Đăng vào: 12 tháng trước
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, nhưng kỳ quái chính là không có ai giải thích chuyện này.
Trong lòng Thẩm Lê có quỷ, nhưng không muốn che giấu quá mức. Yên lặng kéo cửa sổ xe xuống chút, để gió thổi vào, tiếng phù phù làm trong xe không đơn điệu.
Không biết là trước có dì bán hàng, sau có tài xế taxi làm Biên Dịch lười giải thích, vẫn là cậu ga lăng mà nhường cơ hội giải thích cho cô gái.
Tóm lại cậu không chịu ảnh hưởng chút nào mà nhìn kính chắn gió phía trước, thoạt nhìn giống như mặc kệ vậy.
Thẩm Lê không nhịn được nhớ đến phản ứng của các đàn em nhỏ ở cổng sân vận động vào ngày kỷ niệm thành lập trường, vui vẻ, kinh hỉ, ngo ngoe rục rịch nhưng lại bồi hồi thong thả, do dự không dám tiến lên.
Nghĩ đến việc cậu ở trường học cũng sẽ không được khen là đàn anh dịu dàng gì.
Thẩm Lê chép chép miệng, kết luận nguyên nhân Biên Dịch không giải thích nhất định là vì thế.
Rất nhanh đã đến nơi, hai người xuống xe trả tiền, một trước một sau đi vào trong nhà.
“Em làm xong bài tập chưa?” Thẩm Lê bỗng nhiên gọi Biên Dịch ở phía trước lại, giống như là phụ huynh đáng ghét đốc thúc con làm làm tập.
Biên Dịch nhìn cô, cảm thấy còn lời chưa nói, cậu ăn ngay nói thật: “Làm xong rồi.”
“Em trai, trước đó em đồng ý làm gì em còn nhớ không?” Thẩm Lê nói.
Biên Dịch suy nghĩ một lát.
A, mẫu vẽ. Đọc 𝐭hêm các chương mới 𝐭ại ~ 𝐓rùm𝐓ruу ện.vn ~
Cậu không nghĩ đến từ lúc nghỉ hè lên Thanh Sơn đến bây giờ đã sắp hai tháng cô còn suy nghĩ đến việc này, không có cảm tình mà “ừm” một tiếng, hỏi cô: “Buổi tối hôm nay?”
Thẩm Lê gật đầu, ánh mắt gấp không chờ nổi mà lưu luyến trên người cậu.
Trời đã tối rồi, trong tiểu khu vừa đến tối là không có ai, bóng cây xước xước, có vài cây thậm chí giương nanh múa vuốt dưới đèn đường, ít nhiều cũng hơi doạ người.
Không biết vì sao, lần đầu Biên Dịch đối mặt với một cô gái có chút cứng đờ, không nói được lời từ chối. Cậu không có nguyên nhân mà nhớ đến lời “Con trai ở bên ngoài phải bảo vệ tốt chính mình” của Lão Chu, nhìn Thẩm Lê chằm chằm hỏi: “Chị… chắc không quên tôi còn là học sinh cấp ba chứ?”
Thẩm Lê cho rằng cậu đang suy nghĩ đến chỗ không tốt của việc thức khuya, lộ ra một biểu cảm “Em đừng tưởng chị không biết em là con cú đêm”: “Ừm, đương nhiên không quên.”
“Bây giờ là 8 giờ tối, một hai giờ sáng không xa lạ gì với em đi? Em trai, giáo viên có dạy em, đồng ý rồi là không thể đổi ý hay không hả?”
Biên Dịch rất muốn che miệng cô lại.
Đèn cầu thang theo tiếng bước chân sáng lên từng bậc, Thẩm Lê mở cửa để Biên Dịch đi vào.
Quyển Quyển nghe tiếng rung đùi đắc ý cọ đến đây, cọ Thẩm Lê trước, được thoải mái xoa xoa đầu, sau đó cọ đến bên chân của Biên Dịch, kết quả bị vô tình đánh bay.
Thẩm Lê thấy, không nhịn được cười nhạo một câu, bảo sao Quyển Quyển không thân với cậu.
Vốn dĩ Biên Dịch đang rũ mắt nhìn chó, nghe vậy nhẹ nhàng nhấc mắt nhìn Thẩm Lê, thay đổi bước chân muốn đi.
“Ai… trẻ con!” Thẩm Lê giữ chặt cậu, đẩy người vào phòng vẽ tranh, vừa nói sang chuyện khác: “Em đói không?”
Biên Dịch: “…”
Căn hộ này có cùng hình dáng với cặ hộ Biên Dịch thuê, một phòng khách hai phòng ngủ. Phòng ngủ hướng về phía Đông, ánh sáng cũng rất tốt, bị Thẩm Lê đổi thành phòng vẽ tranh, trên mặt đất bày rất nhiều sách, giấy phác hoạ, nhìn qua loạn nhưng không dơ.
Cô buông đồ ăn vặt, chuẩn bị công cụ vẽ tranh trong phòng vẽ, chọn bút thuốc màu gì đó.
Biên Dịch nhanh chóng nhìn quanh một vòng, lắc đầu: “Có thể trực tiếp bắt đầu, tôi phải làm cái gì?”
Thẩm Lê thấy mặt cậu không có cảm xúc gì, hơi buồn cười chọc thủng cậu: “Không cần lo lắng, chị cũng không ăn em, bên trong có một cái sô pha, nằm xuống có thể hơi nhỏ với em, em ngồi đi, tìm tư thế thoải mái.”
“A.” Biên Dịch vừa ngồi xuống, thấy Thẩm Lê nhìn mình chằm chằm như suy nghĩ gì, thở hắt ra.
“Có việc thì nói.”
Thẩm Lê nghe cậu nói vậy mắt sáng rực lên, lập tức nói: “Em có thể về nhà thay đồng phục không?”
Lại bổ sung: “Bên trong mặc áo thun đen, bên ngoài mặc quần và áo khoác đồng phục.”
Đây mẹ nó là cái yêu cầu quỷ gì, Biên Dịch mở miệng muốn từ chối.
“Xin em đấy, em trai.”
Vài phút sau…
Biên Dịch mặc đồng phục ngồi trên sô pha trong phòng vẽ tranh.
Trong lúc này Thẩm Lê đã dựng xong giá vẽ, đang đứng trước mặt cậu, một cái bút phác hoá búi tóc ra sau đầu, vài sợi tóc rũ xuống, dán trên cổ. Cô đổi một bộ quần áo dài rộng thùng thình, trên cổ đeo một dây chuyền bạc tinh tế, làm làn da trên xương quai xanh trắng như tuyết, dây chuyền vẫn luôn chạm vào trong quần áo.
Cô vừa nhìn cậu vừa vuốt cằm suy nghĩ gì đó.
Biên Dịch bỗng nhiên cảm thấy hơi khát.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cô cúi người, hương vị ngọt ngào nhàn nhạt trên người ập vào trước mặt, một bàn tay trắng tinh tế nắm cằm cậu, nhẹ nhàng dịch đầu của cậu sang bên cạnh chút.
Chưa có một cô gái nào dám niết mặt cậu như thế, đặc biệt là còn chưa được cho phép.
Biên Dịch lập tức sửng sốt, chỉ cảm thấy trên mặt có làn da mềm lạnh dán vào, mềm mại không xương. Trước kia cậu chưa từng trải qua việc này, nhưng cũng biết người vẽ tranh cần tìm được góc đẹp, nhưng nháy mắt này có chút táo bạo không nói ra được, nhưng ngăn lại thì hơi phóng đại.
Cậu hơi không kiên nhẫn, hỏi: “Được chưa?”
“Em trai, em thật đẹp trai.” Thẩm Lê đứng dậy, ngồi vào trước giá vẽ, than thở.
Có vài người chính là ông trời thưởng cơm ăn, thân hình, cốt tướng, bề ngoài đều có thể làm vật kiếm cơm.
Khi Thẩm Lê vào Đại học bị giáo viên yêu cầu luyện tập nhân vật thường xuyên, xem nhiều vẽ nhiều, càng cảm thấy thân hình và khí chất giống cậu hiếm thấy, mà không khó nhìn ra khi còn nhỏ không nuôi ra thói quen xấu gì, lưng thẳng tắp, tuyến vai rộng, nhìn qua rất thoải mái.
Vẽ cậu là một loại hưởng thụ.
“Không cần kéo khoá, có thể mở áo khoác ra sao, ừm, chân duỗi về phía trước, tách ra một chút.”
Biên Dịch dựa vào trên sô pha nghe thấy vài câu ngôn ngữ kỳ quái này, hoài nghi nhân sinh che che mắt, bắt đầu suy nghĩ có phải cậu bị vậy thể không rõ nào khống chế hay không, nếu không làm sao lại nghe lời như vậy.
Thẩm Lê: “Ừm… có thể kéo áo thun xuống một chút, lộ chút xương quai xanh ra không?”
Biên Dịch không nhịn được, rất muốn bỏ gánh không làm nữa: “Chị thật sự vẽ tranh đứng đắn sao?”
“Chị là người đứng đắn, nếu không đứng đắn, bây giờ sẽ bắt em cởi s@ch.” Thẩm Lê ngồi sau giá vẽ cười, dùng ngữ khí trêu trẻ con nói.
“Xin hoạ sĩ đứng đắn này chú ý lời nói việc làm của chị.” Biên Dịch duỗi tay kéo cổ áo xuống chút, bên tai đỏ ửng, cố tình còn không biểu cảm nói: “Biết luật bảo vệ trẻ vị thành niên không, nhẹ thì ba năm, nặng thì tử hình.”
Thẩm Lê: “Aizz… đừng cử động.”
- -
Hơn một tiếng sau…
Thẩm Lê đứng dậy, đi ra ngoài bưng hai ly nước chanh cho mình và Biên Dịch vào: “Thả lỏng một chút, hình dáng không sai biệt lắm, lát nữa em có thể nghịch điện thoại, đừng động quá lớn là được.”
Có lẽ là sự tu dưỡng của học sinh cấp ba, Biên Dịch rất có thể ngồi, đầu và tay cũng rất ít khi lộn xộn, cũng không thấy muốn đi WC, tóm lại chính là an an tĩnh tĩnh ngồi ở đó toàn bộ hành trình, rất ngoan.
Biên Dịch giật giật cổ và tay chân hơi đau nhức, cả người thả lỏng, móc điện thoại ra chơi game. Thẩm Lê thấy cậu mở Vương Giả ra, nói giỡn hỏi cậu: “Là chơi game kiếm tiền hay bây giờ kiếm tiền?”
Biên Dịch không nghi ngờ vì sao Thẩm Lê biết cậu chơi game kiếm tiền chút nào, cái miệng của Tống Gia Trạch không giữ được, coi Thẩm Lê như người một nhà, của cải cũng bị cậu ấy nói hết sạch.
500 nhân dân tệ một tiếng, lúc này ít nhất cũng bốn năm tiếng, nói cách khác một làn có thể có hai ngàn thậm chí nhiều hơn, trong công việc partime, đây đương nhiên là cao hơn thị trường, tự nhiên nhiều hơn so với việc kiếm tiền chơi game cùng người khác.
Nhưng vậy thì sao.
Cậu cảnh giác liếc mắt nhìn Thẩm Lê một cái: “Làm gì? Không có lần sau.”
Thẩm Lê bị bộ dáng trông gà hoá cuốc của cậu chọc cười, bưng ly ngồi về sau giá vẽ, tiếp tục vẽ: “Được, được, được, biết rồi.”
Hai người ngồi làm quá nhàm chán, Thẩm Lê nhớ đến người phụ nữ mình gặp được sau lần trước chơi cùng em họ và đại thần dấu chấm kia, không nhịn được mà mắng mỏ.
“Các em chơi game có phải thường xuyên gặp được người có đầu óc hơi không tốt lắm hay không?”
Biên Dịch gật đầu, nghĩ thầm tuần trước đã gặp một học sinh tiểu học đầu óc không tốt lắm.
“Em trai, chị nói với em, lần trước chị chơi với em chị và một đại thần xong, có một người phụ nữ đuổi theo chị bảo chị bán acc cho cô ta.”
Biên Dịch giương mắt nhìn qua: “Có ý gì.”
“Chính là cô ta cảm thấy chị tìm người luyện cùng, có thể là muốn tìm đại thần dấu chấm kia luyện cùng, bảo chị bán acc cho.”
Biên Dịch sửng sốt, hỏi cô: “Tuần trước chị chơi phòng ba người với người khác? Tiện nói tên người kia là gì không?”
Thẩm Lê không nghĩ đến cậu có thể có hứng thú với cái này, bút trên tay không ngừng, thuận miệng nói: “Cô ta dở hơi muốn chết, gọi là gì, Diêu tiểu thư.”
Sắc mặt Biên Dịch lạnh xuống, cũng không chơi game nữa, nhíu mi lại.
Thẩm Lê “aizz” một tiếng: “Đừng nhíu mày.”
- -
Có lẽ kết thúc đã là rạng sáng, không trung bên ngoài đen như hắt mực, toàn bộ tiểu khu chỉ có mấy hộ sáng đèn, xa xa nhìn giống như đôi mắt dã thú ngủ đông trong đêm tối.
Thẩm Lê thở dài một tiếng, sau khi duỗi người mở cửa phòng vẽ tranh ra, Quyển Quyển ngoan ngoãn ghé vào trong ổ ngủ, đồng hồ trong nhà rung động tí tách, cùng lúc đó cùng nhau vang còn có bụng của Thẩm Lê.
“Em trai, đói không? Chị nấu mì?” Thẩm Lê quay đầu hỏi.
Biên Dịch đứng lên, lập tức trở nên cao lớn, bóng dáng che khuất Thẩm Lê.
Cả ngày bị Thẩm Lê gọi em trai, em trai, thậm chí cậu đã bắt đầu quen xưng hô này, nước chảy mây trôi “ừm” một tiếng.
Tủ lạnh còn có thịt trước đó Thẩm Lê làm, hai bát mì sợi rất nhanh đã nấu xong.
Hai người bưng bát mì đứng ăn trong bếp, Thẩm Lê không ăn cơm gì mấy vào buổi trưa, đến bây giờ là đói bụng thật, mì trong miệng hút đến rung động.
Cảm giác đói khát trong dạ dày Biên Dịch đã qua, giờ phút này nhìn biểu cảm thoả mãn của Thẩm Lê, làm người khác tự nhiên có khẩu vị.
Cậu thong thả ung dung ăn mấy miếng: “Vẽ một bức tranh phải lâu vậy sao?”
Trong miệng Thẩm Lê đầy mì, nghe vậy khiếp sợ nhìn cậu, mơ hồ không rõ nói: “Em cảm thấy lâu sao?”
“Hôm nay rất nhanh rồi đó, mới năm tiếng, ngày thường cộng thêm bối cảnh và chi tiết, làm sao cũng phải mất bảy tám tiếng.”
Biên Dịch lĩnh giáo, thay đổi cách nói: “Ừm, vậy sao hôm nay lại nhanh như vậy.”
“Chị thương cho em á.” Thẩm Lê cười hì hì nhìn cậu, thấy người nhăn mày lại, trở nên đứng đắn.
Lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mở miệng…
“Đương nhiên là bởi vì chỉ cần vẽ em cũng đã đủ đẹp rồi.”