Đăng vào: 12 tháng trước
Bốn người mua xong vật dụng cần thiết thì về nhà, một đường chỉ có Lục Nhĩ Nhã và Xa Vân Hề trò chuyện. Cơ bản đều là Lục Nhĩ Nhã hỏi, Xa Vân Hề đáp. Quan Di Tình cùng Đường Mạc Dao lẳng lặng nghe các nàng nói chuyện. Hai người trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng mình.
Về đến nhà đã trưa, Đường Mạc Dao nói người đem hành lý các nàng đưa đến nhà Quan Di Tình. Như vậy bốn người bắt đầu ở chung một nhà.
"Vân Hề, tôi nấu cơm cho, cô ra ngoài ngồi đi" Lục Nhĩ Nhã đi vào bếp trông thấy Xa Vân Hề bận bịu một thân mồ hôi, đau lòng bảo nàng ra ngoài nghỉ ngơi.
"Không cần, tôi biết Di Tình thích ăn cái gì. Cô đến đây làm gì, mọi chuyện biễu diễn đã sắp xếp xong chưa?"
Xa Vân Hề vừa khuấy nồi cháo vừa nhìn Lục Nhĩ Nhã lặt cải. Lục Nhĩ Nhã và Đường Mạc Dao đến nơi này thật khiến người ta nhìn không ra mục đích của hai người họ.
"Đã sắp xếp xong."
Xa Vân Hề rất quan tâm Quan Di Tình, Lục Nhĩ Nhã cuối cùng cũng nhìn ra rồi. Hẳn là rất yêu đi, nhưng vì sao bốn năm không về, bây giờ mới trở về? Xa Vân Hề không phải người vì sự nghiệp từ bỏ tình yêu, bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Suy tư chốc lát, Lục Nhĩ Nhã ngẩng đầu lên hỏi Xa Vân Hề.
"Vân Hề, Quan tiểu thư là người yêu của cô phải không?"
"Sao?" Xa Vân Hề đang chú tâm khuấy cháo không nghe rõ câu hỏi của Lục Nhĩ Nhã, nàng hỏi lại.
"Cô yêu Quan tiểu thư."
"Ân, tôi yêu Di Tình gần năm năm rồi."
Tình yêu đối với Quan Di Tình không phải đơn thuần là yêu mà từ lâu tình yêu ấy đã ăn sâu vào xương thịt. Cô ấy tốt thế nào tự mình biết, trong mắt người khác cô ấy ra sao, chính mình cũng biết. Yêu một người, không phải chỉ nói yêu là có thể, yêu là phải học cách bao dung, yêu là phải học cách quan tâm, chở che và tín nhiệm.
"Thật ?" Lục Nhĩ Nhã cười khổ, mình trước sau là do chậm một bước, bất quá có thể lẳng lặng ở bên cạnh nàng cũng là một niềm hạnh phúc đi.
"Đường tổng rất thương cô, cô chưa hề nghĩ tới hay sao?" Xa Vân Hề cất giọng hỏi.
Từ khi nàng biết Đường Mạc Dao thì cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh Lục Nhĩ Nhã. Có nghe mọi người nói rằng các nàng quen nhau đã được 15 năm, lâu như vậy mà Đường Mạc Dao chỉ lặng lẽ bảo vệ Lục Nhĩ Nhã trong âm thầm, loại tình cảm đó có bao nhiêu là khổ. Rất ít người có thể yên lặng bảo vệ một người suốt 15 năm, đời người có mấy cái 15 năm. Tình yêu thật sự khiến người ta không hiểu nổi, thế nhưng nó lại làm cho nhiều người hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
"Tôi sao? Cô vì sao hỏi như vậy?" Xa Vân Hề đang nói đến Đường Mạc Dao, mình và Đường Mạc Dao vẫn luôn là bạn bè rất thân, vẫn xem cô ấy như tỷ tỷ, cùng nhau là có ý gì? Tay ngừng động tác lặt cải. Lúc mình chán nản nhất thì Đường Mạc Dao xuất hiện bên cạnh mình, sau đó mình xem cô ấy như người thân, không nghĩ đến tình cảm của cô ấy với mình là loại nào.
"Nàng yêu cô, cô không biết sao?" Xa Vân Hề kinh ngạc trừng hai mắt, nàng cho rằng Lục Nhĩ Nhã hẳn phải cảm nhận được Đường Mạc Dao yêu mình chứ, nhưng nhìn nét mặt bây giờ xem ra không phải như vậy. Bỗng nhiên lúc này nàng cảm thấy Lục Nhĩ Nhã kia rất ngu si đi, so với nàng còn ngu si gấp mấy trăm lần.
Yêu không cần đáp lại, không cầu đáp lại, tình yêu như thế đến cùng là sâu bao nhiêu.
"Mạc Dao thích tôi? Vân Hề cô đùa gì thế?"
Lục Nhĩ Nhã hoảng hốt nhìn Xa Vân Hề, Xa Vân Hề không phải người thích đùa, hôm nay làm gì trêu ghẹo mình. Thật sự không chút nào giống nàng thường ngày.
"Là thật, đùa cái gì mà đùa, Mạc Dao tốt với cô, cô chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân vì sao hay sao? Một người có thể mang tất cả những gì cô muốn cho cô, ngoại trừ cha mẹ và người nhà, còn có ai có thể làm được, e rằng chỉ có người tha thiết yêu cô mới làm được. Tôi là người từng trải, biết cảm giác đó, cô cũng nên tự mình suy nghĩ đi."
Xa Vân Hề không biết tại sao lại muốn cùng Lục Nhĩ Nhã nói chuyện nhiều như vậy, có thể là vì Đường Mạc Dao mà đau lòng đi. Nhìn thấy Mạc Dao liền nghĩ đến Quan Di Tình, nghĩ đến mình. Thầm mến là phi thường thống khổ nhưng lại hạnh phúc, còn mình và Di Tình chính là ở bên người mình yêu nhưng lại phải cố tình chối từ không thể nói ra, như vậy đau khổ chừng nào.
Nghe xong Xa Vân Hề nói, Lục Nhĩ Nhã cả người biến chuyển. Biết nhau 15 năm, vẫn nghĩ đó là tình chị em, trong chớp mắt tình cảm biến thành dạng tình cảm khác, làm sao đi đối mặt?
Lục Nhĩ Nhã nhớ tới ngày đầu gặp gỡ Đường Mạc Dao, đó là ngày tuyết đổ rất lớn, rất lớn. Nàng đứng trong tuyết chờ cha mẹ từ nước ngoài trở về. Nhưng chờ thật lâu cũng không thấy ai, mãi đến khi một đám người xa lạ xông vào nàng mới biết máy bay xảy ra vấn đề. Đó là một cơn ác mộng, nhưng lúc ấy Đường Mạc Dao xuất hiện, cô đem nàng đến nơi cô ở, bắt đầu từ đó hai người sống cùng nhau. Năm đó mình mười lăm tuổi, Đường Mạc Dao mười chín tuổi.
Ngẫm lại quá khứ như phảng phất mới hôm qua. 15 năm qua, Đường Mạc Dao giúp đỡ nàng nhiều nhất, tạo điều kiện cho nàng tiếp tục giấc mơ piano. Lúc đi học, mặc kệ bận rộn bao nhiêu cô đều dành chút thời gian cho nàng, mặc kệ mưa to hay tuyết rơi, cô ấy đều sẽ đích thân đi đón nàng. Nàng muốn đi đâu, xưa nay Mạc Dao sẽ không từ chối, cô ấy có khi sẽ nấu cơm cho nàng, sẽ mua rất quần áo đẹp cho nàng. Lúc nàng tâm tình không tốt sẽ pha trò khiến nàng vui.
15 năm làm bạn, nàng xưa nay chưa từng nghĩ qua tại sao. Tiền của nàng đều là cô ấy quản, nàng cũng ít khi quan tâm. Đối với cô ấy xưa nay đều tin tưởng, cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Chuyện đương nhiên? Tại sao nàng cảm thấy là chuyện đương nhiên?
Đã lâu như vậy, hôm nay mới ý thức được vấn đề này. Nàng vẫn luôn là ỷ lại cô ấy, cho nên cứ tiếp nhận hết yêu thương của cô ấy cho nàng và xem đó là chuyện đương nhiên.
"Vân Hề, cảm ơn cô."
"Không cần cám ơn, tôi chỉ hi vọng mỗi người đều hạnh phúc mà thôi. Bởi vì chờ đến chúng ta già mới nghĩ đến thì hối hận mất rồi. Tôi đã lãng phí 4 năm, không hy vọng hai người cũng như tôi. Nhân sinh có mấy cái 4 năm? Lại có ai bảo đảm mình có thể sống đến 100 tuổi? Ngày hôm nay qua, ngày mai đâu ai biết trước chuyện gì? Có thể hiện tại mỗi một ngày sống cùng nhau, kỳ thực đó chính là hạnh phúc."
Lục Nhĩ Nhã lẳng lặng nghe Xa Vân Hề nói chuyện, người này lần đầu ôn nhu với mình như vậy. Nếu như bình thường nhất định lạnh băng khiến người ta không dám tới gần, mà bây giờ dáng vẻ nói chuyện lại giống công chúa dịu dàng, kể lể u thương đời mình. Có thể đây mới chân thực là Xa Vân Hề, trước đây nàng ẩn mình hết sức xa lánh người khác.
"Xem ra cô rất yêu Quan tiểu thư a, con mắt của Quan tiểu thư..."
Lục Nhĩ Nhã muốn hỏi, nhưng nàng dừng lại không dám tiếp tục nói. Nàng thật sự tò mò chuyện đôi mắt của Quan Di Tình.
"Ân, bốn năm trước xảy ra chuyện bất ngờ, sau đó không nhìn thấy nữa." Nếu như bốn năm trước mình biết chuyện thì sẽ không rời đi. Rời đi chỉ là không muốn Di Tình cực khổ, nhưng cuối cùng vẫn là Di Tình cực khổ nhất.
"Thật sao, có thể chữa khỏi không?"
"Không biết, không có người nào nói cho tôi biết. Nếu như có thể chữa trị, Quan gia chắc sẽ không mặc kệ."
Xa Vân Hề biết Quan Di Tình là một người kiêu ngạo, cô ấy muốn rời khỏi chính, e rằng trong lòng chịu đựng không ít đau đớn. Di Tình là ai kia chứ, hiện tại trở thành mù lòa, dù là ai cũng không thể chấp nhận sự thật này. Lòng tự ái cao, hiện tại Di Tình yếu đuối đến nỗi không dám đối diện với cả mình, một người kiêu ngạo như thế bảo mình nên làm sao với cô ấy bây giờ.
"Ân, một hồi tôi xào thức ăn cho, cô nghỉ ngơi đi." Lục Nhĩ Nhã lên tiếng.
"Tôi giúp cô, hai người bọn họ ở đó dường như có chuyện muốn nói, tôi ra đó không thích hợp." Xa Vân Hề kỳ thực không muốn nhìn thấy hai người kia, ở bên cạnh các nàng luôn cảm giác sóng lưng lạnh lẽo đáng sợ nha.
"Cô cũng sợ "hai bà" ngoài kia hả, kỳ thực tôi có chút sợ. Hai người đó khiến người ta nhìn không ra, có cảm giác tụi mình đang bị "hai bả" mưu tính gì đó." Lục Nhĩ Nhã nho nhỏ nói với Xa Vân Hề, sợ hai người ngồi ở phòng khách nghe thấy.
"Haha, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Hai người rất hiểu ngầm cười cười, tiếp tục việc nấu cơm.
Lúc này ở phòng khách có hai người, một người ngồi ở sô pha phía bắc, một người ngồi ở sô pha trung gian, uống trà, rất là nhàn nhã tự tại.
"Tôi và Quan tiểu thư thảo luận công việc, cô thấy như vậy có hài lòng không ?"
Đường Mạc Dao nhấp một ngụm trà, xoay mặt sang nhìn Quan Di Tình. Từ lúc bắt đầu câu chuyện, gương mặt của người này không hề thay đổi, quả nhiên là người có năng lực.
"Ân, Đường tổng cũng không phải giống như tôi, đang hài lòng hay sao? Cô ngồi vào vị trị thừa kế Đường gia có phải là vì cô gái kia không?"
Đường Mạc Dao tích cực quán xuyến Đường gia, ngoại trừ vì cô gái kia thật sự không nhìn ra được cái khác. MạcDao vốn không có hứng thú với công ty nhưng cô ấy làm như vậy lý do duy nhất chỉ là vì cô gái kia.
"Quan tiểu thư quả nhiên không phải người thường, chỉ có đạt được quyền thừa kế, tôi mới có thể thuận lợi cùng với nàng, vị kia của cô cũng không đơn giản a."
Chính mình nhọc nhằn khổ sở kinh doanh Đường gia, chính là hi vọng có thể cho người mình yêu chỗ dựa tốt nhất, không để cho nàng e ngại bất cứ người nào. Năm đó mình mang nàng đi cũng đã bắt đầu kế hoạch này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho người khác phá đám.
"Thật ? Nàng người không biết buông tay, nếu yêu là cứ liều mạng nắm lấy, như một kẻ ngốc" Nhắc tới Xa Vân Hề, cảm thấy dùng từ 'ngốc' để hình dung nàng là chính xác nhất. Bởi vì 'Ngốc' nên mình mới yêu tha thiết nàng như vậy, tình nguyện hi sinh tính mạng cũng không hối hận.
" Là vì 'ngốc' nên Xa Vân Hề mới đem những thứ nàng thích so với mạng của mình còn quan trọng hơn, nhiều năm ở nước ngoài nàng hay lấy ảnh của cô ra ngồi xem đến ngu người ra. Nàng là người chân thật, không có như chúng ta gian thương mưu mô tính toán, nàng vĩnh viễn đơn thuần nhất. Hai người các nàng kỳ thực có rất nhiều điểm giống nhau, tính cách đều đơn giản, mặc kệ trải qua chuyện gì cũng sẽ duy trì phần thiện lương ban đầu của con người, mà chúng ta thì không làm được, cho nên hai chúng ta mới yêu các nàng đó chứ."
Nghĩ đến những chuyện Lục Nhĩ Nhã trãi qua, Đường Mạc Dao rất đau lòng. Có lúc lại cảm thấy hạnh phúc bởi vì như vậy mình mới có thể ở bên cạnh nàng lâu như vậy. Mình đã ích kỷ thì cứ ích kỷ đi.
"Vị kia của cô thích người của tôi, cô không ghen sao?" Quan Di Tình biết Đường Mạc Dao trong lòng cũng là bất đắc dĩ, so với chuyện của mình dù sao cũng tốt hơn.
"Cô nói xem? Bất quá người của cô không thích Nhĩ Nhã nhà tôi, hơn nữa người của cô sẽ khuyên nhủ Nhĩ Nhã về bên cạnh tôi."
Đường Mạc Dao rất tự tin, tính cách Xa Vân Hề là gì cô hoàn toàn nhìn thấu vì thế mới dám yên tâm để Lục Nhĩ Nhã tung tăng bên cạnh Xa Vân Hề.
"Cô thật là xấu, lại lợi dụng hai người bọn họ. Đến đây, cô kỳ thực chính là muốn lợi dụng tôi giúp cô bắt cô gái kia chứ gì? Cô làm sao biết tôi nhất định giúp cô đây?"
Quan Di Tình nghĩ đến Đường Mạc Dao lại lợi dụng mình, trong lòng liền siêu khó chịu.
"Cô cũng không hy vọng hai người bọn họ cùng nhau chứ? Cô đẩy Xa Vân Hề ra không phải vì đôi mắt hay sao ? Nếu như nàng cùng người khác, trong lòng cô sẽ rất khó chịu. Nhĩ Nhã của tôi thích Vân Hề của cô 15 năm, tôi rất ghen tị. Cô nhất định phải giúp tôi chuyện này cho nó chấm dứt đi, nếu không tôi sẽ nổi điên."
Lại nhớ đến mỗi lần Lục Nhĩ Nhã cầm bức ảnh của Xa Vân Hề đàn piano xem, trong lòng mình đã muốn xé nó ra thành trăm mảnh. Nhưng nếu làm nhưng vậy mình sẽ vĩnh viễn mất Nhĩ Nhã.
"Haha... Người của tôi mị lực rất lớn, ong bướm vây quanh, muốn cản đều cản không xong. Chỉ có điều tôi giống như cô, phải dùng một chút thủ đoạn."
"Haha..." Nói về điểm ấy, Đường Mạc Dao không một chút nào phủ nhận, hai người ở phòng khách trò chuyện thật vui.
Vì người mình yêu, có lúc thật sự sẽ sử dụng một ít thủ đoạn, những thủ đoạn này chỉ là dùng để yêu, không phải dùng để thương tổn.