Chương 72: C72: Bảo bối nhỏ

Nụ Hôn Cháy Bỏng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit+beta: LQNN203

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, dụ dỗ cầu hôn, Hứa Phương Phỉ cách đó không xa nhìn hàng mi dày của anh khẽ rung động, giống như đôi cánh đen của con quạ.

Cọ cọ, cọ cho trái tim Hứa Phương Phỉ ngứa ngáy.

Vì vậy, cô dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt Trịnh Tây Dã, hôn lên đó một cách tha thiết.

Trịnh Tây Dã vừa hút thuốc, hương vị dâu tây trong miệng rất nồng, xen lẫn với mùi nicotin hơi sặc, mê hoặc thần kinh. Cô vừa rụt rè vừa ngoan đạo, đầu lưỡi hồng nhuận chạm vào môi anh, giống như gõ cửa vậy, khẽ li3m môi dưới của anh, mang theo sự dụ dỗ thận trọng.

Khi anh lười biếng mở môi ra, thì cô lại e ấp và điệu đà tiến sâu vào bên trong.

Hôn người mình thích là một thử thách thực sự. Nó kiểm tra lòng can đảm, dung tích phổi, kỹ năng và sự kiên nhẫn của một người.

Trong khi hôn, Hứa Phương Phỉ cẩn thận nhớ lại các bước anh làm khi hôn cô, cố gắng tham khảo, học tập một chút.

Nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, lại xấu hổ bỏ cuộc.

Phong cách của Trịnh Tây Dã từ xưa đến nay rất khó bắt chước, ngay cả khi anh hôn cô cũng thế. Cuộc tấn công rất khó khăn và độc đoán, mỗi lần anh đều lấy đi toàn bộ oxy của cô, buộc cô phải r3n rỉ, anh luôn có thể làm điều đó một cách dễ dàng.

Sau khi cướp bóc bạo ngược lại có một chút dịu dàng, sau khi bắt nạt lại cho đi rất nhiều viên kẹo, nhẹ nhàng đến khó tin.

Hứa Phương Phỉ không thể học theo cách của anh, vì vậy đành phải tự mình mò mẫm.

Trịnh Tây Dã cũng rất kiên nhẫn, dùng đôi tay to ôm cô gái trong lòng, anh không vội vàng cũng không nóng nảy, đáp ứng những nụ hôn trao gửi giữa môi và răng.

Vật nhỏ đáng yêu, làm chuyện gì cũng đều đáng yêu.

Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại luồn vào trong kẽ răng, như cắp đuôi sư tử. Đầu tiên cẩn thận chạm vào hai cái răng cửa, thấy anh không có phản ứng, dần dần can đảm hơn, lúng túng chui vào, tìm được cái lưỡi ngủ yên của anh, xấu hổ thò vào.

Sau đó không biết phải làm gì khác, vì vậy tiếp tục gắn bó với nó.

Nửa phút sau, Trịnh Tây Dã không thể kìm chế được, một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi cổ họng.

Hiếm khi anh có được sự kiên nhẫn như vậy, giao toàn bộ quyền thống trị cho cô và yêu cầu cô hôn anh một lần. Ai ngờ bảo bối này giống như một cô bé ngốc, khi đầu lưỡi hướng vào trong miệng anh liền không động nữa.

Bất động thì bất động, lúc hôn môi cô cũng không biết nhắm mắt lại.

Đôi mắt đen láy sáng long lanh, tròn xoe như hai quả nho tím ngâm trong nước, nghiêm nghị nhìn anh không chớp mắt.

Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn cô, bị cô nhìn rồi lại nhìn, trái tim muốn tan chảy.

Hai giây sau, anh câu lấy cái lưỡi của cô rồi nhẹ nhàng đẩy ra, đi vài bước, quay người lại, ung dung đè cô gái nhỏ vào bức tường cạnh tủ rượu.

"Anh làm gì thế?"

Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, ánh mắt trực tiếp rơi trên mặt Hứa Phương Phỉ, "Em định đem đầu lưỡi nhét trong miệng anh cả đêm à?"

Hứa Phương Phỉ nghe được anh đang cười nhạo cô, hai má càng thêm nóng, chần chờ nói: "Không phải anh bảo em hôn anh sao?"

Trịnh Tây Dã: "Em cứ hôn anh như thế này?"

Hứa Phương Phỉ nghẹn lời, càng ngày càng xấu hổ: "Em nhớ phải di chuyển miệng, nhưng ngay khi dính vào đầu lưỡi của anh, liền quên mất cách di chuyển."

Câu nói này trẻ con ngây ngô lại mang theo chút ám muội, cộng với ánh mắt chân thành thuần khiết của cô gái nhỏ, tương phản mạnh mẽ đến thái quá.

Đôi mắt Trịnh Tây Dã ngay lập tức tối sầm lại.

Anh quá lười tranh cãi với cô. Không nói lời nào, cúi đầu cắn môi cô.

Ban đầu muốn nhịn một chút, sau đó lại trở thành một giáo viên tốt và dạy dỗ.

Bỏ đi vậy.

Nếu có thời gian rảnh rỗi này, còn không bằng nhấm nháp cô nhiều thêm một lúc.

Bỏ đói nhiều ngày như vậy, con mồi nhỏ thơm phức, sống động đang ở ngay trước mắt, có trời mới biết, nếu kiềm chế bản thân thêm nửa giây, đó sẽ là cực hình đối với thể xác và tinh thần của Trịnh Tây Dã.

Nụ hôn này bỏ rơi không khí, Hứa Phương Phỉ quên thở, Trịnh Tây Dã dứt khoát không thở.

Anh áp sát cô vào tường hôn ngấu nghiến, đầu ngón tay chạm vào vách tường vừa lạnh vừa cứng, sợ cộm làm cô đau lưng, lại ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô vào trong lòng, bế lên.

Căn hộ trong đại viện của khu quân sự không lớn lắm, Trịnh Tây Dã người cao chân dài, từ tủ rượu đến phòng ngủ, anh có thể đi bộ nhiều nhất là mười bước.

Nhưng khoảng cách hơn mười bước cũng quá xa.

Cô gái trong lòng giống như một con sóc nhỏ, không biết cảm thấy khó chịu hay vì nguyên nhân gì khác, gò má hơi phồng lên, lông mày khẽ nhíu lại, quay đầu tránh đi môi anh. Chiếc váy cọ vào áo anh kêu sột soạt.

Trịnh Tây Dã quan tâm nhất đến cảm xúc của Hứa Phương Phỉ, lúc này cũng có chút không muốn quản.

Anh quá khát nước, cũng quá cáu kỉnh. Niềm khao khát khi chia tay mấy ngày nay được mở rộng không giới hạn bởi ánh hoàng hôn này và hương thơm ngọt ngào của cô.

Trong máu có lửa, trong xương có lửa, uống nước tắm rửa cũng không thể dập tắt, khẩn cấp cần được cô gái nhỏ này an ủi.

Bên cạnh là một chiếc ghế sô pha bằng da màu đen, Trịnh Tây Dã dùng một tay lật tung tấm che bụi ra, nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ trong lòng mình lên đó.

Rồi anh đè người lên ghế sô pha, tiếp tục hôn say đắm.

"Huấn luyện viên, chờ một chút."

Một giọng nói vang lên trong không gian, rõ ràng là hoảng loạn và lo lắng, nhưng đại não của Trịnh Tây Dã đã chọn lọc bỏ qua sự hoảng loạn của cô, chỉ nhận ra sự mềm mại và ngọt ngào trong đó.

Anh rời môi cô gái, say mê hôn lên vành tai và cổ cô.

"Trịnh Tây Dã, em đang nói chuyện với anh đó!"

Giọng nói lại cất lên, lần này giọng điệu có chút ngượng ngùng và nghiêm túc, bất chấp sự hoang mang.

"Suỵt, bé con ngoan, bảo bối nhỏ của anh."

Môi anh di chuyển xuống dưới, cuối cùng đáp lại cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ. Chỉ hôn mười phút thôi."

"..."

Mối quan hệ của họ cực kỳ thân thiết, và họ cũng có một sự ăn ý ngầm đặc biệt giữa những người yêu nhau. Hứa Phương Phỉ ngay lập tức nghe ra anh muốn làm gì.

Hứa Phương Phỉ càng hoảng loạn hơn, đỏ mặt ngồi dậy, vươn tay ôm cổ Trịnh Tây Dã, cố gắng ngăn cản anh.

Cô xấu hổ mắng: "A Dã, anh bình tĩnh chút. Nào có ai vừa gặp mặt liền như vậy được, không được không được."

Nhưng vào lúc này, người đàn ông khí huyết dâng trào làm sao có thể nghe được những điều này. Trịnh Tây Dã mắt điếc tai ngơ trước sự phản kháng xấu hổ và giận dữ của cô, dễ dàng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô bằng một tay, lực nhẹ nhàng nhưng không thể thoát ra.

Đôi mắt anh tối sầm, khăng khăng cúi đầu.

Chỉ trong vài giây, Hứa Phương Phỉ đã đỏ bừng cả đầu như muốn nổ tung, dưới tình thế cấp bách như vậy cũng không thèm quan tâm, trực tiếp vung một chân lên đá vào mặt anh, vừa lớn tiếng: "Em đang đến kỳ kinh nguyệt!"

Trịnh Tây Dã: "."

Sau khi tiếng gào kết thúc, phòng khách rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh.

Người đàn ông bị mê hoặc bởi ngọn lửa ma trơi đứng hình một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Động tác dừng lại, mí mắt nhướng lên một chút.

Hứa Phương Phỉ vô cùng xấu hổ, cô chỉ muốn đào một cái lỗ và trốn trong đó. Cô đưa tay lên che khuôn mặt đỏ bừng, chỉ dám len lén nhìn Trịnh Tây Dã qua khe hở giữa các ngón tay.

Vừa nhìn, cô liền giật mình.

Hai má trắng nõn của Trịnh Tây Dã phủ màu hồng nhạt, d ái tai đầy đặn và trắng lạnh cũng ửng hồng, đôi mắt của anh càng tối đến đáng sợ, hầu như trước mắt chỉ còn lại thâm u và sâu thẳm.

Từ kinh nghiệm trước đây, Hứa Phương Phỉ lập tức phán đoán, đây là đặc điểm anh đã đ ộng tình đến cực điểm.

Im lặng, im lặng, im lặng đến nghẹt thở.

Thật lâu sau, Hứa Phương Phỉ khó khăn hắng giọng một cái, 囧囧 thấp giọng nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên."

Kỳ kinh nguyệt?

Người đàn ông khẽ nhíu mày.

Vài giây sau, Trịnh Tây Dã lại làm một động tác khác khiến Hứa Phương Phỉ trở tay không kịp ---- anh đồng thời duỗi ra hai bàn tay to, nắm lấy chiếc eo thon thả của cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, thế mà nhấc bổng cô lên, đứng trên ghế sô pha.

Ghế sô pha bằng da rất mềm, bàn chân lướt trên đó phiêu phiêu, như không thật.

Hứa Phương Phỉ đứng dậy quá đột ngột, trọng tâm không vững, hai tay run rẩy, thấp giọng kêu lên một tiếng lao về phía trước.

Dáng người Trịnh Tây Dã thon dài, ngồi cũng cao, vì vậy khi cô lao tới, liền hợp lý ôm đầu anh vào lòng.

"..." Hứa Phương Phỉ càng đỏ mặt hơn, cô vô thức muốn buông anh ra và lùi lại.

"Đừng nhúc nhích." Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói.

Đầu anh áp vào lòng cô gái, mười ngón tay vẫn đặt trên eo cô. Giúp cô đứng yên, cụp mắt xuống, áp sống mũi cao của anh vào người cô, nhẹ nhàng cẩn thận ngửi.

Quả nhiên, có một mùi máu tanh, rất nhạt, bị mùi hương bạc hà nhàn nhạt ngọt ngào của cô bao phủ, gần như không có gì.

Trịnh Tây Dã bây giờ đã chắc chắn.

Bé con không lừa anh, cô đúng là đến kỳ kinh nguyệt.

Một lúc sau, trong lòng anh tiếc nuối thở dài, thủy triều hắc ám trong mắt cũng dần dần tiêu tán.

"Anh nhớ em không phải ngày này."

Trịnh Tây Dã có chút khó hiểu, vừa nói chuyện, anh lại ôm cô ngồi xuống, đặt cô vào lòng rồi ôm lấy cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Sao lại sớm như vậy?"

Cô gái nhỏ nghe vậy hiển nhiên rất kinh ngạc, chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: "Anh còn nhớ kinh nguyệt hàng tháng của em à?"

"Ừm."

Giọng điệu của Trịnh Tây Dã vẫn như thường lệ: "Khi em còn là sinh viên năm nhất, có một lần khi đến tháng đã mua băng vệ sinh trong siêu thị, tình cờ anh cũng ở đó. Anh nhớ rất rõ ràng, lúc đó là đầu tháng, ngày thứ ba."

Hứa Phương Phỉ khá bất ngờ vì anh lại tỉ mỉ, để ý đến từng li từng tí về cô. Đồng thời, lại cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.

Khóe môi Hứa Phương Phỉ khẽ cong lên, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, cười thuận miệng nói: "Lúc trước em cho rằng anh háo sắc lại còn đểu cáng, giống như một người từng trải trong tình yêu, nhưng sau chuyện này, sự thật anh chưa từng có bạn gái liền lộ rõ."

Trịnh Tây Dã: "."

Trịnh Tây Dã nhướng mày, ngón tay nhéo nhẹ vành tai nhỏ của cô, có ý trừng phạt: "Anh nói em cô gái nhỏ này, cái tốt không học lại học cái xấu. Ai dạy em nói chuyện xỉa xói như vậy?"

Hứa Phương Phỉ giơ tay lên, bịt tai lại, thì thầm: "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Anh hư như vậy, em ở cùng với anh. Học cái xấu không phải rất bình thường sao."

Trịnh Tây Dã hừ một tiếng, không tranh cãi, anh chỉ nắm lấy eo của cô gái nhỏ và cào một cái.

Hứa Phương Phỉ từ nhỏ đã rất sợ nhột, hiện tại bị anh ôm như cá nằm trên thớt, không có chỗ trốn, nhột đến mức nước mắt giàn giụa, cầu xin tha thứ: "Đừng đừng đừng, em sai rồi."

Tên khốn xinh đẹp nói: "Em sai ở đâu?"

Hứa Phương Phỉ: "Em không nên nói anh hư."

Tên khốn kia đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua xương quai xanh của cô, ghé sát vào cô, nhỏ giọng nói: "Anh hư?"

"Không hư." Vì chạy trốn, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể nói những lời trái với lương tâm. Nhân tiện vòng hai tay qua cổ anh, không có tiền đồ dụi má vào cổ anh như một chú mèo con và khen: "Huấn luyện viên là tốt nhất tốt nhất."

Trịnh Tây Dã rất hài lòng với trò mèo vờn của bé con này, anh cúi đầu cắn môi cô, nói: "Tiếp tục nói về thời gian của em."

Hứa Phương Phỉ vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Chu kỳ kinh nguyệt của con gái khoảng một tháng, cũng không hẳn là một tháng."

Nói đến đây, cô có chút xấu hổ, sắc mặt ửng hồng, giọng nói có hơi nhỏ xuống: "Chu kỳ kinh nguyệt của em chỉ khoảng 27 ngày."

Sau khi Trịnh Tây Dã nghe xong, anh đã bình tĩnh ghi nhớ.

Anh dừng vài giây, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nói: "Mũi anh rất tốt, lúc trước kỳ kinh nguyệt của em anh đều sẽ ngửi được, lần này mùi sao lại nhạt như vậy?"

Nhắc đến chuyện này, Hứa Phương Phỉ nhất thời càng thêm xấu hổ, một lúc sau mới thấp giọng lẩm bẩm đáp: "Là bởi vì em phát hiện anh hình như...có thể ngửi được, em cảm thấy rất xấu hổ, cho nên đổi thành một loại băng vệ sinh khác."

Trịnh Tây Dã nhớ lại hơi thở mát lạnh mơ hồ vừa rồi, hỏi cô: "Có mùi bạc hà?"

Cô gái nhỏ gật đầu.

Trịnh Tây Dã cắn một cái trên gò má ửng hồng của cô, thản nhiên nói: "Anh thích tất cả mùi trên người em, không cần phải che đậy."

Hứa Phương Phỉ bị câu nói kỳ lạ này làm cho nghẹn họng, mặt đen lại, nhỏ giọng nói: "Trịnh Tây Dã, anh đủ rồi. Anh có thể đừng biểu hiện khác thường như vậy được không?"

Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: "Em là vợ anh, anh thích mùi của em có gì không bình thường?"

Hứa Phương Phỉ: "...?"

Trịnh Tây Dã nghiêm túc: "Cô nhóc đồng chí này, hãy lắng nghe kỹ huấn luyện viên của em phổ cập khoa học. Trong tự nhiên, mùi của giống cái phần lớn có thể k1ch thích giống đực, chẳng hạn như sư tử, báo và sói, đều như thế. Điều này rất bình thường, là quy luật tự nhiên."

"..." 666.

Tên đại sắc lang này có rất nhiều tà lý quanh co, Hứa Phương Phỉ sẽ không bao giờ có thể nói lại anh. Cô á khẩu, chỉ có thể ha ha hai tiếng, nói có lệ: "Được, huấn luyện viên anh nói cái gì thì chính là cái đó."

Bầu trời bên ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, màn đêm đã hoàn toàn bao trùm thế giới.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ.

Người đàn ông và cô gái nép mình thân mật trên ghế sô pha, bầu không khí thật quyến rũ.

Hứa Phương Phỉ được Trịnh Tây Dã ôm vào lòng, mặt đối mặt, cảm thấy chiếc cằm góc cạnh của anh nhẹ nhàng cào vào mặt cô, gãi, những sợi râu nông làm cô nhột nhạt, cô cười khúc khích, trốn vào hõm vai anh.

Đùa giỡn một lúc.

Trịnh Tây Dã ôm eo Hứa Phương Phỉ, nhấc cô khỏi lòng mình và nhẹ nhàng đặt cô bên cạnh. Ai ngờ vừa rời khỏi vòng tay của anh, bé con lại dính chặt lấy anh.

Trịnh Tây Dã hơi ngạc nhiên, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Làm sao vậy?"

Cô gái nhỏ dụi mặt vào lòng anh, bất giác cười nói: "Em vui quá."

Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Sao em lại vui?"

Hứa Phương Phỉ ngửa cổ nhìn anh, hai mắt sáng ngời, ngọt ngào đáp: "Em phải giúp can sự của Sở tụi em đi giao tài liệu cho Lang Nha, lần này em có thể cùng anh đi Tấn Châu."

Trịnh Tây Dã có chút khó hiểu: "Em vui vì có thể đến Tấn Châu sao?"

"Đương nhiên không phải." Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Đến Tấn Châu đi công tác, em rất vui, có thể ở cùng anh một đoạn thời gian, lúc trước nghĩ tới sau khi nghỉ phép xong anh sẽ đi, em rất buồn đến cơm đều không muốn ăn."

Câu trả lời này lọt vào tai Trịnh Tây Dã, ngay lập tức khiến anh sảng khoái và cảm thấy dễ chịu.

Anh câu khóe miệng, nâng mặt cô lên, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cô, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào thì đơn vị cho phép em rời đi?"

Hứa Phương Phỉ nói: "Hẳn là ngày mai."

Trịnh Tây Dã hơi cau mày khi nghe điều này.

Hứa Phương Phỉ chú ý đến sự thay đổi nhỏ trên nét mặt của anh, không hiểu: "Ngày mai có vấn đề gì sao?"

"Không có gì."

Trịnh Tây Dã nhìn cô với đôi mắt dịu dàng như dòng suối ấm áp: "Chỉ là anh định đưa em đến nghĩa trang để gặp mẹ anh trước khi trở lại Tấn Châu lần này."

"Ồ." Hứa Phương Phỉ cũng nhăn lại mặt, lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, can sự của bọn em đã nói ngày mai em sẽ đi, đoán chừng thời gian cũng không kịp nữa."

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng an ủi: "Lần này không đi được thì để lần sau. Tương lai còn dài mà."

Hứa Phương Phỉ cắn môi nghĩ nghĩ, nhất thời nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, bả vai rũ xuống, gật đầu nói: "Chỉ có thể như vậy."

Trịnh Tây Dã nhận thấy sự mất mát và u sầu của cô, đưa tay véo má cô hai cái và dỗ dành: "Được rồi bé con, đừng cau có. Mẹ anh đã chờ đợi cô con dâu quý giá của bà nhiều năm rồi. Bà ấy không ngại đợi thêm mấy tháng nữa."

Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, cô mím môi ngượng ngùng cười, nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô một cái, tiếp tục nói: "Hiện tại em xác nhận lại xem, còn có chuyện gì khác không, nhất định phải ngồi trên đùi anh nói à?"

Hứa Phương Phỉ sững sờ một lúc, khó hiểu: "Đây là câu hỏi kỳ lạ gì vậy?"

Trịnh Tây Dã: "Vừa rồi ôm em xuống, em không phải lập tức nhõng nhẽo lại gần sao?"

"..." Hứa Phương Phỉ bế tắc, nhớ lại cảnh tượng mấy phút trước cô ôm anh không buông, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô đỏ mặt và nói "không còn nữa", sau đó cô dùng tay và chân của mình, trượt ra khỏi vòng tay anh như thể trốn thoát.

Trong mắt Trịnh Tây Dã hiện lên ý cười, không nói lời nào, anh từ trên ghế sô pha đứng dậy, sau đó đôi chân dài đi thẳng vào phòng tắm.

Hứa Phương Phỉ từ phía sau hỏi: "Anh đi tắm sao?"

Mới hơn bảy giờ, sớm như vậy?

"Ừm."

Trịnh Tây Dã cởi áo sơ mi của mình và ném vào giỏ quần áo bẩn, để lộ một vùng cơ lưng săn chắc và cường tráng, nhẹ nhàng nói mà không quay đầu lại: "Từ khi nhìn thấy em đã giống như một cục sắt. Không tắm nước lạnh, anh sợ mình tắc chết."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Sau khi Trịnh Tây Dã nói xong, anh tiếp tục cởi qu@n áo. Cửa phòng tắm không đóng, phía sau có một cô gái xinh đẹp không chút do dự cởi áo sơ mi và quần dài, rất thoải mái hào phóng.

Bước vào phòng tắm với đôi chân dài trần và chắc khỏe. Đang muốn mở vòi hoa sen, một giọng nói mềm mại đột nhiên từ phía sau vang lên, gọi tên anh: "A Dã."

"..." Trịnh Tây Dã cứng lại, nhướng mày chậm rãi quay đầu lại, vẻ nghi hoặc.

Bé con lo lắng và thận trọng đứng trước cửa phòng tắm, mặt như lửa đốt, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc váy dài sáng màu. Không dám nhìn anh, đầu nhỏ cúi thấp, nhỏ giọng đưa ra kiến nghị: "Nếu không, em giúp anh nhé?"

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng, ánh sáng đen tối trong mắt Trịnh Tây Dã tập trung lại, ngón trỏ bên phải của anh nhảy lên dữ dội.

Bé con rất bối rối và căng thẳng, giọng nói có chút run run. Lông mi cô run rẩy, thấp giọng nói: "Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị đơn phương của em, nếu anh không cần, cứ coi như em chưa..."

"Bé con," Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, khàn giọng ngắt lời, "Lại đây."

*

Sáng sớm hôm sau, can sự Vương Kha đưa bản đăng ký đã điền đầy đủ cho Hứa Phương Phỉ, đồng thời liên tục thúc giục cô giao toàn bộ tài liệu cho điều phối viên của Lang Nha.

Hứa Phương Phỉ gật đầu đồng ý.

Sau hai giờ chiều, cô cùng Trịnh Tây Dã lên đường, lên chuyến bay từ Vân Thành đến Tấn Châu.

Tấn Châu, cũng giống như Vân Thành, đều là một trong những thành phố lớn hàng đầu trong nước, nhưng một ở phía Nam, một ở phía Bắc, từ lịch sử, văn hóa đến thói quen ăn uống, các phương diện đều có sự khác biệt không nhỏ.

Sau khi xuống máy bay, Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã ra khỏi sân bay và đến điểm đón taxi ở khu vực đón khách.

Chẳng mấy chốc, một chiếc taxi chạy tới và dừng trước mặt hai người họ.

Sau khi lên xe, Trịnh Tây Dã báo cáo địa chỉ nơi đến.

Tài xế taxi nghe vậy sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn hai người bọn họ. Nhìn thấy đôi trẻ đẹp trai xinh gái, anh ta cười sảng khoái, nói bằng tiếng phổ thông ở Tấn Châu: "Anh đẹp trai, địa chỉ mà anh nói hình như quanh đó toàn bộ đều là quân đội."

Trịnh Tây Dã cười nhẹ, giọng điệu lịch sự và xa cách: "Vâng, chính là ở đó."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt tài xế trong nháy mắt trở nên rạng rỡ hơn, anh ta thuận miệng hỏi: "Hai người các anh đều là quân nhân phải không?"

Hứa Phương Phỉ cong môi, nhẹ nhàng đáp: "Làm sao anh biết?"

"Sao tôi không biết, tôi từng là lính ô tô mà." Người tài xế vừa điều khiển xe vừa cảm thán nửa đùa nửa thật, "Hai người từ dáng đi đến cách nói chuyện, mỗi một chi tiết đều là quân nhân."

Hứa Phương Phỉ cảm thấy rất mới lạ, cười nhẹ: "Thật vậy sao, chính tôi cũng không nhận ra."

Biểu cảm của người tài xế lộ ra một chút tự mãn, nói: "Điều đó có nghĩa là thời gian hai người ở trong quân đội không dài, tôi là một cựu chiến binh. Có thể không chính xác trong việc đánh giá mọi người, nhưng rất chính xác trong việc đánh giá quân nhân."

Những người dân địa phương đầu tiên gặp khi đến Tấn Châu rất ấm áp và thân thiện, ấn tượng đầu tiên của Hứa Phương Phỉ về thành phố này khá tốt. Nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu và hoạt bát của vị cựu chiến binh đã nghỉ hưu này, cô hỏi lại: "Bác tài, trước kia anh làm lính ô tô ở đâu vậy?"

Tài xế dừng lại và trả lời: "Tôi ở Thanh Hải, trên cao nguyên."

"Oa." Hứa Phương Phỉ chân thành cảm thán, "Lính ô tô ở cao nguyên rất lợi hại."

Thấy nữ quân nhân trẻ tuổi xinh đẹp cung kính như vậy, tài xế không khỏi có chút xấu hổ. Anh ta gãi gãi đầu, khiêm tốn nói: "Đều là chuyện xảy ra nhiều năm trước, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

Trên đường đi, Hứa Phương Phỉ tùy ý trò chuyện với tài xế, trong khi Trịnh Tây Dã thì rất im lặng, hầu như không tham gia vào cuộc trò chuyện.


Một giờ sau, chiếc taxi rẽ vào một góc từ đại lộ rộng lớn, đi trên con đường quanh co vài phút, tầm nhìn phía trước đột nhiên mở ra, một sân bay quân sự rộng lớn hiện ra.

Mấy chiếc trực thăng quân sự bay lượn trên đài, cánh quạt lần lượt thổi ra sóng âm cực lớn, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

Lúc này, Trịnh Tây Dã cuối cùng cũng lên tiếng, thản nhiên nói: "Bác tài, cứ dừng ở phía trước đi, cảm ơn."

Sau khi xuống xe, Hứa Phương Phỉ vẫy tay chào tạm biệt tài xế.

Chiếc taxi quay đầu xe ở khu vực rộng rãi và rời đi không dấu vết.

Hứa Phương Phỉ tại chỗ nhìn chung quanh, kinh ngạc mở to hai mắt: "Khu vực rộng lớn này đều là đơn vị của các anh sao?"

"Tụi anh có một sân bay quân sự ở đây, vì vậy nó chiếm một diện tích lớn hơn so với các đơn vị khác." Trịnh Tây Dã một tay xách chiếc vali nhỏ của Hứa Phương Phỉ, một tay xách hành lý của chính mình, hất cằm về phía bóng râm bên đường, nói: "Cổng ở bên này, đi thôi."

"Đưa vali cho em đi." Thấy trên tay mình trống không, Hứa Phương Phỉ vội vàng đưa tay nhận lấy, "Em tự xách."

Trịnh Tây Dã dùng một bên cánh tay chặn bàn chân nhỏ của cô lại, thản nhiên đáp: "Không nặng. Em kéo đi chậm."

Hứa Phương Phi nhịn không được, thở dài rút tay về, ngoan ngoãn đi theo anh.

Đi được vài bước, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nghi hoặc nói: "Đúng rồi, vừa rồi trên xe, em và bác tài trò chuyện vui vẻ như vậy, sao anh không nói lời nào?"

Trịnh Tây Dã nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lùng: "Thói quen."

Hứa Phương Phỉ bối rối: "Ý anh là sao? Anh đã quen với việc không nói chuyện hả?"

"Năm đó khi anh bước vào Lang Nha, bài huấn luyện đầu tiên anh nhận được là im lặng." Trịnh Tây Dã liếc xéo cô nói, "Em có biết luyện tập thế nào không?"

Hứa Phương Phỉ lắc đầu.

Trịnh Tây Dã: "Mô phỏng nhiều tình huống, như say rượu, dùng m@ túy, tra tấn lấy lời khai. Yêu cầu chính là giữ kín như bưng, không thể nói một lời nào."

Hứa Phương Phỉ sững người một lúc.

"Không đời nào."

Trịnh Tây Dã nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lười biếng và bất cần, "Người của Lang Nha quá bí mật, biết quá nhiều, tội phạm trong và ngoài nước sẽ làm mọi cách để cạy miệng chúng ta. Chỉ bằng cách chịu đựng tất cả các bài kiểm tra, chúng ta mới có thể bảo vệ bí mật, bảo vệ điểm mấu chốt, bảo vệ biên giới đất nước."

Anh đã hạ thấp những lời này, không cố ý mô tả những khó khăn và gian khổ liên quan, nhưng Hứa Phương Phỉ đã rất lo lắng khi nghe thấy.

Trái tim đau thắt lại.

Hứa Phương Phỉ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị và thờ ơ của Trịnh Tây Dã, đột nhiên nói: "Chắc chắn anh đã phải trải qua nhiều khó khăn và chịu đựng nhiều như vậy một mình trong nhiều năm như vậy."

Trịnh Tây Dã im lặng, quay đầu sang một bên và dán mắt vào khuôn mặt xinh đẹp và trắng trẻo với đôi mắt sâu thẳm của cô gái.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: "Thực ra, nhiều năm trước, anh cũng từng nghi ngờ và tiêu cực. Em có biết điều gì đã khiến anh kiên trì không?"

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một chút nói: "Không biết, là gì ạ?"

Trịnh Tây Dã nói: "Là bởi vì em."

Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên: "Em á?"

"Ừ. Em." Anh đáp.

"...Em không hiểu lắm." Cô cười khó hiểu.

Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói: "Năm đó anh nhìn thấy em trên phố Hỉ Vượng, đột nhiên hiểu được ý nghĩa tồn tại của tụi anh."

*

Vào buổi chiều, Hứa Phương Phỉ giao những thứ mà Vương Kha đã giao cho cô, giao nguyên vẹn cho Trương Thần, điều phối viên của Lang Nha.

Sau khi công việc bàn giao hoàn thành, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống, lập tức dùng đường dây quân sự gọi trở về cho Vương Kha, nói: "Can sự Vương, tôi đã giao đồ cho Lang Nha rồi. Ngài yên tâm."

"Được được được!" Trong điện thoại, Vương Kha liên tục cảm ơn Hứa Phương Phỉ, "Cảm ơn Tiểu Hứa, vất vả cô đi một chuyến rồi."

Hứa Phương Phỉ cười nói: "Can sự Vương khách sáo rồi. Đúng rồi, xin hỏi ở chỗ này tôi còn có việc cần làm không, có cần lập tức trở về, hay là phải ở lại Tấn Châu thêm mấy ngày?"

Vương Kha suy nghĩ vài giây rồi nói: "Chúng ta hãy đợi thêm vài ngày nữa. Những tài liệu này phải được gửi lên cấp trên để thống nhất tổng hợp và lưu trữ. Nếu có vấn đề với biểu mẫu đăng ký của ai đó, chúng ta phải phái người đi lấy, rất phiền phức. Cô và can sự bên kia giao tiếp nhiều một chút, nếu có vấn đề, kịp thời xử lý."

Hứa Phương Phỉ: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, cô vỗ về trái tim mình, mím môi cười, âm thầm thở ra.

Can sự Trương Thần nhìn cô gái xinh đẹp đến từ Vân Thành này, thăm dò hỏi: "Thế nào, có phải đề nghị cô ở lại thêm vài ngày không?"

Hứa Phương Phỉ gật đầu.

"Tôi đoán là như vậy." Trương Thần trên mặt lộ ra nụ cười, "Các đơn vị tới giao tài liệu sẽ yêu cầu cán bộ đi công tác ở lại mấy ngày, tránh xảy ra sai sót."

Hứa Phương Phỉ: "Vâng."

"Được, đi thôi, tôi dẫn cô đi nhà khách đăng ký." Trương Thần nói xong vẫy tay, dẫn Hứa Phương Phỉ đi ra ngoài tòa nhà văn phòng, tiếp tục nói: "Gần đây có rất nhiều đồng chí tới đây công tác. Cô còn tính là may mắn, chỉ còn lại căn phòng cuối cùng trong nhà khách, nếu muộn hơn, cô sẽ phải ra ngoài và ở trong khách sạn một mình."

Doanh trại của Lữ đoàn Lang Nha bao trùm một khu vực rộng lớn, trang nghiêm và trang trọng, bên trong được chia thành hai bộ phận, khu làm việc và khu sinh hoạt, được ngăn cách bởi một cánh cổng sắt. Khu làm việc bao gồm các tòa nhà văn phòng, căng tin, trường bắn, bãi tập, phòng tập thể dục, v.v., trong khi khu sinh hoạt bao gồm các tòa nhà ký túc xá dành cho cán bộ độc thân và nhà ở cho các gia đình quân nhân.

Tòa nhà của nhà khách, thật tình cờ, nằm ngay giữa hai khu vực này.

Sau khi giúp Hứa Phương Phỉ nhận phòng, Trương Thần niềm nở nói: "Đồng chí Hứa Phương Phỉ, đồng chí đang đi công tác ở đây, hàng ngày có thể ăn cơm trong căng tin của đơn vị chúng tôi, chỉ cần quẹt thẻ của tôi là được."

Hứa Phương Phỉ nhìn anh ta cười cảm kích, "Cảm ơn anh, can sự Trương."

"Cảm ơn gì, người đến là khách, tôi phụ trách đón tiếp cô, tất nhiên phải chăm sóc cô thật tốt." Trương Thần lại nói, "Nếu cô ở đây lâu, cuối tuần tôi có thể cùng cô ra ngoài đi dạo. Tấn Châu cũng là cố đô của mấy triều đại, riêng khu vực thành thị cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh."

Sĩ quan này của lữ đoàn Lang Nha thực sự quá hiếu khách.

Bên trái là giúp cô quẹt thẻ ăn, bên phải muốn đưa cô đi thăm quan Tấn Châu, Hứa Phương Phỉ có chút choáng ngợp.

Trở lại nhà khách, lỗ tai Hứa Phương Phỉ rốt cục cũng thanh tịnh.

Nhìn xung quanh, căn phòng này được bài trí đơn giản, ít cửa sổ thoáng, ngoài phòng tắm ra thì chỉ có một chiếc bàn làm việc, hai chiếc giường đơn và một chiếc điều hòa lớn.

Hứa Phương Phỉ ngồi xuống mép giường, sau đó lấy điện thoại di động ra và gửi cho Trịnh Tây Dã một tin nhắn WeChat.

Hứa Phương Phỉ: Chít chít.

Bên kia trả lời trong vài giây: Vào nhà khách rồi?

Hứa Phương Phỉ: Vâng.

Trịnh Tây Dã: Số phòng bao nhiêu.

Hứa Phương Phỉ: 309.

"..." Sau khi trả lời số phòng, Hứa Phương Phỉ lại cau mày, tiếp tục do dự gõ: Anh ở trong ký túc xá của mình sao? Hay là, anh đợi trời tối hãy đến đưa hành lý cho em.

Trịnh Tây Dã: Tại sao.

Hứa Phương Phỉ:... Giờ trời vẫn còn sáng, doanh trại đều là người, anh đột nhiên tới nhà khách, quá rõ ràng.

Hứa Phương Phỉ: Đồng chí Trịnh Tây Dã, đừng quên rằng chúng ta hiện đang ngầm yêu đương, phải giữ bí mật 【 Hư 】【 Hư 】

Tin nhắn này đã được gửi đi, nhưng không có hồi âm.

...Hử?

Người đâu? Chẳng lẽ bận?

Hứa Phương Phỉ bối rối chớp mắt khi cầm điện thoại. Năm phút sau, phía bên kia vẫn không có phản hồi.

Cô cau mày, chọc ngón tay vào danh bạ và định gọi cho Trịnh Tây Dã. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, bang bang.

Ngạc nhiên, Hứa Phương Phỉ nhanh chóng đứng dậy và mở cửa.

Người đàn ông không trả lời tin nhắn của cô xuất hiện trước mắt cô với bộ quân phục đẹp như tranh vẽ và khuôn mặt lạnh lùng, uy nghiêm. Trên tay còn cách chiếc vali nhỏ màu trắng nhạt.

Hứa Phương Phỉ: "....?!"

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc che miệng. Cô không ngờ vị đại lão này, bạn trai ngầm của cô lại lao tới một cách công khai như vậy.

Cú sốc chỉ trong ba giây. Ở giây thứ tư, Hứa Phương Phỉ đột nhiên sống lại. Cô ngoẹo đầu ra ngoài nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có người thứ ba trong hành lang của nhà khách, cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông, kéo anh vào phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Nửa giây sau, mới nhớ tới vali còn chưa lấy, lại vươn tay lấy vali, sau đó đóng sầm cửa lại.

Sắc mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, cởi mũ quân đội ném sang một bên, cảm thấy quân phục mùa thu có chút nóng nên tùy ý nới lỏng cà vạt.

Nâng mí mắt nhìn sang một bên.

Khuôn mặt cô gái nhỏ của anh đầy chột dạ, cô lao đến bên cửa sổ nhìn xung quanh, sau đó soạt một tiếng kéo rèm cửa, trùm kín lại. Giống như là một tên trộm.

"Sao anh lại đến đây?"

Sau khi đóng cửa sổ, Hứa Phương Phỉ dường như cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vỗ vỗ ngực, thấp giọng nói: "Em không phải đã nói với anh, ban ngày ban mặt rất dễ thấy, cho nên mới kêu anh buổi tối tới đây sao?"

"Còn không cho phép anh tới." Trịnh Tích Dã lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo một tia không hài lòng, "Anh cảm thấy thằng nhóc họ Trương kia mắt đều dán chặt trên người em."

Hứa Phương Phỉ nghe vậy dở khóc dở cười, nói: "Đồng chí huấn luyện viên, anh ở đây ăn dấm gì vậy. Anh đột nhiên tới đây là vì chuyện này?"

Trịnh Tây Dã trầm mặc, trả lời: "Lát nữa tụi anh có cuộc họp. Trên đường trở về tòa nhà văn phòng anh chỉ tình cờ đi ngang qua nhà khách, vì vậy thuận tiện mang hành lý đến cho em."

Hứa Phương Phỉ nghi hoặc: "Anh không phải còn hai ngày nghỉ sao? Trong kỳ nghỉ phép, cho dù ở trong ký túc xá, cũng không cần họp mới đúng."

Trịnh Tây Dã: "Cấp trên gọi anh trước."

Nghe vậy, trong lòng Hứa Phương Phỉ đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành. Cô lờ mờ đoán được điều gì đó, dừng lại năm giây mới hỏi: "Lại có nhiệm vụ sao?"

Trịnh Tây Dã: "Ừ."

Câu trả lời bất ngờ lại nằm trong dự kiến.

Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi sự u uất và lo lắng sâu trong đáy mắt. Giờ khắc này, trong lòng cô một ít ý niệm càng thêm vững vàng.

Sau một lúc im lặng, khi Hứa Phương Phỉ lại nói chuyện, vẻ mặt và giọng điệu của cô đã trở lại bình thường.

Cô cười với Trịnh Tây Dã, nói: "Được rồi. Em hiểu rồi."

Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã trầm lặng và sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát, nhất thời không lên tiếng.

"Này, anh đây là ánh mắt gì vậy?" Hứa Phương Phỉ tiến lên vài bước, vươn tay vẫy vẫy trước mắt anh, vẻ mặt vui tươi tỏa nắng, "Không phải còn có cuộc họp sao, anh đi đi."

Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.

Hứa Phương Phỉ có chút kỳ lạ, cô mấp máy môi tiếp tục thúc giục, nhưng người đàn ông đối diện lại đột nhiên động đậy.

Anh dang tay ra và ôm cô thật chặt.

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, khoảnh khắc Hứa Phương Phỉ cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên bộ quân phục của Trịnh Tây Dã, mũi của Hứa Phương Phỉ se lại, mắt cô ươn ướt.

Cô cũng từ từ giơ tay lên và ôm lấy anh.

Hứa Phương Phỉ cố gắng hết sức để kìm nước mắt, kìm nén tiếng nức nở và nói một cách thoải mái nhất có thể: "Lần này anh sẽ đi bao lâu?"

"Có lẽ là hai ba tháng, có lẽ là hơn nửa năm." Trịnh Tây Dã đáp.

"Ừm." Hứa Phương Phỉ cong môi, vươn tay vuốt v e gò má anh, dịu dàng nói: "A Dã, anh nhất định phải bình an vô sự đấy."

*

Trở lại Tấn Châu, thu phép, Trịnh Tây Dã trở lại trạng thái làm việc bình thường, bận rộn, khẩn trương, chiêng trống rùm beng, chạy đua với thời gian, hầu như không có thời gian rảnh.

Hứa Phương Phỉ biết tất cả những gì anh chuẩn bị trước khi thực hiện nhiệm vụ. Cô hiểu hỗ trợ, không bao giờ chủ động làm phiền anh.

Cuộc sống hàng ngày của cô rất đơn giản.

Việc đầu tiên cần làm vào buổi sáng là thay quân phục, việc thứ hai cần làm là hỏi can sự Trương Thần xem cấp trên có chỉ thị gì mới không. Thời gian còn lại, cô sẽ đi bộ một mình trong trại của Lang Nha.

Cô đi qua trường bắn, qua trường huấn luyện, qua căng tin, qua tòa nhà văn phòng. Ngắm từng cây lớn, trân trọng từng bông hoa nhỏ, từng cơn gió thổi qua, ngắm từng đám mây trên đầu.

Cô hòa mình vào thế giới này.

Ở bên này, Trịnh Tây Dã đã chiến đấu một mình, đấu tranh để giữ vững thế giới trong gần mười năm.

Cùng lúc đó, Hứa Phương Phỉ cũng đang nóng lòng chờ đợi thông báo về bài kiểm tra viết của Lang Nha. Trái tim cô dâng trào hơn bao giờ hết, háo hức mong chờ, mong chờ, bằng nỗ lực của bản thân có thể bước vào Lang Nha, trở thành đồng đội chân chính của Trịnh Tây Dã, sánh bước cùng anh.

Tuy nhiên, vào buổi tối trước khi Trịnh Tây Dã rời đi, cuộc điện thoại của Lương Tuyết đã trực tiếp đánh gục mọi kỳ vọng của Hứa Phương Phỉ xuống đáy vực.

"Phỉ Phỉ, tất cả thông tin đã được tổng hợp, tụi mình không thấy biểu mẫu đăng ký của cậu ở đây."

Trong điện thoại, Lương Tuyết cảm thấy vô cùng hoang mang. Cô ấy nói với Hứa Phương Phỉ rằng đợt đăng ký sơ tuyển năm nay đã kết thúc, cô ấy xem qua các mẫu đăng ký của tất cả các đơn vị, chắc chắn rằng mình không thấy tên của Hứa Phương Phỉ.

Vài giây trước khi cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ vẫn có chút không phản ứng. Cô bất lực, hỗn loạn và mê mang, hoàn toàn hoảng loạn. Phản ứng đầu tiên của cô là hỏi Trương Thần, sĩ quan của lữ đoàn Lang Nha, liệu có bỏ lỡ bản đăng ký của cô không.

Xuất thần lao ra khỏi cửa phòng, không chú ý, đụng phải một bóng người cao lớn trong hành lang của nhà khách.

"Xin, xin lỗi..." Trong đầu Hứa Phương Phỉ toàn là tờ khai đăng ký, không ngẩng đầu lên vội vàng xin lỗi, chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khi chân trước bước tới, cổ tay đã bị một lực kẹp chặt.

Hứa Phương Phỉ sững sờ quay đầu lại.

Trịnh Tây Dã mặc quân phục, đó là lần cuối cùng cô gái nhỏ đến gặp anh trước khi khởi hành. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, trong lòng anh đau xót, khẽ cau mày hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Huấn luyện viên..."

Nhìn thấy anh, bức tường cảm xúc của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng sụp đổ, bộc lộ một cách dễ dàng và dễ bị tổn thương nhất của cô. Giống như một đứa trẻ bị mất món quà quan trọng, cô nắm chặt lấy tay áo anh, hốt hoảng nói: "Em đã đăng ký tham gia cuộc tuyển chọn Lang Nha năm nay, nhưng phiếu đăng ký của em đã biến mất."

Tuy nhiên, câu trả lời mà Trịnh Tây Dã đưa ra khiến Hứa Phương Phỉ không ngờ tới.

Anh cụp mắt xuống phức tạp nhìn cô một lúc, sau đó mở miệng, vô cùng bình tĩnh nói: "Tất cả các ứng cử viên tham gia sơ tuyển đều phải thông qua tay anh. Anh đã lấy phiếu đăng ký của em ra."

Hứa Phương Phỉ sững sờ, cô sốc đến mức không thể nói trôi chảy: "Tại, tại sao?"

Trịnh Tây Dã trầm giọng thở dài, nắm lấy tay cô, đem cô mang trở về phòng.

Đóng cửa.

Đầu óc Hứa Phương Phỉ trống rỗng. Cô ngẩn ra, hỏi: "Huấn luyện viên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"Bé con, nghe anh này."

Trịnh Tây Dã giữ vai cô, cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Tiến vào Lang Nha quả thực là mục tiêu của rất nhiều người, nhưng phần lớn bọn họ thậm chí còn không biết đến đây có ý nghĩa gì, phía trên phải đổ máu và hy sinh để được thiết lập, anh là người biết rõ nhất. Nơi này không thích hợp cho em, mong em hiểu."

Giọng nói rơi xuống, căn phòng rơi vào sự im lặng kéo dài.

"..."

Hứa Phương Phỉ ngước mắt, ngước cổ lên, lặng lẽ ngước nhìn khuôn mặt mà cô yêu sâu đậm từ góc độ thường ngày. Nhưng, lại phát hiện giờ khắc này, anh bỗng nhiên có chút xa lạ.

Thật lâu, thật lâu sau.

Cuối cùng, cô bình tĩnh nói: "Trịnh Tây Dã, cho đến nay, anh luôn xem em như một đứa trẻ. Theo ý của anh, em không thể chịu đựng gian khổ, không thể đổ máu chứ đừng nói là hy sinh. Lúc nào em cũng phải được anh dỗ dành, cưng chiều, che chở. Anh rốt cuộc khi nào mới có thể coi em như một cá nhân giống như anh. Khi nào anh mới có thể ngừng cao cao tại thượng như vậy?"

*****

Editor: Ngọt quá rồi đến lúc phải ngược thôi:))