Đăng vào: 12 tháng trước
"Chị em, cậu thấy cảm động không?"
Cừ Tiểu Chiêu thực sự tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Lâm Tứ chạy tới Lăng Thành nên cứ tan sở là lao thẳng đến tìm Ôn Túc An.
Ôn Túc An đẩy đầu cô ra khỏi người mình, "Cảm động lắm."
“Cắt!” Cừ Tiểu Chiêu khinh thường, “Thôi đi, vừa cãi nhau xong liền gọi điện thoại cho tôi, nói nằm mơ thấy Lâm Tứ bỏ rơi cậu, vừa khóc vừa nói anh ta là tên lưu manh, Ôn Túc An, làm bạn lâu như vậy mà tôi còn không hiểu cậu sao."
"Vốn tưởng rằng anh ấy đuổi theo cậu đến Lăng Thành thì hai ngươi có thể chính thức ở bên nhau, không ngờ cả hai đều là kẻ chết nhát."
Ôn Túc An thở dài, nằm bẹp xuống giường, chậm rãi nói: "Tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi có một vấn đề không thể định hình."
Muốn chính thức bắt đầu một mối quan hệ, ngoài nền tảng tình yêu còn cần phải có một loại cảm xúc nhất định, mà hiện tại Ôn Túc An lại không tìm được loại xúc động muốn chính thức ở bên Lâm Tứ.
Ôn Túc An sau khi nghe xong chuyện cũ của Lâm Tứ cũng không sợ hãi hay lùi bước, ngược lại cảm thấy mình và Lâm Tứ là cùng một loại người, trải qua những tháng ngày khốn cùng vật lộn trong tình thân và tình yêu, trải qua một thời gian dài mới bước ra khỏi bóng tối.
Nhưng chính vì quá giống nhau, Ôn Túc An lại lo lắng.
Cô không biết Lâm Tứ thích cô ở điểm gì.
Có rất nhiều lý do để thích một người. Ngoại hình, tính cách, gia cảnh, khí chất và thậm chí là những cảm giác khó tả đều dễ khiến tim đập rộn ràng, nhưng những điều kiện này phần lớn đều là vẻ bên ngoài, có thể gọi là "thích," không thể nói là "yêu."
Ôn Túc An không biết tình cảm Lâm Tứ dành cho mình đã đạt đến mức độ nào, vì vậy cô luôn tự bảo vệ mình, đồng thời khống chế mức độ tình cảm dành cho Lâm Tứ, cho dù như vậy rất ích kỷ, nhưng chỉ làm vậy cô mới có thể tránh bị tổn thương một lần nữa.
Ôn Túc An biết nếu yêu Lâm Tứ một cách trọn vẹn thì cô sẽ không còn đường quay đầu lại, phía trước chỉ có hoặc ánh sáng hoặc vực thẳm đang chờ đón cô.
"An An, cậu suy nghĩ quá nhiều."
Cừ Tiểu Chiêu có thể hiểu được vướng mắc tâm lý của Ôn Túc An, nhưng cô không thể đồng tình, vì cô theo chủ nghĩa hành động, trong tình yêu nếu so đo quá nhiều thì sẽ mài mòn cảm xúc.
Tệ lắm thì yêu lần nữa, nhưng cô cũng biết, Ôn Túc An đã mệt mỏi rồi.
"Ừm, điểm này tôi không thuyết phục được cậu, nhưng tôi nghĩ Lâm Tứ không hời hợt như cậu nghĩ đâu. Nếu anh ấy chỉ thích vẻ ngoài của cậu thì anh ta cứ việc lên giường với cậu là đủ, sao còn bỏ tâm sức đi xem concert với cậu, đi ăn khuya, cãi nhau xong còn vội bay đến tìm cậu. Dù sao fwb của tôi trước kia vừa kéo quần là quay mặt đi ngay, gọi cho tôi một bữa ăn khuya cũng đã tốt lắm rồi."
Ôn Túc An cười thành tiếng, "Đó là bởi vì tôi may mắn."
Cừ Tiểu Chiêu hừ lạnh một tiếng, "Rõ ràng là Lâm Tứ có ý với cậu."
Lấy thân phận bạn bè mà tiến công, chiến thuật đường vòng này thực sự hiệu quả.
"Mà này, gần đây Cố Chính có tìm cậu không?"
Nhắc đến Cố Chính, nụ cười trên mặt Ôn Túc An nguội lạnh.
"Không có."
Từ sau trận ẩu đả với Lâm Tứ ở ngoài quán bar, Cố Chính không đến tìm cô nữa, giống như đã thật sự bỏ cuộc, nhưng Ôn Túc An lại mơ hồ cảm thấy người như Cố Chính không dễ dàng buông xuống như vậy.
Ở bên cạnh Cố Chính nhiều năm, Ôn Túc An phát hiện ra tính chiếm hữu của Cố Chính rất đáng sợ, thậm chí đến mức hoang tưởng, nhưng đây không phải nguyên nhân. Cô quyết định chia tay chỉ vì Cố Chính ngoại tình.
Cừ Tiểu Chiêu nghĩ tới điều gì, liền dặn Ôn Túc An cẩn thận.
——
Cuộc sống cứ thế trôi đi, Cố Chính dường như đã bốc hơi và không còn xuất hiện xung quanh Ôn Túc An nữa, nhưng cuộc sống của cô lại có thêm nhân vật Thịnh Dã.
Ôn Túc An không ngờ rằng Thịnh Dã thật sự đến Vụ Thành tìm cô. Anh ta đưa ra lý do rất hợp lý, là do công ty cử đến công tác, mà ở đây anh ta cũng không có người quen, cũng chỉ có thể liên lạc với cô.
Ôn Túc An có chút hối hận vì khi ở Lăng Thành lại vô tình qua lại với Thịnh Dã, cô vốn không có ý nối lại với anh ta, nhưng Thịnh Dã hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Hôm nay Thịnh Dã hẹn Ôn Túc An đi ăn tối. Ôn Túc An không muốn đi, nhưng Thịnh Dã nói đang có dự án hợp tác với một doanh nhân người Đức, anh ta không thể tìm được thông dịch viên nên phải nhờ Ôn Túc An giúp.
Ôn Túc An nói tiếng Đức của mình đã mai một, có thể dịch thuật trên sách vở nhưng giao tiếp thì không ổn lắm.
Thịnh Dã trấn an cô rằng đó chỉ là giao tiếp hàng ngày, sẽ không quá phức tạp.
Thái độ kiên quyết của Thịnh Dã khiến Ôn Túc An có chút phản cảm, nhưng nghĩ lại, thà lần này trực tiếp đi nói rõ với Thịnh Dã, tránh tình trạng dây dưa mập mờ.
Ôn Túc An nhận lời Thịnh Dã, đến đúng giờ hẹn.
Đến địa điểm đã hẹn, Ôn Túc An thực sự chỉ thấy một mình Thịnh Dã, thực ra cô đã đoán trước khi đến, cái gọi là đối tác người Đức có thể chỉ là lấy cớ, Thịnh Dã đơn giản là muốn hẹn cô ra ngoài.
Thịnh Dã đặt bàn ở một nhà hàng Tây, anh ta mặc Âu phục giày da, Ôn Túc An lại ăn mặc giản dị, rõ ràng không coi trọng cuộc hẹn này.
Tuy nhiên, Thịnh Dã không hề tỏ ra khó chịu, như thường lệ, anh mở ghế mời Ôn Túc An ngồi xuống.
Ôn Túc An sau khi ngồi xuống cũng không có trực tiếp vào vấn đề chính mà chỉ nghe Thịnh Dã tán gẫu một chút chuyện, nghe được Thịnh Dã có chút bối rối.
“Thịnh Dã.” Ôn Túc An ngắt lời Thịnh Dã.
Thịnh Dã ngẩng đầu, "Ừm?"
Ôn Túc An đặt dao nĩa xuống, lấy khăn trải bàn lau miệng, nhìn Thịnh Dã nghiêm túc nói: “Chúng ta không còn là thiếu niên nữa, nói gì cũng không cần vòng vo, anh bây giờ đang muốn nối lại quan hệ với tôi đúng không?"
Thịnh Dã đã từng gặp qua rất nhiều cô gái thẳng thắn khi ở nước ngoài, thậm chí người yêu cũ của anh ta cũng từng mạnh dạn chủ động nên hai người mới hẹn hò, nhưng đối mặt với câu hỏi trực tiếp này của Ôn Túc An, Thịnh Dã thực sự cảm thấy khẩn trương.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình tĩnh lại: “Đúng vậy, sau khi gặp lại, tôi cảm thấy mình còn rất thích em, cho nên tôi nghĩ, chúng ta có thể quay lại với nhau không?”
Ôn Túc An nhếch khóe môi dưới, nụ cười rất nhẹ.
Cô hỏi: “Vậy anh thích tôi ở điểm nào?”
"Xinh đẹp? Khí chất? Hình thể hay cái gì khác?" Ôn Túc An nói: "Đừng nói với tôi rằng anh thích tính cách của tôi. Mười năm đã trôi qua, tính cách của mỗi người cũng đã thay đổi từ lâu. Tôi không giống như trước đây. Sau khi thực sự tiếp xúc với tôi, anh sẽ phát hiện ra rằng anh không thích tôi nhiều như vậy đâu."
Thịnh Dã bình tĩnh đáp: “Không thử sao biết được?”
"Không cần thử."
Ôn Túc An chỉ về phía Thịnh Dã, lại chỉ vào chính mình: "Bởi vì chúng ta không phải là người giống nhau, anh thích mặc vest đi ăn cơm Tây cao cấp, tôi thích mặc áo T-shirt quần jeans đi quán ven đường. Mặt bàn ăn của anh vô cùng gọn gàng có quy củ, trái lại tôi thì đặt nĩa đặt khăn một cách rất tuỳ tiện."
"Anh thích chính là dáng vẻ sau mười năm vẫn xinh đẹp của tôi, nhưng anh có từng nghĩ đến sự chênh lệch trong thói quen sinh hoạt của chúng ta chưa?"
Ôn Túc An nói xong, bình tĩnh nhìn Thịnh Dã.
Thịnh Dã hơi ngả về phía sau, nhưng cho dù ở tư thế nghỉ ngơi, lưng anh ta vẫn luôn thẳng, lúc nào cũng tao nhã, uy nghiêm xuất chúng.
Thật lâu sau, Thịnh Dã rốt cục lên tiếng: “Ôn Túc An, em thật sự thay đổi rất nhiều.”
Mười năm trước, Ôn Túc An yêu đương sẽ không cân nhắc nhiều yếu tố như vậy, muốn làm gì thì làm, thích thì nói, không thích thì chia tay. Cô luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết.
Mười năm qua, sự bốc đồng trong Ôn Túc An đã loãng đi rất nhiều, ngược lại càng tăng thêm phần thuần thục ổn trọng.
"Mọi người đều sẽ thay đổi, chính anh cũng vậy mà."
Hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời nở nụ cười.
Ôn Túc An biết, Thịnh Dã rất nhạy bén, nói chuyện với người thông minh sẽ hiệu quả hơn.
Sau đó hai người vui vẻ thưởng thức bữa ăn thoải mái nhất sau cuộc hội ngộ giữa Ôn Túc An và Thịnh Dã, hai người không còn suy đoán ý định của nhau mà chỉ hàn huyên tâm sự chuyện mấy năm qua như những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Ôn Túc An dần dần cảm thấy Thịnh Dã không quá phản cảm.
Vốn dĩ Thịnh Dã hẹn sau bữa tối đi xem phim, nhưng hiện tại đã hủy bỏ, sau bữa ăn liền đưa Ôn Túc An trở về.
Đến khu chung cư, Ôn Túc An xuống xe, Thịnh Dã chặn xe cô lại, "Túc An, em để quên áo khoác."
Ôn Túc An sững người một lúc, cúi đầu nhìn người mình, quả nhiên không có khoác áo.
Cô quay lại lấy áo rồi nói lời cảm ơn.
“Túc An, thật ra khi đó không ở bên em là có lý do khác.” Thịnh Dã đột nhiên nói ra.
Ôn Túc An dừng lại, thái độ ngẩn người của cô rời vào trong mắt Thịnh Dã, anh cong môi cười.
Thịnh Dã nhìn theo bóng người phía sau Ôn Túc An, trong lòng chợt nảy ra một ý nghịch ngợm, giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu Ôn Túc An, thật ra chỉ sờ tóc thôi, nhưng từ góc nhìn của người nào đó, đây là sự đụng chạm đầy mờ ám.
“Trước đây khi yêu em cũng không cân nhắc nhiều như vậy.” Thịnh Dã lầm bầm, bỏ lại Ôn Túc An còn đang ngơ ngác.
"..."
Ôn Túc An cảm thấy Thịnh Dã thật kỳ lạ.
Cô quay lại, ôm chiếc áo khoác trên tay, ngước mắt lên liền sợ hãi lùi lại một bước.
"Anh, sao anh lại ở đây?"
Lâm Tứ khoanh tay đứng dựa vào xe, nhìn Ôn Túc An với ánh mắt lạnh lùng kỳ cục, quai hàm căng chặt.
“Sao, tôi tới đây làm gián đoạn buổi hẹn hò của hai người à?” Lâm Tứ khẽ cười một tiếng: “Đừng quên giải thích với bạn trai em, kẻo anh ta hiểu lầm.”
"..."
Rõ ràng anh mới là người hiểu lầm.
Ôn Túc An bấy giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói và hành động của Thịnh Dã, thật là trẻ con.
"Bạn trai gì, tôi vẫn còn độc thân."
Lâm Tứ quay đầu thở ra một hơi: "Vậy số của anh ta là bao nhiêu?"
“Cái gì?” Ôn Túc An không hiểu.
Lâm Tứ nghiến răng, "Số lượt thứ tự của anh ta là số mấy, tôi nói cho em biết, tôi là người xếp hàng đầu tiên, em không thể vì chuyện quá khứ mà cho phép anh ta chen hàng."
Ôn Túc An hiển nhiên không ngờ anh lại nghĩ ra điều này, cho nên nhịn không được cúi đầu cười, càng cười càng có xu hướng không kiềm chế được, cuối cùng trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất cười to.
Lâm Tứ lúc đầu còn tức giận, nhưng lại bị Ôn Túc An cười đến mức cơn giận tan mất một nửa.
"Cười đủ chưa?"
Ôn Túc An ôm bụng khó khăn đứng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy không vui của Lâm Tứ, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"A Tứ, anh thật đáng yêu."
"???"
Lâm Tứ hơi híp mắt, thật sự không hiểu tại sao anh lại được khen "đáng yêu."
Ôn Túc An hiển nhiên không muốn giải thích thêm, cô vỗ nhẹ lên mặt Lâm Tứ, nở nụ cười xán lạn, "Vì anh đáng yêu như vậy, tôi cho anh nhảy vượt lên vài số..."
Ôn Túc An vừa đi vào vừa suy nghĩ, thấy Lâm Tứ không đi theo, cô quay lại vẫy tay với anh.
"Đi thôi, dự bị số 1, đêm nay đến phiên anh thị tẩm."
Nói xong, Ôn Túc An thổi nụ hôn gió với Lâm Tứ.
Lâm Tứ vừa giận vừa muốn cười, li3m môi bước nhanh theo sau.
Được rồi, tối nay anh nhất định phải làm cô khóc.