Đăng vào: 12 tháng trước
[Đi tắm nước nóng đi]
***
Lúc gặp 'Quỷ Quỷ', Hướng Dụ không hề có bất cứ cảm xúc thăng trầm nào.
Cô nghĩ lại lần trước ở trên bàn ăn Cận Phù Bạch vì cô mà đã nói 'Quỷ Quỷ' là người ngoài cuộc không liên quan, có lẽ 'con quỷ' này cũng đã mất hết thể diện, lần này tình cờ gặp được cô, người ta chắc chắn phải vớt vát lại rồi.
Vì không thể gây phiền toái cho Cận Phù Bạch, nên chỉ có thể đến tìm cô gây sự.
Nhưng Hướng Dụ cũng chẳng phải là người dễ bị bắt nạt, nói bóng nói gió cô mấy câu cũng không sao, dù sao cũng chỉ là kiểu vô thưởng vô phạt, lời nói ra toàn là mấy lời nói xằng nói bậy, tin đồn nhảm nhí, không cần thiết phải để vào trong lòng.
Nhưng muốn khiến cô mất mặt, thì cô không bao giờ cho phép điều đó xảy ra!
Mấy chai Ace of Spades đối với cô mà nói là chuyện đơn giản, coi như dùng nó để chiêu đãi cho những tháng ngay tăng ca cực khổ, cùng lắm thì đợi lúc về nhà sẽ lặng lẽ thương xót ví tiền một chút.
Đã quyết định xong, nhưng không ngờ rượu còn chưa gọi, một người phục vụ mặc gile bước đến, không biết nói gì đó vào bên tai 'Quỷ Quỷ' mà ngay lập tức sắc mặt của 'Quỷ Quỷ' trở nên trắng bệch, giống hệt như phải hiện về nguyên hình vậy, cô ta khiến Hướng Dụ sợ chết khiếp.
Sau đó, 'Quỷ Quỷ' nghiêng đầu ra ám hiệu với đám chị em sinh đôi của cô ta, mấy người phụ nữ chán chường cắp túi xách lên nách chạy mất dạng.
Chỉ để lại một chiếc khăn lông màu đỏ rực như lửa ở trên sofa, chẳng biết là của ai.
Ai sẽ lặng lẽ xuất hiện vào lúc này giúp cô giải vây?
Hướng Dụ như có dự cảm, cô xoay người, đúng lúc nhìn thấy Cận Phù Bạch lẫn trong ánh đèn rực rỡ đang bước chậm rãi về phía cô.
Anh không mặc áo phao lông vũ, chỉ khoác một chiếc áo cashmere dáng dài màu be, bên trong là một chiếc áo sơ mi đen, ăn mặc như vậy nhìn anh giống như một người mẫu vừa mới từ sàn trình diễn đi xuống.
Tại sao lại chỉ ăn mặc giống? Có lẽ là bởi vì ở anh còn có một loại khí chất thâm sâu hơn cả người mẫu.
Còn cả cặp mắt dịu dàng thâm tình đó của Cận Phù Bạch, nó nhìn về phía cô một cách sắc bén.
Hướng Dụ ngẩn người, dựa lên trên lưng ghế sofa nhìn Cận Phù Bạch đang từ từ đi về phía mình.
Anh đứng vững ở phía trước, cúi người sờ vào mặt cô: "Ngốc rồi à?"
"...Sao anh đã quay về rồi? Chẳng phải anh nói qua Tết mới quay về sao?"
Cận Phù Bạch dùng mu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống mũi cô: "Thúc ngựa qua Trường Châu, không cần ngoảnh đầu nhìn, có hiểu không?"
Hướng Dụ còn tưởng anh về Đế Đô gấp như vậy là vì có chuyện quan trọng, cô ngẩng đầu hỏi anh: "Vì sao không cần ngoảnh đầu nhìn?"
Lời thổ lộ của Cận Phù Bạch cứ thế mà đến: "Vì em."
Anh nói xong, lại cúi thấp hơn chút nữa để hôn cô.
Trên môi của người đàn ông vẫn còn vương lại hơi lạnh từ bên ngoài, trên người là mùi trầm hương cô quen thuộc, răng môi dây dưa quấn quýt, khiến người ta vô cớ đắm chìm.
Hôm đó Hướng Dụ không biết Lý Xỉ cũng có mặt, về sau, cô nhìn thấy trong di động của Cận Phù Bạch có một bức ảnh chụp vội do Lý Xỉ gửi đến.
Trong hộp đêm xa hoa trụy lạc, khắp căn phòng ngập tràn khói thuốc, Cận Phù Bạch đỡ sau gáy cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Anh mặc áo khoác, còn cô chỉ mặc một chiếc áo len, nhìn anh thật sự giống như một người tình chỉ vì nhung nhớ cô mà không quản gió mưa cát bụi vội vã trở về từ nước ngoài.
Hướng Dụ cũng bằng lòng tin rằng Cận Phù Bạch là người như vậy.
Vậy nên hôm đó cô rất vui, cô ôm lấy cổ của Cận Phù Bạch, lại sợ xung quanh ồn ào anh nghe không rõ, cô sát lại gần bên tai anh nói: "Anh đã từng nghe nói về lời tiên tri của Maya chưa? Bà ấy nói rằng ngày 21 tháng 12 năm 2012 là ngày thế giới diệt vong, ngày 22 tháng 12 mặt trời sẽ không còn xuất hiện nữa, hôm trước em vẫn còn đang nghĩ, ngộ nhỡ anh còn chưa về mà thế giới ngỏm rồi, há chẳng phải em sẽ không còn gặp được anh nữa ư?"
Cận Phù Bạch nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nhăn nhó mặt mày của Hướng Dụ, tuy lo âu nhưng lại là chân thật.
Vì vậy, sự dịu dàng và nhẫn nại của anh cũng là chân thật.
Cận Phù Bạch cầm áo phao lông vũ của Hướng Dụ lên, giúp cô mặc vào người, sau đó mặc kệ con mắt của đám đông, anh bế cô đi ra ngoài.
Chiếc Bently với biển số xe là năm số 4 dừng ngay bên ngoài cửa hộp đêm. Khi đã cách xa khỏi ồn ào huyên náo, anh mới dùng giọng điệu an ủi nói với Hướng Dụ, nói rằng trên thế giới có nhiều nhà khoa học như vậy, nếu thật sự có ngày tận thế thì đã chuẩn bị để chiến đấu từ lâu rồi, nào có còn đến phiên mấy công ty quảng cáo cùng công ty điện ảnh truyền hình dùng mánh khóe lừa bịp này để kiếm tiền?
Có một bộ phim thảm họa tên là - 2012 -, Hướng Dụ đã xem rồi, vô cùng thổn thức.
Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Tất cả mọi người đều làm mọi thứ theo tuần tự, cũng chỉ có loại người nhàn rỗi như cô hễ có chuyện là lại muốn bùi ngùi với cơn gió.
"Mấy thứ đó mà em cũng tin, nhớ anh à?" Cận Phù Bạch đã hiểu theo cách như vậy.
Anh không hỏi cô có muốn về nhà hay không, cũng không nói sẽ đưa cô đi đâu, nhưng đến khi chiếc xe lái ra khỏi con đường ở hộp đêm, Hướng Dụ rất nhanh đã nhận ra, đây là con đường đi về khách sạn đó.
Cô nhìn đèn đường không ngừng tụt lùi lại phía sau bên ngoài cửa sổ: "Không hề!"
Sắc mặt của Cận Phù Bạch thoáng biến đổi, đúng lúc đó Hướng Dụ nghiêng đầu, nhìn anh một cách nghiêm túc: "Nhưng em sẽ thường xuyên nhìn di động, cũng sẽ thường xuyên nghĩ xem ở bên chỗ anh rốt cuộc đang là mấy giờ, hoặc là đoán anh đang làm gì."
"Em chưa từng chủ động liên lạc với anh."
Cận Phù Bạch nhìn chăm chú vào con đường dài dằng dặc không trông thấy điểm dừng ở phía trước, anh hỏi: "Bên cạnh em có người đàn ông khác có hứng thú hơn? Là trước lúc anh xuất hiện, hay là sau khi anh xuất hiện?"
Gương mặt khi không còn nụ cười của anh trông vô cùng lạnh lùng xa cách, lời nói ra như có ý ám chỉ.
Hướng Dụ nghĩ không thông sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, cô chỉ trả lời rằng: "Em không có, tính cách của em vốn dĩ là như thế, không hay chủ động liên lạc với người khác lắm."
Ở giao lộ đèn đỏ, trên đường ngoài bọn họ ra không có bất cứ chiếc xe nào khác, Hướng Dụ dùng tay che miệng ngáp một cái, Cận Phù Bạch trong lúc nhàn rỗi đợi đèn đỏ, anh vươn tay đẩy vạt áo len ra, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của cô, đổi chủ đề: "Có phải lại gầy đi rồi không?"
"Chắc là vậy."
Hướng Dụ duỗi thẳng lưng, sau khi 45 giây đèn đỏ qua đi, anh rút đầu ngón tay ấm áp ra khỏi lưng cô, một lần nữa nắm chặt vào vô lăng.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng, buổi tối nay sẽ không còn là một buổi tối đơn giản nữa.
Vẫn là căn hộ khách sạn đó, Cận Phù Bạch dẫn Hướng Dụ vào bên trong, quan sát sắc mặt có vẻ mệt mỏi của cô, anh dịu dàng hỏi: "Khoảng thời gian này vẫn tăng ca sao?"
"Trợ lý công ty từ chức rồi, bây giờ em không những tăng ca mà còn phải in ấn bảng biểu, bận chết đi được!"
Hướng Dụ vừa nói vừa thay giày, giày cô đi là đôi Dr.Martens, phải cởi dây giày nên đứng không vững, Cận Phù Bạch đỡ eo cô, ngữ khí mềm mại: "Đi tắm nước nóng đi, tắm xong đi ngủ."
Hướng Dụ chớp chớp mắt, có chút không dám tin anh lại cứ thế buông tha cho cô.
Hoặc cũng có thể, cái từ 'ngủ' này còn có một hàm ý khác?
Sau khi tắm xong, cô ngồi trên giường trong phòng ngủ của Cận Phù Bạch, giường của anh đều là những bộ đồ giường nhãn hiệu cao cấp. Có thể sẽ có người đến quét dọn theo giờ, nhưng sẽ không dám sờ soạng linh tinh, lần trước anh để một bao thuốc ở bên cạnh giường, Hướng Dụ vô tình nhớ được bên trong vẫn còn ba điếu, cách mấy tháng rồi mà bây giờ vẫn được đặt y nguyên ở đó.
Cận Phù Bạch tắm ở phòng bên cạnh, khoác áo choàng tắm ra ngoài, như nhớ ra gì đó anh quay người đi xuống dưới tầng rồi lại đi lên trên.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, ánh sáng màu vàng nhạt nhòa.
Hướng Dụ dựa người ra sau thành giường, nhìn Cận Phù Bạch đứng ngoài cửa ném qua một thứ đồ phát sáng, có lẽ vì trời đã quá khuya, nên trong tiềm thức cô cảm thấy thứ mà anh ném qua chính là một ngôi sao sáng lấp lánh.
Bắt được vào lòng bàn tay, nhìn thấy là một đôi bông tai kim cương được buộc lại với nhau bằng sợi dây mảnh.
Viên kim cương nặng một carat, rồi lại nhìn tới logo thương hiệu nhỏ xíu màu trắng ở bên trên, nghĩ thôi cũng biết giá của thương hiệu này chắc chắn rất đắt đỏ.
Cận Phù Bạch nói: "Chẳng phải em nói làm mất bông tai sao?"
Không phải là món quà trùng phùng sau thời gian dài gặp lại, chỉ là trong lúc cô thuận miệng oán trách không tìm thấy bông tai đâu, thế là anh đã mua cho cô một đôi bông tai mới, như thể đó là điều mà anh vốn nên làm, vừa tùy ý vừa phóng khoáng.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, có thể ngẫm ra được một chút xúc động khi anh đặt người ta vào trong tim.
Hướng Dụ cầm đôi bông tai, hỏi: "Vẫn chưa xác định là mất hay chưa, nhỡ em tìm thấy được, thì chẳng phải là phí công anh tiêu tiền rồi sao?"
Mà kể cũng khéo, cô cầm đôi bông tai nằm xuống giường, lại cảm thấy sau gáy lành lạnh, thò tay ra sau mò thì lại chính là chiếc bông tai mà cô đã làm mất mấy tháng nay.
Hướng Dụ dở khóc dở cười: "Hóa ra là ở chỗ anh, đúng là phí công tiêu tiền rồi!"
"Thay nhau đeo." Cận Phù Bạch hời hợt nói.
Anh cởϊ áσ choàng tắm, đè người về phía trước, hình như vẫn còn tự nhẩm tính số ngày trong lòng, xác định kỳ đèn đỏ của cô qua rồi mới giữ chặt lấy eo cô.
Ở đàn ông có một loại nhiệt độ cơ thể đặc biệt ấm nóng, ngay cả trong đêm đông lạnh giá này, Cận Phù Bạch không phải là kiểu tay chân lạnh cóng, khắp người anh chỗ nào chỗ nấy đều nóng bỏng.
Tay của Hướng Dụ khẽ chặn ở phía trước, ngăn lại nụ hôn của anh.
Đầu ngón tay tiếp xúc tới lồng ngực nóng hổi của anh, vừa khéo chạm vào đúng nơi trái tim đang đập, khiến cho ngón tay cô bất giác co rụt lại.
Có lẽ không ngờ cô sẽ ngăn cản, Cận Phù Bạch hơi dừng lại, nắm lấy cổ tay cô kéo đến bên môi, hôn lên mu bàn tay, bật ra một sự nghi hoặc từ trong cổ họng: "Không muốn?"
"Không phải..."
Hướng Dụ lắc đầu, ngữ khí mang theo sự mềm mại và bướng bỉnh đặc thù của người con gái, còn cả một chút ít ghen tuông: "Những người phụ nữ vừa rồi ở trong hộp đêm, có ai có quan hệ với anh không?"
Không ngờ cô sẽ hỏi câu hỏi như vậy, Cận Phù Bạch phút chốc sửng sốt, nheo mắt nhớ lại tướng mạo cùng quần áo mà mấy người phụ nữ đó mặc, anh cười hỏi cô: "Gu của anh là như vậy sao?"
"Vậy chứ gu của anh là như thế nào?"
Anh cúi người xuống hôn: "Như em!"
Răng môi dính chặt vào nhau, Hướng Dụ căng thẳng, lông mi run rẩy, đến mức hôn nhau cũng có phần cứng ngắc.
Nhưng rồi cô cũng vẫn đối mặt với sự căng thẳng của chính mình, kéo lấy cổ anh, giọng nói run rẩy thương lượng: "Em không có kinh nghiệm, anh phải nhường em một chút."
"Anh biết."
Cô thích Cận Phù Bạch, có lẽ chính là vì sự quan tâm chu đáo dịu dàng này của anh.
Không giống với mấy tên tiểu tử bồng bột, lúc nào cũng lấy 'trẻ tuổi' ra để làm cái cớ cho những sốc nổi và lỗ mãng của mình.
Cận Phù Bạch có lẽ cũng không chịu đựng được nữa, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng anh vẫn chống đỡ lên trên trán cô, cười nói: "Hy vọng anh nhường em thế nào?"
Thanh âm của anh chưa từng chói tai, cũng không phải như nước suối chảy nhỏ giọt, nó có một loại uể oải khi nằm xuống xích đu đung đưa dưới ánh nắng chiều.
Nhưng miêu tả như vậy dường như đã quá mức rực rỡ, không hề giống anh.
Thanh âm của anh có lẽ nên giống với ánh tà dương, lười biếng treo lơ lửng phía chân trời, sau đó nặng nề chìm dần xuống sau sườn núi.
Hướng Dụ nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng, cô cũng đã có được đáp án vào chính nửa đêm này.
Khi anh từ sau lưng sát lại bên tai cô hỏi: "Muốn dùng ngón tay, hay dùng miệng?"
Cuối cùng cô mới nghĩ thông suốt, thanh âm của anh không phải uể oải, mà chỉ là vĩnh viễn không nhanh không chậm.
Ngay cả trong chuyện tình cảm, anh cũng chưa bao giờ mất kiểm soát.
~Hết chương 14~