Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện
Đăng vào: 12 tháng trước
Đường Thiên Dật ở cửa cũng thấy được, hắn khẽ quát một tiếng, "Mau vào trong."
Mấy người nhanh chóng trốn vào trong khách sạn, nhìn qua cửa sổ thấy đoàn xe chạy qua, Lâm Hiểu nói nhỏ, "Bọn họ hướng đến khách sạn Đường gia."
Quả nhiên không lâu sau bọn họ dừng trước khách sạn Đường gia, quán trọ chỗ Lâm Hiểu đang ở và khách sạn Đường gia ở cùng một con phố, cách nhau cũng không xa, do đó bọn họ thấy rõ từ trên xe đi xuống rất nhiều quân nhân, từ ba chiếc xe bus cũng có rất nhiều người bình thường xuống xe.
Bọn họ trên xe xuống đều lạnh run run rẩy rẩy, vừa xuống xe liền hướng vào bên trong tòa nhà.
Lâm Hiểu suy nghĩ, không biết Hứa Nhan có bên trong không? Trong tiểu thuyết căn bản cũng không nhắc cụ thể, nhóm nữ chủ sau khi chạy ra khỏi thây ma vây quanh sau đó đi đâu, sau một hồi cẩn thận cô nhớ lại, trong sách có nói bọn họ ở tại một khách sạn năm sao, chẳng lẽ chính là chỗ này?
Lâm Hiểu lập tức quay đầu nhìn Đường Thiên Dật, phát hiện hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm những người kia, đáng tiếc mặc dù khách sạn Đường gia cách nơi này không xa, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách, căn bản nhìn không rõ ai là ai.
Lâm Hiểu xem thần sắc Đường Thiên Dật đen tối, khẽ gọi một tiếng, "Dật ca ca?"
Đường Thiên Dật xoay đầu lại, "Như thế nào?"
Nhìn thấy vẻ mặt Đường Thiên Dật khá bình thường, Lâm Hiểu ép lo lắng trong lòng xuống, "Không có gì, chỉ là chúng ta nên làm gì bây giờ? Bọn họ rất gần với chúng ta, nếu lục soát sẽ hết sức dễ dàng phát hiện ra chúng ta."
"Thật đáng tiếc, bọn họ đã phát hiện chúng ta ."
"Cái gì?"
Lý Cường cùng Lý Song Bằng cũng nghi ngờ nói, "Bọn họ như thế nào phát hiện chúng ta được?"
Đường Thiên Dật nhìn bọn Lý Cường một cái, "Trực giác." Trên thực tế trong khoảnh khắc đó, tinh thần lực của Đường Thiên Dật có một loại cảm giác mãnh liệt có ai đó đang chăm chú nhìn, cho nên hắn mới khẳng định như vậy.
Lần trước trực giác của hắn giúp bọn họ sớm chuẩn bị kỹ càng, lần này bọn họ đối với lời Đường Thiên Dật là tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ chút nào.
Lại nói bên kia, ở cửa khách sạn, Hứa Nhan chậm rãi đi ra khỏi xe quân dụng, Tiêu Phong theo sát phía sau, mặc dù đi qua cuộc chiến sinh tử, y phục trên người Hứa Nhan đều đã tổn hại, máu đen cũng khối đông khối tây nhưng không tổn hao gì khí chất thanh thuần dịu dàng của cô.
Sau khi Thiệu Nhạc Kỳ an bài tốt thủ hạ, thần sắc ôn nhu đi tới, "Mau vào đi. Bên ngoài lạnh như thế, cẩn thận bị đông lạnh."
Hứa Nhan lộ ra một nét mặt tươi cười, "Không có việc gì, Thiệu đại ca, em cũng không yếu ớt như thế."
"Cẩn thận vẫn là hơn."
Hứa Nhan le lưỡi một cái, "Biết rõ. À, Thiệu đại ca, em vừa mới cảm giác được nhà trọ bên cạnh có người."
Thiệu Nhạc Kỳ gật đầu, "Anh biết rồi, anh sẽ phái người chú ý ."
Tiêu Phong tiến lên kéo tay Hứa Nhan, "Chúng ta mau vào đi thôi." Hắn cũng không muốn Hứa Nhan liên tục bị đàn ông khác hấp dẫn.
Lúc này một người đàn ông toàn thân dơ bẩn nhích lại gần, "Hứa Nhan, cô xem đây chính là khách sạn của tôi, bên trong có chăn mền đầy đủ, hơn nữa lúc chúng tôi đi nguồn điện dự phòng còn xài chưa hết, nếu như chúng ta có thể tìm được dầu để đốt, máy phát điện có thể liên tục cung cấp điện, như vậy trời đông giá rét như thế nào, bên trong này cũng rất tốt."
Người này đúng là Đường Thiên Tuấn, hắn diễn xuất ra một bộ con nhà giàu, hoàn toàn không phát giác ra giờ phút này bộ dáng hắn có bao nhiêu xấu.
Lúc này Tiêu Phong sắc mặt không tốt chút nào, đối với Thiệu Nhạc Kỳ hắn không sánh bằng người, chỉ có thể chính mình hờn dỗi, nhưng người trước mắt này hắn căn bản không sợ, "Chờ anh tắm rửa sạch sẽ rồi hãy tới đi, thật là thối!"
Nói xong kéo Hứa Nhan đi ngay, không để ý tới Đường Thiên Tuấn nữa.
"Cậu!"
Thiệu Nhạc Kỳ cũng sắc mặt bất thiện mà nhìn Đường Thiên Tuấn, Đường Thiên Tuấn cảm giác được bộ dáng Thiệu Nhạc Kỳ khó chịu, lời nói còn chưa ra khỏi miệng liền nuốt trở về, cho đến khi Thiệu Nhạc Kỳ rời đi, hắn mới tức giận bất bình, "Ăn của ta, ở của ta, còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta, sớm muộn các ngươi cũng sẽ biết."
Đường Lương Văn cùng một người đàn bà đã tới cửa, xoay đầu lại, hắn giờ phút này cũng mất đi vẻ cao cao tại thượng, không khác gì một tên ăn mày, "Thiên Tuấn, con sao còn ở bên ngoài, nhanh vào trong."
"Đến, đến đây."
Từ lúc Thiệu Nhạc Kỳ vào ở khách sạn Đường gia đã hai ngày, trong hai ngày này, Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật, hai anh em Lý Cường không ngừng thu thập vật tư và tinh hạch.
Nếu Đường Thiên Dật nói bọn họ đã bị phát hiện, như vậy cũng không cần ẩn nấp gì nữa, hiện tại tối trọng yếu nhất là thu thập vật tư, ai mà quản đến hàng xóm là người nào. Lâm Hiểu chú ý hai ngày này đều thấy họ phái người buổi trưa ra ngoài, buổi chiều hai ba giờ trở về.
Bên ngoài đích xác quá lạnh, chỉ có thể ra ngoài vào giữa trưa.
Thu nhập được thêm hai ngày, trong tay bọn Lâm Hiểu có thêm một viên tinh hạch cấp 0, Lâm Hiểu muốn chính mình nuốt đến, đáng tiếc bị ánh mắt boss nhìn tới, cô đành phải giao ra.
Chiều hôm đó, bọn Lâm Hiểu vừa mới dọn dẹp thây ma trong một siêu thị, đang vận chuyển vật tư, Đường Thiên Dật nói một tiếng, "Có người đến." Một đám binh lính chào hỏi cũng không, trong nháy mắt vây quanh bọn họ, trong đó có một người đàn ông khí thế rất mạnh mẽ, nhìn rõ ràng khác biệt trong đám binh lính, chỉ thấy hắn hết sức khí định thần nhàn nhìn bọn Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu trong nội tâm thẳng chửi cmn, người đàn ông trước mắt là muốn như thế nào, vẻ mặt ngang ngược, sắc mặt bất thiện nhìn chúng ta, còn để cho thủ hạ chĩa súng vào nhóm chúng ta như vậy, rõ ràng chúng ta tới trước.
"Này vị đại ca quân nhân này, việc gì cũng phải nói tới trước sau! Anh làm như thế thật không phúc hậu! Các người không bảo vệ dân chúng thì thôi, thế mà còn cầm súng chĩa vào dân chúng!" Lý Song Bằng là khó chịu đệ nhất, khẩu khí hết sức tức giận.
Lý Cường tính tình cho dù có tốt hơn, chứng kiến quân trang quen thuộc còn chưa kịp cao hứng đã bị bọn họ dùng súng chĩa vào, trong lòng cũng khó tránh khỏi nóng giận, "Có chuyện gì xảy ra đây? Các người dạng này còn có tự giác của quân nhân sao? Anh này còn là cấp bậc Thiếu tướng, đừng vũ nhục y phục trên người!" Lý Cường là một cựu quân nhân, liên tục lấy chuyện mình đã từng tòng quân mà tự hào, hiện giờ chứng kiến chuyện này có chút lạnh mạc, trong nội tâm hết sức thất vọng.
Lâm Hiểu vừa nghe đến người trước mắt khí tràng cường đại, ánh mắt kiên nghị, dáng người cao ngất là cấp bậc Thiếu tướng, trong nội tâm liền lộp bộp, không phải là gặp được Thiệu Nhạc Kỳ chứ, như vậy nói nữ chủ Hứa Nhan đã ở đây?
"Hãy bớt sàm ngôn đi, bỏ xuống đồ này nọ, các ngươi có thể đi ."
"Ngươi, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta sợ ngươi, ..." Lý Song Bằng vén ống tay áo, một bộ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tiến lên làm một trận, chỉ là ống tay áo chưa kịp xắn lên, trong nháy mắt liền có một khẩu súng đen ngòm nhắm ngay mình, động tác Lý Song Bằng dừng lại, không dám nói thêm lời hung ác.
Lâm Hiểu cũng không muốn gây chuyện, bọn họ nhiều người như thế lại cầm súng đối với bốn người mình, căn bản cũng không có phần thắng.
"Lâm Hiểu, chúng ta đi." Đường Thiên Dật trong lòng vô cùng tỉnh táo, lúc này nếu đã ở vào thế yếu, tự nhiên chỉ có thể lui bước.
Lâm Hiểu đang định đẩy xe lăn Đường Thiên Dật rời đi, lại đột nhiên nghe được một giọng nói như ngày đông nắng ấm, làm lòng người thật thoải mái, "Đợi chút, Thiệu đại ca, bọn họ là bạn của em."
Hứa Nhan đi vào như tiên nữ giáng trần, mặc một cái áo gió màu trằng, chỗ cổ áo có lông hồng phấn càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà, ánh mắt sáng ngời tràn trề thiện ý, bất kỳ người nào ở mạt thế nhìn thấy Hứa Nhan như vậy đều sẽ cảm giác được cô nhất định là thiên sứ, tốt đẹp như vậy, thiện lương như vậy.
Lâm Hiểu cúi đầu nhìn chính mình bao bọc cực kỳ chặt chẽ, vì phòng ngừa bị thây ma bắt được, cơ bản cô đều mặc đồ dạng này, mặc dù cũng là một tiểu mỹ nữ nhưng so với Hứa Nhan lập tức thành một con vịt xấu xí.
Hứa Nhan ngược lại rất nhiệt tình tiến lên, cười nói với Thiệu Nhạc Kỳ, "Thiệu đại ca, không có việc gì, bọn họ không phải là người xấu."
Thiệu Nhạc Kỳ vốn là mặt nghiêm, giờ phút này chứng kiến nữ chủ lại là đầy tràn sủng ái, tay vung lên, "Đều bỏ xuống."