Chương 8: Cô gái tốt

Nhớ Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Buổi tối Trì Nhất Minh trở về, Trì Yếm đang ở trong sân nhổ lông một con gà.

Lông gà rơi xung quanh anh, Trì Nhất Minh đeo cặp sách, hoang mang hỏi: “Anh, tan học sao anh không chờ em mà lại về trước?”

Tay Trì Yếm dính đầy máu, anh nhìn chằm chằm đôi mắt nửa mở của còn gà chết, bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ ngày mai, anh không đi học nữa, sáng sớm em tự đến trường học, anh có chuyện khác.”

Biểu tình của Trì Nhất Minh chậm rãi cứng đờ, một hồi lâu mặt cậu đỏ bừng lên: “Vì sao không đi học? Mẹ nói phải học tốt mới có tiền đồ!”

Trì Yếm không nói chuyện.

Hốc mắt Trì Nhất Minh đỏ bừng, cắn răng vọt vào nhà chính: “Mợ! Mợ!”

Đặng Ngọc Liên nói: “Gào cái gì mà gào, gọi hồn sao!”

Thanh âm của cậu bé đầy phẫn hận: “Vì sao không cho anh ấy đi học! Học phí đều là chính chúng tôi trả, dựa vào cái gì mà mợ không cho anh ấy đi học?”

Dù tuổi cậu không lớn, nhưng tâm tư lại rất nhạy bén. Sáng sớm ra cửa, dù Trì Yếm bận cả một kỳ nghỉ, nhưng đáy mắt cũng mang theo một chút ánh sáng nhẹ nhàng. Trì Yếm tuyệt đối không có khả năng tự mình bỏ học, như vậy chỉ có một khả năng — Đặng Ngọc Liên không cho anh đi học.

Đặng Ngọc Liên đẩy Trì Nhất Minh một cái: “Thế nào, vì thằng con hoang kia mà mày muốn hung dữ với mợ mày sao? Bà đây chẳng lẽ còn sợ thằng nhãi ranh như mày? Mày cho rằng nuôi nhiều con nít như vậy dễ lắm sao?”

Trì Nhất Minh lảo đảo một chút, cậu cắn răng: “Mợ để anh ấy đi học đi, con sẽ không học nữa! Con đi kiếm tiền, con đi kiếm tiền được chứ!”

Đặng Ngọc Liên cũng nén giận, bà cầm cây chổi lông gà: “Tụi bây đều có cốt khí đúng không? Vậy thì cả hai đứa bây đừng học nữa.”

Triệu Nam trở về trễ một bước, lúc này đang hứng thú bừng bừng mà xem náo nhiệt.

Trong viện Trì Yếm rốt cuộc cũng đứng dậy, anh buông con gà mới giết trên tay xuống rồi đi vào nhà chính.

“Đặng Ngọc Liên.” Thiếu niên lạnh lùng mở miệng.

Đặng Ngọc Liên ngẩn người, hai năm trước Trì Yếm mười một tuổi dẫn Trì Nhất Minh đi vào Triệu gia, nó vẫn luôn học theo Tiểu Minh kêu mợ, đây vẫn là lần đầu tiên nó kêu chính tên mình.

Đặng Ngọc Liên vừa muốn phát hỏa, ngay sau đó bà ta thấy Trì Yếm liền không nói gì nữa.

Trì Yếm nghiêng đầu, tay dính đầy máu.

Trong mắt anh là tầng sáng vừa lạnh lùng lại lạnh lẽo.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh, lần đầu tiên Đặng Ngọc Liên cảm thấy khiếp sợ. Con thỏ nóng giận sẽ cắn người, huống chi cậu thiếu niên trầm mặc ít lời này lại không phải là thỏ.

Anh rất cao, tựa như có sức lực dùng mãi không hết.

Đặng Ngọc Liên lui một bước: “Mợ chỉ nói vậy thôi, không phải thật sự cho Trì Nhất Minh nghỉ học đâu, học phí đều đã nộp rồi, nếu không đi thì lãng phí lắm.”

Lúc này Trì Yếm mới nhìn Trì Nhất Minh một cái, anh nói: “Trì Nhất Minh, lau nước mắt đi rồi ra đây.”

Trì Nhất Minh đi theo sau anh, cúi đầu liên tiếp rơi nước mắt.

Trì Yếm cầm dao róc xương, thuần thục mà lấy ức gà ra. Lúc anh làm những thứ này, trước sau đều rất bình tĩnh, tựa như không thể đi học cũng không phải là một chuyện lớn lao.

Ngược lại là Trì Nhất Minh, cậu cắn răng, nước mắt chảy ràn rụa.

“Bà ta quá mức ác độc…”

Trì Yếm không đồng ý, cũng không phản đối.

Đến khi ánh trăng bò lên trên đỉnh đầu, Trì Nhất Minh nhỏ giọng nói bên tai Trì Yếm: “Anh, chúng ta đi kiện mợ đi. Hiện tại bắt buộc giáo dục chín năm, trong nhà không cho con đi học sẽ bị bắt đi.”

Trì Yếm cười nhạt một tiếng, anh nhắm mắt: “Ngủ đi, đừng làm phiền anh, ngày mai anh còn phải đi tìm việc làm.”

Trì Nhất Minh nói: “Biện pháp này không được sao?”

Trì Yếm nói: “Em kiện, bà ta sẽ bị nhốt nửa năm, nhưng mà nửa năm này, bà ta không cho ăn, chúng ta đều ở trường học không ai kiếm tiền, sẽ bị đói chết.” Thanh âm Trì Yếm bình tĩnh mà lạnh nhạt, “Dù cho nhốt nửa năm, bà ta nói quên báo danh thì sẽ được thả ra, sáu tháng cuối năm thì sao? Sang năm thì sao? Sau chín năm bắt buộc giáo dục sẽ thế nào?”

Không học cao trung sao? Không học đại học sao?

Ánh trăng tháng chín đã biến thành trăng tàn.

Trì Nhất Minh đột nhiên an tĩnh.

Cuộc sống giống như một đống bông tẩm nước chắn ở ngực cậu, hô hấp cũng dần dần khó khăn. Cậu nhìn ánh trăng và màn đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt dần dần thấm ra nước mắt.

Trì Yếm nói: “Trì Nhất Minh, tồn tại quan trọng nhất.”

Mặc kệ sống thành bộ dáng gì, mặc kệ vất vả thế nào cũng đều phải tồn tại.

Người sống mới có thể nghênh đón ánh sáng mặt trời ngày mai.

...

Thứ sáu sau khi tan học Khương Tuệ mới biết được Trì Yếm bỏ học, trong đại viện đang sôi nổi lan truyền chuyện này.

Rốt cuộc, năm nay trắng trợn táo bạo không cho con đi học, trong đại viện Triệu gia vẫn là độc nhất. Mấy ngày nay Triệu Tùng Thạch đi trên đường đều cảm thấy bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, còn Đặng Ngọc Liên lại không có gánh nặng tâm lý gì.

Trần Thải Quỳnh đang nói chuyện phiếm với mấy người phụ nữ.

Có người nói: “Ai da Triệu gia kia cũng quá phát rồ rồi, nói không cho con đi học liền đuổi nó đi tìm việc làm. Phương Đỗ nhà tôi lớn như vậy còn suốt ngày lông bông kia.”

Trần Thải Quỳnh không để bụng nói: “Để nó đi học cũng chả có tác dụng gì, Trì Yếm kia vốn dĩ không phải họ Triệu, tôi muốn nói là Đặng Ngọc Liên làm rất đúng. Nói chung Trì Yếm không có khả năng đưa tiền dưỡng lão hai vợ chồng Đặng Ngọc Liên.”

Khương Tuệ mặc bộ quần áo dài màu tím nhạt, nghe thấy lời này bỗng có chút tức giận.

Trong lòng cô có một ngọn lửa lập lòe, hiện giờ ngày càng bùng cháy mạnh mẽ.

Mười mấy năm sau, Trì Yếm tiên sinh quyên tặng tài trợ cho rất nhiều trường học cùng vùng núi nghèo khó. Dù cho người này lạnh như băng lại phiền chán cô, nhưng không thể nghi ngờ, đây là một người đáng tôn kính.

Người như vậy không nên có một tuổi thơ khổ sở như vậy.

Tới luôn! Cô không thể lạnh nhạt làm như không thấy nữa.

Buổi tối sau khi Khương Thủy Sinh về nhà, Khương Tuệ mặt mày nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Ba, con nghe nói nhà Triệu Nam không cho Trì Yếm đi học.”

Khương Thủy Sinh thở dài một tiếng: “Đứa trẻ kia không có ba mẹ, rất cực khổ.”

Khương Tuệ gật đầu cáo trạng: “Dì Trần nói, anh ấy không phải họ Triệu nên cho anh ấy đi học cũng vô dụng, anh ấy sẽ không hiếu thuận.”

Sắc mặt Khương Thủy Sinh lập tức liền có chút khó coi.

Tối nay lúc trở về, có mấy người mua dược liệu trêu chọc hắn: “Trần Thải Quỳnh kia có ý với cậu đó, vừa đưa bánh bao, vừa chăm sóc cho con gái cậu. Người ta còn chưa kết hôn, lại không có con, nếu hai người thành đôi, vậy con gái của cậu không phải đã có người chăm sóc sao? Cô ấy không có con, sẽ xem con gái cậu là con ruột.”

Lúc ấy Khương Thủy Sinh cảm thấy khá hoảng, nhưng dọc đường về lại nhịn không được nghĩ nhiều.

Tuệ Tuệ đang lớn, con gái lúc còn nhỏ không ngại, nhưng lỡ như trưởng thành bị té để lại vết sẹo trên mặt thì phải làm sao? Hơn nữa làm ba, rất nhiều thời điểm không thể chăm sóc chu toàn, hắn vẫn luôn áy náy không thể cho cô một gia đình hoàn chỉnh, nếu Trần Thải Quỳnh với Tuệ Tuệ thật sự có thể ở chung, như vậy... kết hôn hình như cũng rất tốt.

Nhưng hiện tại Tuệ Tuệ ngây thơ vô tội lặp lại lời nói của Trần Thải Quỳnh, ý tưởng mới nảy lên trong lòng Khương Thủy Sinh lập tức liền bị bóp chết.

Một người phụ nữ không có tình thương, sao có thể thật sự đối tốt với con nhà người ta đây?

Trong lòng Khương Tuệ thở phào một hơi, cô thật sợ đời này ba cũng sẽ cưới Trần Thải Quỳnh, trong nhà gà chó không yên.

Đêm nay Khương Tuệ suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc có thể làm gì cho Tri Yếm tiên sinh đáng kính sau này đây? Nhưng đúng như Khương Thủy Sinh nói, nuôi một đứa trẻ không phải là nuôi một con mèo, nếu không phải là người thân của anh, chuyện có thể làm cho anh rất ít.

Lúc gần sáng, Khương Tuệ mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Khương Tuệ được Khương Thủy Sinh dẫn đến nhà chị họ Khương Tuyết.

Khương Tuyết hiện giờ đang học cao nhất (lớp 10), béo như một quả cầu. Vừa thấy Khương Tuệ, đôi mắt Khương Tuyết sáng bừng, cô nàng cười hì hì: “Tiểu Tuệ Tuệ, để chị ôm một cái.”

Khương Tuệ vô cùng đáng thương đứng ở cạnh cửa, sống chết không chịu đi qua.

Chị họ của cô rất kỳ quái, từ nhỏ đã thích ôm cô. Khương Tuyết nói Tuệ Tuệ rất mềm mại ôm rất đã, nhưng không phải Khương Tuyết càng nhiều thịt hơn sao!

Tiếng cười của Khương Tuyết rất có ma tính, Khương Tuệ nói: “Chị Tuyết, em có thể mua sách giáo khoa lớp 8 lớp 9 của chị không?”

Khương Tuyết kinh ngạc: “Em mới lớp năm mà? Muốn cái kia làm gì?”

Khương Tuệ do dự một chút: “Một người bạn mà em quen cần nó.”

Tâm địa của Khương Tuyết rất tốt: “Tiểu Tuệ Tuệ khách khí cái gì, em cứ cầm đi, dù sao chị giữ lại cũng vô dụng, bán phế liệu cũng chả được bao nhiêu.”

Khương Tuệ quý trọng sách giáo khoa của Khương Tuyết mà cất vào chiếc cặp sách nhỏ của mình.

Cô chân thành nói: “Cảm ơn chị Tuyết, đây là tiền mua sách của em.” Khương Tuệ lấy một bao lì xì từ chiếc yếm nhỏ, bên trong là tất cả tiền tết mà cô đặt dưới gối đầu.

Khương Tuyết kiên trì không lấy, Khương Tuệ cuối cùng vẫn là để tiền lại.

Khương Tuệ đeo chiếc cặp đầy sách, bên má phớt hồng, trong mắt lấp lánh ánh sao.

...

Gửi đống sách này, nhưng không thể để Trì Yếm biết là mình gửi.

Khương Tuệ không cần anh cảm kích, trên thực tế cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh em Trì gia. Thậm chí cô cảm thấy, bởi vì sau này Trì Yếm thích Lương Thiên Nhi mà không phải cô, cho nên Trì Yếm nhìn thuận mắt hơn Trì Nhất Minh.

Trái tim của Khương Tuệ là dòng nước ôn nhu nhất tháng ba, dù có thế nào cũng không thay đổi.

Dù cho Trì Yếm cũng làm mình phải khổ sở, nhưng khi ba bị xơ gan, cuối cùng là anh tìm được gan.

Khương Tuệ là một cô bé nhớ ân không nhớ thù nhỏ.

Cô tốn cả một buổi chiều, tay nhỏ cầm bút máy, tỉ mỉ xóa tên Khương Tuyết trên từng quyển sách.

Dù sao thì họ Khương này rất hiếm thấy, Khương Tuyết, Khương Tuệ, vừa nghe liền biết là chị em, xóa tên đi, anh sẽ không biết đây là sách của chị họ Khương Tuyết!

Mấy ngày nay, trong đại viện lại thỉnh thoảng nhắc tới chuyện Trì Yếm tìm việc, đầu năm nay phần lớn mấy ông chủ nhỏ đều không dám nhận “Lao động trẻ em”, thời tiết mát mẻ ông chủ tiệm tạp hóa Trịnh Xuân cũng không cần người hỗ trợ, mỗi ngày anh đều ra ngoài sớm, cuối cùng lại không thu hoạch được gì mà trở về.

Khương Tuệ đeo chiếc túi sách nặng nề, hai chân ngắn nhỏ đi hơn nửa ngày mới đến gần nhà Triệu Nam.

Sân Triệu gia dán một bộ câu đối phai màu hai bên cửa, cửa chỉ có sọt rác, Khương Tuệ ngẩng đầu nhìn, thật sự không có cách nào đành phải bỏ sách vào trong sọt rác.

Cô dọn sạch lớp rác, sợ chúng nó làm bẩn sách giáo khoa.

Khương Tuệ sợ bị người khác nhặt rác đi bán, vì thế lặng lẽ đứng dưới cây cổ thụ nhìn.

Tháng chín thời tiết mát mẻ, ánh hoàng hôn mỹ lệ.

Một cậu bé đi theo sau cậu thiếu niên, hai người cùng nhau về nhà.

Trì Nhất Minh vốn dĩ sắp bước vào sân, kết quả ánh mắt sáng lên, vọt tới phía trước sọt rác.

“Anh! Anh xem đây là cái gì!”

Tim Khương Tuệ đập thình thịch.

Trì Yếm cũng đi tới trước sọt rác.

Trì Nhất Minh cầm lên: “Không biết là sách của ai?”

Không phải là vứt bỏ đấy chứ? Sách bán phế liệu không thu được mấy đồng!

Trì Nhất Minh nhìn trái nhìn phải: “Anh, là sách giáo khoa sơ trung, chắc là người ta không cần nữa, chúng ta đem về đi!”

Ánh mắt Trì Yếm đảo qua đống sách: “Không phải người ta không cần, sách giáo khoa rất sạch sẽ.”

Khương Tuệ trong lòng sốt ruột, không phải là không cần chứ?

Trì Nhất Minh nhỏ giọng nói: “Mặc kệ đi, cũng không ai thấy, anh nhìn xem, mặt trên cũng không có tên, chúng ta thấy chính là của chúng ta.”

Khương Tuệ nghĩ thầm, bạn nhỏ Trì Nhất Minh thật đúng là một đứa bé lanh lợi.

Trì Yếm trước sau không nói lời nào, khiến cho lòng Khương Tuệ khẩn trương.

Sau trận động tĩnh bên kia, bình tĩnh xuống, Khương Tuệ liền thăm dò nhìn thử, bọn họ đã cầm sách đi. Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Thật tuyệt!

Cho sách, bọn họ cũng không biết có quan hệ với mình.

Lúc này cô mới chậm rãi về nhà, hoàng hôn chiếu vào bóng dáng nhỏ bé của cô, một mảnh ôn hòa.

Buổi tối Trì Yếm mở đống sách giáo khoa đã nhặt về kia.

Anh tùy tiện xem một quyển, ở trong sách vật lý sơ tam (lớp 9), phát hiện một tờ giấy kẹp trong sách.

Trì Yếm mở ra, trên giấy viết —

“Khương Tuyết, tớ đã nhận được thư tình của cậu, nhưng tớ không thích cậu, đừng thổ lộ với tớ nữa, tớ chỉ muốn học tập thôi.

                                   Cao Quân.”      

Khóe miệng Trì Yếm hơi hơi cong lên: “…”

Trì Nhất Minh hứng thú bừng bừng hỏi: “Anh, anh xem gì vậy?”

Trì Yếm bình tĩnh kẹp tờ giấy lại, trầm mặc hồi lâu: “Không có gì.”

Trì Nhất Minh nghi hoặc nhìn anh, vừa rồi… anh trai của cậu cười một chút sao?