Chương 88: Kinh hỉ của Lãnh Thác

Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khúc Mịch lệnh cho cấp dưới áp giải Lãnh Thác về phòng tạm giam, khi hắn lướt ngang qua người Khúc Mịch, chợt dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, rồi bỗng nhiên kê sát đầu lại gần.

“Anh cho rằng mình rất thông minh sao? Ha ha ha!” Khóe miệng hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Khúc Mịch cau mày, nhìn bóng lưng của hắn không nói một lời.

Mạnh Triết vẫn đứng ở gian ngoài, trông thấy Lãnh Thác đi ra, liền tiến về phía trước chặn đường hắn.

Lãnh Thác ngạc nhiên, ngước đầu lên nhìn anh ta, còn Khúc Mịch lạnh lùng đứng một bên không lên tiếng. Tất cả đều nhìn về phía này, nét mặt đầy căng thẳng.

Mạnh Triết cuộn chặt tay thành nắm đấm, trán nổi gân xanh, con mắt bốc lửa … cơn giận của anh ta đã lên đến đỉnh điểm.

Một lúc sau, anh ta thả lỏng cánh tay, dịch sang một bên. Lãnh Thác nở nụ cười xán lạn, còn liếc Mạnh Triết khịt mũi đầy khiêu khích.

Mạnh Triết cau chặt mi, anh ta quay đầu nhìn về phía Khúc Mịch: “Đội trưởng Khúc! Em có chuyện muốn báo cáo!”

“Đi vào nói!” Khúc Mịch ra lệnh.

Khúc Mịch tiến vào trong, đóng cửa. 

Một cánh cửa, đặt Lãnh Thác hoàn toàn ở bên ngoài, vẻ mặt anh ta có chút chán chường.

Mạnh Triết báo cáo công việc mình đã làm, anh ta đang đối mặt với áp lực cực lớn, nhưng cũng đã có chút tiến triển trong việc điều tra Thôi Minh.

“Đội trưởng Khúc! Em nắm được chứng cứ chứng minh Thôi Minh cưỡng hiếp phụ nữ là chính xác, trong số đó còn có một đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi. Người nhà nạn nhân bị uy hiếp, dụ dỗ tìm mọi cách để bịt miệng họ. Bọn họ sợ thế lực của Thôi Minh. Em đã đến nhà nạn nhân, nhiều lần làm việc với bọn họ. Bọn họ đã biết Thôi Minh đã bị tạm giam, không được bảo lãnh, lúc này mới quyết định đứng ra vách trần chân tướng.

Có một người còn để lại đoạn ghi âm, nội dung có liên quan đến việc cưỡng hiếp và những ngôn từ uy hiếp. Đã cho đứa trẻ kia đến khám bệnh, tuy nhiên kết quả xét nghiệm tinh dịch vốn dĩ phải được bảo lưu ở Cục cảnh sát thì không biết bị thất lạc từ lúc nào. Cũng may, mẹ đứa trẻ còn giữ lại quần lót sau khi con gái bị cưỡng hiếp, chứng thực thuộc về Thôi Minh.

Em cho rằng đã có đầy đủ chứng cứ giao Thôi Minh cho cơ quan Tư Pháp.”

“Được! Cậu làm rất khá!” Khúc Mịch vỗ vỗ vai anh ta, trong mắt chứa đầy sự khen tặng, “Cuối cùng cậu cũng đã trở thành một người cảnh sát hình sự thực thụ!”

“Đội trưởng Khúc, anh đồng ý giao Thôi Minh cho bên Tư Pháp?”

“Không! Tôi không nói vụ án, mà là hành động của cậu khi đối mặt với Lãnh Thác.” Khúc Mịch lên tiếng: “Còn vụ án Thôi Minh là do cậu toàn quyền phụ trách, nên làm gì do cậu quyết định.”

“Lãnh Thác! Hắn chính là tên biến thái, cầm thú! Nếu suy nghĩ kỹ lại, cũng vì Tiểu Ninh tin người quá mức nên hắn mới có cơ hội lợi dụng. Còn một người anh trai như em … cũng có chút không đúng!” Mạnh Triết rất hối hận, thân là một cảnh sát hình sự tại sao không sớm cảnh báo em gái mình?

Lòng người hiểm ác, Đường Ninh từ nhỏ đã sống trong sung sướng, làm sao có thể hiểu được? Mạnh Triết không muốn để cô bé nhìn thấy mặt trái của xã hội nên chuyện công việc cũng không kể cho cô bé biết. Không ngờ đến đây lại chính là hại em gái mình!

Khúc Mịch thấy anh ta tự trách, liền lắc đầu: “Không phải Đường Ninh quá đơn thuần, quá tin vào người khác; cũng không phải người anh trai này không biết lo cho em, mà là hung thủ quá hung tàn. Hắn như một con sói đói, tập trung quan sát, theo dõi con mồi. Một khi đã tìm ra cơ hội, sẽ ra tay tàn nhẫn khiến chúng ta nửa điểm phản kháng cũng không có! Bị một người như hắn nhìn chằm chằm thì cho dù một người đàn ông thông minh cường tráng e rằng cũng phải nghe theo lời hắn.”

“Đội trưởng Khúc! Em thấy tinh thần Lãnh Thác không bình thường, nếu luật sư nắm vào điểm ấy, hắn sẽ thoát tội chết.” Mạnh Triết có chút giận dữ, pha thêm chút bất lực: “Một người như hắn có chết ngàn vạn lần cũng không đáng tiếc, ấy vậy mà có thể xuyên thủng qua khe hở của pháp luật, em cảm thấy không cam tâm.”

“Hắn sẽ phải nhận được sự trừng phạt đáng có!” Khúc Mịch giọng chắc chắn.

Mạnh Triết cảm thấy mơ hồ, một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần sẽ được cân nhắc tính cưỡng chế giam cầm. Toàn bộ quá trình thẩm vấn Lãnh Thác, anh ta đã chứng kiến tận mắt, một kẻ tay mơ như anh ta cũng nhận ra hắn mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng. Chỉ cần luật sư xin cho hắn giám định thần kinh là xong,

Thế nhưng, nghe giọng điệu của Khúc Mịch khẳng định như vậy, lời anh nói chưa bao giờ sai. Tuy nhiên … lần này Mạnh Triết vẫn có chút hoài nghi.

Thẩm vấn Lãnh Thác đến quá giờ trưa, mọi người nghe hắn miêu tả quá trình giết người, mà giống như đang ngồi trên cùng một con thuyền, tâm tình lên lên xuống xuống. Để ý thấy tất cả đều chưa ăn uống gì nên Khúc Mịch cho mọi người tan ca sớm, ngày mai tiếp tục thẩm vấn.

Có điều … chưa đợi được đến ngày hôm sau, mọi người đã được triệu tập khẩn cấp về đội hình sự.

“Lãnh Thác đã chạy trốn khỏi phòng tạm giam! Hắn còn để lại một tờ giấy.” Khúc Mịch thâm trầm lên tiếng.

Ai nấy sững sờ. Phòng tạm giam là nơi nào chứ, bao nhiêu nghi phạm đều được giam ở đây, chưa từng có ai có thể trốn ra. Vậy mà tên Lãnh Thác nói chạy là chạy, còn bỏ lại một tờ giấy, rốt cục hắn muốn làm gì.

--- Khúc Mịch! Tôi chờ anh đến! 

Trên tờ giấy chỉ ghi đơn giản mấy chữ khiến mọi người lờ mờ … Hắn có ý gì?

“Đồng nghiệp ở phòng tạm giam phát hiện Lãnh Thác chạy trốn, ngay lập tức thông báo cho chúng ta. Tôi đã cho bố trí tăng cường cảnh lực tại các chốt giao lộ, trạm xe lửa, sân bay, Lãnh Thác mọc cánh cũng không thoát khỏi thành phố Nam Giang! Tuy nhiên, hình như hắn không muốn bỏ trốn. Tôi nghĩ hắn muốn chơi trò chơi với tôi. Vậy để tôi chơi cùng hắn một lần vậy!” Khúc Mịch không chút nào sợ hãi.

“Đội trưởng Khúc, tôi mới từ phòng tạm giam về. Lãnh Thác không biết dùng cách nào có thể dễ dàng mở tất cả các ổ khóa.” Lục Ly thở hồng hộc chạy xộc vào trong, “Có camera ghi lại quá trình hắn trốn thoát, tôi đã mang về đây rồi!”

“Được! Mau mở ra!” Khúc Mịch ra lệnh.

Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện gương mặt quen thuộc của Lãnh Thác. Trong tay hắn cầm một vật nhỏ, nhẹ nhàng tra vào ổ khóa vài lần, rồi mở cửa ra dễ như ăn cháo.

Hắn nghênh ngang đi thẳng khỏi phòng tạm giam, đến cửa còn quay đầu nhìn vào camera nở nụ cười. Trước cửa phòng tạm giam đậu sẵn một chiếc xe con không bảng số, hắn bước tới leo lên xe lái đi.

“Mỗi người trong phòng tạm giam như chết rồi vậy?” Hách Minh tức tối đập mạnh bàn: “Cứ tự nhiên để hắn ra ngoài thế sao, chúng ta bắt người mất bao nhiêu sức lực cơ mà?”

“Cậu nói đúng rồi! Đồng nghiệp trong phòng tạm giam tất cả đều ngủ say như chết. Qua kiểm nghiệm của phòng pháp chứng chứng thực hộp cơm của bọn họ bị bỏ thuốc mê.” Lục Ly tiếp lời.

Mọi thứ đều được lên kế hoạch, chẳng trách ngày hôm qua hắn lại nói với Khúc Mịch như vậy. Nếu tất cả kế hoạch đã được hắn an bài, vậy phải chăng hắn sẽ bỏ trốn không thấy tung tích. Trong lòng mọi người thêm phần lo lắng.

“Lập tức thu camera trên cung đường chiếc xe con có khả năng trốn thoát, nhất định phải tìm ra nó!” Khúc Mịch cùng tất cả mọi người đều bận đến gần sáng, rốt cục cũng tìm được nơi chiếc xe con xuất hiện. Qua camera trông thấy rất rõ Lãnh Thác xuống xe, một tiếng sau một người đàn ông đến lái xe đi.

Khúc Mịch lệnh cho dừng tại thời điểm xuất hiện người đàn ông, phóng to gương mặt của hắn. Rõ ràng là người quen --- Luật sư của Lãnh Thác.

Luật sư nhanh chóng được triệu tập về cảnh cục. Hắn vẫn thản nhiên, còn có dáng vẻ kinh ngạc khi biết Lãnh Thác đào tẩu.

“Tôi nhận tiền người ta làm việc, hơn nữa chẳng phải là làm chuyện phạm pháp. Tôi không hề biết Lãnh Thác trốn được khỏi phòng tạm giam. Anh ta chỉ nói với tôi khoảng mười giờ đêm lái xe qua đó, rồi đến mười hai giờ thì đến đường Quảng Phúc lái xe về. Anh ta lúc nào cũng quái lạ nên tôi không hỏi nhiều, chẳng lẽ ở trong phòng tạm giam mà anh ta vẫn phạm pháp?” Luật sư ngửi được mùi Lãnh Thác đào tẩu, hắn hơi giật mình, tỉnh trí: “Nếu các anh kiện tôi hiệp trợ kẻ tình nghi bỏ trốn, tôi sẽ tự bào chữa cho mình. Tôi nghĩ các anh không có đủ chứng cứ.”

“Anh có biết hiện tại Lãnh Thác ở đâu không?” Ai còn tâm tư bám chặt hắn không buông, trọng điểm bây giờ là tìm ra Lãnh Thác: “Anh ta còn có yêu cầu gì với anh không? Ví dụ như mua xe ô-tô, mua vé xe lửa, vé máy bay?”

“Không có! Hơn nữa tôi thật sự không biết Lãnh Thác ở đâu. Nếu tôi biết anh ta đào thoát chắc chắn sẽ không chuẩn bị xe cho anh ta. Tối ngày hôm qua đến lấy xe tôi đã thấy kỳ lạ, không thấy người nào trong xe, cũng không biết anh ta muốn làm gì.” Luật sư giọng chắc nịch.

Lục Ly cau mày nhìn Khúc Mịch từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, đưa mắt xin chỉ thị. Sau đó mới cho luật sư ra về.

Khúc Mịch ngồi trước cửa sổ, đốt điếu thuốc nhưng không hút mà nhìn nó từ từ cháy, hưởng thụ làn khói thuốc bồng bềnh lan tỏa.

“Mọi người nói xem vì sao Lãnh Thác trốn chạy?” Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tại sao? Vấn đề này đơn gian, vì mạng sống! Nghi phạm cõng bốn mạng người, không chết cũng chung thân, vậy thì có khác gì chết. Người ta là kẻ có tiền, muốn chạy trốn ra nước ngoài, thay họ đổi tên cũng có gì là khó!

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, Lục Ly chần chừ nói: “Hắn là người yêu cầu hoàn mỹ, là người cực kỳ tự phụ, do vậy hiển nhiên không chịu thất bại. Đội trưởng Khúc đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh bắt hắn, đối với hắn mà nói là không thể chịu được! Vì vậy hắn sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để thắng anh một lần, khiêu chiến với anh. Hơn nữa, người như hắn, tự nhận có thể khống chế đại cục làm sao có thể để một người khác quyết định con đường đời của hắn sau này?”

Một tràng vỗ tay của Khúc Mịch vang lên: “Nói rất hay! Tôi nghĩ hắn sẽ cho tôi một vấn đề cực kỳ nan giải. Thú vị! Game start!”

Game??? Một lần nữa mọi người lại nhìn nhau, cảm giác đầu óc Khúc Mịch cũng không đúng lắm. Bọn họ lại liên tưởng đến chuyện Lãnh Thác đã nói có thể trở thành bạn bè của Khúc Mịch, trong lòng run lên một nhịp. Được rồi! Người ta là cao thủ, bọn họ tôm tép đứng ngoài lề hóng thôi.

“Nếu hắn hạ chiếu thư với tôi thì nhất định sẽ không bỏ đi. Báo cho đồng nghiệp ở trạm xe lửa, sân bay và giao lộ có thể thu đội!” Khúc Mịch ra lệnh: “Đưa bản đồ chi tiết của thành phố Nam Giang ra cho tôi, tôi muốn xem tỉ mỉ một chút!”

Lục Ly lập tức đi sắp xếp, mọi người mỏi mắt mong chờ.