Đăng vào: 12 tháng trước
Nào ngờ, Ngưỡng Mi… Tôi không thể nói nó tốt.
Người trên mảnh đất này ghét nó, chẳng đáng.
Dù sao cũng chỉ thiệt mạng duy nhất một, cũng đâu phải người trên mảnh đất này.
Bọn họ căm hận gì chứ?
Ra khỏi khách sạn, bọn tôi tản bộ trên con đường vắng vẻ.
Tôi kéo lớp khẩu trang xuống để lộ lớp phấn xanh xanh tím tím, thật giống.
“Năm đó số người thiệt mạng chỉ một, tại sao bọn họ phải tức giận?”
An Tử đi bên cạnh chậm rãi mở miệng.
“Có nhiều khu di tích lịch sử, nơi đây một mảng xanh xem như lá phổi cho đất nước.”
Vậy thì nên trách người cài bom, người có ý định muốn phá hủy chỗ này.
Tôi rơi vào dòng suy nghĩ chảy siết, điều này có liên quan gì đến tôi đâu chứ?
Thật ra có liên quan, tôi biết rõ bản thân sẽ không đặt chân đến nơi này trong quãng đời còn lại nên mới nghĩ thoáng như vậy.
Lỡ như sau này, chỉ là lỡ như, phần lớn bản thân sẽ bị nhầm tưởng thành Ngưỡng Mi.
Được cho là kẻ phá hủy nơi đây.
An Tử đột nhiên kéo tay tôi tiến lên phía trước, tôi rất ghét động chạm.
Nhưng người đẹp trai như An Tử, được anh ấy nắm tay cũng không thiệt.
Tôi khó hiểu hỏi.
“Sao vậy?”
“Em đi chậm quá, nơi đây vẫn còn một vài cảnh đẹp.
Anh muốn cho em xem.”
Nụ cười của anh ấy đơn thuần, muốn nhìn thấy tương lai đầy màu sắc hãy nhìn vào mắt An Tử, đó là những điều tôi nghĩ.
Xem ra tôi bị say nắng rồi.
Có người như vậy bên cạnh Ngưỡng Mi sẽ bớt đi áp lực, mà nó có áp lực hay không tôi cũng chả biết.
Nhìn thấy gương mặt tươi tỉnh của nó làm tôi quên mất muộn phiền mà chính nó phải gánh lấy.
An Tử nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên một mỏm đá cao.
Thật ra bản thân thừa sức leo lên, đột nhiên lại không muốn nói ra.
Thời tiết hôm nay quả nhiên đẹp, trời trong xanh, mặt trời chẳng thấy tung tích đâu.
Từ chỗ chúng tôi nhìn thẳng ra là biển đông, nơi đây thật tốt.
Buồn chán liền có thể ngắm biển, nơi tôi lớn lên nó chỉ là một con sông lớn, nước có màu nâu nhàm chán.
Tôi quay sang nhìn An Tử hỏi.
“Anh có thích Ngưỡng Mi không?”
“Không thích, cùng lắm bọn anh xem như đồng đội.”
Biết tôi tò mò nên anh ấy giải thích thêm.
“Ngưỡng Mi thích Dục Phong, thích của nó rất cao cả, có thể vì hạnh phúc của đối phương mà từ bỏ.
Từ vụ nổ đó Dục Phong bị chuyển sang nơi khác cũng lạnh nhạt với Ngưỡng Mi, nhưng ai cũng biết bọn họ hướng về nhau.
Anh cũng mong bọn họ gỡ hết khúc mắc về bên nhau.”
Tôi không phải là một trong số đó, hẳn là bản thân nghĩ nhiều.
Ánh mắt tôi hướng ra biển, quan sát vài gợn sóng.
“Anh không có chỗ giữa bọn họ?”
“Có thể đơn phương, nhưng anh không có cảm giác.
Chắc là đợi em xuất hiện chăng?”
Miệng lưỡi anh ấy ghê thật làm tôi không thể phản bác.
Cảnh đẹp nên nói những điều hay, tôi lại thích yên lặng ngắm nhìn nó hơn.
Bản thân tựa vào người An Tử ngủ đến say giấc, vào chiều không khí se lạnh, anh ấy đưa cái áo ngoài tôi không ngại ngùng mà nhận lấy.
Bởi vì tôi cảm thấy từ chối còn ngại hơn, đó chỉ là ngụy biện thôi đừng xem là thật.
Tôi mất đi tính cảm giác, đây được xem là thả lỏng bản thân.
Dòng chảy suy nghĩ nhất thời bị thứ gì đó chặn lại, tôi cảm thấy yên bình khi đi bên cạnh An Tử.
Anh ấy nói đúng, dường như tôi cũng đợi xuất hiện của đối phương.
Chuyện kỳ quặc này trước nay tôi chưa từng tin, chưa từng tin lấy một lần.
Nó hoang đường đến mức khó tin, tôi làm sao có thể thuyết phục bản thân, nhưng hiện tại tôi có thể từ bỏ một lần.
“Đi với nhau cả buổi sao em toàn nói chuyện về Ngưỡng Mi vậy? Không muốn biết chuyện của anh sao?”
Ha ha, hơi phủ một chút tôi không quan tâm đâu.
Nó không gợi lên hứng thú của tôi, cho dù nghe cũng sẽ không để tâm không ghi nhớ, thà rằng đừng nghe, nghe rồi nó sẽ biến tôi trở thành một con người vô tâm.
Người xung quanh nhớ rất rõ tôi thích ăn dưa hấu nhưng không hề chạm đến, nhớ rõ tôi ghét canh bí đỏ.
Tôi chẳng thể nhớ những gì bọn thích hoặc ghét, cảm giác này đau lắm đấy.
“Em đang buồn chuyện gì sao?”
Anh Tử làm tôi giật mình, sao anh ta lại nhìn ra tôi đang buồn? Rất ít người biết, bọn họ đều nhầm lẫn khi tôi che giấu cảm xúc bằng nụ cười thuần thục trên môi.
“Tâm trạng rất tốt, có vài chuyện phiền lòng thôi.”
“Vậy thì tối nay chúng ta đi dạo tiếp, nơi đây tuy không náo nhiệt như ở thành phố nhưng vẫn có vài điểm ăn vặt.”
“Bọn họ sẽ nhận ra.”
An Tử đột nhiên khó xử, đôi mắt anh ấy chẳng giấu được điều gì.
Đi bên cạnh Ngưỡng Mi là hợp nhất rồi, một người nhìn không thấu một người có gì đều viết lên mặt.
“Vậy thì đi trễ một chút, anh sẽ chắn trước mặt em khi có người phát hiện.”
Bọn họ đánh không chết tôi đâu, anh ấy lo thừa rồi.
Ngưỡng Mi nương tay vì bọn họ không hiểu chuyện khi xưa, tôi thì tự do mà vung nắm đấm..