Chương 72: Tết Thượng Nguyên (1)

[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ô Nhược vẫn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ. Lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác kinh ngạc và nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực biến thành tro tàn. Cũng không rõ vì sao khi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực biến mất, cậu lại sợ hãi như vậy, khổ sở và đau lòng, cậu không phải luôn chán ghét Hắc Tuyển Dực sao?

“Cha, sao lại nhìn phụ thân hoài vậy?” Đản Đản ghé vào trên đùi cậu kỳ quái hỏi.

Từ lúc rời giường, Ô Nhược liền nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực, nhìn khi ăn sáng, lên xe ngựa càng mở to mắt nhìn đến xuất thần như là nhìn thế nào cũng không đủ.



Ô Nhược lấy lại tinh thần, nhìn thẳng đôi mắt đen láy cười như không cười của Hắc Tuyển Dực.

Cậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Hắn là phu quân của ta, ta nhìn hắn còn phải có lý do sao?”



Hắc Tuyển Dực: “……”



Đản Đản đô đô miệng: “Ta đây là con của cha, sao không thấy cha nhìn ta nhiều thêm một chút?”



“Bây giờ liền nhìn ngươi nhiều thêm một chút được chưa?” Ô Nhược buồn cười nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc: “Chờ ta gầy xuống, ta mỗi ngày đều ôm ngươi nhìn.”



Đản Đản vui vẻ nhào vào cái bụng mềm mềm của Ô Nhược cười khanh khách.

Ô Nhược ngẩng đầu nhìn hướng Hắc Tuyển Dực: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”



Hắc Tuyển Dực đơn giản nói: “Buổi sáng xem hội chùa, buổi chiều chơi xe băng, buổi tối ngắm hoa đăng.”



“Ngươi sáng sớm đã an bài xong rồi?”



“Ân.”



Lúc này, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài xe Hắc Càn nói: “Chủ tử, người trước mặt rất đông, xe ngựa không qua được.”



Ô Nhược nói: “Chúng ta xuống xe đi bộ qua đi.”



Hắc Càn tìm được một cái ngõ nhỏ đỗ xe ngựa.

Ô Nhược bước xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy bên ngoài ngõ nhỏ chen chúc người: “Hôm nay trên đường thật náo nhiệt.”



Từ một xe ngựa khác xuống, Hắc Tín cười nói: “Chủ yếu do hôm nay thời tiết tốt.”



Từ đầu năm tới nay, không phải có tuyết thì sắc trời âm u, hôm nay khó có được có ánh mặt trời, tất cả mọi người đều ra ngoài hít thở không khí.

Hắc Tín bế Đản Đản lên, cho một ánh mắt với Hắc Càn, Thi Nguyên và hộ vệ.

Mọi người im lặng nhìn nhau cười, đi theo Hắc Tín ra khỏi ngõ nhỏ.



Ô Nhược ngẩn người: “Các ngươi đi đâu a? Không đỡ ta sao?”

Kỳ thật cậu hiện tại đã gầy đi rất nhiều, khi không có người đỡ cũng có thể tự đi, nhưng đi một đoạn đường vẫn cần dừng lại thở dốc, hơn nữa, hôm nay người đông, rất dễ bị người đụng ngã.



Thi Cửu quay đầu lại nói: “Hắc quản gia nói chúng ta hôm nay nghỉ phép một ngày, chiếu cố phu nhân để chủ tử tự làm.”



Ô Nhược: “……”



Hắc Tuyển Dực: “……”



Hai người yên lặng nhìn nhau.

Ô Nhược thấy đám người Hắc Tín đã đi ra ngõ nhỏ, nghĩ thầm không thể đứng ở chỗ này trừng mắt mãi được.



Cậu vươn tay: “Còn không hầu hạ phu nhân nhà ngươi.”



“……” Hắc Tuyển Dực dắt tay cậu, không tự giác lại nhéo một phen, lòng bàn tay cùng mu bàn tay thịt đã ít đi rất nhiều, nhưng vẫn mềm mại, cảm giác đặc biệt tốt.



Ô Nhược liếc y một cái, làm bộ không phát hiện động tác của y.

Đi ra ngõ nhỏ, liền nhìn thấy Hắc Tín, bọn họ đứng ở đầu ngõ bên cạnh cười tủm tỉm chờ hai người họ.



Đản Đản lập tức kêu lên: “Phụ thân, ta muốn ăn đường hồ lô.”

Hắc Tuyển Dực nhìn người bán hàng rong cõng một phen đường hồ lô từ trước mắt đi qua, nhàn nhạt từ môi mỏng phun ra một chữ: “Mua.”



Hắc Càn lập tức lấy một thỏi bạc cho người bán hàng rong.

Người bán hàng rong một bên đem tất cả đường hồ lô trong tay cho Hắc Càn, một bên nói lời cảm tạ.



Hắc Càn lấy trong đó một chuỗi đường hồ lô đưa cho Đản Đản: “Nhiều như vậy làm sao ăn cho hết?”



Hắc Tín cười nói: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chúng ta vừa lúc mỗi người một chuỗi.”



Hắc Càn lại lấy một chuỗi đường hồ lô cho Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực chưa từng ăn qua loại đồ vật này, do dự một chút, liền tiếp nhận khẽ cắn một ngụm, ngay sau đó, nhăn lại ấn đường: “Quá ngọt.”



Ô Nhược xem y muốn ném xuống đất, vội nói: “Đừng lãng phí a, cho ta.”

Cậu vẫn rất thích đường hồ lô.

Hắc Tuyển Dực nói: “Ta ăn qua rồi.”



Ô Nhược thốt lên: “Lại không phải chưa từng ăn qua nước miếng của ngươi.”



Hắc Tuyển Dực: “……”



Ô Nhược phát hiện mình nói lỡ lời, tức khắc mặt vừa nóng vừa đỏ, cậu đã quên chuyện hai người hôn môi đã là chuyện của đời trước.



Cậu đỏ mặt đoạt lấy đường hồ lô trong tay Hắc Tuyển Dực cắn một ngụm, lấy việc này che dấu sự xấu hổ của mình.

Đám người Hắc Tín đều lặng lẽ che miệng cười trộm.

Hắc Càn phát cho mỗi người một cây đường hồ lô, ngay cả chính hắn cũng có một cây.



Người qua đường đều không khỏi nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần, bởi vì một đám đàn ông cầm đường hồ lô liếm cắn thật sự là cảnh tượng quá đồ sộ, đặc biệt bên trong còn có một nhóc con lớn lên cực kỳ xinh đẹp, càng làm người nhịn không được nhìn nhiều vài lần.



Đản Đản ăn đường hồ lô mới được một nửa, lại kêu lên: “Phụ thân, ta muốn diều.”

Hắc Tuyển Dực nhìn diều: “Mua.”



Đản Đản lại chỉ hướng sạp đồ chơi bên cạnh: “Phụ thân, ta còn muốn nặn đồ chơi làm bằng đường.”



“Mua.”



“Phụ thân, ta muốn ăn quyển quyển bánh.” (giống kiểu bánh quẩy xoắn xoắn cong cong. Chắc vậy!)



“Mua.”



“Phụ thân, ta muốn……”



Không đợi nhóc con nói ra, Hắc Tuyển Dực trực tiếp liền nói: “Đều mua.”



Chung quanh mấy đứa trẻ đều hâm mộ nhìn Đản Đản.

Ô Nhược nhìn trong tay đám hộ vệ đồ chơi cùng đồ ăn càng ngày càng nhiều, khóe mắt giật giật, nhưng mà nhìn nhóc con vui vẻ như vậy, cũng không lên tiếng ngăn lại.



Cách miếu Lăng Thành càng gần, dòng người càng nhiều, cũng càng ngày càng náo nhiệt, từ xa đã nghe được âm thanh gõ trống: “Thùng thùng keng, thùng thùng keng.”



Đản Đản vừa nghe, lập tức bò đến trên cổ Hắc Càn ngồi, chỉ vào phía trước hưng phấn kêu lên: “Càn thúc thúc, chúng ta mau đi qua nhìn xem.”



“Được.” Hắc Càn cõng hắn xuyên qua đám người chen chúc, đi vào phía trước bên cạnh đường lớn miếu Lăng Thành.

Mọi người chủ động nhường ra một đường đi ở giữa, cho đội ngũ du hành có thể thông suốt đi qua. Phụ cận bọn nhỏ nhìn thấy đội ngũ múa sư tử đi tới, lập tức đều cao hứng vỗ tay kêu to. Mỗi đầu sư tử có hai người hợp tác, một người múa đầu, một người múa đuôi. Hai người ở trong tiếng chiêng trống, giả dạng thành sư tử, làm ra scác loại động tác, hình thái của sư tử.



Phía sau của đội múa sư tử chính là thuyền hoa. Thuyền hoa không phải thuyền thật, là hai mảnh giấy, cắt thành hình thuyền, lấy trúc làm khung, lại trùm thêm một lớp vải màu, buộc ở bên hông của cô nương, giả như ngồi trên thuyền, trong tay cầm mái chèo, làm thành tư thế, một mặt chèo, một mặt cười nhỏ, biên ca biên múa, bên người còn có một nam tử giả thành khách ngồi thuyền, giả thành vai hề, lấy các loại động tác buồn cười tới làm người xem vui vẻ.



Kế tiếp chính là đi cà kheo, người đi cà kheo chẳng những mặc trang phục diễn trò đi cà kheo, trên mặt còn trang điểm thật đậm, thả ca thả múa, hơn nữa thường giả dạng các nhân vật trong hí khúc, bởi vì từng người thân phận bất đồng, cho nên tạo hình khác nhau, cao thấp không đồng nhất.



Phía sau còn có nữ tử xinh đẹp trang phục lộng lẫy sắm vai thần tiên, sau là đội trống cùng đội ngũ cầm lẵng hoa cùng múa lụa, làm mọi người xem hoa cả mắt, không muốn rời đi.



Chờ du hành kết thúc, tất cả mọi người đều tiến vào trong miếu Lăng Thành thắp hương bái thần.

Trong miếu hương khói cường thịnh, khắp nơi đều là khói đặc, làm sặc người.



Ô Nhược bị hun đến nước mắt chảy ròng, cùng Hắc Tuyển Dực dâng hương xong, nhanh chóng kéo người rời đi.

Lúc này, đã là buổi trưa.

Hắc Tuyển Dực mang theo mọi người đến ghế lô sớm đã đặt được ở tửu lâu ăn cơm, chờ ăn cơm trưa xong, lại đi ra bờ sông ngoài thành chơi xe băng.



Hiện nay tuy là mùa đông khắc nghiệt, nơi nơi một mảnh màu trắng của tuyết, vùng ngoại ô bờ sông lại không có vật che gió, mọi người bị thổi đến hàm răng không ngừng run lên lập cập, nhưng lại ngăn không được nhiệt tình thi đấu đua xe băng. Rất nhiều người mang theo xe băng do mình tự chế đi đến bên cạnh bờ sông, cũng có người bỏ bạc ra mua một chiếc xe băng nhỏ.



Ô Nhược nhìn mọi người ở trên  mặt sông đã kết băng để trượt xe băng, cũng không khỏi ngo ngoe rục rịch, thật đáng buồn chính là thể tích xe băng nhỏ căn bản là chứa không được thân cậu này đại tôn Phật mập mạp a.



Hắc Tuyển Dực liếc đôi mắt của Ô Nhược từ phát sáng dần tối tăm, đối Hắc Càn phân phó nói: “Đem xe băng của chúng ta lại đây.”



Ô Nhược ngẩn người: “Chúng ta có xe băng?”



Hắc Tín hơi hơi mỉm cười: “Phu nhân, xa băng này là chúng ta hôm qua suốt đêm chế tạo, cũng là riêng vì thân thể của ngài cùng tiểu thiếu gia mà chế tạo.”



Ô Nhược ánh mắt lại lần nữa sáng lên: “Thật sự?”



Không bao lâu, các hộ vệ nâng một chiếc xe băng lớn bề ngoài là một con rồng màu tím đi tới, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.



“Ô Nhược?” Đột nhiên có người hô.

Ô Nhược nghe tiếng nhìn lại, người đến trên người mặc hoa phục màu xanh biển, là một nam tử thanh tuấn.



Cậu nhíu mày, sau một lúc lâu, mới nhớ tới đối phương là đường ca Đông Đại Viện Ô Thăng.



“Thăng ca, ngươi cũng tới chơi xe băng?”



Ô Thăng gật gật đầu, nhìn Hắc Tuyển Dực đứng bên cạnh cậu: “Đây là phu quân của ngươi sao?”



Ô Nhược giới thiệu đơn giản: “Đúng vậy, hắn chính là phu quân của ta Hắc Tuyển Dực, Tuyển Dực, hắn là đường ca của ta Ô Thăng.”



Hắc Tuyển Dực cùng Ô Thăng cho nhau một cái gật đầu, xem như chào hỏi qua.

Ô Thăng nhìn về phía xe băng của bọn họ: “Tiểu Nhược, đệ của ta cùng bằng hữu của hắn ở bên kia, đang chuẩn bị thi đấu xe băng, ngươi có hứng thú cùng chúng ta so một hồi hay không?”



Ô Nhược do dự, nghĩ thầm nếu chỉ là trên mặt băng trượt không cũng rất nhàm chán, còn không bằng cùng người khác thi đấu rất kích thích.



“Được.”

Ô Thăng lại nói: “Chúng ta có tiền đặt cược, mỗi một lần một trăm lượng hoàng kim, thế nào?”



Bên cạnh các bá tánh nghe được bọn họ đặt cược là một trăm lượng hoàng kim, đều hít hà một hơi, một trăm lượng hoàng kim cũng đủ bọn họ mấy nhà tiêu cả đời.

Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Mang bạc tới không?”



Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Hắc Tín.

Hắc Tín lập tức lấy ra một ngân phiếu một vạn lượng cho Ô Thăng: “Công tử, một vạn lượng có thể chứ?”



Ô Thăng cười tủm tỉm tiếp nhận ngân phiếu: “Có thể, đương nhiên có thể, ta trước cùng bọn họ nói một tiếng.”

Hắn trở lại bên cạnh đệ đệ hắn Ô Hạ, nhỏ giọng nói: “Ô Nhược đã đáp ứng cùng chúng ta thi đấu, ngươi xem hắn đưa cho ta ngân phiếu một vạn lượng, đợi lát nữa không thể thua.”



Ô Hạ cười lạnh: “Hắn béo như vậy, xe băng có thể nhúc nhích sao?”



Bằng hữu của Ô Hạ đều ha ha cười nói: “Ta xem mặt băng đều sẽ bị hắn đè hư.”



Ô Thăng nói: “Xe hắn không nhúc nhích không phải càng tốt, một vạn lượng này chúng ta lời rồi.”



Ô Hạ ngẫm lại cũng đúng, đối sáu bằng hữu của mình nhướng mày: “Đợi lát nữa biết làm như thế nào?”



Trần Hậu vỗ ngực bảo đảm nói: “Ta bảo đảm hắn đợi lát nữa thua đến quần cũng không còn”.

Nói xong, tám người lại cùng nhau cười ha ha.