Chương 10: Dây Tây

Phỉ Vọng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ăn bánh quy xong thì người lớn cũng đã về nhà.
Nghê Dung thấy Chử Hàng thì nhướng mày, hỏi tại sao anh lại ở đây?
Chử Hàng đứng dậy nói: “Ba bảo con tới ạ.”
Lông mày của Chử Hàng hạ xuống, Chử Thiệu Bách kêu Chử Hàng tới tìm cô thì có nghĩa là đang yếu thế xin lỗi, tâm tình lại vui lên một chút.
Ba mẹ Nghê đã lâu không gặp Chử Hàng, khen anh dạo anh cao lớn lên rồi, lại hỏi anh có đói bụng không, muốn ăn cái gì không.
Chử Hàng lắc đầu nói đã ăn rồi.
Nghê Phỉ Vọng ngồi ở sô pha nhìn mọi người nói chuyện với nhau, cô cũng muốn Chử Hàng ở lại lâu một chút.
Nhưng Nghê Dung lại nói muốn đưa Chử Hàng trở về, ba mẹ Nghê biết Nghê Dung phải về để làm hòa với Chử Thiệu Bách thì không níu kéo họ lại, chào khách sáo hai câu rồi để họ về.
Nghê Phỉ Vọng đứng ở cửa nhìn Nghê Dung đi vào trong xe, cảm giác nhẹ nhàng, thỏa mãn mà trước đây chưa từng có.
Trong không khí là mùi nước mưa lẫn vào đất, tươi mát làm người ta tỉnh táo.

Lần đầu tiên Chử Hàng nhìn thấy Nghê Phỉ Vọng lại là nhìn trộm.
Khi đó 15 tuổi, lần đầu tiên anh đến nhà Nghê Phỉ Vọng, đi gặp người thân của “mẹ kế”.

Anh không ghét Nghê Dung, cũng không hẳn là thích.
Mẹ anh qua đời chưa được mấy năm, anh cũng từ từ lớn lên, cảm xúc rối rắm lẫn thống khổ đều lặng lẽ che giấu đi theo thời gian.

Anh đã 15 tuổi, có thể dùng thái độ bình thường để đối đãi với mẹ kế, chấp nhận gia đình mới.
Nhà Nghê Phỉ Vọng rất lớn, là một căn biệt thự.

Lúc đến, vì Chử Thiệu Bách cũng ở trên xe nên Nghê Dung lấy lòng nói cho ông biết rằng cô cũng có một cháu gáu bằng tuổi con trai ông, còn cường điệu nói rằng rất “đáng yêu”.
Sau khi thấy người thật, anh mới nhận ra rằng, “đáng yêu” mà Nghê Dung nói thật chất là “mượt mà”.
Nghê Phỉ Vọng lúc 15 tuổi còn đầy đặn hơn cả hiện tại, gương mặt mượt mà, bộ ngực no đủ.
Lúc anh ngồi ở phòng khách ăn trái cây cũng không thấy được cô, mà xuyên qua cửa sổ pha lê thấy cô đang tưới cây trong vườn.
Mặc váy trắng, tóc thắt bím, mang một đôi dép lê.

Cô cầm vòi nước màu cam tưới lên những đám cây xanh.
Nhìn cô rất chuyên tâm, ngay từ đầu hoàn toàn hút mắt anh.

Lúc sau khi xoay người lại, lộ ra gương mặt trắng nõn, đôi mắt đen láy dưới ánh mặt trời, cùng với đôi môi đỏ thắm xinh đẹp đến cuống hút.
Không biết là do mặt trời quá chói hay đồ uống lúc nãy của anh có cồn, anh bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, cứ nhìn cô chăm chú mãi.
Nghê Phỉ Vọng ngoài cửa sổ cảm thấy dòng nước quá yếu nên chạy chậm đến chỗ vòi chốt để vặn mạnh hơn.

Nhưng cô không để ý nên làm ướt cả người.
Chiếc vòi màu cam cứ như một con rắn đang ngủ yên bỗng trỗi dậy, đột nhiên quay cuồng xung quanh, còn bắn vào cột nước, bắn xung quanh bốn phía.
Nghê Phỉ Vọng sợ đến mức chạy loạn xạ, bím tóc uốn lượn, làn váy cũng phập phồng theo.
Sau khi bị xối ướt, cô còn không sợ mà chạy lại chỗ chốt, vẻ mặt bực bội nhìn chằm chằm cái vòi màu cam.

Chử Hàng cách đó không xa đang lẳng lặng nhìn.
Quần áo Nghê Phỉ Vọng ướt đẫm, vải trắng bị ướt dính trên da thịt cô.
Anh thấy được nhiều thứ không nên thấy, ví dụ như –
Bầu ngực không nhỏ của cô, còn hơi nhô lên.
Làn váy cứ giống như làm bằng giấy, sau khi ướt thì dính chặt lên đùi cô, bắp chân phập phồng, bên trên là phần đùi đầy thịt, lên trên chút nữa là bờ mông đầy đặn.
Quần lót màu hồng nhạt, anh có thể thấy cả họa tiết dâu tây.
Nghê Phỉ Vọng vẩy vẩy đầu tóc ướt của mình, tuyệt vọng oán trách vào không trung, sau đó thở phì phò đi vào nhà.
Chử Hàng thấy cô sắp tới gần thì bước nhanh rời đi.
Anh lại vào nhà vệ sinh mà anh mới ra lúc nãy, khóa trái cửa, nhìn mình trong gương chằm chằm, anh thấy mình đang kìm lại đôi mắt khô khốc.
Nhưng anh lại không thể quên đi hình ảnh lúc nãy, rõ ràng là dưới ánh nắng, ngây thơ và trong sáng nhưng trong đầu anh lại chỉ có những cảnh đen tối.
Tại sao ngực và mông của con gái lại có thể đẹp đến thế?
Cho dù là không lộ ra rõ ràng nhưng tại sao anh lại cảm giác được một loại dục vọng vô danh nào đó?
Anh dùng đôi tay vuốt ve dương vật đang dựng thẳng của mình khi nghĩ về điều này.
Lúc lâu sau, anh bắn tinh ra bồn cầu.
Trong gương là gương mặt ửng hồng của anh, suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu trống rỗng.


Loáng thoáng là hình ảnh vừa rồi của Nghê Phỉ Vọng.
Anh không biết đây là nhất kiến chung tình hay thấy sắc là nổi lòng tham.
Hay đều đúng, thấy sắc nổi lòng tham, sau đó nhất kiến chung tình.
Cho đến khi anh rời đi, Nghê Phỉ Vọng cũng chưa xuất hiện lại.
Nghê Dung hỏi vài lần, mẹ Nghê nói: “Hay là con bé nó lên lầu ngủ rồi?”
Ồ, là người đẹp ngủ say.
Chử Hàng nghĩ trộm trong lòng.
Ngay tối đó, lần đầu tiên Chử Hàng mơ thấy Nghê Phỉ Vọng.
Anh mơ thấy mình đang ăn dâu tây.
Quả dâu tây trên mông cô.
Vừa mềm mụp vừa ngọt.
Anh bắn tinh dịch lên mặt trên, dỗ dành cô: “Đây là dây tây phết bơ.”