Chương 189: Hậu Truyện - Không Người.

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mùi thơm của ốc biển rất nhanh đã bay ra, mang theo mùi bị đặc trưng của biển, còn có mùi khét do lớp vỏ bị cháy, hai mùi vị hoà quyện vào nhau thơm nứt mũi.

Bạch Kỳ Thư ngồi nhìn chim to dùng dao xương gõ vỡ cái mặt trong của con ốc biển, lớp giáp xác của nó bị lửa hơ lâu đã khá giòn, dưới lực tay của Eagle thì vỡ vụn, lộ ra cái phần thịt ốc bên trong, đã teo lại khá nhiều nhưng mềm ướt chứ không khô khốc.

Eagle dùng nước dừa rửa sạch phần vỏ ốc còn dính bên trên, dùng dao xương cắt nhỏ ra, bỏ vào một chiếc lá mà anh cho là lớn nhất ở quanh đây, thật ra chỉ bằng hai bàn tay anh, thật sự là quá nhỏ.

Anh xem như đã hiểu, cây cối ở đây cũng không có lớn như ở thế thú, cái gì cũng nhỏ hơn gấp hai hoặc ba lần, hơn nữa đều là những cây anh nhìn cũng không biết.

" Em ăn đi chuột nhỏ."

Anh xem thì con này mềm hơn mấy con hình nón kia.

Bạch Kỳ Thư cũng không cạy mạnh, chỉ có cậu tốt nhất thì chim to mới không lo lắng, hơn nữa này chỉ là tạm thời thôi, ngày mai họ có nhiều thời gian để tìm hiểu nơi này, mọi thứ sẽ tốt hơn.

Dù là con người hay thú nhân thì ai cũng đều theo bản năng rời xa bóng tối, đêm đến không phải là thời gian tốt để làm bất cứ cái gì ngoài việc nghỉ ngơi.

Trong lúc họ ăn thì một vầng trăng lớn đã xuất hiện trên đỉnh đầu, dù nó không lớn như ở thế thú nhưng Bạch Kỳ Thư lại biết, hôm nay là đêm trăng tròn.

Có phải hay không... Trăng tròn là một điều kiện để mở ra con đường trở về?

" Chim, anh nhìn xem, lúc em đến thế thú thì ở thế thú cũng có một vầng trăng tròn, ở đây trăng cũng tròn."

Bạch Kỳ Thư ngồi dựa vào người chim to, chỉ vầng trăng tuy không lớn như ở thế thú nhưng đối với nơi trước kia cậu ở cũng là rất to, rất gần, trăng treo trên đỉnh đầu họ, sáng rực.

" Ý em là nó có ý nghĩa quan trọng sao?"

Eagle biết cậu sẽ không tự nhiên nói vậy.

" Em cũng không rõ lắm, nếu không chúng ta cứ ở gần cái hồ nước này, đợi đến trăng rằm lần tới xem có quay lại được không."

Lần trước cậu tới thế thú cũng không đặc biệt chấp nhất muốn trở về nên mới không quay lại đó.

" Ừm."

Eagle gật đầu, anh cũng không có nhiều hứng thú với nơi này, bên kia còn có con cái của họ, sao có thể so sánh.

Ban đêm, Bạch Kỳ Thư trở lại làm con chuột nhỏ, nằm trên áo váy của mình, được cánh chim lớn che lại gió lạnh, ngủ ngon lành.

Nơi bãi biển chỉ có hai ánh sáng chiếu rọi, một là vầng trăng lớn, hai là đống lửa nhỏ, một con chim to có bộ lông màu xanh thẳm như mặt biển kia nằm yên trên bãi cát bên cạnh đống lửa, bên dưới cánh chim che chở cho một con chuột nhỏ trắng nõn đang ngửa bụng ra ngủ.

Đêm đầu tiên sau khi rời đi thế thú của đôi chim chuột cứ thế mà bình yên trôi qua.

Sáng hôm sau, khi ánh dương đầu tiên chiếu rọi nơi này, Eagle đã mở mắt ra, nhìn đến biển cả mênh mông, anh thở dài.

Nhìn đến con chuột nhỏ trong lòng, chim to bắt đầu vực dậy tinh thần.

Nơi bãi biển trên hòn đảo vẫn vắng lặng như vậy, chỉ có hai sinh vật xa lạ mới đến là họ.

Anh biến lại thành người, ôm con chuột nhỏ lên, dùng cái mũi dụi dụi bụng nhỏ của cậu.

Bộp.

" Chít!"

Con chuột nhỏ bị quấy rầy giấc ngủ tức giận dùng hai cái móng đập lên mũi chim, thật mềm, thật nhẹ.

" Chuột nhỏ, trời sáng rồi."

Chim to bất đắc dĩ dùng ngón tay sờ soạn cái tai nhỏ của nó, sờ một hồi lại thấy vui vui, thế là lại kéo kéo tai nhỏ, kéo kéo móng nhỏ.

" Chít!!"

Con chuột nhỏ xoè móng vuốt bé đến đáng thương của nó ra cào chim.

Con chim to thở dài, nếu là ở nhà thì anh sẽ để cho cậu ngủ đã thì thôi, nhưng lúc này thì không được.

Con chuột nhỏ cào xong thì bùm một cái biến trở về, trời mới tờ mờ sáng nên vẫn còn khá lạnh, Bạch Kỳ Thư giang hai cánh tay khẳng khiu ôm lấy cổ chim to, cả người tr@n truồng quấn lấy anh, áp vào làn da ấm nóng của Eagle mà cướp lấy hơi ấm.

Eagle cũng ôm chặt cậu lại, đẩy đẩy đống lửa cho lớn hơn.

Đến lúc cảm thấy con chuột nhỏ ấm áp một chút thì giúp cậu mặc váy áo vào, chuẩn bị đi khám phá khu rừng phía sau.

Chim to ôm cậu đi sâu vào khu rừng.



Cây cối thấp, mặt đất hơi ẩm, có lẽ là có núi, còn có suối nữa, nhưng một chút dấu vết con người cũng không có.

Đổi lại là có động vật nhỏ như... Con thỏ, con gà... Hoàn toàn là kích cỡ bình thường nhất, hình dáng quen thuộc nhất đối với Bạch Kỳ Thư.

Đi vào trong rồi mới thấy khu rừng này cũng rất lớn, cây cối càng vào trong thì càng xanh um hơn, cao hơn, nhưng bụi cây thấp cũng rất nhiều, rậm rạp, khó đi.

Nếu không phải chim to ôm cậu trên tay thì Bạch Kỳ Thư sẽ vấp vướng không biết bao nhiêu lần cho xem, đổi lại là Eagle với đôi chân dài miên man, dễ dàng đạp rạp bọn nó, mở đường đi vào sâu hơn.

Đi gần một tiếng mới nghe thấy nước chảy róc rách, một con suối trong vắt bị che lấp bởi bụi cây thấp.

Hai người ở bên bờ suối uống nước, cảm nhận vị ngọt lành của nó, cả người mát mẻ từ trong ra ngoài.

Sau đó lại tiếp tục đi dọc theo con suối.

Suối càng lúc càng to ra, cho đến lúc nghe thấy tiếng nước đổ từ trên cao xuống, trước mặt đã là một thác nước không lớn nhưng lại vừa đẹp.

" Chim, bay lên phía trên thử xem."

Sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, Bạch Kỳ Thư quyết định để chim to bay lên trên nhìn cho rõ, có khả năng đây là một hòn đảo hoang không hề có dấu chân người.

Eagle gật đầu, biến về nguyên hình, cõng con chuột nhỏ xuyên qua tầng cây cối trên đỉnh đầu, bay vút lên trời.

Tầm nhìn bỗng chốc thoáng đãng hơn, cảm giác được bầu trời ôm lấy thật sự là tốt đẹp.

Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn xung quanh, tầm mắt cậu chạm đến là một đỉnh núi cao, nước của tháp nước bên dưới là do một khe hở giữa đỉnh núi phun ra mà thành, đỉnh núi thẳng đứng, rêu xanh mọc um tùm, chỉ có dây leo quấn quanh, phía sau đỉnh núi là một khoảng rừng rậm khác, rậm rạp xanh mướt, nơi này đã xuất hiện cây cao lớn hơn, bên trong còn có tiếng động vật chuyển động qua lại, xôn xao không ngừng, rừng rậm trải dài cho đến khi đụng đến một đỉnh núi nữa cũng cao không kém đỉnh núi mới nãy, lại bay qua đỉnh núi thứ hai thì nhìn thấy biển.

Xem ra hòn đảo này lấy hai đỉnh núi làm trung tâm, ngoài ra không còn gì nữa, có hai bãi cái trắng, một là chỗ họ đã ở lại đêm qua, hai là phía đối diện, trái phải là ghềnh đá cao ngày đêm bị sóng biển vỗ ầm ầm.

Chim to bay đến một cái hang động nằm trên ngọn núi thứ hai, đáp xuống.

Là một cái hang động thiên nhiên, cao hơn đầu của chim to một mét, phía trong khá là thoáng đãng, còn có một hồ núi nhỏ, nước từ vách hồ phun trào ra, nhưng lại không tràn ra bên ngoài mà thấm xuống đáy hồ, khiến cho nước trong hồ luôn duy trì bấy nhiêu đó.

Đây thật sự là một nơi ở tốt.

Ở thế thú cậu hiếm khi thấy những hang động như vầy, chỉ có núi trọc và rừng rậm là nhiều.

Này cũng do thời tiết ở thế thú quá rõ ràng, chỉ riêng mùa mưa là có mưa, những mùa kia đều không có, chính vì vậy mà rêu xanh không thể tồn tại trên những đỉnh núi cao như này, còn có dây leo quấn quanh nữa.