Đăng vào: 12 tháng trước
Không cần biết là bởi vì phần thưởng quá hấp dẫn, hay là hình phạt quá đáng sợ, Phương Tứ cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải học tập thật chăm chỉ.
Sở đoảng của cậu là mất tập trung, đồng nghĩa với việc, tập trung chính là sở trường của cậu.
Một khi đã làm bài tập thì vô cùng nhập tâm.
Chạng vạng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Phương Tứ gian nan ngẩng đầu lên khỏi sách toán, vừa mở cửa ra, không ngờ hóa ra lại là đặc trợ của Lục Hi Cảnh.
Phương Tứ có chút sửng sốt: “Xin chào, ngài đặc trợ.”
“Chào buổi tối tiểu tiên sinh, Lục tổng bảo tôi đưa ngài ra ngoài ăn cơm.” Đặc trợ mỉm cười, trong lòng âm thầm chuẩn bị làm cách nào để yêu cầu tăng lương.
“Ồ?” Phương Tứ mới vừa làm xong môn toán, đầu óc vẫn đang quay vòng vòng, “Lục tiên sinh đâu ạ?”
“Lục tổng đột nhiên có một cuộc họp trực tuyến, đã quay trở lại công ty.”
“À……” Phương Tứ có chút thất vọng.
Đặc trợ nhìn thấy vẻ thất vọng của đứa nhóc này nên có chút không đành lòng, thành ra giọng nói dịu dàng thêm vài phần: “Tiểu tiên sinh muốn ăn cái gì?”
Phương Tứ bị chứng rối loạn ám ảnh xã hội và sợ hãi đám đông, nếu không phải được ở cùng Lục tiên sinh, cậu chẳng thà được ở nhà.
Cậu do dự trong chốc lát, lấy hết can đảm nói: “Có thể ăn cơm ở nhà được không ạ?”
“Vậy tôi liền đặt cơm cho ngài được không?” Đặc trợ hỏi.
“Không cần phiền toái ngài, tôi có thể tự mình nấu cơm ăn.” Phương Tứ không có thói quen được người khác phục vụ, có cảm giác cả người không được tự nhiên.
“Vậy ngài cần mua thêm đồ gì không? Tôi có thể giúp ngài đi mua.” Đặc trợ cẩn thận làm theo những gì ông chủ mới vừa dặn dò — nói chuyện với tiểu tiên sinh nhiều hơn một chút.
“Không, không cần, cảm ơn ngài.” Phương Tứ vì cảm thấy lo lắng nên nắm chặt tay.
Cậu rất ít có kinh nghiệm trò chuyện với người khác lâu như thế này.
“Vậy được rồi, nếu có yêu cầu gì ngài có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Đặc trợ chưa từng thấy một đứa nhóc hiểu chuyện như vậy, cũng không biết Lục tổng có đồng ý kiến nghị rằng mình sẽ đổi sang làm đặc trợ cho tiểu tiên sinh hay không?
Phương Tứ gật đầu, sau đó lịch sự tiễn đặc trợ tiên sinh đi.
Theo Phương Tứ phỏng đoán, hôm nay, Lục tiên sinh chắc là sẽ không về ăn cơm, thế là tùy tiện giải quyết bữa tối của mình.
“Còn tưởng rằng hôm nay có thể ăn một bữa cơm riêng cùng Lục tiên sinh chứ.” Phương Tứ cúi đầu chọc vào phần lòng đỏ của quả trứng lòng đào, rồi nhìn chằm chằm vào phần trứng vàng óng từ từ thấm vào từng sợi mì.
Nhưng mà thế cũng tốt, Lục tiên sinh nghiêm túc như vậy, hơn nữa hiện tại không cần phải ra ngoài.
Thật là tuyệt! Phương Tứ một bên an ủi chính mình một bên nhét mì vào trong miệng.
Sau khi làm bài tập xong, Phương Tứ mới có thời gian tự suy ngẫm.
Trí nhớ của cậu không được tốt lắm, nhưng không biết vì sao những chuyện liên quan đến Lục tiên sinh thì lại nhớ vô cùng rõ ràng.
Một cuốn sổ nhỏ tinh xảo đang được mở ra trên bàn, ở phần bìa có in hình 《Hoa Hướng Dương》của Van Gogh, Phương Tứ cầm bút, tỉ mỉ nhớ lại những gì Lục tiên sinh nói với cậu ngày hôm nay — “Về sau mỗi ngày đều phải kể lại những chuyện xảy ra trong nhà với tôi….”
“Mình phải báo cáo hết những gì xảy ra trong ngày với Lục tiên sinh.” Phương Tứ từng chữ từng chữ viết xuống trang đầu tiên của cuốn sổ nhỏ, sợ mình sẽ quên mất.
Cậu lại cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên nhịn không được cười ra tiếng:”Vậy chẳng phải là mỗi ngày đều có thể cùng Lục tiên sinh nói chuyện hay sao?!”
Phương Tứ ôm cuốn sổ nhỏ mím môi cười một hồi lâu mới lại mở cuốn sổ ra viết thêm vài câu…
Sau khi trở lại trường học, chủ nhiệm lớp quả nhiên sắp xếp cho cậu một cậu bạn học sinh giỏi luôn đừng trong top ba của lớp nhiều kỳ liền.
Cậu bạn ngồi cùng bàn này là một Alpha tính tình vui vẻ, còn có chút hay lảm nhảm, nghe xong chủ nhiệm lớp dặn dò liền vỗ ngực nói cứ tin ở hắn.
Alpha ngồi cùng bàn đối với Phương Tứ đặc biệt nhiệt tình, vừa tan học liền không ngừng hỏi Phương Tứ không hiểu chỗ nào, tới lúc nghe được Phương Tứ lắp bắp nói không hiểu chỗ nào thì kiên nhẫn giảng giải.
Dần dần, Phương Tứ không còn thẹn thùng, bắt đầu chủ động hỏi bạn ngồi cùng bàn nhiều vấn đề.
Thỉnh thoảng, cậu còn làm một ít đồ ngọt tráng miệng đơn giản mang tới trường học tặng cho cậu bạn ngồi cùng bàn làm quà cảm ơn.
Mỗi ngày, Lục Hi Cảnh đều về nhà rất khuya, thậm chí còn không trở về nhà mà trực tiếp ngủ ở công ty.
Nhưng Phương Tứ lúc nào cũng ghi nhớ phải gọi điện thoại báo cáo mọi chuyện cho Lục tiên sinh.
Hơn hết, cậu càng muốn vừa học vừa chờ cho đến khi Lục tiên sinh về nhà, báo cáo xong rồi mới đi ngủ.
Lục tiên sinh cau mày khi nghe Phương Tứ kể về cậu bạn ngồi cùng bàn.
Sau đó, anh phất phất tay bảo cậu, từ giờ trở đi mỗi ngày cứ 9 giờ tối thì gọi điện thoại cho anh, nói tất cả qua điện thoại, tới đúng 10 giờ phải lên giường ngủ.
Ngủ muộn nhiều sẽ làm chậm trễ kỳ dậy thì của trẻ nhỏ, Lục Hi Cảnh xoa xoa mày.
Phương Tứ có chút thất vọng, cậu muốn gặp Lục tiên sinh nhiều hơn, cũng chỉ có thời hạn là một năm để gần gũi với Lục tiên sinh, phải cực kỳ quý trọng.
Nhưng nhìn Lục tiên sinh mệt mỏi như thế còn phải nghe cậu lắp bắp kể lể vô nghĩa, về điểm này Phương Tứ ngay lập tức từ thất vọng biến thành đau lòng.
Thế là mỗi ngày cứ tới 9 giờ tối, Phương Tứ liền gọi điện thoại cho Lục tiên sinh.
Nhưng Lục Hi Cảnh là rất bận, anh thường xuyên ném điện thoại cho đặc trợ, để đặc trợ nói chuyện phiếm với cậu.
Lâu dần, Phương Tứ đành trực tiếp gọi điện thoại báo cáo cho đặ trợ.
Lục tiên sinh rất bận, là một Omega ngoan ngoãn nghe lời thì không thể quấy rầy lúc Alpha đang làm việc.
Cậu muốn thấu hiểu lòng người,thì phải ở nhà làm nội trợ cho Alpha, không thể chọc phiền người khác, bằng không Lục tiên sinh sẽ chán ghét cậu….
Phương Tứ trợn to hai mắt nhìn phòng ngủ trống trải lạnh băng, chậm rãi cuộn tròn thành quả bóng, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối đầu.
……..
Chỉ còn hai tuần nữa là thi cuối kỳ, Phương Tứ vốn dĩ đã rất chăm chỉ, hiện tại lại càng mất ăn mất ngủ.
Mỗi một thời khắc ở trường học cậu đều không rời khỏi cuốn sách, đã vậy khi về đến nhà còn một bên ăn cơm một bên đọc sách làm bài tập, không học tới 12 giờ thì không đi ngủ.
Cho đến ngày nọ, thời điểm đặc trợ đến nhà họ Lục để lấy quần áo giúp Lục Hi Cảnh thì thấy hành vi nguy hiểm của Phương Tứ là vừa nấu mì vừa đọc sách.
Anh ta lập tức cấp báo cho Lục Hi Cảnh để anh bớt chút thời giờ để giáo dục chỉnh đốn Phương Tứ.
Chỉ có vậy, cậu mới không dám làm như vậy nữa.
Đặc trợ còn lo lắng vị tiểu tiên sinh còn có khả năng sẽ bởi vậy mà ghét mình.
Tuy rằng, người giáo huấn không phải hắn, nhưng anh cảm thấy sợ tới mức chết khiếp khi nghe giọng điệu lạnh lẽo của Lục Hi Cảnh, huống chi là Phương Tứ phải trực diện đối diện với gió tuyết.
Nhưng khi đặc trợ lại lần nữa gặp lại Phương Tứ, cậu nhóc này vẫn như trước vừa nhút nhát vừa lễ phép, thậm chí còn nói lời xin lỗi với anh ta, đã gây phiền toái, vân vân….
Không phải chứ, anh ta muốn đổi ông chủ lắm rồi!
……
Rất nhanh đã tới kỳ thi cuối kỳ, Phương Tứ có chút khẩn trương.
Cậu kiểm tra hết lần này đến lần khác những đồ vật mà mình cần phải mang theo, cháo cũng không kịp nấu, tùy tiện luộc hai quả trứng để ăn, lại cầm thêm một miếng bánh mì nướng trèo lên xe.
Phương Tứ đang cắm đầu học thơ cổ ở trên xe, đột nhiên điện thoại vang lên.
Chỉ có ba người có số điện thoại của Phương Tứ: Lục tiên sinh, anh đặc trợ và bác tài xế.
Phương Tứ đang chăm chú nhìn một từ khó, sau khi nhận điện thoại thì theo bản năng nói: “Alo? Đặc trợ tiên sinh ạ?”
Đối phương dừng một chút, đáp: “Là tôi.”
“Dạ? Lục, Lục tiên sinh! Buổi sáng tốt lành!” Phương Tứ có chút hoảng, Lục Hi Cảnh lần đầu tiên gọi điện thoại cho cậu.
“Ừ, đang đi học?” Giọng nói khàn khàn do anh vừa mới thức dậy, lập tức thiêu đỏ vành tai Phương Tứ.
Phương Tứ lần đầu tiên phản ứng nhanh như vậy.
Cậu lập tức bấm phím ghi âm trên điện thoại, sau đó mới đáp: “Vâng, hôm nay là ngày thi cuối kỳ”
Nói chuyện qua điện thoại Phương Tứ muốn càng lớn mật một ít, nói cùng nhiều hơn một chút.
“Thực xin lỗi tiên sinh, hôm nay em quên nấu cháo cho ngài……” Phương Tứ có chút hổ thẹn, việc cậu có thể làm vì Lục tiên sinh thật sự không nhiều lắm.
Nấu cháo cũng có thể coi như là một trong số đó.
“Không sao, cố gắng thi tốt.” Lục Hi Cảnh nhẹ giọng nói, như thể thật sự không để tâm một chút nào.
“Em sẽ cố gắng, cảm ơn tiên sinh!” Anh nghe ra được Phương Tứ có chút vui vẻ.
Ngày thường cậu đã đem suy nghĩ viết hết tất cả lên mặt, bây giờ ngay cả thông điện thoại cũng có thể nhận ra được cảm xúc của cậu
Thật thần kỳ, điện thoại vừa ngắt, cậu liền không còn cảm thấy khẩn trương nữa! Phương Tứ không nhịn được nhoẻn miệng cười.
—————
Tác giả: Cầu một chút bình luận, thẹn thùng.