Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tan triều, Ngự Thư Phòng.
“Bệ hạ, ngoài cửa gió lớn, long thể của người vẫn chưa khoẻ.” Vân Phúc khổ không nói hết đứng trước cửa cung rộng mở, lạnh đến mức mở miệng cũng có chút khó khăn.
Lương Diệp không để ý tới gã, dường như cảm thấy mây trên trời vô cùng đẹp, híp mắt nhìn thật lâu.
Vẫn là Dục Anh cẩn thận bước tới: “Bệ hạ, các đại nhân đều đã rời khỏi cung rồi.”
Sắc mặt Lương Diệp lập tức tối sầm lại.
Vân Phúc muộn màng nhận ra, vỗ đầu, ai da một tiếng: “Bệ hạ, Vương tiên sinh đã sớm rời đi, ngài ấy là người đầu tiên rời khỏi cung.”
Sắc mặt vốn đã âm trầm của Lương Diệp càng đen xì, Dục Anh nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Vân Phúc, Vân Phúc khó chịu nhắm mắt lại, nâng tay lên vỗ nhẹ vào miệng gã, hậm hực sửa sai: “Có lẽ là, có lẽ Vương đại nhân có chuyện gì rất gấp”.
Lương Diệp mặt vô biểu tình liếc gã một cái, sau đó xoay người đi vào đại điện.
Vân Phúc liếc nhìn Dục Anh cầu cứu, Dục Anh nhẹ nhàng lắc đầu, đi theo Lương Diệp vào cửa.
Thừa dịp Dục Anh ra ngoài rót trà thay nước, Vân Phúc lặng lẽ đi theo, thấp giọng hỏi: “Dục Anh cô cô, bệ hạ sắp tuyển tú nạp phi, Vương đại nhân có thể làm gì—”
“Suỵt.” Dục Anh ra hiệu cho gã im lặng, nhỏ giọng nói: “Chuyện của chủ tử chúng ta làm sao có thể bàn luận”.
“Không phải vì sốt ruột sao.” Vân Phúc buồn bực nói: “Chúng ta đều biết Vương đại nhân quan tâm đ ến Bệ hạ như thế nào, Bệ hạ nếu nạp phi, trong cung này làm sao có chỗ cho đại nhân nữa chứ?”
“Trong triều trên dưới đều đang ép chủ tử.” Dục Anh nhanh nhẹn đổi nước trà, thở dài: “Còn nghe nói Vương đại nhân trên triều chính miệng khuyên can Bệ hạ, đại nhân vì sao lại đem Bệ hạ đẩy ra ngoài chứ?”.
“Thật vất vả mới…” Vân Phúc cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Không nói chuyện này nữa.” Dục Anh thận thận nhìn chung quanh, bưng trà đi ra ngoài, đổi chủ đề: “Trước đây không phải ngươi đã nhận một đồ đệ mới sao? Ngoan ngoãn hiểu chuyện vô cùng, sao nhiều ngày rồi ta không gặp hắn nữa?”.
“A, nhà hắn xảy ra chuyện, Bệ hạ đã ân chuẩn cho phép hắn về nhà thăm.” Vân Phúc cười nói: “Nhưng nhà hắn ở phía Nam, không biết khi nào mới quay lại.”
Dục Anh cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe “về nhà”, nàng liền biết người này có lẽ sẽ không xuất hiện trong cung nữa, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến một thi thể được vớt lên từ hồ nước ở Hưng Khánh cung mấy ngày trước. Nghe nói toàn bộ miệng đều bị dao cứa, cho đến nay không có ai đến nhận, có liên quan hay không nàng cũng không dám nghĩ tới.
Nghĩ đến những lời vừa rồi nàng nói với Vân Phúc, không khỏi hối hận, thận trọng nói: “Những lời vừa rồi ta chỉ nói riêng với ngươi, không được nói đi chỗ khác.”
“Đương nhiên rồi.” Vân Phúc vội vàng gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi thiên điện, một thiếu niên lặng yên không tiếng động rơi xuống từ xà nhà.
Sung Hằng nhướng mày, vỗ vỗ tay, cầm một miếng bánh ngọt trong đ ĩa trái cây, đang định nhét vào miệng thì nghe thấy giọng nói yếu ớt từ trong bóng tối truyền đến: “Rửa tay chưa?”
Sung Hằng sợ đến mức bóp nát chiếc bánh ngọt trong tay, cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy Lương Diệp đang ngồi xổm trên một thanh xà nào đó trong góc, hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, thổi thật mạnh bụi ở trên đó, tất cả đều rơi xuống đ ĩa bánh.
“…Chủ tử.” Sung Hằng nhất thời không nói nên lời: “Ta không ăn được.”
“Cả ngày chỉ biết có ăn.” Lương Diệp nhét hộp vào trong tay áo, lưu loát mà nhảy khỏi xà nhà: “Vừa rồi nghe Dục Anh nói chuyện về đồ đệ của Vân Phúc, sao lại để cho hắn toàn thây?”
“Lúc ấy không kịp.” Sung Hằng hít hít mũi, vì bụi mà hắt hơi: “Ta giả làm Giản Lăng đi ám sát ngài, sau đó ta giả làm Ngô Tư Liêm đi hạ độc Giản Lăng, sau khi xong việc còn phải nhìn chằm chằm Thôi Kỳ…lừa cũng không mệt mỏi bằng ta đâu.”
Nói xong, gã lại muốn với lấy chiếc bánh ngọt dính đầy bụi, nhưng Lương Diệp đã đập vào mu bàn tay gã.
“Có bẩn không?” Lương Diệp chán ghét nói.
Sung Hằng không tình nguyện mà xoa xoa mu bàn tay đau nhức: “Trước kia ta cái gì cũng ăn, chủ tử, giờ ngài cũng giống như Vương Điền, toàn để ý mấy thứ nhỏ nhặt”.
Lương Diệp nhướng mày: “Nói đến Vương Điền, trẫm phái nhiều người như vậy cho ngươi, vậy mà cũng không bắt được thằng ranh kia. Vương Điền hiện giờ lấy nó để uy hiếp trẫm, ngươi còn không biết xấu hổ mà phàn nàn sao?”
Sung Hằng mím môi: “Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ bất tài nên tình nguyện chịu phạt.”
Lương Diệp vỗ vào gáy gã, khiến gã lảo đảo một chút nói: “Chuyện phạt để sau đi, giờ theo trẫm đến An Khang cung”.
Sung Hằng đang nhe răng trợn mắt đột nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Thật sao?”
“Nếu không muốn đi thì trẫm một mình đi.” Lương Diệp nói.
“Đi! Ai nói không đi chứ! Ta đi! Chủ tử!” Sung Hằng lập tức kích động, nắm lấy cánh tay hắn rồi lại buông ra: “Chờ đã, để ta đi thay bộ đồ khác, cả người ta đều dính đầy bụi.”
Gã chạy được mấy bước, lại quay lại, ánh mắt trông mong nói: “Chủ tử, Vương Điền lúc trước gửi một ít quần áo mùa đông tới, nói rằng có một bộ là của ta…”
“Chẳng phải ngươi nói không cần sao?” Lương Diệp nhướng mày.
Sùng Hằng gãi gãi tóc, mặt đỏ lên nói: “Ta, ta không nói là không cần, ngày thường ta giết người quần áo trắng dễ bẩn, áo choàng của ta đều không đẹp.”
Lương Diệp cười lạnh nói: “Thật chẳng có tiền đồ.”
Sung Hằng vẻ mặt vừa nôn nóng lại khẩn cầu nhìn hắn, Lương Diệp nhàn nhã bước ra khỏi cửa: “Ở ngăn thứ ba phía trên bên trái của tủ ở phòng ngủ thiên điện”.
Sung Hằn giống như một cơn gió nhảy ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, An Khang cung.
Trong bếp than củi đang cháy, rèm dày ngăn cản cái lạnh, trong phòng có mùi thơm thoang thoảng.
Ánh mắt Đàm Diệc Sương dừng lại trên người thiếu niên mặc đồ trắng lưng thẳng tắp, cười nói: “Đã lâu không gặp Hằng Nhi, cao hơn rất nhiều rồi”.
Sung Hằng ôm kiếm mắt nhìn trân trân vào bình hoa trước mặt, nghe vậy, dùng sức thẳng lưng lên, cố gắng làm cho mình trông cao lớn và khỏe mạnh hơn. =)))
Lương Diệp nói: “Nó suốt ngày nhảy nhót lung tung, vào Ngự Thiện Phòng còn cần mẫn hơn cả đầu bếp, không cao cũng khó.”
Đàm Diệc Sương cười lớn, Sung Hằng vành tai đỏ bừng, cãi lại: “Ta… ta đi tìm hiểu tin tức.”
“Lần trước ta nhìn thấy các ngươi là ở bữa cơm đêm giao thừa, bây giờ cũng đã gần cuối năm, nháy mắt các ngươi đều đã trưởng thành.” Đàm Diệc Sương nhấp một ngụm trà: ” Bệ hạ, ngày thường ngài cũng nên giữ gìn long thể, đừng làm việc quá sức.”
Sung Hằng ôm kiếm mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt ngay thẳng nghiêm túc, không dám nhìn nàng dù chỉ một lần, đáng tiếc chút tâm tư này của hắn đã bộc lộ hết, hai người ở đây trong lòng đều biết rõ, nhưng cũng không ai muốn vạch trần.
“Triều thần khuyên trẫm tuyển tú, mà việc tuyển tú này dù sao cũng phải do trưởng bối lo liệu, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, ở hậu cung này chỉ có nương nương là thích hợp”, Lương Diệp chậm rãi nói: “Không biết nương nương có bằng lòng giúp trẫm không?”
Đàm Diệc Sương hơi kinh ngạc: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương còn ở đây, e rằng không thích hợp để ta lo liệu.”
Nhắc đến Biện Vân Tâm, độ ấm trong mắt Lương Diệp phai nhạt vài phần: “Thái hậu bệnh nặng nằm trên giường, trẫm cũng không muốn bà ta phải mệt mỏi”.
Kể từ lần Lương Diệp bị ám sát, Biện Vân Tâm sau đó bị cấm túc, Lương Diệp dường như đã quên mất người này, cũng không ra lệnh xoá bỏ cấm túc, mà Biện Vân Tâm không biết vì sao cũng không làm ầm ĩ, ngược lại vô cùng an tĩnh, không phát ra động tĩnh gì.
“Một khi đã như vậy, ta đây cũng sẽ không từ chối.” Đàm Diệc Sương hỏi: “Chỉ là không biết Bệ hạ thích con gái nhà ai thôi?”
Lông mày của Lương Diệp hơi động, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trẫm thích người cao, chân dài, eo thon, da trắng, ngoại hình tuấn tú, đầu óc thông minh, tàn nhẫn độc ác nhưng cũng nhõng nhẽo vô cùng, không thể uống nhiều rượu, mu bàn tay trái có vết sẹo nhỏ, ngực có nốt ruồi đỏ — ”
“Bệ hạ.” Đàm Diệc Sương thấy hắn nói càng lúc càng khoa trương, không khỏi ngắt lời hắn.
“Hả?” Lương Diệp như nếm được mùi ngon, bị ngắt lời có chút không vui.
“…Bệ hạ, đây là cô nương mà ngài thích sao?” Đàm Diệc Sương thử hỏi.
“Xem như là vậy.” Lương Diệp nói.
Đàm Diệc Sương cười nói: “Vậy Bệ hạ muốn nàng vào cung làm phi tần hay Hoàng hậu?”
“Trẫm đương nhiên muốn y làm Hoàng hậu của trẫm.” Lương Diệp nói.
“Một khi đã như vậy, nên mời các trưởng lão trong hoàng tộc đến hỏi cưới giúp Bệ hạ, sao Bệ hạ phải dùng cách tuyển tú rắc rối như vậy?” Đàm Diệc Sương nghi ngờ hỏi.
Lương Diệp từ trong tay áo lấy ra hộp gỗ đàn hương, sau khi mở ra, bên trong lộ ra một cái khoá bình an (1), được buộc vào một sợi dây màu xanh lá cây đã hơi phai màu. Không giống như vòng cổ mà các cô nương thường dùng, ngược lại nó cổ xưa và đơn giản hơn một chút.
(1) Còn được gọi là nỗi nhớ hay con mắt La Hán có thể xua đuổi tà ma và tránh tai hoạ rất giống hình dạng của đồng tiền cổ. Khoá bình an ngọc Hoà Điền là một món đồ trang sức bằng ngọc bích truyền thống của Trung Quốc. Thời hiện đại, nó là món quà của người yêu dành cho nhau, mang ý nghĩa bình an.
“Đây là…” Đàm Diệc Sương nhìn chiếc vòng cổ này rất quen thuộc, đôi mắt bỗng nhiên nóng lên: “Là di vật của Hoàng hậu nương nương.”
“Biện Hinh ——Biện Như Phong đã đưa nó cho trẫm trước khi chết.” Lương Diệp giọng điệu lạnh lùng: “Bà ấy nói, tương lai trẫm lấy vợ, đây coi như là sính lễ, bằng không bà ấy chết cũng sẽ đội mồ lên tìm trẫm”.
Đàm Diệc Sương đưa tay ra, vuốt v e khoá bình an một chút, cười nói: “Lời này đúng là nàng có thể nói ra.”
“Nếu người mà ta muốn cưới vào cung dùng thân phận thật sự của mình, y chắc chắn sẽ không đồng ý, triều thần cũng sẽ không đồng ý.” Lương Diệp nói: “Trẫm không ăn không ngủ cũng vì chuyện này, trẫm suy nghĩ rất lâu, nghĩ ra được một cách.”
Đàm Diệc Sương nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng mơ hồ có dự cảm không ổn: “Cách của Bệ hạ là…”
“Người hình như có một đứa cháu gái xa lớn lên trong ngôi chùa Đạo giáo ở núi sâu. Năm nay vừa tròn 21 tuổi. Nàng sinh ra đã vô cùng thông minh, tài đức vẹn toàn. Khi còn trẻ, đã được một cao nhân trong thiên hạ xem mệnh, nói nàng sinh ra để làm Hoàng hậu, số phận của nàng trải dài năm trăm năm cơ nghiệp của Đại Lương, đến ngày trẫm ở Thập Tái Sơn bị ám sát may mắn được nàng giúp đỡ. Tiệc mừng thọ tính mạng trẫm vô cùng nguy hiểm, chính là nàng ấy bất chấp hiểm nguy đến đưa thuốc cho trẫm” Lương Diệp mặt không đổi sắc nói.
Đàm Diệc Sương nghe được lời này sửng sốt, sắp tin rằng mình thật sự có một “cháu gái xa” như vậy: “Nhưng điều này liệu có thể thuyết phục được những đại thần đó không?”
“Trẫm đã có người mình thích, đương nhiên sẽ không cưới nàng.” Lương Diệp lạnh lùng nói: “Ta chẳng những không cưới nàng, còn muốn cạo đầu đi tu”.
Đàm Diệc Sương có chút mờ mịt, Sung Hằng vẻ mặt dại ra hỏi: “Chủ tử, tóc ngài dài ra mất rất nhiều thời gian, giờ lại cắt đi?”
“Sau đó, cháu gái của người đã thuyết phục trẫm, khuyên trẫm dùng nhân nghĩa để cai trị đất nước.” Lương Diệp nhàn nhạt nói: “Trẫm muốn quần thần cầu xin trẫm cưới y”.
Đàm Diệc Sương thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Có khả năng không.”
Cùng lúc đó, Ứng Tô Phường – Vương Phủ.
Nhìn người hấp hối trên mặt đất, Vương Điền cau mày nói: “Ngươi còn sống không?”
“Hắn đương nhiên còn sống.” Quyền Ninh giơ chân đá một cước vào cái “xác chết” đầy máu gần như không thể nhận ra hình dáng con người: “Ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể tráo đổi được hắn, nhưng hắn bị tra tấn sắp chết rồi. Ngươi cứu hắn làm gì? Để chống lại em trai ngươi sao?”
Vương Điền không trả lời câu hỏi của gã, ngồi xổm xuống, dùng bàn tay sạch đẹp nâng khuôn mặt đầy máu của đối phương lên, nhẹ nhàng nói: “Giản thống lĩnh, ngươi có nhận ra ta không?”