Chương 197: Con rể à, con cũng sắp xếp cho mẹ một công việc đi

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Khoảng một tháng nữa, em muốn đi làm à?” Lục Trần nhìn Lâm Di Giai,

anh biết Lâm Di Giai tốt nghiệp rồi, không đi làm, thường xuyên đi theo

Vương Tuyết chạy đây chạy đó, chuyện đếu gì cũng không làm tốt, tìm chút

việc cho cô ta làm cũng được.

“Vâng đúng vậy, anh xem em tới siêu thị anh có thể làm cái gì?” Nét mặt

Lâm Di Giai chờ mong nhìn Lục Trần.

“Nhân viên bán hàng, anh thấy em rất thích hợp.” Vẻ mặt Lục Trần

nghiêm túc nói.

Lâm Di Giai vừa nghe vậy thì nhảy dựng lên: “Anh rể, anh quá xem

thường người khác đúng không, tốt xấu gì em cũng tốt nghiệp đại học Du

Châu, anh để em một sinh viên đi làm nhân viên bán hàng?”

“Em quá coi trọng sinh viên đại học rồi.” Lục Trần lắc đầu, “Như vậy đi,

anh cho em gặp giám đốc, nhưng em phải bắt đầu từ nhân viên bán hàng,

chừng nào em có thể làm tốt công việc bán hang rồi, anh sẽ đề bạt em.”

Vừa đúng lúc anh đang muốn mở chi nhánh, đến lúc đó nếu Lâm Di Giai

thực sự có chút bản lĩnh, để cô ta làm giám đốc chi nhánh cũng không phải

không có khả năng.

Nhưng trước hết Lâm Di Giai cần phải bắt đầu làm từ những bước cơ bản

trước.

Chỉ có làm tốt công việc cơ bản, mới có tiềm năng trở thành quản lý tốt.

Công việc cơ bản nhất cô cũng không làm tốt, vậy cho cô đi làm quản lý,

không phải là để cô hại người sao?

Lâm Di Quân và Lâm Đại Hải đều hiểu ý của Lục Trần, Lâm Di Giai còn

muốn nói gì đó, đã bị Lâm Đại Hải cắt ngang.

“Bố cảm thấy ý này của anh rể con rất hay, con cũng chưa từng đến siêu

thị làm việc, các quy trình trong siêu thị hoàn toàn không biết gì cả, con không

bắt đầu từ cơ bản, làm sao con quản lý được nhân viên phía dưới con?” Lâm

Đại Hải nói.

“Di Giai, nghe anh rể em, bắt đầu từ cơ bản đi.” Lâm Di Quân cũng

khuyên.

Trong tay Lục Trần lớn nhất chính là kỹ thuật Di Kỳ, nếu biểu hiện của em

gái mình ở siêu thị tốt, sau này Lục Trần sẽ đề bạt nó tới kỹ thuật Di Kỳ, như

vậy sự nghiệp cả đời này của cô ta sẽ không cần lo lắng.

“Vậy, anh trả em bao nhiêu tiền lương?” Lâm Di Giai vẫn có chút không

cam lòng, nhưng chị cô ta và bố cô ta đã nói như vậy rồi, cô ta cũng chỉ có thể

phục tùng, hiện giờ vấn đề cô ta quan tâm nhất chính là tiền lương.

“Em muốn bao nhiêu?” Lục Trần nhìn Lâm Di Giai cười.

“Lương tháng hai mươi ngàn có được không?” Lâm Di Giai thử hỏi, nếu

không được, cô ta cảm thấy mười ngàn cũng được.

“Được, vậy hai mươi ngàn, chờ tới khi em lên làm giám đốc, anh trả em

năm mươi ngàn trở lên.” Lục Trầm cam đoan.

Thấy Lục Trần dứt khoát như vậy, Lâm Di Giai có chút hối hận, sớm biết

vậy nên đưa ra nhiều hơn.

“Vậy khi nào em đi làm?” Hiện giờ Lâm Di Giai thật sự không có tiền tiêu,

nếu không phải còn có một tấm thẻ VIP, tới Tân Thiên Trạch mua đồ có thể

quẹt thẻ vô hạn, cô ta cũng không dám ra khỏi cửa.

“Từ Kỳ Giang về là có thể đi làm.” Từ Kỳ Giang về, anh chuẩn bị để Lâm

Di Giai đi theo Ngô Lỗi làm việc ở cửa hàng mới trước.

“Vâng, được, vậy anh rể, em có thể ứng trước một tháng tiền lương được

không, thật sự không có tiền tiêu.” Lâm Di Giai đáng thương nói.

“Có thể, nhưng mà đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, lúc em đi

làm, anh sẽ để tài vụ ứng trước cho em.” Lục Trần nghiêm túc nói.

Anh biết trong khoảng thời gian này Lâm Di Giai và Vương Tuyết chạy

náo loạn khắp nơi, đã dưỡng thành tâm tính tiêu tiền bừa bãi, nên khống chế

cô ta một chút.

Cô ta vốn dĩ không phải con nhà giàu có gì, học con gái nhà giàu người ta

làm cái gì.

“Bố, bố biết tập đoàn đá thô Khai Thiên không?” Lục trần hỏi Lâm Đại Hải.

Tập đoàn đá thô Khai Thiên đúng là công ty đá thô anh cho Hạ Quân đi

làm, tên này là Đỗ Phi lấy, thấy dáng vẻ vui sướиɠ của Đỗ Phi khi đặt cái tên

này, tròng lòng cũng không biết làm sao, đành cứ thế dùng.

Dù sao mảng đá thô này anh cũng tính cho Đỗ Phi quản lý, chuẩn bị cho

Đỗ Phi thoát ra từ trong thế giới ngầm hoàn lương.

Cho dù không thể rửa sạch hoàn toàn, ít nhất cũng làm cậu ta ở trong mắt

người khác là một thương nhân thành công, mà không phải một lão đại thế

giới ngầm.

“Biết chứ, nghe nói là công ty đá thô mới sáng lập gần đây, còn nghe đăng

ký tài chính đã vượt qua một tỷ, vừa mới đăng ký, đã trở thành công ty đá thô

số một số hai ở Du Châu.” Lâm Đại Hải nói.

“Không phải số một số hai, mà là từ nay về sau, Du Châu cũng chỉ có một

công ty đá thô như vậy, tất cả cửa hàng châu báu, bao gồm tập đoàn châu

báu Vân Phi của nhà họ Tả, sau này cũng nhập khẩu đá thô từ tập đoàn đá

thô Khai Thiên.” Lục Trần cười nói.

“Đây là độc quyền toàn bộ đá thô sao? Nhà họ Tả đồng ý sao?” Lâm Di

Giai tò mò nói.

“Nếu là ở những ngày trước kia, có lẽ nhà họ Tả còn có chút hành động

nhỏ nhằm vào tập đoàn đá thô Khai Thiên, nhưng hôm trước sau khi thấy kết

cục nhà họ Trương, con tin cho dù nhà họ Tả không cam lòng, cũng chỉ có thể

ngoan ngoãn tới nhập khẩu đá thô.” Lục Trần tự tin nói.

“A, anh rể, anh nói, tập đoàn đá thô Khai Thiên cũng là của anh?” Lâm Di

Giai mở to hai mắt nhìn, đây chính là công ty có thể độc quyền châu báu nhà

họ Tả, vậy mà lại là của anh rể mình, anh rể mình có bao nhiêu tiền, mở bao

nhiêu công ty chứ?

Vương Tuyết cũng mở to hai mắt nhìn, bà ta vừa mới nghe được tin Lục

Trần có siêu thị, bà ta đã không thể tưởng tượng được, không ngờ Lục Trần

còn có công ty đá thô, sao trước kia không phát hiện ra chứ?

“Đúng vậy, công ty đá thô Khai Thiên cũng là của anh, nhưng mà anh rất

ít quản chuyện bên đó, bố, không phải bố cảm thấy rất hứng thú với đồ cổ

sao, tới tập đoàn đá thô Khai Thiên làm cố vấn đi, công ty ở trêи đảo hồ Bích

Dương, bố muốn tới thì cứ tới, không muốn tới cũng được, con trả cho bố

một trăm ngàn tiền lương tháng, đóng luôn 5 loại bảo hiểm, cấp thêm cả xe.”

Lục Trần nhìn Lâm Đại Hải nói.

Vừa hay Lâm Đại Hải thích đồ cổ, cũng thích nghiên cứu đá thô, Lục Trần

cho ông ấy tới đó, một là phù hợp với yêu thích của ông ấy, hai là, cũng coi

như là dưỡng lão trước cho ông ấy đi.

Lâm Đại Hải không có con trai, chỉ có hai con gái, việc phụng dưỡng chôn

cất đương nhiên là trách nhiệm của Lục Trần, và của cả chồng tương lai của

Lâm Di Giai.

Lục Trần chỉ làm trước thời hạn mà thôi.

Lương tháng trăm ngàn và cả xe?!

Lục Trần vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều ngây

dại.

Ngay cả Lâm Di Quân cũng lắp bắp kinh hãi, đây là Lục Trần cho bố cô

tiền mà!

Lâm Di Giai lại hối hận muốn chết, cô ta phát hiện mình thật ngu xuẩn,

tiền lương tháng vậy mà lại chỉ cần hai mươi ngàn, sớm biết anh rể hào

phóng như thế, tiêu tiền không tiếc tay như thế, cô ta cũng muốn một trăm

ngàn tiền lương.

Miệng cô ta mấp máy vài cái, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng da mặt

vẫn chưa dày đến mức độ đó.

Nét mặt Vương Tuyết lại đầy hâm mộ, đôi mắt cũng trông mong nhìn Lục

Trần, hy vọng Lục Trần cũng sắp xếp cho bà ta một công việc có lương tháng

cao như vậy, công việc còn nhẹ nhàng như thế.

Hiện giờ tuy rằng còn đang quản lý kinh doanh, là phó tổng giám đốc

quản lý kinh doanh.

Nhưng từ lần trước sau khi Lục giúp bà ta ký một hợp đồng với tập đoàn

Quân Duyệt, cho đến bây giờ bà ta còn chưa nhận được thêm hợp đồng nào,

hơn nữa còn tiêu sạch tiền tiết kiệm, nào còn có tâm tư đi quản lý công việc

chứ.

“Con rể à, con cũng sắp xếp cho mẹ một công việc đi.”

Vương Tuyết mặt dày nhìn Lục Trần, trong mắt đầy chờ mong, bà ta cũng

muốn có tiền lương tháng trăm ngàn, và cả công việc không mệt mỏi nữa.