Đăng vào: 1 năm trước
Đồng tử phóng đại, Tu Văn không dám tin tưởng nhìn Tuyết Sương Linh, hoàn toàn không thể tin lời nói lãnh khốc như thế sẽ xuất phát từ miệng nàng.
Dạ An Thần cười ra tiếng, hai tay ôm thắt lưng Tuyết Sương Linh, cười như không cười nhìn Tu Văn.
Tu Văn đã hoàn toàn mất đi khí lực, máu theo khóe miệng không ngừng chảy ra, hô hấp cũng dần yếu, bộ dáng không còn sống được lâu, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đến bóng dáng Tuyết Sương Linh, thì thào tự nói "Tuyết thị vệ, ta, ta..." hắn vẫn nhớ rõ, lúc mới tiến cung, hắn bị các thị nhân khác khi dễ, là Tuyết Sương Linh cứu hắn, cho hắn một chút ấm áp.
"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh không thấy biểu hiện của Tu Văn, chỉ nghe thấy thanh âm có chút không thích hợp, thấp giọng nói, "Làm sao vậy?"
"Sắp chết." Dạ An Thần nói, nàng buông lỏng Tuyết Sương Linh, theo tay áo lấy ra tờ giấy "Cho hắn kí tên."
Tuyết Sương Linh nhận trang giấy, bên trên đại khái ý tứ là Dạ An Từ sai Tu Văn hạ độc Thần quý quân, ám sát bệ ha...
Tuyết Sương Linh đi qua, cầm lấy ngón tay Tu Văn.
Tu Văn phản thủ nắm chặt tay Tuyết Sương Linh, ánh mắt bỗng sáng lên, thanh âm đứt quảng "Tuyết thị vệ, ta, ta, thật sự, thật sự......"
Tuyết Sương Linh thản nhiên nhìn hắn một cái, "Trừ bỏ bệ hạ, ta sẽ không thích bất luận kẻ nào." Tu Văn đối với nàng mà nói, chỉ mà một người hơi quen mà thôi, cho đến hiện tại nàng chưa từng động tâm tư với hắn.
Tu Văn cong khóe miệng, cổ tay vô lực hạ xuống, hoàn toàn bất động.
Tuyết Sương Linh không có gì động dung, trực tiếp cầm ngón tay Tu Văn, ấn xuống đồng ý.
"Bệ hạ, đã xong." Tuyết Sương Linh về bên người Dạ An Thần, đưa giấy cho nàng.
Hai ngón tay kẹp lấy tờ giấ quơ quơ, Dạ An Thần hơi cong khóe miệng, trong mắt hàn quang chợt lóe qua.
Dạ An Từ, này phân khẩu cung, sẽ là bùa đòi mạng ngươi!
Ra nhà tù, Dạ An Thần gọi thị vệ tiến vào, phân phó nàng mang Tu Văn mang ra ngoài mai táng, dẫn theo Tuyết Sương Linh rời khỏi đại lao.
Trở lại Long Miên điện, Dạ An Thần cho An Tử Thuần đen Nghi Tuyền điện chuẩn bị đầy đủ, nàng muốn tắm rửa.
Tuyết Sương Linh bên ngoài Long Miên điện kéo lại một thị vệ, cho nàng âm thầm tìm người theo dõi Lí Uẩn Vân, nếu phát hiện nàng có hàng động khả nghi, lập tức quay lại bẩm báo.
Thị vệ này ban đầu là ám vệ, thấp giọng đáp ứng, cùng thị vệ nói vài câu liền rời khỏi.
"Ở bên ngoài nói gì đó?" Dạ An Thần buông trong tay chén trà, cười hỏi.
"Cho người theo dõi Lí Uẩn Vân." Tuyết Sương Linh đi qua, đáp "Ta nghĩ có thể từ Lí Uẩn Vân biết được Dạ An Từ liên hệ với người bên ngoài như thế nào."
"Như thế cái tai họa ngầm." Dạ An Thần hơi nhíu mi, nàng cũng không tin nhiều năm như vậy, Dạ An Từ chỉ có Lí Uẩn Vân cùng Tu Văn, nhất định còn quân cờ khác, chỉ là hiện tại chưa thể biết được. Bất quá nếu có thể ngăn Dạ An Từ truyền tin ra bên ngoài, cho dù là người trong hoàng cung, cũng biết nên làm gì.
Tại Nghi Tuyền điện rửa mặt, ôm Tuyết Sương Linh cọ xác trong chốc lát, thẳng đến song phương đều tiết một lần, thế mới mặc quần áo rời khỏi, đi đến thư phòng.
Tóc dài ẩm ướt phía sau người thỉnh thoảng nhỏ vài giọt nước.
Tuyết Sương Linh đơn giản xoa xoa tóc mình, cầm khăn nhẹ nhàng ngồi trên cẩm tháo giúp Dạ An Thần lau tóc.
Dạ An Thần sờ sờ tay nàng, cảm giác có chút mát lạnh, cọ cọ má nàng, có chút mất hứng nói "Lạnh như vậy cũng không biết mặc nhiều một ít?"
"Ta không lạnh." Tuyết Sương Linh giãy dụa sẽ đứng lên, "Bệ hạ, tóc của ngươi còn chưa khô, sẽ cảm lạnh."
Dạ An Thần lấy khăn từ tay nàng, hưng trí nói "Ta giúp ngươi lau tóc."
"Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh có chút chân tay luống cuống.
Dạ An Thần hôn mặt nàng, "Ngoan, hôm nay ta hầu hạ ngươi."
Nói xong, Dạ An Thần hơi đẩy ra Tuyết Sương Linh, cường ngạnh bắt nàng ngồi xuống, chính mình đứng phía sau giúp nàng lau tóc.
Tính cả kiếp trước, đây là lần thứ nhất hầu hạ người khác , dù kiếp trước trốn đi ba năm nàng cũng chưa hầu hạ ai, lực đạo có chút mạnh, nhưng bản thân cũng không cảm giác được.
Tuyết Sương Linh cũng không kêu đau, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào muốn chết, làm sao còn cảm giác được đau đớn?
"Có đau không?" Dạ An Thần nhẹ giọng hỏi, trong tay tóc suông dài, thật mỹ lệ.
"Không có." Tuyết Sương Linh muốn lắc đầu, nghĩ đế tình trạng hiện tại, vẫn là không động.
Dạ An Thần không tự chủ được phóng nhẹ động tác, "Nếu đau nhớ rõ nói cho ta biết."
"Hảo." Tuyết Sương Linh mỉm cười, ôn nhu đáp.
Dạ An Thần nghiêng qua, muốn một cái hôn môi.
Sau đó gọi người tới.
Lăng xích rất nhanh bước đến.
Lăng Xích làm như cái gì đều không thây, quỳ một gối trước cẩm tháo "Tham kiến bệ hạ."
Lăng xích thật giống như cái gì đều không có thấy bình thường, quỳ một gối xuống ở cẩm tháp tiền, "Tham kiến bệ hạ."
Dạ An Thần cũng không để ý, đè bả vai Tuyết Sương Linh đang muốn đứng lên, nhìn nàng một cái, cũng không cho nàng đứng lên.
Lăng Xích cúi đầu quỳ gối tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Dạ An Thần cũng không nói, chậm rãi giúp Tuyết Sương Linh lau tóc, thẳng đến tóc Tuyết Sương Linh không còn ướt, thế mới đem tóc vén một bên.
Dạ An Thần đi đến bên cạnh Lăng Xích, nói "Biết tại sao trẫm cho ngươi quỳ không?"
Lăng Xích trán chạm sàn "Là thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh bệ hạ giáng tội." Nàng đã hiểu, nàng theo dõi Thụy Đoan vương phủ, lại để người khác đem tin tức truyền ra ngoài cũng không biết, thậm chí xíu chút nữa xúc phạm bệ hạ, thật sự là chết vạn lần không đủ.
Dạ An Thần hừ lạnh một tiếng, "Trẫm nhất định giáng tội. Chỉ là hiện tại ngươi có thể tra ra Dạ An Từ làm sao truyền tin tức ra được chưa?"
Lăng Xích nói "Hồi bệ hạ, thuộc hạ đã tra ra, là người đưa thức ăn và đổ dạ hương cho Vương phủ đem tin tức truyền đến một người." Các nàng không ai hoài nghi hai người này, nhưng hai người này cho các nàng ăn khổ.
Mỗi ngày tiếp xúc Vương phủ chỉ có một ít người, đem mọi người thẩm vấn một lần, có thể tra được kết quả, chỉ là những người đó cũng tiếp xúc đến một giới hạn, phía trên cũng không tra được.
"Tra được người nhận không?" Dạ An Thần tiếp tục hỏi.
"Thuộc hạ vô năng, còn chưa tra được." Lăng Xích đáp, một giọt mồ hôi lạnh theo bên mặt chảy xuống.
Dạ An Thần cười nhạo một tiếng, "Chỉ điều tra được tin tức vô dụng như thế?"
"Cầu bệ hạ trừng phạt."
"Bệ hạ." Tuyết Sương Linh đứng lên, nói, "Thời gian ngắn như vậy, Lăng Xích tra được như thế đã không tệ. Dạ An Từ giảo hoạt đa đoan, nhiều năm như vậy cũng không dễ trừ tận gốc."
"A Linh, nàng đây là cầu tình cho Lăng Xích?" Dạ An Thần cười nhẹ nói
"Là." Tuyết Sương Linh cúi đầu, đây vẫn là nàng lần đầu tiên nhúng tay vào quyết định của Dạ An Thần.
Dạ An Thần cười khẽ "Nể tình A Linh, lần này bỏ qua. Lần sau sẽ không dễ như vậy nữa."
"Tạ bệ hạ ân điển." Lăng Xích nói "Thuộc hạ đã đem những người tiếp xúc theo dõi, khi các nàng giúp Dạ An Từ truyền tin, sẽ theo dõi và đem phản tặc bắt lấy."
Dạ An Thần nắm tay.
Có thể đem người truyền tin tức bắt được cũng tốt, ít nhất người bên ngoài không thể nhận được tin, cũng không thể làm gì.
"Ly Tuần Lạc đã đưa đến Thụy Đoan vương phủ?" Dạ An Thần đột nhiên nhớ đến hỏi.
"Đêm qua đã đưa vào." Lăng Xích cung kính đáp.
Dạ An Thần hứng thú ỏi "Thế nào? Hai người phản ứng thế nào khi gặp mặt?"
"Ly Tuần Lạc rất kích động, thấy Dạ An Từ liền nhào tới cào cắn nàng, chỉ là Dạ An Từ rất bình tĩnh, thấy Ly Tuần Lạc cũng không kinh ngạc, chỉ cho thị vệ ngăn cản Ly Tuần Lạc, đưa đi Tây Uyển nghĩ ngơi." Lăng Xích nói.
Dạ An Thần sờ sờ cằm, rất thất vọng "Quả nhiên đã biết cái gì, khó trách không bị dọa đến." Nàng muốn nhìn Dạ An Từ tuyệt vọng, như Dạ An Từ muốn nhìn nàng thống khổ, chỉ là kế hoạch không ngăn được biến hóa, nhiều việc đã bị Dạ An Từ biết được.
Lăng xích không nói gì.
Dạ An Thần khoát tay "Ngươi lui xuống đi."
"Dạ." Lăng Xích đáp, rời khỏi thư phòng.
Dạ An Thần xoay người đem Tuyết Sương Linh ôm vào lòng ngực, hôn nàng một chút "Ta thực vui vẻ, A Linh."
Tuyết Sương Linh nghi hoặc nhìn nàng.
Nhịn không được lại hôn nàng, Dạ An Thần cười nói "Chờ giải quyết xong Dạ An Từ, lại tìm được người trong hoàng tộc cho làm người thừa kế, chờ cho nàng kế vị chúng ta có thể rời khỏi hoàng cung." Tuy rằng ngày đó còn cần mười mấy năm, nhưng giải quyết được Dạ An Từ nàng đã rất vui vẻ, hiện tại nàng đã không rõ tại sao lúc trước bản thân không giết chết Dạ An Từ, lại muốn tra tấn họ?
"Bệ hạ hội như nguyện." Tuyết Sương Linh nói.
"Bất quá, A Linh." Dạ An Thần cắn chóp mũi nàng một chút, đem nàng đặt lên cẩm tháp "Ngươi vì Lăng Xích cầu xin, ta ghen tị."
"Ta, ta......" Tuyết Sương Linh không biết nói như thế nào mới tốt.
"Còn có a, ngươi xem, Tu Văn vì ngươi mới ám sát ta." Dạ An Thần nhăn mặt tiếp tục nói "Cho tới bây giờ ta cũng không biết, trừ bỏ ta, cư nhiên còn có người thích nữ nhân ngơ ngác như vậy."
"Ta không biết." Tuyết Sương Linh lắc đầu.
"Nhưng ta ghen tị." Dạ An Thần càng tiến tới gần nàng "Nói cho ta biết, ngươi có phải đã làm gì cho Tu Văn hiểu lầm không?"
"Ta không nhớ rõ." Tuyết Sương Linh nghĩ nghĩ "Ta cùng Tu Văn không quen thuộc, chỉ thấy vài lần." Nàng là thị vệ của bệ hạ, vẫn canh giữ bên người Dạ An Thần, lúc nghĩ ngơi cũng ra cung giải quyết việc của thế lực bí mật, căn bản không cùng người khác ở chung.
Dạ An Thần cúi đầu nở nụ cười, "Tiểu ngu ngốc." Nói vậy Tu Văn cũng không nghĩ đến đi, Tuyết Sương Linh chỉ cảm thấy hắn là người nàng gặp qua vài lần thôi.
Tuyết Sương Linh khó hiểu nhìn Dạ An Thần, không biết nàng vì cái gì nói như vậy.
Dạ An Thần cũng không muốn giải thích, cúi người hôn nàng, hàm hồ nói "Mặc kệ, dù sao hôm nay ta ghen tỵ, ngươi phải bồi thường ta."
Tuyết Sương Linh còn không kịp cự tuyệt đã bị Dạ An Thần như lốc xoáy ôm vào bên trong.
--------------------------