Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 10: Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình
Edit: phuongchuchoe
Trong tiểu thuyết Thẩm Vi Vi vinh dự trở thành Nữ thần không tì vết.
Kỷ Khanh Khanh còn nhớ rõ tiểu thuyết miêu tả Thẩm Vi Vi , nói cô xuất thuỷ phù dung, là người thanh thuần xinh đẹp trong showbiz, đẹp phong cảnh, không ít đạo diễn diễn viên từng hợp tác với cô tiết lộ, Thẩm Vi Vi là nữ minh tinh mà mình tiếp xúc thoải mái nhất, không có ai sạch sẽ hơn so với cô.
Thẩm Vi Vi sau này trong showbiz bộc lộ tài năng, đều là hình tượng nhân vật thanh thuần, chỉ duy nhất trong một lần trao giải, Thẩm Vi Vi thay đổi hình tượng, mặc váy đỏ lộ tấm lưng trần gợi cảm, bên trên lễ trao giải, hấp dẫn không ít ống kính, đồng thời trong lễ trao giải đó, đã đưa cô lên hot search, độ hot tăng thêm một bậc.
Từ lần trao giải đó về sau, mọi người lúc này mới phát hiện, Thẩm Vi Vi thật sự toàn năng, thuần khiết lương thiện cùng lửa nóng yêu diễm, hai loại hình tương phản cô có thể làm chủ hoàn toàn, trực tiếp vả mặt những ai từng nói cô chỉ có thể diễn vai Tiểu bạch hoa.
Cũng bởi chính là vậy, Thẩm Vi Vi bật hết hoả lực, showbiz đón chào không ngừng, cũng không lâu lắm, liền trở thành nữ minh tinh chạm tay vào là bỏng.
Kỷ Khanh Khanh tìm kiếm Thẩm Vi Vi trong Weibo, tấm hình nghe nói là do người qua đường chụp lén, Thẩm Vi Vi mặc váy dài hở ngực trắng, trang điểm tinh xảo, dù cho đem tấm ảnh phóng đại, vẫn như cũ không tìm thấy chút tì vết, hiển nhiên là tham gia shoot chụp ảnh nào đó.
"Tôi với cô ta, anh thấy ai đẹp hơn?"
Kỷ Khanh Khanh giơ hình Thẩm Vi Vi , đem tấm ảnh và gương mặt mình cạnh nhau, để Lục Lệ Hành so sánh.
Lục Lệ Hành dời ánh mắt từ điện thoại di động của mình đến điện thoại của cô, trên điện thoại là người con gái xác thực rất xinh đẹp, nhìn thoáng quá rất dễ chịu, dễ như trở bàn tay có thể khiến đàn ông có cảm giác bảo hộ.
Nhưng Kỷ Khanh Khanh mang cõi lòng mong chờ nhìn anh, đáy mắt chỉ có một mình anh, chờ câu trả lời, chỉ nhận mỗi câu trả lời của anh, giống như câu trả lời của anh cực kỳ quan trọng.
Lục Lệ Hành trong lòng không khỏi mềm mại, thốt ra:"Cô."
"Hì hì tôi đã nói rồi!" Đám fan hâm mộ kia trợn mắt nói mò, Thẩm Vi Vi tiểu bạch hoa nhạt nhẽo kia, sao so được gương mặt xinh đẹp của Kỷ Khanh Khanh.
Luận về ánh mắt, ai cũng không sánh bằng Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh thoát Weibo, tâm tình vui vẻ, lười cùng đám fan hâm mộ không có mắt so đo.
Cô thay Lục Lệ Hành dém dém lại góc chăn,"Anh nghỉ ngơi tốt nhé, tôi đi xem lão tiên sinh, nếu có chuyện gì thì gọi tôi."
"Chờ một chút." Lục Lệ Hành gọi cô lại, "Cô còn nhớ rõ hôm qua nói với tôi cái gì không?"
Kỷ Khanh Khanh khó hiểu hỏi, "Từng nói gì?"
"Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng Ông xã."
Khen Kỷ Khanh Khanh năm phút đồng hồ cùng với Kỷ Khanh Khanh gọi mình hai mươi bốn tiếng Ông xã kia, Lục Lệ Hành châm chước liên tục, vẫn lựa chọn vế sau.
Lục Lệ Hành làm việc nào cũng chững chạc đàng hoàng, để người khác quả thực không nhận ra anh đang đùa.
Nhớ tới tối hôm qua hai mươi bốn tiếng Ông xã kia, Kỷ Khanh Khanh sắc mặt từ trắng thành đỏ, tiếp theo thẹn quá hoá giận, "Hôm qua đùa tôi còn chưa đủ, hôm nay còn muốn chọc tôi?"
"Tôi đùa giỡn cô khi nào? Sao tôi lại muốn đùa giỡn với cô?"
"Tôi làm sao biết anh đùa giỡn gì với tôi? Thế nhưng bây giờ anh không phải đùa giỡn thì là cái gì?" Kỷ Khanh Khanh thật sự không rõ, Lục Lệ Hành tính tình ác liệt này, đam mê gì không đam mê, lại có đam mê thích nghe người khác gọi là Ông xã, một lần còn chưa đủ còn phải đến hai mươi bốn lần?
Kỷ Khanh Khanh thật sự chịu đủ anh, "Vốn là vậy, anh bệnh nặng là một chuyện, nhưng không cho tôi thấy mấu chốt vì sao tôi phải làm theo anh, tôi tuyệt đối không giống hôm qua bị anh đùa bỡn! Tôi cũng tuyệt đối không giống ngày hôm qua gọi anh một tiếng Ông..."
Thời khắc mấu chốt Kỷ Khanh Khanh kịp thời phanh lại, đem hai chữ Ông xã nuốt xuống.
"Ông cái gì?"
"Tôi sẽ không mắc lừa đâu, không nói là không nói." Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, "Anh nên chết tâm đi, đừng phí sức, nghỉ ngơi thật tốt."
Nghĩ đến những thứ gì đâu không biết? Người sắp chết đến nơi còn ở đây Ông xã Bà xã, đúng là chán ngán.
Kỷ Khanh Khanh rùng mình một cái, đang chuẩn bị ra khỏi phòng, lại bị Lục Lệ Hành nắm chặt tay.
Cô bất đắc dĩ nhìn qua Lục Lệ Hành, "Lục tiên sinh, lại có chuyện gì?"
~~"Cảnh báo tử vong, còn năm phút cuối cùng."
Lục Lệ Hành hít sâu, để cho mình tỉnh táo lại, "Cô có nghe qua câu thơ này không."
"Thơ gì?"
"Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!"
*Nguồn dịch thơ Hán Việt : thivien.net
"Đây không phải thơ trong Kinh Thi sao? Sao vậy?"
"Cô biết nó có ý nghĩa gì không?"
"Biết chứ." Kỷ Khanh Khanh không biết Lục Lệ Hành lấy nguồn cảm hứng từ đâu mà muốn cùng mình thảo luận thơ cổ, "Đây là Vệ Phong ca ngợi vẻ đẹp của phu nhân Trang Công, nói phu nhân nàng Tay nàng mềm mại trắng nõn, Da nàng trắng như ngưng chi(mỡ đông), Răng nàng vuông trắng đều như hạt bầu, Trán nàng vuông nhỏ nhắn như tần, Mày cong mảnh như râu ngài, Nét cười duyên dáng bên khoé môi nàng, Mắt nàng trắng đen rõ ràng lấp lánh..."
Lục Lệ Hành mở mắt đánh gãy lời cô, "Câu thơ này tôi cảm thấy thích hợp rất giống miêu tả con người cô."
Kỷ Khanh Khanh hơi ngơ ngác, "Tôi?"
Kỷ Khanh Khanh trăm mối không có cách giải, Lục Lệ Hành sao tự dưng kỳ quái vậy, bị gì vậy? Ý đồ gì đây? Tự nhiên nói với cô cái này?
Cô có nên mời bác sĩ thân kinh kiểm tra đầu óc Lục Lệ Hành một chút không?
"Cô có từng chú ý đến đôi mắt mình không?"
Kỷ Khanh Khanh chớp mắt.
Lục Lệ Hành nhìn cặp mắt sáng ngời kia, "Rất xinh đẹp."
Kỷ Khanh Khanh có chút đỏ mặt, "Là... thật sao? Cảm ơn."
Lục Lệ Hành ánh mắt rời khỏi mắt cô, đến sóng mũi thẳng tắp, dừng lại một chút lại dời xuống, như là đang vẽ một bức tranh, tỉ mie, từng chút từng chút một nhìn mặt cô, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, đem tất cả dấu ấn của Kỷ Khanh Khanh vào trong tâm trí.
Về sau trầm mặc năm giây, Lục Lệ Hành lần nữa thử nghiệm mở miệng, "Cô biết đàn ông thích dạng phụ nữ thế nào không?"
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, "Giống như Thẩm Vi Vi?" Đáng thương nhỏ bé bất lực, có thể kích thích đàn ông muốn bảo hộ vào lòng.
"Không phải, giống như cô."
Kỷ Khanh Khanh khiếp sợ.
(Editor cũng khiếp sợ :v )
Cô có mị lực vậy sao?
"Anh thế nào...?" Kỷ Khanh Khanh thấy anh nhắm mắt lại, hô hấp tăng nhanh, một bộ dạng như muốn thăng thiên, khẩn trương nói: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi đây."
~~"Cảnh báo tử vong, còn 3 phút cuối cùng."
Lục Lệ Hành mở hai mắt ra, đờ đẫn nhìn Kỷ Khanh Khanh, từ bỏ kháng cự, "Đôi mắt cô giống như cất chứa núi non sông hồ, đôi môi đỏ ửng có ma lực thần kỳ, mỹ mạo của cô làm người ta cơm không ngon, đêm ngủ không yên! Rất nhiều đàn ông nhìn thấy cô, nhất định sẽ suy nghĩ đến tột cùng thế nào mới có thể đạt được cô."
Kỷ Khanh Khanh rùng mình, da gà nổi đầy.
Lục Lệ Hành đây là điên rồi sao?
Làm sao có thể hồ ngôn loạn ngữ* như vậy?
*nói năng lộn xộn
"Anh sao vậy?"
Cô đánh giá gương mặt nghiêm túc của Lục Lệ Hành, đáy lòng bỗng nhiên lo lắng.
Không lẽ?
Không lẽ... Đại nạn sắp đến, nên thần chí không rõ, hồ ngôn loạn ngữ?
Cô nói to với Lục Lệ Hành, "Tôi hiện tại là vợ anh, anh yên tâm, tôi chính là phụ nữ tên đàn ông nào cũng đừng hòng chiếm được!"
Lục Lệ Hành hữu khí vô lực, "Cô để tôi nói hết đi."
"...A. Anh nói đi."
"Mỹ mạo của cô đều làm tất cả phụ nữ phải xấu hổ vô cùng, về sau cô đừng toả ra loại đáng chết..." Lục Lệ Hành trầm mặc, mấy chữ này quả thực phá tan ranh giới cuối cùng của anh, "Về sau cô đừng toả ra mị lực câu nhân mê hoặc người khác..."
Kỷ Khanh Khanh ấp úng, "Tôi đâu có..."
Lục Lệ Hành hẳn là nhắc nhở cô?
Anh ta có phải hiểu lầm gì rồi không?
Kỷ Khanh Khanh tự nhận tại Lục gia mình rất đàng hoàng, cho dù gặp người yêu cũ Lục Lệ Đình cũng làm như không thấy, chẳng lẽ muốn cô về sau phải như phụ nữ Arab lấy khăn che mặt?
"Cô tựa như khóm hoa hồng, như hoa bách hợp đang nở rộ, là vì sao lấp lánh sáng nhất bầu trời đêm, cô là Mỹ Nhân Ngư đẹp nhất biển sâu, như thiên sứ dung nhan thánh khiết, là Nữ Thần đẹp nhất lòng tôi!"
~~"Nhiệm vụ thành công, HP+5, HP hiện tại 5 tiếng đồng hồ."
"Anh ... nói những thứ này làm gì?"
Lục Lệ Hành mặt không đỏ tim không loạn, ra vẻ bình tĩnh,"Khen cô."
Kỷ Khanh Khanh khoé môi giật giật, cả người kinh ngạc như bị sét đánh.
Thì ra tất cả đều là khen cô à?
Sống tới từng tuổi này mới thấy.
Tên Lục Lệ Hành này khen người khác, thật đúng là... Có phong cách riêng.
Đặc biệt phối hợp thêm gương mặt nghiêm túc tỉnh táo của Lục Lệ Hành kia, nghiêm trang nhìn cô, nói đây là khen người khác, phá lệ quỷ dị, làm cho cô đặc biệt buồn cười.
Kỷ Khanh Khanh muốn cười, nhưng trước mặt người bệnh lại không thể cười được, cúi đầu chết nghẹn, nhịn không được, cười ra tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Lệ Hành chăm chú nhìn mình.
"À... Cảm ơn anh đã khích lệ, tôi vô cùng... Cao hứng ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha.. Ha ha ha..." Kỷ Khanh Khanh biết mình có thể trước mặt Lục Lệ Hành cười không kiêng kỵ quả thực đáng khinh, nhưng cô không kiềm nổi, xoay người cười đến đau bụng, mặt cười đến mỏi.
"Buồn cười lắm sao?" 😒
Kỷ Khanh Khanh bỗng nhiên che miệng, kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ bừng, mãnh liệt lắc đầu, "Không buồn cười không buồn cười, cái kia ... Anh nói nhiều như vậy, có muốn uống nước hay không... Ha ha ha ha ... Uống nước A haha ha ha ha..."
Lục Lệ Hành gằn từng chữ, "Không-uống-cảm ơn, cảm ơn."
Kỷ Khanh Khanh vất vả mới nhịn được, toàn thân run rẩy, cắn môi khắc chế, "Vậy anh không uống... Ha ha vậy tôi không nói với anh nữa, tôi đi xem lão tiên sinh một chút."
Cô một chút cũng không dám nhìn Lục Lệ Hành một lần nữa, sợ mình không khống chế nổi cười ra tiếng làm anh ta khó xử, như một làn khói chạy khỏi phòng.
"Phu nhân... Cô bị làm sao vậy?"
"Hả? Tôi tôi... Tôi không sao, tôi có chuyện gì chứ?"
"Có phải điều hoà không khí mở hơi cao không? Hay là bị dị ứng? Mặt mũi cô... sao hồng như vậy?"
"Nhiệt độ, đúng là có có ... Có hơi cao, nhưng không có việc gì, chút nữa là ổn thôi."
Lục Lệ Hành nhìn ngoài cửa, tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, nặng nề thở dài.
Sinh tồn đối với anh thật sự vô tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Khanh Khanh: Anh không chết, lại bị điên rồi ? ? ?