Chương 30: - Lại say (18+)

Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Đăng vào: 12 tháng trước

.



- Editor: BlackObs
"A..." Mục Tiểu Phàm không nghĩ nữ thần uống say lại dữ dội đến vậy, ngực bị nàng ngậm đau chết được.

​"Đau em, chị đừng có nghiến". Mục Tiểu Phàm ôm ngực co người lại.

​Hứa Hạ vỗ sau lưng Mục Tiểu Phàm như là dỗ dành, nàng mấp máy môi: "Liếm..muốn liếm".

​"Vậy chị liếm nhẹ đó nha". Mục Tiểu Phàm thả tay ra.

​"Ưm". Hứa Hạ cúi thấp đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm, thỉnh thoảng còn ngước mắt nhìn biểu cảm Mục Tiểu Phàm.

Hình ảnh này cũng quá...a! Mục Tiểu Phàm xấu hổ nhắm mắt lại, bờ mi khẽ run.

​"Nhìn đi". Hứa Hạ ngừng động tác, ra lệnh.

​Mục Tiểu Phàm: "..." Sao nữ thần uống say lại khó phục vụ vậy chứ?!

​"Nhìn đi". Hứa Hạ nói lần nữa.

​Mục Tiểu Phàm mở mắt ra lầm bầm: "Thích liếm sao không tập trung liếm". Bộ dáng cô mười phần là tiểu ngạo kiều.

​Hứa Hạ bị dáng vẻ moe của đối phương kích thích hơn rồi, nàng ngậm đầu ngực bên kia, lần này có kinh nghiệm hơn, vừa ngậm vừa dùng đầu lưỡi đá xoay vòng.

​"Uhmm..." Cả người Mục Tiểu Phàm chấn động, ngực căng lên, hai tay ôm đầu nữ thần, không biết nên đẩy Hứa Hạ ra ngoài hay ép sát vào ngực mình, cô ngọ nguậy đầu gian nan nói, "Đừng...em nhột quá".
​Hứa Hạ thỉnh thoảng mút vào, hành động này giống như hút cạn linh hồn Mục Tiểu Phàm, cô cảm thấy cả người bay bổng, chẳng biết giờ khắc này đang ở cõi thần tiên nào nữa.

​Đến khi cả hai điểm tròn trên ngực đều bị sưng lên, Hứa Hạ mới buông tha cô. Rồi như còn luyến tiếc, nàng lại cúi xuống hôn từng cái từng cái như gà mổ thóc, mỗi một lần đều khiến thân thể Mục Tiểu Phàm tê tê dại dại.
Tiếp đến Hứa Hạ chuyển mục tiêu, nàng di dời xuống phía dưới, từ vùng bụng bằng phẳng, quần lót hình mèo con cho đến hai đôi chân thon dài.

​Mục Tiểu Phàm cảm giác hạ thân nhột nhạt, hai chân cong lên chà xát với nhau.

Hứa Hạ ve vuốt đầu gối cô, nhìn hai chân Mục Tiểu Phàm cứ cọ tới cọ lui, nàng lập tức luồn một tay qua kẽ chân, ngón trỏ chọt nhẹ vào đáy quần lót đối phương.

​Mục Tiểu Phàm bị tấn công bất ngờ, vùng tam giác mật nóng rần lên, không tự chủ xê dịch mông qua lại, hai cánh tay đặt dưới ngực co sát vào người làm bộ ngực bị ép to hơn.
Dáng vẻ này của Mục Tiểu Phàm khiến Hứa Hạ như bị thôi miên, nàng nhẹ nhàng rải những nụ hôn dọc đùi Mục Tiểu Phàm.
Giờ phút này toàn thân Mục Tiểu Phàm đều hết sức mẫn cảm, hôn phớt như thế càng làm cô thêm khó chịu.

​"Học tỷ... Học tỷ..." Mục Tiểu Phàm sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi.

​"Chị đây". Hứa Hạ vuốt bắp đùi Mục Tiểu Phàm, thật chậm rãi như đang trêu chọc.

​Mục Tiểu Phàm chịu không nổi khẩn cấp bật dậy, hai chân kẹp lấy hông nữ thần, hai tay vòng qua ôm cổ, hôn môi nàng.

​Hứa Hạ chuyển qua mơn trớn tấm lưng Mục Tiểu Phàm, làn da trơn nhẵn khiến tay nàng yêu thích xoa mãi không ngừng, dần dần đi xuống cuối cùng dừng ở giữa khe mông.

Cảm giác ngứa ngáy dẫn đến mông Tiểu Phàm nhích về trước, vừa vặn chạm vào khoá quần jean của nữ thần, nháy mắt làm cho cô muốn khóc, "Học tỷ...chị khi dễ em".
"Ngoan". Hứa Hạ hôn một cái lên trán cô, kế tiếp tự cởi quần mình ra sau đó đè đối phương xuống giường.
Ngay lúc Mục Tiểu Phàm nhắm mắt mong đợi thì nữ thần bất động!! Cô mở mắt ra liền phát hiện nữ thần đã nhắm mắt nằm ngủ trên người mình.

​Mục Tiểu Phàm thật sự cần phải khóc mà, người ta cởi quần áo cô, trêu chọc làm cho cả người cô bừng bừng lửa nóng, bây giờ chưa gì đã ngủ, là làm sao!
Cô bất đắc dĩ ôm chặt người nữ thần rồi thuận tay cởi dây áo ngực nàng, rút nó ra để qua một bên, khi hai bộ ngực trần tiếp xúc nhau, cảm giác trơn mịn thoải mái ập đến làm Mục Tiểu Phàm thở hắt ra thoả mãn.
Ngực nữ thần rất hoàn hảo với form ngực của cô, đầu vú hai người ma sát với nhau trực tiếp thổi cô lên đỉnh núi cao.

​Thế là màn vận động kịch liệt đêm nay kết thúc một cách - nửa sung sướng nửa đáng tiếc.

​Ngày hôm sau.

​Hứa Hạ bị lạnh tỉnh dậy, đập vào mắt là xương quai xanh khiêu gợi. Người vừa tỉnh ngủ lập tức bàng hoàng: "...!!!"

​"Ưm ưm." Trong lúc ngủ mơ Mục Tiểu Phàm khe khẽ rên, cũng không biết mơ cái gì mà lông mày cô co dúm lại.
Bây giờ Hứa Hạ mới để ý là thân thể nàng đang dán sát vào Mục Tiểu Phàm, hơn nữa trên người cả hai chỉ còn duy nhất quần lót.

​Cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng chầm chậm cử động cơ thể, ánh mắt lại vô tình rơi trúng hai điểm trên ngực Mục Tiểu Phàm, gò má xoạt một cái đỏ ửng.

Hình ảnh ăn uống ở nhà hàng tối hôm qua tới uống rượu say rồi Mục Tiểu Phàm...lần lượt hiện lên.
Kết thúc hồi tưởng, mặt mày Hứa Hạ càng ảo não.
Do lần trước say rượu xong không nhớ được cái gì nên nàng đã lén luyện tập uống bia. Mỗi ngày uống chút xíu để có thể tăng tửu lượng, quả thật tửu lượng khá lên một chút, tuy vẫn không thể khống chế bản thân nhưng những gì làm ngày hôm qua nàng đều nhớ tường tận.

​Hứa Hạ lúng túng vội vã xuống giường đi vào phòng tắm.

​Mục Tiểu Phàm đang ngủ trở mình, tay quờ quạng bên cạnh rồi mở mắt ra.

​"Học tỷ?"

​Cô ngồi dậy không thấy học tỷ đâu, bước xuống giường ngó quanh, mặt mày ngơ ngác lộ vẻ hụt hẫng.
Chẳng lẽ học tỷ chưa mặc quần đã bỏ chạy?! -.-!

​"Em..." Hứa Hạ quấn khăn tắm đi ra, thấy Mục Tiểu Phàm chỉ mặc quần lót đang lơ ngơ đứng giữa phòng, nàng mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn không thể thốt nên lời.

​"Học tỷ? !" Mục Tiểu Phàm xoay người, thấy nữ thần vẫn ở đây, cô cao hứng chạy đến ôm cổ nữ thần, thảm thương nói: "Học tỷ, em còn tưởng chị đã bỏ rơi em một mình".

​"Không có". Hứa Hạ mất tự nhiên đáp.

​Mục Tiểu Phàm lui người ra nói: "Học tỷ, tối qua chị uống say".

​"Ừ". Hứa Hạ cứng đờ người, nhấp môi ứng lời.

​"Chị làm em thành ra như vầy nè". Mục Tiểu Phàm chỉ ngón tay vào hai đầu ngực sưng lên của mình, bĩu môi nói.

​"Ừm..." Hứa Hạ liếc nhìn, ngượng ngùng không biết nói gì hơn.

​"Đau quá". Mục Tiểu Phàm khoa trương, kỳ thực đã muốn hết đau nhưng cô muốn nhìn xem nữ thần phản ứng thế nào.

​"Chị đi mua thuốc cho em". Nói xong liền dợm bước tính đi về phía cửa.

​Thấy nữ thần muốn đi ra ngoài chỉ với mỗi cái khăn tắm ngang người, Mục Tiểu Phàm muốn lăn ra cười tuy vậy vẫn phải nghiêm trang nhắc nhở: "Học tỷ, chị còn chưa mặc đồ!".

​Hứa Hạ khựng người, chuyển hướng tới bên giường nhặt quần áo trên mặt đất, đưa mắt tìm kiếm thấy đồ lót màu trắng nằm ở mép giường, nàng ước gì có cái hố chui đi ngay lúc này. Nàng vơ lấy nó đi nhanh vào phòng tắm, đóng cửa ngăn lại tiếng cười của Mục Tiểu Phàm.

​"Ha ha ha ha." Mục Tiểu Phàm cười ngã xuống giường, cô yêu phản ứng của nữ thần chết đi được, "Trời ơi, sao có thể đáng yêu vậy a".
Hứa Hạ kéo cửa ra, Mục Tiểu Phàm vẫn chưa dứt cười, nàng mím môi bước tới gần trầm giọng nói: "Em chờ ở đây, chị đi mua thuốc".
"Dạ". Mục Tiểu Phàm ngồi quỳ trên giường ngoan ngoãn nói.

​Đợi nữ thần ra ngoài rồi cô lại tiếp tục ngã xuống giường, bắt đầu một tràng cười khác, "Hahahaha".
Hứa Hạ xuống lầu đúng lúc gặp mấy người lão yêu đang ở đại sảnh trả phòng, hôm qua say sưa quá thế là cả bọn cũng thuê phòng ngủ lại.
Nhóm lão yêu: "... ? !"

​"Hứa học tỷ?"
Thần kinh Hứa Hạ trở nên căng thẳng, cố trấn tĩnh gật đầu chào mọi người.

​Tôn Bình Lam hỏi: "Hứa học tỷ, chị có thấy thủ lĩnh bọn em không? Không phải tối qua chị ở cùng với thủ lĩnh sao?".

​Bị mọi người đồng loạt nhìn, Hứa Hạ tận lực ra vẻ tự nhiên trả lời: "Em ấy còn đang ngủ".

​"Ah ah". Cả đám gật đầu đã biết, cũng không nghĩ nhiều chỉ nhất trí gật đầu, vẫy tay nói: "Học tỷ, vậy tụi em đi trước, hôm nay có tiết học, em sẽ xin phép giúp thủ lĩnh, chị kêu thủ lĩnh khỏi tới".

​"Ừ, cảm ơn em".

​Hứa Hạ nhìn mọi người rời đi hết mới chạy đến tiệm thuốc gần đó.

​Mục Tiểu Phàm vẫn nằm trên giường chờ nữ thần trở về, ngẫm nghĩ cứ thấy sao mình giống như là "Tắm rửa sạch sẽ nằm chờ người đến ăn".

​Mục Tiểu Phàm đen mặt, cô trở người nằm úp sấp, nhíu mày nghĩ, cô muốn đẩy ngã nữ thần cơ mà, làm sao kết quả lại bị nữ thần gắt gao đè ép?! Đã vậy chỉ bởi vì một nụ cười mà cô liền vô ý thức ký kết hiệp ước trọn đời bị áp với nữ thần, hối hận quá!!

​Song khi nữ thần mang thuốc trở về, cái gì hối hận không hối hận đều bị Mục Tiểu Phàm ném hết vào thùng rác.

​"Học tỷ, chị bôi cho em đi". Mục Tiểu Phàm nằm trên giường vô lại nói, ám chỉ đây là trách nhiệm của chị đó.

​Hứa hạ: "..."

​"Tự em bôi không có ý nghĩa". Mục Tiểu Phàm nói tiếp.
Hứa Hạ vẫn giữ thấp tầm mắt không dám nhìn loạn...

​"Học tỷ, chị giúp em chút đi mà". Mục Tiểu Phàm tỏ vẻ đáng thương làm nũng.

​Hứa Hạ cắn môi, ném thuốc mỡ trong tay cho Mục Tiểu Phàm rồi đi khỏi, thậm chí có thể nói là nàng bỏ chạy.
Người vẫn đang chờ nữ thần ăn đậu hủ của mình: "...."!

​Cuối cùng Mục Tiểu Phàm cũng không bôi thuốc, cất thuốc mỡ vào trong túi, cầm thẻ mở cửa phòng ra ngoài. Cô ỉu xìu đi xuống tới sảnh thấy nữ thần đứng ở cửa, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời.

​"Học tỷ, chị đang đợi em sao?" Mục Tiểu Phàm vui vẻ hỏi.

​"Ừa". Hứa Hạ che giấu lúng túng, mắt lia nhanh qua ngực Mục Tiểu Phàm xong đi thẳng về hướng trạm xe.

​Mục Tiểu Phàm xọt tay vào túi, vui sướng theo sau nữ thần.

​Từ lần thổ lộ cùng nữ thần, cô đã có thể dễ dàng quang minh chính đại biểu đạt tình cảm đối với nữ thần, chuyện này đời trước cô có mơ cũng không dám mơ. Chỉ có điều...vẫn chưa thành công ăn tươi nữ thần mà thôi.