Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu
Đăng vào: 12 tháng trước
"Đừng có nhiều lời." Bàn tay 5 ngón không ngần ngừ đặt lên mặt Y Nặc Mễ đẩy nàng ra xa, khí chất lạnh lùng bắt đầu nổi lên. "Em tối qua đã hứa với tôi về sau tới bệnh viện không làm loạn nữa đấy."
NGAO, người này thật không đáng yêu gì hết, thừa nhận thích mình một chút thì sẽ chết sao - Y Nặc Mễ mút mút lòng bàn tay của mỹ nữ, liếm liếm miệng, biến thành hình thái hút máu máu rồi gãi gãi đùi: "Được rồi, ai kêu ta thích chị làm chi. Ngày hôm qua cũng đã ăn no bụng."
Thích cô cái gì chứ, là thích uống máu cô thì có! Thấm Nhã cầm lấy áo blouse đang treo trên móc xuống rồi giúp Y Nặc Mễ mặc vào, "Từ nay về sau vào đây phải thay quần áo, thu cánh vào.... cả mắt và răng nữa."
Y Nặc Mễ bị áo blouse trùm lại, che mất đi đôi cánh. Thấm Nhã quyết định từ nay về sau cứ để nàng mặc thế này để tránh cho đôi cánh kia tùy tiện bị lộ ra, hù dọa người khác thì cô có là vĩ nhân cũng cứu không nổi nàng.
Y Nặc Mễ thu răng và mắt lại, lập tức trở thành lại một thiếu nữ xinh đẹp; ngoại trừ làn da của nàng so với người khác trắng hơn một chút, nhiệt độ cơ thể thấp hơn một chút thì hầu như không khác người bình thường là mấy. Nàng cúi đầu nhìn Thấm Nhã đang tỷ mỉ gài nút áo cho mình, hai tay giang ra, giơ lên giơ xuống, "NGAO ~ Orange nói mặc đồ trắng như vậy sẽ bị các Huyết tộc khác cười cho."
Thấm Nha ngẩng đầu nhìn lên --- vẻ mặt bướng bỉnh của Y Nặc Mễ hòa trộn với khí chất tà mị, trên người lại một cái áo trắng thuần khiết.Nàng dường như vừa biến thành một thiên sứ áo trắng...
"A~" Thấm Nhã không thể nhịn được cười, Tiểu ác ma này lúc không làm chuyện ác thì chẳng khác gì một đứa trẻ ngốc nghếch cả.
Được rồi, để được thấy chị cười, cho dù phải mặc khó coi hơn nữa nàng cũng chấp nhận. Y Nặc Mễ vòng tay ôm lấy thắt lưng Thấm Nhã, ngốc nghếch nhìn nụ cười của người kia, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra được mình càng ngày càng có nhiều cảm tính của con người, ví dụ như si mê, ví dụ như thỏa hiệp.
Giúp nàng đổi xong quần áo, Thấm Nhã kéo Y Nặc Mễ ra khỏi phòng điện tâm đồ, không nghĩ tới vừa ra khỏi cừa liền đụng ngay Tề Bộ và Trần Tĩnh.
"Hai người!"Thấm Nhã bên ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhưng bên trong thì tràn đầy lo lắng. Phòng để dụng cụ nghiên cứu y học đều được ngăn bằng những tấm thủy tinh lớn, bên ngoài chỉ cần liếc sơ cũng thấy được hết mọi chuyện bên trong, cho nên Tiểu Mễ biến thành trạng thái hút máu... Tề Bộ và Trần Tĩnh đã thấy được bao nhiêu.
"Tịch tiến sĩ chúng tôi..." Trần Tĩnh và Tề Bộ nhìn nhau.
"Đều thấy được." Tệ Bộ nối tiếp lời. Hiển nhiên hắn và Trần Tĩnh cả hai đều đang rất hoảng.
"Chúng ta vào văn phòng nói chuyện." Ngữ điệu của Thấm Nhã vẫn bình thản như thường ngày, nhưng trong lòng thì đang rất không yên, đang cố gắng tìm cách làm yên chuyện này. Đều do tiểu quỷ Y Nặc Mễ kia quá bất cẩn.
Bốn người đi vào văn phòng, Tề Bộ không nhịn được mở miệng trách Thấm Nhã: "Tịch, chị nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi? Vừa rồi bọn tôi đều đã nhìn thấy hết, còn có chuyện trước đó... Tuy tôi và Trần Tĩnh không nhớ được tình hình lúc đó, nhưng chuyện bọn tôi chỉ nhìn thấy được một bóng đen với cảnh sát chỉ là nói dối, chúng tôi sau đó đã nhớ được, cả hai chính là nhìn thấy được Tiểu Mễ... Tiểu Mễ có phải là người không?"
"Uhm, Tịch tiến sĩ, Tiểu Mễ... chẳng lẽ tôi và Tề Bộ không đáng để tin tưởng sao?" – Đương nhiên Tề Bộ và Trần Tĩnh đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi mới tới đây.
"Tiểu Mễ.." Thấm Nhã biết chuyện này dù sao cũng không thể giấu diếm được nữa, cũng may người phát hiện ra thân phận của Y Nặc Mễ là hai trợ thủ của mình. Họ đối với cô vừa là thầy vừa là bạn, trong sự nghiệp là những người đáng tin cậy, trong cuộc sống chính là bằng hữu tốt. Có thể nói đây là hai người mà cô tin tưởng nhất.
"NGAO, nhìn ta làm gì, ta cũng không phải người."Quỷ hút máu liếm liếm miệng, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.
Lời vừa nói ra, ba người lập tức trầm mặc, đứa nhỏ này đúng là quá coi thường chuyện này. Thấm Nhã thở dài kéo Y Nặc Mễ lại bên cạnh: "Đúng như những gì hai người nhìn thấy lúc nãy, Tiểu Mễ không phải là con người, em ấy tên Y Nặc Mễ, thuộc về Huyết tộc, chính là Quỷ hút máu trong truyền thuyết".
"Một gạo nếp?"
"Quỷ hút máu?"
"Ah, ha ha . . ."
"Trần Tĩnh, cô có nghe thấy gì không, bác sĩ Tịch cũng biết trêu người kìa, ah hahaha....!!"
Tề Bộ - Trần Tĩnh hai người vỗ vai gập bụng cười đến chảy nước mắt, thế nhưng càng cười, không khí trong phòng lại càng quỷ dị. Thấm Nhã vẫn tỏ ra lãnh đạm như thường, mà cái người bị nói là quỷ hút máu Y Nặc Mễ thì một bộ dạng lười biếng tà ác.
"Tịch, bác sĩ Tịch, em ấy thật là quỷ hút máu?"
"Là loại chuyên đi hút máu con người, Quỷ hút máu?"
Hai người rốt cục cũng hiểu được, lắp bắp run rẩy.
"Uhm."Tịch nữ vương lạnh nhạt trả lời.
"Tiểu Nhã Nhã, ta thật sự không thể ăn hai người họ sao? Nhìn cũng ngon miệng nha." Quỷ hút máu liếm liếm miệng lộ ra hai răng mèo, khi con người đối với quỷ hút máu sợ hãi, thì máu bọn họ càng làm cho Quỷ hút máu thêm mê muội.
"Oa ah, quỷ ah ah ah ah!"
"Oa, đừng giết tôi!"
Hai người quay lưng bỏ chạy, sau đó chui vào một góc ôm nhau.
"Tiểu Mễ, em không được dọa hai người họ." Thấm Nhã bất đắc dĩ thở dài, cái tên tiểu gia hỏa này, cứ một chút là lại khiến cô đau đầu.Không phải chỉ là quỷ hút máu thôi sao, có gì mà phải kinh ngạc như vậy.
Có cái gì mà phải kinh ngạc? Đúng là lời này chỉ có Tịch Thấm Nhã Tịch băng sơn mới có thể nói ra được. Tề Bộ Trần Tĩnh ôm nhau trong góc bộ dạng sợ hãi, tay cầm lấy tay nắm cửa, nhưng mà hết lần này đến lần khác đều không có sức để đào tẩu tiếp.
"Hai người không cần sợ, Tiểu Mễ sẽ không giết ai cả.Hai người đều là bác sĩ, chuyện này có cái gì mà phải sợ, về sau em ấy sẽ thường xuyên ở đây giúp chúng ta hoàn thành một số nghiên cứu quan trọng, cứ coi em ấy là chuột bạch đi." Thấm Nhã thuận miệng an ủi hai trợ thủ, nhưng lời vừa nói ra liền trở thành một sáng kiến hay. Tinh lực của Tiểu Mễ, còn có dị năng của em ấy, tất cả đều là nghiên cứu đáng giá.
"NGAO ~ chuột bạch là cái gì." Ta đây không phải Orange thích mấy cái thứ đó. Quỷ hút máu hoàn toàn không biết mình bị biến thành "chuột bạch" rồi.
=========
Mọi chuyện nếu nghĩ kỹ thì có nhiều chỗ rất kỳ lạ, ví dụ như hai người có gương mặt phương Đông lại có huyết thống của Huyết tộc phương Tây. Sau khi tẩu thoát giờ đang sống hay đã chết, hai người họ còn có đến tập kích Thấm Nhã nữa hay không; hay là người thừa kế huyết tộc phương Tây linh lực cường đại kia, hắn đến cùng là ai, sao lại xuất hiện ở chỗ này; rồi còn Lý Cường tận mắt chứng kiến Thấm Nhã bị bắt đi, hơn nữa đã biết được thân phận thật của Y Nặc Mễ, theo tính cách của hắn lẽ ra giờ này đã đến bệnh viện tìm Thấm Nhã, vậy mà giờ vẫn chưa thấy, hắn hiện giờ rốt cục đang làm gì?
Một đống chuyện lớn nhỏ phát sinh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị ám ảnh không thôi.Nhưng bác sĩ Tịch nào phải là "người bình thường"; có lẽ trời sập đối với cô cũng là lẽ tự nhiên, chuyện nửa đêm bị quỷ hút máu bắt cóc sau đó thiếu chút nữa mất đi tính mạng... cứ như chưa từng xảy đến với cô, sự bình thản khiến người khác phải cảm thấy nổi da gà.
Còn về phần Y Nặc Mễ, cái tên quỷ hút máu tính cách lười biếng này thì càng không nên kỳ vọng gì nhiều.Chuyện gì không liên quan tới nàng, không ai chỉ mặt gọi tên, không chạy đến tận cửa nhà nàng sinh sự thì đó chính là thiên hạ thái bình, nàng không biết gì hết.Dù sao nàng cũng có sinh mạng vĩnh hằng, chuyện đại sự để kéo dài đến mười năm, trăm năm rồi giải quyết cũng không muộn. Nếu không phải tại cái tính lười biếng của tên tiểu quỷ hút máu này, thì lãnh địa của nàng sao có thể xuất hiện nhiều tên yêu ma quỷ quái như vậy.Hiện giờ nàng mỗi ngày đều bận rộn trêu chọc đồ ăn, chuyện khác nàng không thèm ngó ngàng tới nữa.
Vì vậy một người một quỷ điềm nhiên xem như mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra, lúc này đang ở trong phòng nghiên cứu cao nhất của khoa não tiến hành nghiên cứu "Cuộc sống không sầu không lo".
Tiểu quỷ hút máu mắt nhắm mắt mở nhàm chán ngồi trên giường, trên đầu, trên người, đều gắn đầy dây điện cực xanh xanh đỏ đỏ. Bác sĩ Tịch, Tịch nữ vương của chúng ta đang nghiên cứu sinh lý cấu tạo của Quỷ hút máu, một tay kéo cái cánh nhỏ của Y Nặc Mễ, một tay cầm thước đặc dụng đo đo đếm đếm.
Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh, hai người trong góc ôm nhau liền co rúm người loại, oa oa kêu quỷ. Tề Bộ Trần Tĩnh hai người tận mắt nhìn thấy sau lưng Y Nặc Mễ tự nhiên mọc ra đôi cánh, trong đầu liền hiện lên cái cảnh tượng trong phim Quỷ hút máu từ trong quan tài bỗng nhiên xuất hiện hút máu bọn hắn. Trời ơi chúa hỡi, dọa chết người, ác ma như vậy cư nhiên ở bên cạnh bọn họ, Tịch tiến sĩ vẫn đang nghiên cứu nàng!
"Em đừng có vỗ vỗ nữa, duỗi cánh thẳng ra.Còn nữa, không cho dùng mắt phá phách." Thấm Nhã liếc thấy màn hình sóng điện đồ nhảy vô số đường cong hỗn tạp, lãnh đạm mở miệng ngăn tên quỷ hút máu đang lộn xộn kia lại.
"NGAO, hai người kia dù sao cũng không phải là bạn của ta, cho ta ăn hết được rồi." Y Nặc Mễ trên mặt xuất hiện nụ cười xấu xa, cố ý nói lớn cho Tề Bộ và Trần Tĩnh nghe.
"Lập cập, lập cập..." Quả nhiên lời vừa nói ra thì liền xuất hiện tiếng hai hàm răng run rẩy đụng nhau, tiếng run đếu giống như đang sàng gạo. Muốn, muốn ăn bọn họ... đừng ah.... bọn tôi hổng muốn chết!
"Không được." Nữ vương dứt khoát, sau đó liền cầm một cây đèn pin: "Mắt đổi màu đỏ."
Lập tức biến thành màu đỏ.
Thấm Nhã soi soi, sau đó lại nhàn nhạt chỉ thị: "Trở lại đen."
Lập tức biến đen.
"Tiếp tục."
Đỏ cam xanh liên tục thay đổi, giống như đang làm ảo thuật.
Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người cũng bắt đầu bình tĩnh lại, hình như Tịch nữ vương không chỉ quản được chuyện lớn nhỏ trong bệnh viện mà tới Quỷ hút máu cũng quản được luôn. Những động tác của Ác ma này trước những chỉ thị của bác sĩ Tịch, không giống như là kẻ giết người, mà ngược lại giống như mấy con thú trong rạp xiếc vậy.
"Nhe răng."
Đinh ~ hai cái răng nanh dài xuất hiện.
Hoàn toàn biến thành trạng thái hút máu, Y Nặc Mễ đối với mùi thơm trên người Thấm Nhã càng thêm mẫn cảm. Răng nanh vừa xuất hiện, liền giống như oan hồn quấn lấy người Thấm Nhã: "Tiểu Nhã Nhã, chị thơm quá, ân, ân, ah, ách ~"
Đầu chon trước ngực Thấm Nhã ngửi ngửi, sau đó theo bên cổ áo Thấm Nhã kéo xuống đưa lưỡi liếm lên cổ...
"NGAO NGAO NGAO ~" đáng tiếc trời phụ lòng người, Quỷ hút máu liền bị chọt đến kêu vài tiếng, chỉ thấy Tịch nữ vương cầm lấy hai miếng bông gòn, liền nhét thẳng vào hai lỗ mũi Y Nặc Mễ, đem nàng đây ra xa một chút..
"PHỐC."
"Hahahah...!
Trong góc liền phát ra hai tiếng cười. Thiên tính của con người chính là vậy, giống nhìn chính mình đi trên băng hết sợ ngã trái thì đến ngã phải, nhưng khi thấy người khác té như bí rụng, liền lập tức cười to. Hai người bị tiểu gia hỏa nãy giờ giày vò, khi thấy được quỷ hút máu bị đau kêu NGAO NGAO liền lập tức quên sợ, nghẹn bật cười.
Bị Y Nặc Mễ "Ân ah ah" ồn ào, Thấm Nhã cũng không khỏi xấu hổ một chút. Nhanh chóng bày ra bộ dáng lạnh lùng: "Không cho phép động đậy lung tung, nhanh cởi quần áo xuống, lên giường nằm!"
Tiểu quỷ hút máu hai mắt nhìn lên, làm ra một bộ dạng chảy nước miếng, "NGAO ah ~ cởi quần áo ~"