Chương 47: 47: Em Có Thể Nói Cho Anh Biết Cũng Có Thể Cáu Với Anh

Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Thời thanh niên.
Ngày mới tờ mờ sáng Trang Đồ Nam đã rón ra rón rén xuống giường rửa mặt và vội vàng tới nhà ăn hoàn thành bữa sáng sau đó rời trường chen lên xe buýt.
Trong xe đầy chặt người, cửa sổ xe lại đóng chặt khiến không khí vẩn đục khó mà hít thở.

Mặt đường gồ ghề khiến xe buýt xóc nảy, hành khách cũng theo đó đổ nghiêng đổ ngả.
Tay vịn đã có đầy người bám nên Trang Đồ Nam không túm được, chỉ đành duỗi tay chạm lên đỉnh xe cố định bản thân.

Anh nỗ lực đứng vững, hai bà cô đứng cạnh anh cũng không túm được tay vịn thế là túm luôn lấy tay anh.
Ô tô đột nhiên lảo đảo thế là Trang Đồ Nam và cả hai bà cô đều ngã dúi dụi sang bên phải.

Cả đám người bên ấy phải dùng thân thể vách sắt tường đồng của mình mới đỡ được ba người họ.
“Bám cho chắc vào đừng có nghiêng ngả nữa.”
“Đứng cho vững chứ”……

Sau hai tiếng đi xe buýt rốt cuộc Trang Đồ Nam cũng tới được chợ phía nam khu bến tàu.
Xe buýt công cộng quá khó chịu, nơi này cũng toàn mùi dầu máy và mùi hôi thối của rác rưởi khiến anh muốn nôn.

Anh ngồi xổm ở ven đường thật lâu mới nén được cảm giác buồn nôn kia.
Trang Đồ Nam đứng lên nhìn công trường xây dựng cầu Nam Phổ ở cách đó không xa.

Trên mặt sông tàu thuyền nườm nượp, tiếng còi hơi vang lên không dứt.

Gần công trường là bụi đất bốc lên, tiếng máy móc đinh tai.

Anh không thể tiến vào công trường mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa và lẳng lặng lắng nghe.
Một lát sau anh lang thang dọc bờ sông không có mục đích.
Ống khói cao cao tỏa khói đặc cuồn cuộn, dưới ống khói là nhà máy điện của chợ phía nam Thượng Hải;
Bến tàu Đồng Gia Độ là nơi người nước ngoài đổ bộ Thượng Hải vào thế kỷ 19;
Đường hầm Đả Phổ, đường ngầm duy nhất nối hai bờ sông Hoàng Phố của Thượng Hải;
Bến tàu vận chuyển than đá bỏ hoang từ thời dân quốc;
Bến tàu Phong Ký;
Hội quán thương thuyền xây từ năm 1715, 100 năm trước khi Thượng Hải chính thức ra đời.

Hiện tại nó là ký túc xá cho công nhân viên chức của cục vận tải đường thủy.

Ngoài ra còn có một nhà trẻ ở ven đường.
Con đường phía đông Nam Kinh được xây bên bờ sông năm 1851.

Nó được xây dựng với mục đích phục vụ việc đua ngựa nên người Thượng Hải gọi nó là “Đường cái”, sau này người ta còn dùng nó để chỉ các con đường chính trong thành phố;
……
Trang Đồ Nam đi thật lâu mới ngừng ở trạm vận chuyển hành khách mới gần bến tàu số 16.

Nguyên nhân anh dừng lại là vì có con thuyền vừa cập bến và hành khách đang chen nhau xuống tàu nên con đường tạm thời bị chặn.
Trong ký túc xá có một người bạn học là người Ôn Châu nên Trang Đồ Nam có thể dễ dàng phán đoán đây là con thuyền tới từ Ôn Châu thông qua tiếng nói chuyện trao đổi của khách xuống thuyền.
Bề ngoài của các hành khách và hành động của họ cũng khẳng định phán đoán của anh.

Đa phần bọn họ đều tiều tụy, quần áo đơn giản, trên vai cõng chiếu hoặc những bao tải bẩn thỉu và vội vã đi về phía trung tâm thành phố.
Có người đụng phải Trang Đồ Nam thế là vội dùng tiếng phổ thông sứt sẹo xin lỗi, “Xin lỗi nhé, không cẩn thận đụng phải cậu, không sao chứ?”
Trang Đồ Nam vội vàng đáp lời, “Không sao đâu, không sao.”
Đối phương cười và thân thiện nhắc nhở, “Chàng trai, cậu lùi ra sau một chút đi, lát nữa sẽ còn nhiều người hơn nữa đó, đừng để bị đụng ngã.”
Trang Đồ Nam lùi về phía sau mấy bước và rời xa bến tàu.
Dòng người như nước, trong chốc lát khó mà qua được nên anh tìm một tảng đá và ngồi xuống nhìn trạm hành khách số 16.
Trạm vận chuyển hành khách này mới được sửa lại năm trước.

Lúc còn học đại học anh có đọc được tin tức nói về nó, “Trạm vận chuyển hành khách mới có sức chứa gấp ba, có thang máy với tay vịn, có camera theo dõi, 7 cầu cảng cho thuyền cập bến……”
Trang Đồ Nam híp mắt nhìn về cầu cảng xây sát mặt nước và không nhịn được nhớ tới lúc giáo sư Chu vẽ phác thảo.

Trước mắt anh như xuất hiện ra những đường cong ngắn gọn, bên tai như vang lên một câu, “Kiến trúc là tư biện, là hiện thực hóa những phức tạp của hình khối.

Chúng ta phải phát hiện vấn đề và tìm ra giải pháp tối ưu cho hoàn cảnh và con người trong đó.”
Trang Đồ Nam lại nghĩ tới một câu khác, “Người có trí tuệ sẽ nghĩ đơn giản, chuyện phức tạp thì làm từ những thứ đơn giản, toàn tâm toàn ý lặp lại từng việc một.”
Có hai mẹ con đi qua bên cạnh anh, người mẹ cõng một cái túi lớn, một tay còn cầm một cái túi du lịch thật to.

Tay còn lại cô dắt một đứa bé chừng 4-5 tuổi.

Cô cúi đầu nói với con mình, “Con ngoan, lát nữa mẹ nhập hàng con đừng có chạy xa nhé, nhất định phải theo sát.”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, “Con biết rồi, mẹ phải mua len mang về bán, kiếm số tiền lớn, con sẽ ngoan, sẽ không chạy loạn……”
Lại có một con thuyền cập bến.

Mặt sông vang lên tiếng còi tàu inh ỏi còn bên tai Trang Đồ Nam lại vang lên một câu, “Chính mình hiện thực hóa tác phẩm của bản thân.”
Trên bầu trời có mấy con chim biển lượn vòng, sông Hoàng Phố cuồn cuộn chảy về phía trước, mặt sông là thuyền bè tấp nập qua lại.
Sóng nước xanh thẳm, trăm tàu thuyền đua nhau, Trang Đồ Nam như cảm thấy mình cũng là một phần trong cảnh náo nhiệt ấy, tuy thân bất do kỷ nhưng vẫn mang theo cõi lòng khát khao hướng về phía trước.

Trong lòng anh nhớ tới thời cấp ba vui vẻ đọc những dòng văn chương lai láng trong “Tháng mười”, rồi thư báo trúng tuyển khoa kiến trúc của Đồng Tế, những mơ mộng khi gặp và yêu Lý Giai, những mê mang buồn bực khi thi lên thạc sĩ…….

Mọi khát khao và tình cảm mãnh liệt ấy hòa với phẫn nộ, không cam lòng và bối rối dậy lên trong lòng anh, mênh mông cuồn cuộn chảy về phía trước.
Suối chảy thành sông, rồi sông lại chảy ra biển, mọi thống khổ và giãy giụa của thanh xuân giống như đã có được đáp án và phương hướng rõ ràng vào khoảnh khắc này.
Lòng anh lặp lại một câu duy nhất, thể hiện rõ nhất khát vọng và dã tâm của anh, “Để lại tác phẩm của chính mình.”
Trang Đồ Nam ngẩng đầu cảm nhận gió lạnh mang theo mùi dầu.

Anh là một phần của thời đại này, là người chứng kiến và đi qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất của nó.

Anh cần thay đổi, và cần hòa vào đó.

Trong xe toàn người là người, trên kệ để hành lý, trong nhà vệ sinh, trên sàn xe đều là người.
Cửa sổ đóng chặt, không khí toàn mùi chân thối của ai đó.

Có một đứa nhỏ còn tiểu ra sàn.

Không khí nồng nặc khiến người ta buồn nôn nhưng khách ngồi cạnh cửa sổ nhất quyết không chịu mở cửa.

Bất kể ai nói gì anh ta cũng không mở, “Tàu chạy nhanh như thế, để gió thổi vào thì có khác gì bị đao cắt……”
Lối đi nhỏ đều là người, trong nhà vệ sinh cũng chen đầy.

Lâm Đống Triết chen trong đó, chung quanh toàn người lạ.

Anh cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu của bản thân và thầm nhắc lại những lời ba đã dặn, “Không được nhấc chân, không được nghĩ tới nhà vệ sinh…”
Đáng tiếc bàng quang không chịu nghe theo sai khiến của não.

Lâm Đống Triết càng cố bức bách bản thân không nghĩ tới nhà vệ sinh thì càng muốn vọt vào đó giải quyết nỗi buồn.

Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại và vận dụng sức lực toàn thân để cố nén khát khao được vọt vào nhà vệ sinh.
Chân trái của Lâm Đống Triết đột nhiên ngứa nên anh co chân lên gãi sau đó mới phát hiện có người đã chiếm mất chỗ nên anh không hạ chân xuống được.

Anh nỗ lực cọ đẩy, cố gắng lắm mới đặt được chân trái xuống.
Sau hai ngày hai đêm, khi cả người bắt đầu bốc mùi thối và lên men Lâm Đống Triết cũng tới được Thượng Hải.
Anh vội vọt vào nhà vệ sinh, rồi lên xe buýt, đổi xe, một giờ sau mới như cái xác không hồn tới được trường học.
Còn chưa khai giảng nên cửa ký túc xá rất quạnh quẽ.

Bác bảo vệ đang vui vẻ xem TV thấy có tiếng động thì kéo cửa kính ra ngó.
Lâm Đống Triết móc thẻ sinh viên ra đưa cho bác bảo vệ kiểm tra.

Ông ấy vừa xem vừa hỏi, “Sao chưa khai giảng đã tới thế?”
Lâm Đống Triết héo rũ đáp, “Cháu về thi lại.”

Lâm Đống Triết thật sự nhớ Trang Tiêu Đình và anh cũng biết cô đã về trường nhưng hiện tại cả người anh vừa bẩn vừa thối nên dù có muốn bay tới gặp bạn gái thì cũng phải tắm rửa sạch sẽ đã.
Bởi vì lúc này đang nghỉ đông nên nhà tắm trong trường chỉ mở một ngày trong tuần.

Hôm nay nhà tắm không mở nhưng cũng may nước nóng vẫn có.

Lâm Đống Triết đổ đầy nước vào mấy cái phích có trong phòng rồi nhe răng trợn mắt tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân ở ngay trong phòng.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ xong thì trời cũng tối.

Nhưng Lâm Đống Triết không thể chờ tới mai mà vội đuổi tới ký túc xá nữ rồi nhờ bảo vệ gọi Trang Tiêu Đình xuống.
Mấy nữ sinh đi qua đều tò mò trộm ngắm anh nhưng Lâm Đống Triết lại coi như không thấy.

Anh nhìn chằm chằm cầu thang và chăm chú lắng nghe tiếng bước chân.
Một hình bóng quen thuộc xuất hiện, Lâm Đống Triết thấy tim mình đập như sấm, không khác gì tiếng trống.
So với khẩn trương của anh thì Trang Tiêu Đình cũng không thể hiện vui vẻ hay hưng phấn gì.

Cô chỉ bình tĩnh rụt rè mở miệng, “Anh đã về rồi à!”
Không đợi Lâm Đống Triết trả lời cô đã nói, “Ngày kia đã phải thi lại rồi, bây giờ anh về ký túc xá ôn bài đi, ngày mai em đi với anh tới thư viện.”
Giọng Trang Tiêu Đình lạnh nhạt, mỗi một chữ đều dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng Lâm Đống Triết.
Anh chẳng nói chẳng rằng đã xoay người rời khỏi đó.
Bóng đêm tối tăm, đèn đường trút ánh sáng vàng uể oải.

Sân trường vắng lặng, gió thét gào thổi qua khiến từng lùm cây đều xào xạc.

Lúc này chẳng có cảnh ồn ào nhốn nháo của năm học mà tất cả đều như bị đông cứng.

Lâm Đống Triết xám xịt trở về ký túc xá lấy sách giáo khoa ra ôn tập.
Lâm Đống Triết nhìn chằm chằm sách vở nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ tới một màn vừa rồi.

Anh nhớ tới ánh mắt hờ hững và giọng nói không mang theo tình cảm của Trang Tiêu Đình.

Rồi anh lại nhớ tới một câu của cô trước kỳ nghỉ “Anh mà không thi qua thì chia tay”.

Anh không nhịn được nhớ tới tâm tình của mình khi nghe thấy hai chữ “Chia tay” —— là nổi giận, khủng hoảng và kinh hoàng.
Cả kỳ nghỉ Lâm Đống Triết đều hoảng sợ mỗi khi nhớ tới lúc mình nghe được hai chữ “Chia tay”.

Anh bắt ép bản thân phải ôn tập, dùng thái độ nghiêm túc xưa nay chưa từng có để ôn lại sách giáo khoa và làm xong hai cuốn bài tập.
Lâm Đống Triết lại nhớ tới cảnh diễn ra ở cửa ký túc xá nữ vừa rồi và thấy trong lòng hụt hẫng.

Cả kỳ nghỉ dài không được gặp nhau thế mà Trang Tiêu Đình chẳng hề quan tâm đến anh chút nào.

Cô cũng chẳng vui vẻ hưng phấn khi gặp lại mà chỉ đạm mạc bắt anh về ký túc xá học bài.
Tủi thân, thất vọng, phẫn nộ, còn có cả lo lắng dâng lên trong lòng anh.

Lâm Đống Triết cảm thấy nếu không lập tức tìm cô nói cho rõ thì anh sẽ không thể an tâm đọc sách được
Sau nhiều do dự Lâm Đống Triết giận dữ buông sách giáo khoa và mặc áo khoác lông vũ bước nhanh xuống lầu muốn đi tìm Trang Tiêu Đình nói cho ra nhẽ.
Nói cho ra nhẽ cái gì thì anh chưa nghĩ kỹ nhưng đã vội chạy ra khỏi ký túc xá.
Đêm tối yên tĩnh khiến lòng người sợ hãi, đèn đường lúc sáng lúc tối còn Lâm Đống Triết mới vừa lao ra khỏi ký túc đã dừng bước.
Trang Tiêu Đình đang đứng ở một chỗ ngoặt trước ký túc xá nam.
Gió se lạnh, cô chỉ mặc một cái áo khoác màu nâu và đứng đầu gió.
Hai người nhìn nhau, Lâm Đống Triết thấy rõ biểu tình trên mặt Trang Tiêu Đình, thấy rõ tủi thân, bất lực, nhớ nhung và yêu thương trên mặt cô.
Anh ngây ra một lát, đợi một cơn gió thổi qua anh mới hoàn hồn và cẩn thận tiến lên nắm lấy tay cô nhẹ giọng nói, “Anh xin lỗi.”
Trang Tiêu Đình không muốn khóc trước mặt anh nhưng cô vừa mở miệng nước mắt đã cuồn cuộn chảy xuống.
Tủi thân, đau lòng……., cảm xúc vớ vẩn cứ quay cuồng trong lòng cô.

Trang Tiêu Đình nức nở nói, “Em sợ anh thi lại không qua nên mới về trường sớm để cùng ôn với anh.

Thế mà em bảo anh về đọc sách anh còn giận em.”
Một người luôn nhã nhặn rụt rè như cô đột nhiên không bận tâm tới hình tượng của mình mà hung hăng đá Lâm Đống Triết một cái.

Bị bạn gái đá vài cái nhưng Lâm Đống Triết vẫn vội kéo khóa áo khoác lông vũ của mình rồi vươn tay kéo cô vào lòng trùm cả áo lên.

Sau đó anh xoay người dùng thân thể mình che gió lạnh.
Trang Tiêu Đình giãy giụa mấy cái cũng không thoát được thì chỉ có thể lẳng lặng rúc trong lòng anh.
Lòng Lâm Đống Triết là ngọt ngào và ưu thương xen lẫn.

Anh dịu dàng nói, “Về sau nhất định anh sẽ học hành tử tế, không bao giờ để phải thi lại nữa.”
Trang Tiêu Đình dỗi nói, “Lúc còn nhỏ mỗi khi kiểm tra anh toàn nói thế, về sau sẽ không thế này thế kia nhưng lần sau anh vẫn như cũ.”
Lâm Đống Triết nắm tay Trang Tiêu Đình thì thấy tay cô lạnh băng thế là anh hà mấy hơi cho ấm rồi hôn hôn và nói, “Anh đâu có hứa sẽ lấy được học bổng, anh chỉ hứa sẽ không thi lại, cái này anh vẫn làm được.”

Trang Tiêu Đình không lên tiếng.
Lâm Đống Triết cầm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của cô và nhẹ giọng nói, “Anh nhớ em lắm.”
Trang Tiêu Đình luôn rụt rè nên Lâm Đống Triết cũng không chờ cô sẽ đáp lại mà chỉ nhấn mạnh thêm một lần, “Anh nhớ em, vậy em có nhớ anh không?”
Trang Tiêu Đình vẫn không lên tiếng, bên tai là vài sợi tóc dài phất phơi vỗ lên mặt Lâm Đống Triết giống như cào vào lòng anh.
Lâm Đống Triết nỉ non, “Anh rất nhớ em.”
Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng rút tay ra rồi duỗi tay ôm lấy anh.

Lâm Đống Triết cũng ôm chặt lấy cô.

Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình đắp chung một cái chăn và sóng vai ngồi ở một góc khuất gió trong phòng cung cấp nước sôi.

Vào kỳ nghỉ ký túc xá đóng cửa sớm, hai người vô ý bỏ lỡ giờ mở cửa nên không về được ký túc.

Vì trời quá lạnh nên Lâm Đống Triết không thể không trộm một cái chăn phơi ngoài ký túc xá để hai người cùng đắp.
Trên đỉnh đầu là ánh sao xán lạn, bên tai là tiếng gió lạnh băng.

Lâm Đống Triết đưa ra đề nghị lần thứ N, “Anh đi gõ cửa ký túc xá nữ nhé.

Anh sẽ làm um lên với dì quản lý rồi em nhân cơ hội ấy lẻn vào trong……”
Trang Tiêu Đình lắc đầu, “Nếu dì ấy báo cáo lên là anh sẽ bị ghi tội.”
Lâm Đống Triết lại nói, “Vậy chúng ta trèo tường ra ngoài ngồi xe buýt tới nội thành tìm khách sạn, thuê hai phòng ……”
Trang Tiêu Đình vừa thẹn vừa tức, “Em nghe nói đồn công an thường kiểm tra nhà nghỉ, nếu bị bọn họ bắt được và thông báo cho nhà trường……”
Lâm Đống Triết thở dài, “Ở nhà nghỉ bị công an bắt thì tội danh chỉ có yêu đương, nếu bây giờ bị bảo vệ trường bắt được thì tội danh sẽ là yêu đương và trộm chăn đó.”
Trang Tiêu Đình nói, “Sáng mai chúng ta trả lại cái chăn rồi viết tờ giấy nói là không cẩn thận đụng phải khiến nó bị rơi bẩn, chúng ta sẽ bồi thường.”
Lâm Đống Triết giao hẹn, “Anh nói trước nhé, nếu anh bị cảm và thi không qua thì em cũng không được chia tay anh đâu đấy.”
Trang Tiêu Đình nhỏ giọng thì thầm gần như không nghe được, “Vậy em đi học lại với anh.”
Thật lâu sau Lâm Đống Triết mới nói, “Lúc anh nói anh phải thi lại em nhìn anh giống như…… giống như khi còn nhỏ em thi được 100 điểm còn anh chỉ thi được 68 điểm ấy.

Vẻ mặt em toàn khinh thường.”
Trang Tiêu Đình thấp giọng nói, “Thực xin lỗi.”
Đêm đông thật sự quá lạnh, hai người rúc trong chăn.

Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng cầm lấy tay Lâm Đống Triết và nói, “Em không khinh thường anh, em chỉ cáu vì anh không học hành cho tử tế……”
Lâm Đống Triết quay đầu nhìn về phía Trang Tiêu Đình, cả hai đều thấy được sợ hãi và lo lắng trong mắt đối phương.
Lâm Đống Triết nắm chặt lấy tay cô và nói, “Chỉ cần anh nhớ tới ánh mắt của em là sẽ thấy hụt hẫng, anh…… về sau anh sẽ không để bản thân phải thi lại nữa.”
Trang Tiêu Đình cố chấp lắc đầu và lặp lại lần nữa, “Em xin lỗi.”
Cô nhìn chằm chằm Lâm Đống Triết, trong mắt đều là quyến luyến, “Lúc ăn tết em cứ nghĩ mãi về chuyện này.

Lý ra lúc cáu em phải nói với anh chứ không phải ngó lơ anh không để ý tới.

Nhưng vừa rồi thấy anh em vẫn không nói ra được những lời trong lòng…… Anh biết đó, em tức giận, thất vọng thì sẽ không nói được gì…… càng muốn nói thì càng không thể nói ra……”
Trang Tiêu Đình nói năng lộn xộn nhưng Lâm Đống Triết lại hiểu hết, “Em có thể nói với anh, cũng có thể cáu giận với anh.”
Lòng anh lúc này tràn đầy yêu thương, “Anh chọc em giận thì em cứ nói, cũng có thể cáu tiết nhưng đừng lờ anh đi là được.”
Lâm Đống Triết kéo cô vào lòng nói, “Anh sợ nhất là em không chịu để ý tới anh nữa.

Em đừng làm thế nhé.”
Rồi anh nhẹ giọng nói, “Trang Tiêu Đình, anh thích em.”

Ngoài cửa sổ là bóng tối đen nhánh, trong nhà chỉ có một ngọn đèn còn sáng.

Dưới ánh đèn Trang Đồ Nam đang chăm chú sửa từng nét trên một tấm bản đồ nhỏ.
Sau khi suy nghĩ kỹ về “Hiện thực” và “tác phẩm của chính mình” anh đã có thể dùng tâm thế bình thản để đối mặt với việc phải sửa lại bản vẽ nhiều lần mà có khi sẽ chẳng được dùng tới.
Dư Đào đi qua bên cạnh và nhìn thoáng qua, “Lại là bản vẽ này, mình cũng sắp thuộc lòng rồi.”
Vương Thượng Văn nói, “Nghe nói nước ngoài đã dùng phần mềm vẽ nhưng ở trong nước máy tính vẫn chưa được phổ cập nên chúng ta vẫn phải vẽ tay, sửa từng đường một.

Nhưng mà anh thấy tâm tình cậu không tồi, so với thời gian trước thì khá hơn nhiều.”
Trang Đồ Nam ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thượng Văn ở giường trên, “Anh còn để ý tới cả cái này cơ à?”
Sau đó anh lại cúi đầu nói, “Nghe được một câu ‘người có trí tuệ sẽ nghĩ đơn giản’ của anh là em tỉnh ngộ ra.

Chuyện phức tạp biến nó thành đơn giản, chuyện đơn giản thì làm nhiều một chút, để tâm một chút là được.

Em cảm thấy rất có lý nên đã nghiền ngẫm mãi.

Đặc biệt là những lúc khó chịu khi phải sửa lại bản vẽ.

Đúng là có thể giúp tĩnh tâm.”
Vương Thượng Văn không nhịn được bật cười, “Lúc ấy anh chỉ tiện thì nói thế chứ chẳng nhớ kỹ.”
Dư Đào nhớ tới tình cảnh ngày đó, “Hình như hôm ấy chúng ta thảo luận về cầu Nam Phổ nên anh đã nhắc tới câu ấy.”
Vương Thượng Văn lại nằm xuống và nói, “Giáo sư Lâm đã nghiên cứu được 4 phương án và sẽ chọn một trong số đó.

Tất cả các bản vẽ đều phải sửa lại, hôm nay muộn quá rồi, mai anh sẽ chép một câu này ra rồi dán trong văn phòng.”
Dư Đào cười to, “Xây cầu, bệnh viện, nhà ở, cả phòng chúng ta đúng là điển hình của ‘bè lũ đòi cải cách.”

Trong buổi họp của tổ thiết kế giáo sư Chu dùng bút chì gõ gõ mép bàn, “Cố vấn của chính phủ và công ty thi công vẫn đang thảo luận vấn đề thang máy và đường thoát hiểm.

Ý của chính phủ là liệu chúng ta có thể thay đổi thiết kế trên giấy trước hay không?”
Mấy nghiên cứu sinh đều lộ vẻ thống khổ, sau đó một đàn anh lên tiếng, “Không có yêu cầu cụ thể thì khó mà sửa.

Phía chính phủ và đội thi công không đưa ra yêu cầu lại bắt chúng ta sửa trước là thế nào?”
Mọi người trong phòng đều gật đầu, hai vị giáo sư cùng họ Chu cũng lộ vẻ mặt mệt mỏi.

Tất cả mọi người đều bị sự thay đổi thất thường của phía chính phủ và đội thi công tra tấn.
Trang Đồ Nam nhỏ giọng đề nghị, “Lần trước mở họp đội thi công đã nói tới vài chỗ cần sửa đổi nhưng không nói tới mức độ ưu tiên.”
Giáo sư Chu quay đầu nhìn về phía Trang Đồ Nam và cổ vũ anh nói tiếp.
Trang Đồ Nam nói, “Chúng ta có thể hỏi đối phương xem cái gì quan trọng, cái gì không rồi tính toán phí tổn đại khái nhằm đáp ứng yêu cầu đó.

Sau khi có thông tin ta thông báo xem bọn họ có ý kiến gì rồi mới sửa bản vẽ.”
Một đàn anh khác liên tục gật đầu nói, “Nguyên vật liệu có giá cả cố định, tính toán cũng không khó.”
Giáo sư Chu cảm thấy hứng thú hỏi, “Sau đó thì sao?”
Trang Đồ Nam nói, “Một là tìm ra nhu cầu đối phương muốn và cố gắng thỏa mãn.

Hai là nói với đối phương về chi phí thay đổi các chi tiết rồi cùng tìm ra điểm cân bằng giữa thiết kế và thi công.

Như thế viện thiết kế có thể sửa bản vẽ theo đúng yêu cầu.”

Bởi vì 500 tệ anh đưa cho công nhân bị tai nạn kia nên Trương Xuân Lỗi tương đối tán thành ý của Trang Đồ Nam.

Trước kia anh luôn cảm thấy đám nghiên cứu sinh của Đồng Tế đúng là con mẹ nó cứng nhắc, không biết linh hoạt, khó có thể thảo luận.

Hiện tại anh vẫn nghĩ thế nhưng thông qua số tiền kia anh thấy được tấm lòng và sự chân thành của Trang Đồ Nam nên cũng không bài xích nữa.
Lúc Trang Đồ Nam trở về công trường Trương Xuân Lỗi cố ý tới chào hỏi, “Anh chàng nghiên cứu sinh 500 tệ, khỏi bệnh rồi hả?”
Nghiên cứu sinh là từ dùng để châm chọc mấy người của Đồng Tế nhưng hiện tại nghe anh nói câu này lại chỉ cảm thấy vài phần quan tâm và trào phúng mang theo ý tốt.
Trang Đồ Nam bật cười rồi cũng đón nhận cái tên kia sau đó anh dang hai tay học công nhân ôm lấy bả vai đội trưởng Trương.

“Anh chàng nghiên cứu sinh 500 tệ” Trang Đồ Nam thường xuyên tới công trường.

Thậm chí anh còn tới cả những khi không phải ca trực để đo đạc, ghi chép và chủ động hỗ trợ xử lý rác rưởi.
Trương Xuân Lỗi không nhịn được quyết định mời tiểu ôn thần đi ăn cơm.

Anh tìm cơ hội mời Trang Đồ Nam tới một tiệm ăn gần công trường ăn trưa, chuẩn bị tinh thần khuyên thằng nhãi này đừng có chăm chỉ thế nữa.
Bánh mới ra lò Trương Xuân Lỗi đã trực tiếp làm khó dễ, “Gần đây cậu không đi học à? Đồ ăn ở nơi công trường này ngon hơn đồ ở căng tin trường cậu à?”
Trang Đồ Nam nuốt một miếng bánh nướng và nói, “Em học xong phần trên lớp rồi, khóa luận của em chính là hạng mục bệnh viện này nên em mới thường tới xem.”
Trương Xuân Lỗi nói thẳng mà Trang Đồ Nam cũng không vòng vo, “Em ở công trường phiền lắm à? Rất nhiều công nhân không biết đọc bản vẽ thiết kế, không rõ quy tắc an toàn nên em ở đây ít ra cũng hỗ trợ giải đáp được chút vấn đề.”
Trương Xuân Lỗi thừa nhận, “Phải, cậu tới đây ít nhiều cũng giúp được một chút, nhưng viện thiết kế chỉ cần cung cấp bản vẽ, kiểm tra đo lường rồi nghiệm thu ký tên là được, cậu không cần tới thường xuyên đâu.”
Tiệm ăn vặt cung cấp nước trà miễn phí.

Lá trà rẻ tiền nổi lên trong cốc trà bằng thủy tinh đục.

Trang Đồ Nam buông cái cốc và nhìn thẳng vào mắt đối phương nói, “Dưới điều kiện đảm bảo an toàn bọn em có thể sửa bản vẽ để cố gắng khống chế phí tổn cũng như đẩy nhanh tiến độ.

Em tới hiện trường nhiều một chút là có thể biết nhiều hơn về tình huống thực tế.

Như thế khi sửa bản vẽ em cũng sẽ có sự cân nhắc chu đáo hơn.”
Trương Xuân Lỗi nghe thấy một câu “Dưới điều kiện đảm bảo an toàn” thì theo bản năng cảm thấy rất chói tai.

Nhưng khi nghe Trang Đồ Nam nói việc bản thân cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì một hơi kia nghẹn ở ngực, không nuốt xuống được, cũng không phun ra được.
Anh tức giận nói, “Lúc mở họp cần cãi nhau vẫn sẽ cãi nhau.”
Trương Xuân Lỗi bưng cái cốc của mình lên và uống sạch nhưng vẫn hơi hoang mang nói, “Cậu ở lì trên công trường là để đảm bảo an toàn à? Viện thiết kế tính tiền theo bản vẽ, cậu tới đây trông coi cũng đâu được tiền thì đến làm gì?”
Trang Đồ Nam nghĩ nghĩ và hỏi, “Bởi vì 500 tệ kia nên mọi người đối xử với em thân thiện hơn nhiều, vậy lý do là gì?”
Trương Xuân Lỗi đáp, “Vô nghĩa, tên xui xẻo kia sau này sẽ không thể làm được việc nặng nữa, thu nhập của gia đình sẽ bị ảnh hưởng lớn.

500 tệ của cậu đủ cho một nhà già trẻ của anh ấy sống 3-4 tháng thế nên mọi người đều cảm thấy cậu trượng nghĩa.”
Trang Đồ Nam trịnh trọng trả lời, “Nếu trước kia em thường xuyên tới công trường biết đâu sẽ phát hiện ra vấn đề và tránh được bi kịch ấy.”
Trương Xuân Lỗi không cho là đúng, “Nói cái rắm gì thế, không có công trường nào không có sự cố cả, chỉ cần không ảnh hưởng tính mạng là được.”
Trang Đồ Nam vẫn kiên trì, “Các giáo sư trong khoa kiến trúc của em, kể cả giáo sư hướng dẫn của em đều nói làm kiến trúc là xây dựng không gian phục vụ con người.

Công việc của em chính là phụ vụ người khác trước rồi mới tới bản thân.”
Trương Xuân Lỗi quát một tiếng, “500 tệ, nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có vòng vo tam quốc.”
Trang Đồ Nam nói, “Công việc của em có thể ảnh hưởng, thậm chí thay đổi vận mệnh của rất nhiều gia đình nên em phải làm thật tốt.”
Rồi anh trích dẫn một câu nói của Tô Châu, “Trèo đèo lội suối cũng phải làm tốt.”
 
------oOo------