Chương 35: (H)

Nữ Nhân Bất Phôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Tuyền Vũ nghe được câu này, thân thể cứng đờ, hẹn hò, không còn là quan hệ khế ước, cũng không chỉ là quan hệ xác thịt, giống như cặp đôi bình thường hẹn hò. Diệp Tuyền Vũ nghe tới có sức hấp dẫn mạnh mẽ, nàng có chút động lòng, thế nhưng nàng giận chính mình dễ dàng động lòng như vậy!
"Đan Vân Sơ, sao lại có loại phụ nữ như chị?" Diệp Tuyền Vũ hướng Đan Vân Sơ rống, đáng ghét Đan Vân Sơ, năm lần bảy lượt ức hiếp mình, rồi lại đưa cho mình mật ngọt, thực giận đến cực hạn.
Rõ ràng mình muốn hạng người gì cũng có, sao lại cứ cố tình một mực chọn yêu Đan Vân Sơ xấu xa này?
"Chị giống như nghiện khi dễ Tiểu công chúa, cho nên vừa rồi mới không thể kiềm chế được mà khi dễ Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ nói không được tự nhiên, lời nói giống biểu lộ giải hòa, cô chính là khắc chế không được ý nghĩ muốn khi dễ tiểu công chúa, bất quá lần này biết giới hạn của tiểu công chúa, lần sau sẽ chú ý khi dễ tiểu công chúa ở trong phạm vi giới hạn.
Nghe Đan Vân Sơ nói làm cho Diệp Tuyền Vũ hết giận hơn phân nửa, nhưng là một cơn giận khác lại đi lên, Đan Vân Sơ không phải nói mình dễ khi dễ sao? Mình đâu có phải là quả hồng mềm nhũn?
Diệp Tuyền Vũ vẫn như trước không nói lời nào, nhưng thật ra sắc mặt dịu đi không ít.
Đan Vân Sơ từ phía sau lưng ôm lấy Diệp Tuyền Vũ, căng thẳng hồi lâu, Đan Vân Sơ đợi Diệp Tuyền Vũ dao động. Chính là Đan Vân Sơ cảm thấy đây là lần dụ dỗ khó khăn nhất, cái gì hẹn hò ấu trĩ cũng đều mang ra nói.
"Tiểu công chúa, đừng tức giận, chúng ta tiếp tục yêu, lần này chị nhất định sẽ ôn nhu rất ôn nhu..." Đan Vân Sơ giọng nói rất giống đại sắc lang dụ dỗ tiểu hồng mạo, có ôn nhu nhưng không chân thật, môi đã không an phận dán lên cổ Diệp Tuyền Vũ, vô cùng ôn nhu liếm cắn, tay trái vẫn ôm thắt lưng Diệp Tuyền Vũ, tay phải đã không an phận trượt xuống dưới, động tác so với lúc trước quả thật ôn nhu hơn rất nhiều.
Diệp Tuyền Vũ ý thức được Đan Vân Sơ muốn làm cái gì, theo bản năng kẹp lấy đùi, không cho Đan Vân Sơ đạt được, đáng tiếc chậm một bước, đem bàn tay đan vân sơ kẹp luôn trong đó, làm cho Diệp Tuyền Vũ muốn kẹp cũng không được, muốn mở cũng không xong, nàng không nghĩ tới Đan Vân Sơ hèn hạ như vậy, muốn dùng chiêu này làm cho mình khuất phục, Diệp Tuyền Vũ khắc chế thân thể của chính mình không được phản ứng, nhưng là dị vật ở chân kia cũng không ngừng trêu chọc mình, động tác ôn nhu dần dần làm cho Diệp Tuyền Vũ khắc chế không được, nàng cảm giác dưới chân mình lại bắt đầu thấm ướt.
Đan Vân Sơ biết Diệp Tuyền Vũ bắt đầu động tình, cô thừa cơ lại đem Diệp Tuyền Vũ áp đảo trên giường, Diệp Tuyền Vũ giãy dụa muốn đứng dậy, Đan Vân Sơ biết Diệp Tuyền Vũ trong lòng không cam tâm, cô trực tiếp đem môi dán lên nơi mềm mại dưới chân kia, Diệp Tuyền Vũ bị kích thích liền cứng người lại, nàng thật sự không nghĩ tới Đan Vân Sơ hèn hạ như vậy, hèn hạ đến làm cho người ta giận sôi!
"Đan Vân Sơ..." Diệp Tuyền Vũ rống lên, mới phát hiện, thanh âm của mình một chút khí thế cũng không có, còn mềm nhũn cùng mị hoặc.
Tiểu công chúa thân thể thật là mẫn cảm, về sau mình có thể ở trên giường làm mưa làm gió, nghĩ đến đây, Đan Vân Sơ rất đắc ý, cô cực kỳ sung sướng, đầu lưỡi bắt đầu làm bậy, trêu đùa Diệp Tuyền Vũ không ngừng thở gấp, thế nhưng chính là không công kích nơi quan trọng nhất, gãi không đúng chỗ ngứa, quả thực muốn đem Diệp Tuyền Vũ bức điên rồi.
Đan Vân Sơ là cố ý, rõ ràng là muốn tra tấn mình, Diệp Tuyền Vũ không nhịn được vặn vẹo thân thể, nhưng là Đan Vân Sơ cố tình lảng tránh, tiếp tục ôn nhu trêu chọc, làm cho Diệp Tuyền Vũ bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng mà mặt đỏ bừng.
"Đan Vân Sơ, em van chị..." Diệp Tuyền Vũ cảm giác thân thể mình bị bức điên rồi, chịu thua hướng Đan Vân Sơ cầu xin, mặc dù trong lòng hận đến khẽ cắn môi.
"Chị đã nói, Tiểu công chúa thích kịch liệt một chút." Đan Vân Sơ cười đến đắc ý cực kỳ, làm cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy thực chói mắt, ghi hận ở trong lòng, em tuyệt đối sẽ khiến cho chị khó coi, Diệp Tuyền Vũ căm hận nghĩ đến.
Thấy Diệp Tuyền Vũ quy phục, Đan Vân Sơ liền lập tức tiến công nơi trọng điểm, khiến cho Diệp Tuyền Vũ thất thanh không ngừng, rất nhanh liên tục tấn công, đem Diệp Tuyền Vũ bao phủ, thân thể đạt đến mức tận cùng, bắt đầu run rẩy lên, qua hồi lâu, Diệp Tuyền Vũ mới dần dần bình phục xuống, trong không khí còn tràn ngập hơi thở hoan ái.
Nhiều lần lên xuống, Đan Vân Sơ cuối cùng thể lực có phần chống đỡ hết nổi gục vào bộ ngực đầy đặn của Diệp Tuyền Vũ, cô yêu chết cảm giác nằm úp sấp ở chỗ này.
Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ nằm úp sấp ở trên người mình, mắt nhắm lại, Đan Vân Sơ phong thủy bao giờ cũng luân phiên, con cọp không phát uy, chị còn tưởng tôi là mèo bệnh, dám chơi tôi, tôi chơi lại! Diệp Tuyền Vũ ngón tay trượt ở lưng Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ nghĩ Diệp Tuyền Vũ còn muốn, giật mình nói: "Tiểu công chúa, chị biết em rất khao khát, nhưng có thể để cho chị nghỉ ngơi một chút được hay không, chị mệt mỏi quá, đầu lưỡi cùng cánh tay cũng không động đậy được."
Diệp Tuyền Vũ nghe lời này mặt đỏ lên, càng giữ vững quyết tâm muốn trả thù!
Diệp Tuyền Vũ đem chân xâm nhập vào giữa hai chân Đan Vân Sơ, bắt đầu ma xát như có như không, cảm giác được bên trong nóng ướt, xem ra Đan Vân Sơ không giống mặt ngoài bình tĩnh như vậy, nghĩ đến đây ánh mắt Diệp Tuyền Vũ thay đổi trở nên thiết tha.
"Đan Vân Sơ, chị cũng ướt, em cảm giác bây giờ chị là đang khát khao a." Diệp Tuyền Vũ môi dán lên tai Đan Vân Sơ nói.
Đan Vân Sơ mặt hơi đỏ lên, chính là Tiểu công chúa hướng mình kêu rất phóng đãng, em ấy nói không sai, bản thân mình có thể phản ứng lớn như vậy sao.
"Chị cũng không phải lãnh cảm, có phản ứng, là bình thường." Đan Vân Sơ phô trương thanh thế nói, bắp đùi tiểu công chúa có thể thôi đừng hướng nơi đó ma xát hay không a, Vân Sơ nghĩ tiểu công chúa là thụ, không có lực công kích, được rồi, tiểu công chúa vừa rồi biểu lộ mị dạng, làm cho mình quên, trước kia dường như mình mới là người bị đè, hơn nữa mình lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là Tiểu công chúa thể lực rất tốt, nghĩ tới đây, Đan Vân Sơ có chút sợ.
"Em trước kia thường hoài nghi chị chính là lãnh cảm, em làm cả buổi, chị cũng sẽ không ướt." Khi đó, mình thất vọng biết bao nhiêu.
"Khi đó, chị chán ghét em như vậy, lại là quan hệ khế ước, chị nghĩ tới chuyện mình bán thân xác, có thể hưng phấn lên mới là kỳ quái!" Hơn nữa khi đó, cô không nghĩ là mình đối với phụ nữ có phản ứng. Đan Vân Sơ nhịn xuống chân truyền tới cảm giác khác thường, lúc trước Diệp Tuyền Vũ liếm nơi đó của mình, cũng sẽ không giống như bây giờ, mới ma sát vài cái, cảm giác muốn thăng thiên nha, mình lúc nào trở nên vô dụng như vậy, Đan Vân Sơ khinh bỉ chính mình một chút.
"Vậy bây giờ còn chán ghét không?" Diệp Tuyền Vũ cảm giác đùi mình bị dính ướt, nàng chưa bao giờ biết thân thể Đan Vân Sơ hóa ra cũng mẫn cảm như thế, thân thể Vân Sơ quả là rất trung thành với tâm tình của cô, nghĩ đến Đan Vân Sơ hiện tại đã không ghét mình, thậm chí nhiệt tình đáp lại, Diệp Tuyền Vũ liền khắc chế không được sự hưng phấn trong lòng, nàng có chút không thể chờ đợi được nhìn Đan Vân Sơ ở dưới người mình hầu hạ bộ dạng thở gấp, Tuyền Vũ liền phản công, đem Đan Vân Sơ đặt ở dưới thân.
"Tiểu công chúa đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?" Ma sát đến mình cũng ướt đẫm, còn hỏi mình chán hay không? Thật là cô gái già mồm, Đan Vân Sơ trả thù tính cắn Diệp Tuyền Vũ, cái người đang cúi đầu khiến hai tòa dãy núi thoạt nhìn càng thêm hùng vĩ kia.
Diệp Tuyền Vũ kêu rên một tiếng, đêm nay nếu để cho Đan Vân Sơ tiếp tục kiêu ngạo, nàng sẽ không mang họ Diệp! Cái cắn này cộng thêm sự tức giận vừa rồi, chỉ cần nghĩ một chút là biết, Đan Vân Sơ tối nay thật là khó sống a.
"Của chị thật nhỏ nga!" Diệp Tuyền Vũ ôm trọn xoa lấy Đan Vân Sơ, thật ra thì không nhỏ, đáng tiếc so với người nào đó đúng là nhỏ hơn rất nhiều.
"Em cho là ai cũng có thể giống em lớn như vậy sao!" Đan Vân Sơ tức giận nói, chính mình nhỏ mới là tiêu chuẩn đánh giá!
"Chị ghen tị em so với chị lớn hơn!" Diệp Tuyền Vũ đắc ý nói, nếu không Đan Vân Sơ làm sao lại đối với mình hùng vĩ, yêu thích không buông tay đây, còn cho là mình không biết, bất quá nàng thích Đan Vân Sơ, lớn nhỏ thích hợp, vừa tầm một tay nắm giữ, Diệp Tuyền Vũ ánh mắt trở nên càng thêm nóng rực.
"Nói bậy..." Đan Vân Sơ đối với vóc người mình rất hài lòng, sẽ không ghen tỵ với Diệp Tuyền Vũ, bất quá nói, Tiểu công chúa không phải là không thích ăn bánh bao sao? Sao lại có cảm giác Tiểu công chúa như là cần đem hai cái bánh bao trước ngực mình nuốt vào bụng mới cam lòng đây? Đan Vân Sơ cảm giác được thân thể ngày càng nóng, một dòng nước ấm chảy ra dưới bụng, Tiểu công chúa thân thể mềm mại cùng mình như rắn quấn lấy nhau thật chặt, làm cho mình thích thú có chút hít thở không thông, Đan Vân Sơ có chút bất lực mà cắn môi, hô hấp bắt đầu mất quy luật, cảm giác được Tiểu công chúa hôn như là mang theo một cỗ thần kỳ ma lực, cảm giác nóng rực lan tràn, toàn bộ thân thể mình như đang bốc cháy lên thực khó chịu.
Diệp Tuyền Vũ nhiệt tình trêu chọc phía dưới, Đan Vân Sơ ra sức chịu đựng không thở gấp thành tiếng, Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, hai tay của mình bất tri bất giác đã bị Diệp Tuyền Vũ kiềm chế chặt chẽ ở trên đầu, tư thế này làm cho Đan Vân Sơ có chút hoảng sợ cùng bất an, tim của cô đập rất nhanh, trước kia đã cùng tiểu công chúa làm rất nhiều lần cũng chưa từng như vậy, ở thế bị động Đan Vân Sơ chỉ có thể mặc cho Diệp Tuyền Vũ kích thích mỗi một tấc thân thể mình.
Khi Diệp Tuyền Vũ nồng nhiệt tỉ mỉ gặm mút lấy nơi nhạy cảm của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ thân thể run rẩy, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cảm giác được sức nóng tỏa ra xung quanh, lan ra thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của cô.
Đan Vân Sơ thân thể kiều diễm ở dưới thân Diệp Tuyền Vũ không ngừng vặn vẹo, Diệp Tuyền Vũ thân thể căng thẳng, đè nén khát vọng của bản thân đối với Đan Vân Sơ xuống, mặc sức trêu chọc khu vực nhạy cảm của Đan Vân Sơ, đánh thức bản năng dục vọng ẩn núp ở bên trong cô, đánh sâu vào ý thức của cô.
Khuôn mặt Diệp Tuyền Vũ chảy ra một chút mồ hôi, đọng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Đan Vân Sơ, hơi thở gấp phất quá đầu mũi Vân Sơ, ghé vào tai cô, khẩn trương nói: "Đan Vân Sơ, em muốn chị..."
Đan Vân Sơ mở hai tròng mắt, ánh vào trong mắt chính là khuôn mặt Diệp Tuyền Vũ tràn ngập dục vọng, có thể thấy rõ ràng khát khao dục vọng của tiểu công chúa mãnh liệt đến cỡ nào.
Đan Vân Sơ hiện tại có chút cười khổ, mình vừa mới đem tiểu công chúa ăn sạch sẽ bây giờ làm sao không cho tiểu công chúa ăn được, cảm giác được thân thể mềm mại của Diệp Tuyền Vũ dán vào mỗi một tấc da thịt, giống như muốn đem mình dung nhập vào cơ thể, hơi thở ám muội, toàn bộ bất an biến mất, Đan Vân Sơ gật đầu.
Diệp Tuyền Vũ nhận được sự đồng ý, trong nháy mắt liền bò đến giữa hai chân Đan Vân Sơ. Có chút vội vàng Diệp Tuyền Vũ đưa ngón trỏ tay phải của mình ra, đưa đến trước khe thịt Đan Vân Sơ quét qua lại vài lần, đem hai ngón tay đưa vào âm huyệt ẩm ướt, trong nháy mắt Đan Vân Sơ không kiềm được mà rên rỉ, cô có thể rõ ràng cảm giác được hai ngón tay tiểu công chúa đem hai mảnh cánh hoa của mình mở thật to ra. Đan Vân Sơ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tuyền Vũ tay trái giữ chặt cô, tung mình trong nháy mắt hai người tư thế chuyển đổi.
Đan Vân Sơ ngồi ở phía trên, chậm rãi đi xuống đem hai ngón tay Diệp Tuyền Vũ vùi lấp vào trong huyệt của mình.
"A... Ân..."
"Đan vân sơ, chị là của em... chị là của em, chỉ có thể là của em...?"
Chết tiệt tiểu công chúa! Tay em ấy ở bên trong tựa hồ vào càng sâu, dường như đã chạm tới đỉnh mẫn cảm của mình...
Diệp Tuyền Vũ vừa di chuyển đến gần chỗ sâu nhất của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ không thể làm gì khác hơn là đưa người dậy chống đỡ, tận lực để cho ngón tay từ trong cơ thể của mình rút ra, nhưng Diệp Tuyền Vũ không hảo tâm như vậy bỏ qua, Đan Vân Sơ muốn đi lên rút ra, Diệp Tuyền Vũ liền dùng tay trái bấu chặt phần eo của cô, tay phải vào càng sâu hơn. Thân dưới tê dại đơn độc trêu chọc Vân Sơ dần dần thỏa hiệp, toàn thân như muốn bốc cháy lên khó chịu, khí nóng trên người phải lập tức diệt, nếu không mình nhất định sẽ nổ tung...
Ngồi xuống, rút ra... Đan Vân Sơ động tác chậm chạp, mỗi một lần di chuyển cũng làm cho cô không ngừng run lên một chút. Diệp Tuyền Vũ có phần rút ra, vì cái gì Đan Vân Sơ ở trên giường mình cũng đều không an phận, cô chủ động như vậy làm cho mình cảm giác mình mới là người được thượng, rõ ràng là mình ở trên Đan Vân Sơ. Diệp Tuyền Vũ nhẫn nại nhìn Đan Vân Sơ động tình, một tiếng động nhẹ,  hai người lại thay đổi tư thế.
Diệp Tuyền Vũ để cho Đan Vân Sơ nằm úp sấp ở trên giường, không đợi Đan Vân Sơ kịp phản ứng, Diệp Tuyền Vũ từ phía sau liền tiến vào sâu trong huyệt.
"A... Không được... Em nhanh quá..." Tưởng Tiểu công chúa buông tha mình. Không ngờ lại từ phía sau tiến vào.
"Thật là chặt... Đan Vân Sơ, chị càng ngày càng vội a..." Diệp Tuyền Vũ một tay vuốt ve Đan Vân Sơ từ thắt lưng đến sau đầu, trong miệng không ngừng nói để cho Đan Vân Sơ đỏ mặt.
"Em..." Cái tư thế này quá khó nhìn, trong phòng ngủ Đan Vân Sơ treo gương lớn, cô không những thấy được tư thế của mình, bộ dạng mình động tình, còn có thể thấy Diệp Tuyền Vũ vuốt ve mình, ngón tay tiến vào thật sâu trong huyệt ẩm ướt.
"Tiểu công chúa..." Hình ảnh làm cô cảm thấy thẹn, Đan Vân Sơ không muốn xem, nhưng Diệp Tuyền Vũ vẫn tiếp tục động tác.
Oh... Tiểu công chúa đâm vào thật sâu, làm Vân Sơ bay bổng, thét chói tai.
"A..." Đan Vân Sơ hét, hô hấp dồn dập, luồng nhiệt trên cơ thể lúc này có thể giết chết người, thiêu đốt dục vọng phát ra trong hai người. Cuối cùng Đan Vân Sơ đã quên cái gì gọi là thẹn, tay từ phía sau, bấu víu vào cổ Diệp Tuyền Vũ, cũng không quản trong gương mình đến tột cùng khó coi, thân thể hạ thấp xuống, để cho ngón tay Diệp Tuyền Vũ vào càng sâu trong huyệt.
Cuối cùng thì cũng tới cao trào, Đan Vân Sơ lớn tiếng rên rỉ đi ra ngoài, bụng một trận co rút, nằm úp sấp ở trên giường thân thể không ngừng run rẩy, lổ nhỏ chứa ngón tay Diệp Tuyền Vũ ở bên trong kịch liệt đóng mở. Biết Đan Vân Sơ tới, Diệp Tuyền Vũ chậm rãi rút ngón tay ra, sau đó đem thân thể Đan Vân Sơ lật trở lại, nhìn gương mặt Đan Vân Sơ tóc dán tại hai bên má, toàn thân đều biến thành màu hồng phấn, thì ra lúc Đan Vân Sơ động tình sẽ là xinh đẹp như vậy, môi đỏ mọng khẽ nhếch thở dồn dập, thừa dịp Vân Sơ há mồm trong chốc lát, Diệp Tuyền Vũ cúi người khéo léo đem đầu lưỡi xâm nhập, quấy rầy cái lưỡi thơm tho của Đan Vân Sơ, tay trái tự nhiên ôm vòng eo mãnh khảnh của Đan Vân Sơ, ngón tay lại trượt lên thân thể Đan Vân Sơ.
Diệp Tuyền Vũ đem thân thể của mình dán lên thân thể Đan Vân Sơ nhẹ nhàng cọ xát, Đan Vân Sơ sống lưng mềm mại, thân mật lẫn nhau không có một tia khoảng cách, Đan Vân Sơ bản năng cũng chống người dậy nghênh hướng thân người trên, mặc cho Diệp Tuyền Vũ ngọt ngào địa đâm chọc vào, phía dưới sàng đang bị cô nắm thật chặc, hàm răng trắng cắn hồng nhuận môi dưới, cô tận lực ẩn nhẫn không thể cho phát ra tiếng quá lớn, Tiểu công chúa phía dưới hầu hạ kia quá mất mặt, mình không có thể lực Tiểu công chúa còn chưa chịu dứt.
Diệp Tuyền Vũ cuồng nhiệt ham muốn cháy lên trong ánh mắt, gắt gao nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ ửng của Đan Vân Sơ, nhìn chăm chú vào từng phản ứng của Vân Sơ, không muốn bỏ qua bất kỳ một vẻ mặt nào dù là nhỏ nhất. Nàng khao khát Đan Vân Sơ, nàng thừa nhận nàng khao khát, luôn luôn khao khát, khao khát được thương yêu thân thể này.
Lúc Đông Phương Thấm Tuyết trở về, đang định mở cửa, thì dừng lại, nàng mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ thở dốc, nàng cho là mình nghe lầm, định đi vào cửa thì thanh âm kia đột nhiên lớn hơn, thanh âm này là từ nhà Đan Vân Sơ truyền tới, Đông Phương Thấm Tuyết thấy cửa nhà Đan Vân Sơ không có đóng. Đông Phương Thấm Tuyết không biết, hơn nữa lấy cuộc sống trong trắng hơn hai mươi năm mà nói, những thứ này đối với nàng là xa lạ, nàng được nuôi dạy tốt nên gõ cửa vài lần, nhưng là cũng không có ai trả lời.
Đông Phương Thấm Tuyết không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi vào, cảnh vật bên trong làm cho Đông Phương Thấm Tuyết ngây người, dưới đất đầy áo quần xốc xếch, giầy vứt ngổn ngang, nội y nằm ở trên ghế sa lon, trên sàn nhà có quần lót, trên mặt bàn cũng có. Không biết tại sao tim Đông Phương Thấm Tuyết bắt đầu nhói đau, giống như bị ma nhập, Đông Phương Thấm Tuyết chậm rãi vòng qua bàn đi tới cửa phòng ngủ đang truyền đến rên rỉ. Bên trong trên giường xuân họa sống động để cho Đông Phương Thấm Tuyết nước mắt liền chảy xuống, hai cô gái xinh đẹp khỏa thân, đang say mê thân thể đối phương, tiếng kêu liên tiếp, làm cho người ta đỏ mặt. Diệp Tuyền Vũ tóc quăn xốc xếch xõa trên vai, đưa lưng về phía cửa, đang mãnh liệt khoái cảm, mê loạn ngửa đầu, mà ở dưới thân thể là một người khác, làm cho Thấm Tuyết để ý người kia, đang cực khổ tiết chế cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, ngăn không cho những tiếng rên rỉ từ trong miệng điên cuồng tràn ra, người ấy không hề đẩy thân người phía trên ra, ngược lại, hai tay không kìm lòng nổi xoa bên hông người kia, hai người điên cuồng di chuyển nửa thân dưới.
Đông Phương Thấm Tuyết lấy một tay che ngực của mình, tay khác cũng che miệng ngăn cản mình khóc ra tiếng. Đông Phương Thấm Tuyết không nghĩ tới, khiến mình từ bỏ lại là phải chứng kiến cảnh này, hoảng hốt vội vàng ra khỏi cửa, thuận tay đóng lại cửa phòng Đan Vân Sơ, trong lòng rất khó chịu, nàng đưa tay lâu đi khóe mắt còn đang vươn lệ, nàng không muốn phải nhìn cảnh kia thêm lần nào nữa, chẳng qua là trời còn chưa có sập xuống, Đông Phương Thấm Tuyết tự giễu nghĩ đến!.