Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Uyên nghe lời người đàn ông kia nói thì sắc mặt trở nên tái nhợt.
Anh đã điều tra "Lưu Thanh Vũ"
Biết đâu đã phát hiện ra cái gì.
Lưu Chấn Khang không phải nói đã xóa bỏ mọi vết nhơ ở Mỹ trước đây của Lưu Thanh Vũ rồi sao...
Cố Uyên còn chưa kịp nghĩ ra, cũng chưa kịp nghĩ xong nếu sau khi người đàn ông tàn ác ở trước mắt này phát hiện ra cô không phải là Lưu Thanh Vũ thì sẽ có hậu quả gì.
Bởi vì thân thể cô đột nhiên bị nhấc lên.
Tô Ngọc Kỳ dùng sức gần như là thô bạo, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Cố Uyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sau lưng đụng đến một vật lành lạnh dinh dính.
Cơ thể gần như đang trong trạng thái lơ lửng.
Khu vực sầm uất nhất thành phố Hải Châu.
Tòa nhà cao chọc trời.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc tầng tám mươi tám của Tô thị, Cố Uyên bị đè lên trên lan can, phía sau là cửa sổ sát đất to lớn trong suốt, tuy rằng từ trong cửa sổ sát đất này có thể thấy rõ tất cả mọi thứ ở bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thể thấy chỗ này, thế nhưng trong lòng Cố Uyên đã bị lăng nhục.
Mà người đàn ông này cứ đè cô lơ lửng như vậy, khiến chân cô cong lên thành một vòng rất lớn, cô gái giãy dụa gào khóc nhưng lại chẳng có bất cứ tác dụng gì với anh cả, anh cứ dốc sức dùng cái tư thế lăng nhục này, thô lỗ xâm chiếm cô.
Cố Uyên giãy dụa, nước mắt đã lăn dài trên gò má...
Quần áo trên người gần như không còn che nổi cơ thể của cô nữa.
Vui sướng cực độ lại đi kèm theo đau đớn có thể khiến cô hôn mê, cô ngẩng khuôn mặt đã trắng bệch như tờ lên, giọng nói đã sớm khản đặc, từ gào khóc lúc đầu đến bây giờ đã thành im lặng chịu đựng.
Duy nhất một tia tôn nghiêm cuối cùng.
Nhất định cứ nghiến chặt răng, không chịu để phát ra một âm thanh nào cả.
Còn Tô Ngọc Kỳ lại vừa cười vừa đưa tay ra nắm lấy cằm cô: "Sao im lặng quá vậy? Cô nghĩ chuyện cô làm trước đây ở nước Mỹ tôi không biết gì sao? Đi chơi đêm đã bị qua tay không biết bao nhiêu người đàn ông, thích làm tình tập thể, mang thai rồi phá thai không biết bao nhiêu lần. Cái cơ thể dơ bẩn này lại nhanh chóng đẩy qua cho tôi cưới, cô nghĩ làm mợ chủ Tô dễ dàng như vậy à?"
Người đàn ông càng nói, hung tàn trong đáy mắt càng đậm, động tác lại càng khiến cô không chịu đựng nổi...
Cố Uyên cau mày lại, trên khuôn mặt lộ vẻ đau đớn tột cùng.
Hình như thấy cô đau đớn thì nụ cười bên khóe môi Tô Ngọc Kỳ càng sâu hơn: "Cô với ba mẹ không biết xấu hổ của mình kia cũng cùng một giuộc với nhau cả, vừa đòi ông nội gần bảy trăm tỷ tiền quỹ, còn có hạng mục vịnh Bạch Du này nữa, không sợ bản thân bị bội thực chết à, nhà họ Lưu các người không có lấy điểm tốt nào, tham lam ngu dốt, thấp hèn từ tận tủy, dùng một đứa con gái có đời sống riêng trụy lạc phá thai vô số lần để đổi lấy nhiều thứ như vậy, tính toán mưu đồ đánh vào đúng chỗ lắm, ông nội bà nội bị các người lừa lâu đến vậy mà."
Cố Uyên có chút khó khăn chớp mắt một cái, cô giương mắt quay sang nhìn đôi con ngươi lạnh lẽo của người đàn ông này, sự đau đớn bị xé rách dưới thân kia làm cô không tài nào mở miệng được, cứ há miệng, cằm lại bị anh bóp chặt.
Cuối cùng cô vẫn chẳng thể nói được câu nào.
"Lưu Thanh Vũ, tôi vốn định buông tha cho cô, kí xong thỏa thuận, năm sau ly hôn, bình an vô sự, chẳng qua là lòng dạ cô quá tham lam, cái bộ mắt này thật sự khiến người ta thấy buồn nôn. Mấy chuyện xấu đó còn không biết giấu đi, bây giờ lại giả bộ ngây ngô trước mặt tôi? Ông nội bà nội tin tưởng cô thì sau này tốt nhất cô cứ nên ngoan ngoãn đóng cho tròn vai mợ Tô dịu dàng có học thức đi, bằng không, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô."
Không biết qua bao lâu, người đàn ông kia mới buông lỏng cô ra.
Cố Uyên không có thứ gì để chống đỡ nên cơ thể trượt thẳng xuống nằm trên thảm nhà.
Tóc tai che đi tầm mắt của cô.
Trên người khoác chiếc áo lụa trắng loang lổ.
Nước mắt trên mặt của Cố Uyên đã khô lại từ lâu.
Đau đớn toàn thân khiến cô ngay cả sức để cuộn chặt tay lại cũng không có.
Đôi giày da của người đàn ông kia xuất hiện trước mắt cô, xuyên qua khe hở giữa từng sợi tóc, từ góc độ này, Cố Uyên nhìn thân hình cao to thẳng tắp của người đàn ông trước mắt này, trên khuôn mặt điển trai kia lại rét lạnh như băng mùa đông, khóe môi treo lên nụ cười trào phúng.
Quần áo màu xám bạc trên người người đàn ông này chẳng qua chỉ có chút nhăn nheo mà thôi, anh vẫn cao cao tại thượng, còn cô lúc này đây, như bùn nhão thấp hèn.