Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 4: Làm tiên sinh dạy học.
Việc đề mục thi Hương bị tiết lộ, không thể khinh thường.
Vị Quốc Tử Tế Tửu mặc hồng bào kia cùng Lễ Bộ Thượng Thư có quen biết, sau khi rời khỏi tửu quán, cầm sách nhanh chân tìm Lễ Bộ Thượng Thư, hỏi chuyện đề thi khoa cử.
Kết quả biết được, đề thi lần này, chỉ có nàng, Lễ Bộ Thượng Thư, còn có Thánh Thượng định đề biết.
Nói cách khác, hầu như không tồn tại tình huống tiết lộ đề.
Nàng kinh hãi, đem sách cho Lễ Bộ Thượng Thư nhìn.
Lễ Bộ Thượng Thư sợ đến mức trực tiếp ngồi xuống đất, đầu óc trống rỗng.
"Không sao, đề thi chọn lại một phần." Tế Tửu nói, "Sách này tuy đề mục nhiều, nhưng cứ tránh hết đi là được."
Hai người không dám lộ ra, tổn nửa ngày, sao chép lại sách này, rồi đối chiếu với đề mục, lần lượt loại trừ, sau đó làm lại hai phần bài thi.
Sau khi về nhà, Tế Tửu ngã đầu nằm trên đệm.
Nhưng bởi vì ban ngày quá mức khẩn trương, ban đêm nàng lật qua lật lại, không ngủ yên, trong đầu đều là quyển [ Khoa cử tất thắng chỉ nam ].
Sách này nói tới thật sự hiếm thấy.
Lúc đầu nàng còn nghĩ là có người tiết lộ đề mục, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, giải đáp của đề mục, toàn bộ đều là đại nghịch bất đạo, cả gan làm loạn.
Không chỉ nói Khổng lão phu tử nói bậy, còn dám phê bình đại sự phát sinh lúc trước.
Nếu thật là tiểu tặc trộm đề, làm sao có được loại khí phách này?
Nhưng nếu lại là đoán đề... Một quyển sách mỏng manh, lại có thể đoán đúng tất cả đề mục, người này quả nhiên quá nguy hiểm...
Nhất định trước lúc người này viết quyển sách tiếp theo, phải tìm được người này!
Hứa Trân không biết mình đang bị người nhớ thương da diết.
Ban ngày nàng giặt xong y phục thì liên tiếp hắt xì vài cái, cho là mình bị cảm, vội vã trở về nhà mặc thêm áo khoác.
Tiểu ăn mày vẫn đang bổ củi.
Hứa Trân tiến tới cọ chút điểm công đức, tiện thể cùng nàng nói chuyện phiếm.
Góc củi xếp một chồng.
Hứa Trân nói: "Ngươi bổ củi mười ngày, ba mươi đồng, đem đổi một chút, cũng không ít tiền."
Tiểu ăn mày nói: "Quá ít."
Hứa Trân nói: "So với mười lượng đương nhiên ít, ngươi biết mười lượng ta kiếm bao lâu không?"
Tiểu ăn mày dừng động tác nhìn nàng.
Hứa Trân thấy nàng như vậy, biết nàng đang chờ mình nói, tiểu ăn mày cái gì cũng không làm, chỉ nhìn mình, trong mắt phản chiếu chỉ một người, quả nhiên khiến người ta hết sức thoải mái.
Hứa Trân ngốc nghếch cười.
Nở nụ cười một chút, nói cho nàng biết: "Kiếm hai mươi năm."
Trong này đương nhiên không ít công lao của nguyên chủ, nếu tiền này chỉ do Hứa Trân kiếm, lúc trước nàng cũng sẽ không cam lòng mà bỏ ra.
Tiểu ăn mày tiếp tục cúi đầu bổ củi.
Hứa Trân nói: "Ngươi đừng không để ý đến ta a, ta nói chuyện một mình không có ý nghĩa."
Tiểu ăn mày nói: "Ngươi không cần, mỗi ngày bồi ta."
Hứa Trân cười nói: "Ta nào có mỗi ngày, ngươi chê ta phiền phải không? Nếu ngươi ngại thì ta đây đi vào phòng, đứng xa xa nhìn ngươi."
Động tác của tiểu ăn mày dừng lại.
Một lát, lại tiếp tục, nói: "Không cần."
Hứa Trân không rõ tiểu ăn mày là nói không cần ở xa xa nhìn nàng, hay không cần tiếp tục bồi nàng.
Nàng đang muốn hỏi.
Tiểu ăn mày lại nói: "Không cần vào nhà."
"Vậy là tốt rồi." Hứa Trân rất vui vẻ, "Rốt cuộc ngươi nói nhiều một chút, bây giờ chúng ta sống cùng nhau, nếu ngươi vẫn nói ít như vậy, ta sẽ rất khổ sở."
Tiểu ăn mày không để ý đến nàng.
Hứa Trân nhàn rỗi buồn chán, chạy vào trong phòng lấy ra một quyển sách, đọc cho tiểu ăn mày: "Thiên tử giả, dữ thiên địa tham. Cố đức phối thiên địa, kiêm lợi vạn vật, dữ nhật nguyệt tịnh minh, minh chiếu tứ hải nhi bất di vi tiểu...(1)" ( Lễ ký - Kinh giải ).
⌈(1) Dịch nghĩa: Người thiên tử, cùng trời cùng đất. Lấy đức xứng thiên hạ, vạn vật cùng có lợi, cùng sáng như nhật nguyệt, chiếu từng nơi nhỏ bé ở bốn biển...⌋
Từ Kinh giải thiên đến Vấn tang thiên.
Hứa Trân thấy phía trên viết "hiếu tử thân tử, bi ai chí muộn(2)", nghĩ đến phụ mẫu đã qua đời của tiểu ăn mày, liền không đọc tiếp, đóng sách lại, lại đổi một quyển khác.
⌈ (2) Hiếu tử thân tử, bi ai chí muộn: Con mang tang phụ mẫu, là bi ai buồn đau nhất. ⌋
Quyển thứ hai, mở đầu chính là nhân nghĩa thiên.
Hứa Trân đọc đọc, có chút mệt.
Tiểu ăn mày đột nhiên hỏi: "Cái gì là nhân?"
Hứa Trân dựa vào ghế mây, xoa xoa mắt, nói: "Là nhân ái."
Tiểu ăn mày nói: "Không hiểu."
Hứa Trân nói: "Thì là xuất phát từ chân tình thực cảm(3), đi làm chuyện nên làm."
--------------
⌈(3) Chân tình thực cảm: Tình cảm chân thành.⌋
Theo Khổng Tử: "Nhân là yêu người". Nhân là giúp đỡ người khác thành công, "Người nhân, mình muốn thành công thì cũng giúp người thành công."
--------------
Tiểu ăn mày hỏi: "Vậy người lòng dạ độc ác, truy tầm chân tình thực cảm, cũng sẽ thành nhân sao?"
Hứa Trân lần đầu nghe tiểu ăn mày nói một câu dài như vậy, kinh ngạc chốc lát, giải thích: "Đương nhiên không được! Nhân chỉ là một phần, quân tử cần học được nhân, nghĩa, lễ. Lễ chính là chuẩn mực quy tắc đường lối của nhân, không làm được thì không xem là thành nhân."
Tiểu ăn mày trầm mặc, thu hồi kiếm, đứng lên nhìn Hứa Trân, thấp giọng hỏi: "Ngươi cứu ta, là vì cái gì?"
Nàng dường như vào thời kỳ biến đổi thanh âm, thanh âm thư hùng mạc biện(4), so với ngày thường có lực chấn nhiếp hơn.
⌈(4) Thư hùng mạc biện: Không phân biệt nam nữ.⌋
Hứa Trân nâng càm, cầm cây trúc ở trên đất vẽ loạn.
Nàng lười bịa chuyện, thành thật nói: "Tuy nói là cứu ngươi, nhưng đồng thời cũng là cứu chính ta."
Những lời này rơi xuống, trong hậu viên bỗng yên tĩnh.
Tiểu ăn mày ngồi ngay ngắn chốc lát, quay đầu nhìn Hứa Trân, nghiêm túc nhìn thật lâu.
Trong mắt nàng có ánh sáng dao động, như trong biển sâu rơi xuống một hình chiếu sáng rọi, bởi vì trời sinh cặp mắt đào hoa, tạo ra ảo giác thâm tình, rồi lại vì vết sẹo khóe mắt, khiến cho lòng người sinh thương tiếc.
Mặt trời treo ở trên không, từ từ chếch về phía tây, đem hai người vốn ở trong bóng râm, chiếu rọi ra dáng dấp loang lổ.
Tiểu ăn mày hô hấp theo mặt trời biến đổi, cũng dần trở nên ngổn ngang.
Nàng chau mày, thần tĩnh vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ánh mắt tối tăm, tối tăm không bến bờ.
Nàng nhìn Hứa Trân, như người đi trong sa mạc, nóng lòng nhìn thấy nước.
Sau đó, nàng rũ mi, đối với Hứa Trân, vô cùng chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ, trầm giọng nói: "Mạng của ta, là của ngươi."
Tường ngoài thấp, tiếng gồng gánh thét to: "Bán —— bánh —— lạc——"
Tiếng huyên náo cùng tiếng gió thổi lộn xộn trào ra.
Hứa Trân bị người bán bánh hấp dẫn lực chú ý, nhất thời nghe không rõ.
Nàng hoàn hồn rồi vội hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu ăn mày lắc đầu, không đáp.
Nàng đem tiểu kiếm cầm trong tay đưa cho Hứa Trân, trên vỏ kiếm, có khảm hồng lục ngọc, trước đó nàng chưa từng cho Hứa Trân thấy qua.
Hứa Trân không nhận, hỏi: "Đây không phải kiếm của ngươi sao, cho ta làm gì?"
Tiểu ăn mày nói: "Là lúc ta đầy tháng, a mẫu làm."
"Lúc đầy tháng làm vũ khí? Tập tục người Hồ các ngươi thật kỳ quái." Hứa Trân cười nói, "Nhưng khẳng định có ý nghĩa đặc thù đi, ngươi cho ta làm gì?"
Tiểu ăn mày đưa tay, lại đưa về phía trước.
Hứa Trân suy nghĩ một chút, bừng tỉnh: "Ngươi là muốn trả tiền cho ta?"
Tiểu ăn mày mặt không đổi sắc, đưa lên, cố ý muốn để Hứa Trân nhận.
Hứa Trân sờ sờ đầu nàng, nói: "Ngươi thật là một người thành thật, sau này nhất định bị người ta khi dễ." Nàng nói, để không làm tiểu ăn mày thất vọng, đành nhận thanh kiếm này.
Nàng đem tiểu kiếm cất vào trong vạt áo, tiểu kiếm băng lãnh, chạm vào người, khiến nàng lạnh run.
Cũng không biết tiểu ăn mày có chút tuổi thế này, làm sao suốt ngày lại cầm tiểu kiếm lạnh băng.
Nàng vỗ ngực một cái, nói: "Ta sẽ hảo hảo bảo quản."
Tiểu ăn mày nhìn nàng, không nhẹ không nặng lên tiếng.
Ăn cơm trưa xong, tiểu ăn mày mang chén đũa đi rửa.
Hứa Trân trở về phòng ngủ trưa.
Lúc nghiêng người thấy ngực có vật cứng, sờ sờ, phát hiện là tiểu kiếm tiểu ăn mày đưa cho mình, liền lấy ra xem.
Thanh tiểu kiếm này rất xinh đẹp, hoa văn trên vỏ kiếm cũng không phải tùy tiện khâu, mà là hình dạng ngưu dương bái thiên.
Dưới góc phải vỏ kiếm khắc một con dấu, đỏ tươi, dường như là chữ "Tuân gia".
Sau khi Hứa Trân xem xong, đem tiểu kiếm đặt dưới gối đầu, có chút tâm thần không yên, ở trên giường lăn lộn, vẻ mặt ai oán, xuất môn tiếp tục tìm việc làm.
Trên đường vẫn náo nhiệt đông người, phần lớn là nữ tử mặc sam váy màu sắc, trang điểm đậm, ở bên ngoài đi dạo.
Triều đại đương thời dân phong mở rộng, nam nữ bình đẳng, đồng tính khai phóng, rất có cảm giác Ngụy Tấn. Mà Giang Lăng nơi Hứa Trân ở, vô cùng đa tình, chỗ này tựa gần sông, bờ đê đầy hàng liễu, ngày xuân bông liễu phất phơ, ngày hè cành liễu bay cao, phía trước là kinh đô, hiện tại vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy làn gió xa hoa lãng phí.
Nhưng nói cho cùng, Giang Lăng hôm nay cũng chỉ là một vùng nông thôn, đông đảo tiểu thương, nhưng phần lớn là cửa hàng nhỏ, không cần học đồ trợ thủ.
Hứa Trân đang đi trên đường, nửa ngày cũng không thấy chiêu công.
Lúc sắp rời khỏi chợ, rốt cuộc từ rất xa nhìn thấy một nam nhân trung niên râu quai nón đang ở trên tường dán quảng cáo.
Nàng bước nhanh đi lên trước xem xét nội dung quảng cáo, nhìn chiêu công phía trên không khác của Thanh Long Sơn thư viện lần trước là mấy, chỉ là thay chiêu làm công nhật đổi thành chiêu tiên sinh dạy học.
Lại nhìn lạc khoản(5), vẫn là Thanh Long Sơn thư viện.
⌈(5) Lạc khoản: Phần đề tên.⌋
Rất có duyên nha.
Hứa Trân liền nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống.
Nàng lười quản mặt mũi cái gì, trực tiếp tiến lên hỏi tên dán quảng cáo: "Các ngươi chiêu tiên sinh có yêu cầu gì không?"
Người kia liếc mắt nhìn Hứa Trân, thanh âm thô kệch vang lên: "Không có yêu cầu gì a, có thể dạy là được, hiện tại tiên sinh trẻ tuổi rất yếu ớt, bị tức hai câu thì bỏ chạy, lão tiên sinh chống cự không nổi học sinh nháo, thư viện chỉ còn hai tiên sinh dạy học."
Người kia nói xong, tiếp tục đi về phía trước, dán quảng cáo.
Hứa Trân theo sau hắn hỏi: "Chỉ còn hai người? Vậy ngươi xem ta được không?"
Người kia giọng nói thô kệch hỏi: "Ngươi biết cái gì?"
Hứa Trân nói: "Lục nghệ(6) biết một chút."
⌈ (6) Lục nghệ: Lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thủ (học chữ), số (học tính). ⌋
Người nọ có chút kinh ngạc: "Có công văn không?"
Nơi này công văn là bằng tốt nghiệp, giấy hành nghề các loại.
Nguyên chủ từng là danh nho sinh, thi qua đồng sinh(7), sau đó còn làm nữ tiên sinh một đoạn thời gian.
⌈(7) Đồng sinh: là những sĩ tử chưa đỗ Tú Tài, nhưng đỗ kỳ thi tại địa phương để được dự vào danh sách cho đi thi Hương.⌋
Đã nhiều hôm Hứa Trân xuất môn tìm việc làm, luôn mang công văn ở trên người, thấy người kia hỏi, liền lấy ra cho hắn nhìn.
Người kia nhận lấy, thấy Hứa Trân từng là tiên sinh dạy học hai năm, liền đồng ý.
Hai người đi váo quán trà, trực tiếp ký khế thư.
Hứa Trân thấy tiền lương ở trên là một quan(8) tiền, kích động chảy nước mắt, nói cảm tạ với người này, rồi cầm kế thư chạy đến thư viện báo cáo.
⌈ (8) Một quan tiền: Một xâu gồm một ngàn đồng tiền.⌋
Thanh Long Sơn thư viện tọa lạc giữa sườn núi.
Hứa Trân leo lên rất vất vả, ở cửa thư viện nhìn thấy sơn trưởng ở bên bàn đá uống trà.
Nàng dùng sức vẫy tay gọi: "Sơn trưởng! Sơn trưởng!"
Sơn trưởng nhìn lại, thấy Hứa Trân, phun nước trà ra ngoài: "Tại sao lại là ngươi?"
Hứa Trân cầm khế thư vẫy vẫy: "Ta tới làm tiên sinh."
Sơn trưởng khiếp sợ, chạy tới cướp lấy khế thư: "Đây là trộm được sao?"
Hứa Trân nói: "Dựa vào bản lĩnh của ta mà ký."
Sơn trưởng muốn xé khế thư, bị Hứa Trân đoạt lấy vững vàng che chở.
Sơn trưởng vội vàng nói: "Không được, không được, ngươi không được."
Hứa Trân hỏi: "Vì sao không được?"
"Chỉ bằng ngươi?" Sơn trưởng nói, "Đắc tội tử tôn Thượng Thư là chuyện nhỏ, ngươi, việc ngươi ngay cả văn chương cũng đọc không lưu loát, làm sao dạy người đọc sách?"
Hắn nhớ đến lúc trước, dáng vẻ mất mặt của Hứa Trân ở nhã tập đọc từ phú, cảm thấy bất khả tư nghị.
Đầu năm nay vẫn còn người không biết chữ?
Mà bây giờ, người không biết chữ còn vọng tưởng làm tiên sinh?
Sơn trưởng càng nghĩ càng phẫn nộ, nói: "Cút nhanh ra ngoài đi."
Hứa Trân không chút hoảng hốt, phất tờ giấy trong tay nói: "Ta có khế thư."
Sơn trưởng tức giận vỗ bàn, nghĩ thầm, Triệu tiên sinh là lão hồ đồ không đáng tin cậy! Cũng không biết chọn người thế nào! Qua loa liền ký khế thư sao?
Khế thư có hiệu lực pháp luật đại khánh, nếu vi phạm, có thể một đường bẩm báo đến Trường An.
Sơn trưởng không muốn phạm chuyện lớn như vậy, ý đồ muốn Hứa Trân biết khó mà lui.