi, nếu không muốn vậy quên đi, không miễn cưỡng em.”
Hứa Dữu muốn nói cảm ơn, nhưng đối diện gương mặt lạnh nhạt của Trình Uyên cô lập tức im miệng, vừa nãy Trình Uyên nhắc nhở cô đây là lần thứ hai rồi.
Nhưng chủ yếu là ngoại trừ nói cảm ơn thì cô không biết gì với Trình Uyên cả.
“Tôi, Trình Uyên, giới tính nam, cao 1m82, cân nặng tùy theo đoạn thời gian, năm nay 26 tuổi, không có tật xấu, chưa từng có bạn gái, cơ thể khỏe mạnh, trong nhà có ba nhân khẩu, hiện tại sản nghiệp ở trong nước chủ yếu là chế tạo lốp xe ô tô, bất động sản tôi đứng tên có sáu bảy căn hộ, nếu em cảm thấy hứng thú tôi có thể nói từng cái cho em nghe, còn tiền tiết kiệm cá nhân trước đò tôi đã đưa em giữ rồi, em có thể xem trên đó.”
Hứa Dữu vẻ mặt mộng bức, trong đầu tất cả đều là 5 chữ ‘chưa từng có bạn gái’ Trình Uyên vừa mới nói.
“Anh nói cái này với tôi làm gì?”
Trình Uyên tự giễu cười cười, “Không có gì, chỉ là muốn để em hiểu tôi hơn thôi, tôi suy nghĩ tôi đối với em chân thành như vậy có thể một ngày nào đó em cũng phát thiện tâm tự giới thiệu với tôi.”
Hứa Dữu đột nhiên cứng đờ.
Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Trình Uyên, hiện tại cô nghe thấy Trình Uyên nói chuyện đều cảm thấy dày vò.
Trình Uyên hiện tại là đang nội hàm cô! (?)
Trình Uyên đột nhiên cười rộ lên, “Tôi giỡn thôi, em đừng để trong lòng, đúng rồi, đợi lát nữa tôi còn phải ra ngoài, có thể về trễ chút.”
Hứa Dữu gật đầu, cô cảm giác Trình Uyên không còn rối rắm đề tài vừa rồi cô liền dễ chịu hơn nhiều.
Trình Uyên đi đến cạnh cửa lại quay đầu lại, “Đúng rồi, nếu chúng ta đã diễn kịch vậy phải diễn nguyên bộ, tìm thời gian đi gặp bạn bè của tôi, tôi cũng đi gặp bạn bè của em..