Đăng vào: 12 tháng trước
Nửa tháng trước, Hoàng thượng bạo bệnh mà chết.
Có tin đồn truyền ra, đại Hoàng tử ngấp nghé ngôi vị Hoàng đế đã lâu, mua được Thái y, hạ độc hại chết Hoàng thượng.
Đáng tiếc ngay hôm sau, đại Hoàng tử đã bị người khác cho một kiếm, chết cực kì bi đát ở vùng ngoại ô thành bắc, buổi chiều hôm đó, nhị Hoàng tử cũng bị người khác chém loạn đao mà chết trong phòng.
Hoàng tộc Ân Thị như trúng phải lời nguyền, tiếp theo không phải Hoàng tử chết thì là Công chúa chết.
Mấy ngày sau, tám Vương gia có đất phong nhất tề phát binhnhư đã thương lượng trước, giương cao lá cờ báo thù cho Hoàng huynh mà nhảy vào Hoàng thành, các vị Vương gia này xung đột không ngừng.
"Bát Vương động loạn".
Dọc đường đi, không ít người đang thảo luận việc kinh đô này.
Nghe nói mấy ngày trước, lục Vương gia vọt vào Hoàng cung, lại chết trong tẩm cung của Liễu phi, bị người ta cắt thành nhiều khối.
Lại nghe nói, một ít đại thần trung thành và tận tâm đã trộm đưa tam Hoàng tử, bát Hoàng tử và thập ngũ Công chúa rời khỏi kinh đô, hiện tại bảy đội người ngựa đều đang tìm bọn họ.
Bất quá những điều này với ta mà nói đều không kích thích bằng một câu của Vương Cảnh Hủ.
Vương Cảnh Hủ nói:
- Chúng ta cần đi huyện Bạc Trữ trước, tìm Giang lão gia.
Huyện Bạc Trữ, Giang gia.
Sao ta lại xui xẻo như vậy, mấy ngày trước mới trêu chọc Giang đại tiểu thư, còn cướp kiếm của người ta, hiện tại tang vật cướp giật còn cầm trên tay Hi Nhiên, ta đây phải tới Giang gia. Đây không phải là đi tìm chết sao?
Tuy rằng ở trong lòng rít gào không ngừng "Không nên đi không nên đi", nhưng ta vẫn đau khổ đi theo bọn họ tới huyện Bạc Trữ.
Vào huyện Bạc Trữ, ta lại có một dự cảm không rõ, nhất là khi chứng kiến ngã tư đường vắng tanh lạnh lẽo.
Lần trước lúc "nữ vương S&M" lên sàn thì trên đường cũng vắng vẻ không bóng người như vậy, chẳng lẽ "nữ vương S&M" kia ở gần đây?
Nghĩ vậy, ta cảnh giác nhìn bốn phía, nghĩ nghĩ xong lại tới gần Hi Nhiên, cầm lấy tay áo của nàng.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta một cái, lộ ra một tia nghi hoặc.
- Ta sợ bị kẻ thù nhận ra - Ta tiến đến bên tai Mộ Dung Hi Nhiên nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Hi Nhiên nghe xong cũng không nói gì, chỉ gắt gao cầm lấy tay ta.
Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, ta nhất thời tâm an không ít. Chuyện kể rằng, ta cần gì sợ nàng ta chứ, ta đây tốt xấu gì cũng có hai nắm đấm, nàng ta có thể làm gì được ta?
Cách Giang phủ còn một chút, từng trận tiếng hô truyền tới, xem ra phía trước có không ít người, rất náo nhiệt.
Đến gần mới nhìn thấy tửu lâu đối diện Giang phủ đầy kín người, trên tửu lâu có một vị cô nương mặc y phục đỏ, tay đang cầm tú cầu, lẳng lặng đứng.
Ném tú cầu chọn rể trong truyền thuyết!
Vương Cảnh Hủ thản nhiên nhìn vị cô nương y phục đỏ trên lầu một cái, nói:
- Chúng ta tới tìm Giang thế bá.
Tuy rằng ta cảm thấy rất hứng thú với việc ném tú cầu, nhưng nhìn biểu tình thản nhiên trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ thì một chút hứng thú cũng không thành hình, cũng đành kiềm chế tò mò đi theo bọn họ tới Giang phủ.
Ngay tại khắc ta xoay người, da đầu ta đột nhiên co lại, chỉ nghe thấy người phía sau nhất tề kinh hô một tiếng, một vật thể không rõ xé gió bay đến, nặng nề đập trúng ót ta.
Ta ôm đầu kêu rên, cúi đầu tìm kiếm ám khí vừa tập kích ta.
Chỉ thấy một tú cầu màu đỏ nằm ở một bên, ta ngẩn người, xoay người nhặt tú cầu.
- Chúc mừng chúc mừng!
- Chúc mừng vị huynh đệ.
Ta vừa mới nắm lấy tú cầu thì đám người liền bộc phát một trận chúc mừng.
- Cái...? - Ta còn chưa hỏi xong liền cảm thấy một bóng đen đáp xuống, theo sau đó là một bàn tay non mềm hung tợn bóp chặt cái cổ cũng non mềm y như thế của ta.
- Haha! Đăng đồ tử, hôm nay rốt cục ngươi đã rơi vào tay ta!
- Ặc ặc, ngươi...ngươi... - Ta bị bóp cổ sắp không thở nổi, trong nháy mắt ta hoài nghi mình sẽ phải chết như thế ở trên tay nữ nhân này.
Ngay sau đó, đôi tay sắp bóp chết ta liền rút lui khỏi cổ ta. Ta không đứng vững được, lảo đảo về phía sau, rơi vào một vòng tay đầy hương tươi mát.
Mộ Dung Hi Nhiên lạnh lùng nói:
- Cô nương, mặc kệ Tá Quân đã làm gì, nếu cô gây bất lợi với huynh ấy, đừng trách ta không khách khí!
Một nam tử trung niên cẩm y hoa phục cùng một vị quý phu nhân và vị cô nương y phục đỏ kia vội vàng chạy xuống từ trên lầu, trách mắng nữ tử kia vài câu, cũng chính là Giang đại tiểu thư kết thù với ta trước kia, sau đó quan tâm hỏi han:
- Hiền tế không sao chứ?
- Ặc...hiền...hiền tế? - Ta giãy dụa đứng lên từ trong lòng Mộ Dung Hi Nhiên, vẻ không thể tin nổi nhìn nam tử trung niên trước mặt.
Phu nhân phía sau nam tử trung niên lay lay ống tay áo của ông ta, hỏi:
- Lão gia, Văn Chỉ dùng tú cầu của Văn Tinh ném trúng vị công tử này, vậy rốt cuộc là gả ai?
Giang Văn Chỉ hét lớn:
- Ai muốn gả cho đăng đồ tử này chứ!
Giang Văn Tinh nhìn thấy ta, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, ôn nhu nói:
- Công tử, là huynh.
Ta giờ mới nhìn đến gương mặt cô nương đồ đỏ, thì ra chính là nữ tử áo trắng gặp lần trước ở cửa Giang phủ.
Giang lão gia cười nói:
- Thì ra hai nữ nhi của ta đều quen biết hiền tế, thật sự rất có duyên! Bằng không ta gả hết hai nữ nhi cho cậu đi!
- Ặc...cái gì?... - Ta trừng to mắt nhìn Giang lão gia - Ông muốn ta cưới hai con gái của ông? Con thỏ ngoan hiền kia coi như xong, còn cả nữ nhân dã man này? Không phải, ý ta là, làm sao ông có thể bảo ta cưới hai con gái của ông chứ? Không nói đến chuyện ta và các cô ấy trước đây chỉ là bèo nước gặp nhau, thì ta tuyệt không cưới hai vợ!
Nói một hơi nhiều như vậy làm ta ho khan mãnh liệt, Mộ Dung Hi Nhiên ôn nhu vỗ nhẹ lưng cho ta.
Ta hít hà, cầm tay Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Còn nữa, người duy nhất ta muốn cưới đang đứng bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không cưới con gái của ông!
Giang lão gia mặt cứng đờ, lại cười to nói:
- Hiền tế, ta hiểu ý của cậu, không hai vợ nhưng có thể ba vợ bốn vợ, vị cô nương này thật sự là nữ tử tuyệt sắc nhân gian khó được, cũng khó trách hiền tế cậu không dứt bỏ được, cậu có thể cưới cả ba người, thế nào?
- Cái gì? Cha điên rồi! Sao cha có thể bảo đăng đồ tử này lấy con và muội muội! - Giang Văn Chỉ chỉ vào người của ta, hét lớn.
- Nữ nhân dã man, ngươi cho rằng ta muốn kết hôn với ngươi chắc? - Ta hét lại.
- Vị lão gia, nếu Tá Quân không muốn cưới, quý thiên kim cũng không muốn gả, ngài cần gì cưỡng cầu - Mộ Dung Hi Nhiên che trước người ta, nói với Giang lão gia.
Trên mặt Giang lão gia xuất hiện một tia bất đắc dĩ, sau đó lại trở nên cường ngạnh:
- Lão Lý!
Phía sau Giang lão gia, một người nhảy ra, trực tiếp điểm huyệt đạo của Giang Văn Chỉ, nắm lấy ta từ lúc nào, lướt qua mọi người chạy vào Giang phủ.
- Tá Quân!...
Lão Lý mang theo ta và Giang Văn Chỉ bay đến một gian phòng nhỏ, ném ta vào rồi thả Giang Văn Chỉ ở trên giường, lắc mình một cái lại không thấy đâu nữa.
Ta vừa đứng lên thì nghe thấy cửa đóng lại rầm một tiếng.
Ta nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, nắm lấy thanh cửa, dùng sức kéo thế nào cũng không mở được.
- Sao ta gặp ngươi liền xui xẻo như vậy chứ! - Giang Văn Chỉ nằm trên giường không thể nhúc nhích, vẫn không quên rống ta.
Ta tức giận trả lời:
- Ta gặp ngươi cũng rất không hay ho được chưa!
Dùng sức đá mấy phát trên cửa vẫn không thể đá văng thanh chặn cửa.
- Đăng đồ tử đáng chết! - Giang Văn Chỉ lại mắng, ta không thèm nhìn nàng ta.
- Quỷ tham tiền!
- ...
- Đồ lưu manh!
- ...
- Kẻ nghèo hèn!
- ...
- Ẻo lả!
- ...
Ta đứng ở cửa, hít sâu một hơi. Ta phải nhẫn, ta phải nhẫn, học giả nhẫn nhịn vô địch!
Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn! Ta nhẫn không nổi nữa!
Ta xoay người, giả một bộ mê đắm, ánh mắt quét qua quét lại các vị trí trên người Giang Văn Chỉ, còn phát ra tiếng cười quái dị.
Giọng Giang Văn Chỉ có chút bối rối:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tiểu muội muội, xã hội thật toàn tối tăm u ám - Ta tới gần Giang Văn Chỉ từng bước một.
Giang Văn Chỉ nhìn chằm chằm ta, không nói lời nào.
- Lòng người thâm sâu u ám - Gần thêm bước nữa.
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng là rất nguy hiểm - Đứng trước mặt Giang Văn Chỉ, ta phủ tay xuống, ngón tay lướt qua hai má trắng nõn bóng loáng của nàng ta.
- Đừng! - Trong mặt Giang Văn Chỉ lóng lánh lệ, kêu đầy thống khổ đáng thương, giống như ta thật sự muốn làm gì nàng ta.
Ta âm thầm đắc ý trong lòng: haha, thật dễ dọa.
Ta đứng dậy rời khỏi, vừa lúc thấy trên cửa sổ bị đâm hai ngón tay, một ống trúc thò vào, một làn khói trắng phun ra từ trong ống trúc.
Trong không khí xuất hiện mùi hương hơi kỳ dị.
Ta ngẩn người, vừa phun vào cái gì vậy?
Ta nghĩ còn có Giang Văn Chỉ trong phòng, Giang lão gia không thể độc chết chúng ta mới đúng... Nếu không phải độc dược, hẳn là không cần lo lắng đi?
Ta đẩy cửa sổ, không mở được.
Thở dài, ta cầm ghế, chuẩn bị ném vào cửa.
Ném không được mấy cái, thân thể liền khô nóng, ta mơ hồ có chút bất an.
- Nguy rồi! - Giang Văn Chỉ quát to một tiếng - Cái vừa nãy thổi vào là xuân dược!
Ta giật mình, xoay người nhìn nàng ta, huyệt đạo của Giang Văn Chỉ đã tự giải, bước xuống từ trên giường, trên mặt có chút hồng.
Ta cúi đầu mặc niệm:
- Sắc là không không là sắc - Lại nhớ tới đôi môi mềm mại của Hi Nhiên, đôi tay ngọc trắng thuần thoáng lạnh cùng với mùi thơm ngát trên người khiến người khác an tâm của nàng.
Ta lại nghĩ tới cái đêm vốn là "đêm động phòng". Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ nhàng cởi đồ, quần áo chậm rãi trượt xuống theo đường cong trên thân thể nàng, dừng ở bên chân nàng...
Á á dừng lại! Ta đang nghĩ gì thế này!
Tay ta lại càng dùng sức, hi vọng nhanh chóng ném mở được cửa.
Định tiếp tục nhưng lại xảy ra sự cố!