Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyện thứ 5
Tôi trèo lên khán đài, một lần nữa nếu có ai thấy tôi trèo lên lần trước và ngồi ngủ tới tận tối ở đấy. À và gặp Kendo nữa.
Tôi lại ngồi y xì cái chỗ cũ và ngó nghiêng khắp nơi, hi vọng sẽ lại nhìn thấy cậu ta một lần nữa, tay cầm sẵn máy ảnh chuẩn bị. Lần này nhất định phải được, tôi chắc chắn thế. Lần trước nợ cậu ta rồi, hôm nay tôi còn chuẩn bị tiền để mời cậu ta ăn cái gì đó để trả ơn. Ít ra tôi cũng không thích mắc nợ người khác.
Thế nhưng, chờ mãi chẳng thấy cậu ta đến, trời thì bắt đầu tối dần. Tôi thở dài, có lẽ chuyện hi hữu chỉ xảy ra một lần, số con rệp như mình đâu có diễm phúc. Tôi tự nhủ và cất máy ảnh đi, duỗi mạnh chân ra chuẩn bị đứng lên đi về. Đứng lên rồi tôi vẫn ngó nghiêng qua lại, hi vọng vào điều bất ngờ ở phút cuối.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, là do tôi tự tưởng tượng ra hết, thất vọng kinh. Tôi thở dài thườn thượt, bước ra khỏi khán đài,đi ra cổng trường. Cậu ta đi đâu được cơ chứ, để mình mang món nợ cả đời sao. Tôi lê lết trên đôi giầy cao cổ thảm hại vì bụi của mình. Tôi muốn có đôi combat boot trông thật “xì tin” nhưng không đủ khả năng, thế nên nó là lựa chọn duy nhất, nó và đôi Converse Tàu màu xanh của tôi. Tôi đeo tai nghe vào, không bật nhạc nhưng vẫn làm như đang nghe nhạc, ít ra tôi cũng không muốn trông mình như vừa vỡ mộng dù chả có ma nào xung quanh cả. Tới gần cái chỗ hộc tường đi vào nhà thi đấu, tôi nghe có tiếng cười nói gì đó phát ra. Tôi bèn dừng lại, lùi về sau nấp vào gần đó nghe lóm.
“Ê này, lần sau nhất định anh phải dạy em chiêu đó!” giọng nữ hơi chóe hứng khởi nói.
“Chiêu gì cơ?” giọng một chàng trai vang lên, nghe giống giọng Kendo, cậu ta đến lúc nào vậy?
“Thì cái chiêu vung kiếm xéo đó, đừng làm bộ không biết!” Cô gái phụng phịu nói.
“À, cái đó không được! Cái đó bí mật!” chàng trai phì cười đáp.
“Nhưng em muốn giỏi như anh!” cô gái nói rất đanh thép.
“Nhóc con, em còn phải tập nhiều, còn lâu mới bằng anh được!” chàng trai mà tôi nghĩ là Kendo đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ. Đúng là cậu ta chứ còn ai nữa! Không thể nhầm được cái điệu bộ kia được.
“Nhất định có ngày em sẽ đánh bại anh!” Cô gái nói lớn.
“Cứ thử xem!” Kendo cười khúc khích, cô gái bám eo cậu ta ôm ghì lấy.
Tôi thở hắt ra, bò vào trong sảnh rồi đi bằng cầu thang xuống tầng hầm thay vì đi tiếp con đường lúc nãy. Tôi không muốn xem tiếp, thêm lúc nữa chắc tôi nôn mất. Không phải tôi có ý ghen tị với cô ta hay tôi có ý gì với Kendo, là tôi không thích cái cách tiếp cận của cô ta. Cô ta rõ ràng là thích Kendo, tôi chắc chắn thế, nếu là bạn bè bình thường thì chắc chắn cũng phải biết ngại, hơn nữa Kendo có vẻ cũng để ý cô gái đó. Tôi chắc năm trên mười cô ta lấy cớ nhờ Kendo dạy để có thời gian nhiều hơn, cái đó ai cũng làm được, cái chính là có thích làm hay không. Cứ theo cái cách xử sự của cô ấy thì chắc kém tôi một vài tuổi và đang có một cú crush(cảm nắng) với Kendo thôi. Tôi tặc lưỡi, biết đâu đấy, cậu ta có vẻ cũng hứng thú, chắc cậu ta quên luôn tôi rồi. Một kẻ mờ nhạt hậu đậu như tôi không có khả năng lưu trữ hình ảnh lâu trong trí nhớ của ai khác nếu chỉ gặp một lần.
Đến anh hàng xóm mới chuyển đến gần nhà tôi, hơn 1 tuần, ngày nào đi học tôi cũng thấy anh ta đứng trên lan can uốn éo tập thể dục rồi vẫy tay chào tôi, thế mà cuối tuần đi ra cái siêu thị gần nhà gặp anh ta thì anh ta giữ tôi lại đứng bóp cằm mất 15’ mới nhớ ra tôi ở cùng khu, còn chả nhớ nổi nhà nào làm tôi mất lượt thanh toán, lại phải chờ thêm 30’ nữa.
Quay lại chuyện kia, tôi leo lên xe, vừa chìa cái vé cho bác bảo vệ, tôi đã thấy cô gái khoác tay Kendo đi xuống tới nơi. Ngày chết tiệt gì mà tôi lại để xe tít phía trong này cơ chứ, mãi mới ra tới nơi thì lại phải gặp mặt người bỗng dưng không muốn gặp. Tôi vuốt vội mấy lọn tóc che mặt, đội cái mũ bảo hiểm lùm xụp lên, nhấn ga con Nouvo xanh phóng vèo đi thật nhanh. Phù, thoát nạn.
Vậy là cậu ta có người yêu rồi, ý tôi là Kendo ấy, cô gái kia sớm muộn kiểu gì mà chả thành người yêu cậu ta, cả hai có vẻ khăng khít dễ sợ…
Mà thế thì có liên quan gì đến mình cơ chứ?
.
.
.
Tôi thở dài nhìn đống bài tập trên bàn, đời nào mới làm xong đây chứ. Cuộc đời thật khốn khổ, thế mà chả ai hiểu được mình. Đã biết bao nhiêu lần tôi ước tìm được ai đấy, làm bạn thôi cũng được, hiểu được mình một chút, như thế ít ra cuộc sống nó sẽ dễ thở hơn.
“Linh Lan…” Tôi ngước đầu lên, Linh Chi.
“Ừ?”
“Chiều nay đi với tớ được không?” Linh Chi mím môi, nói thỏ thẻ. Có chuyện gì đây…
“Đi đâu cơ?”
“Đi mua quà si…” Cô bạn ngập ngừng nói.
“Sinh nhật Đăng Nguyên hả?” Tôi phun ra luôn, nghe thế là hiểu rồi. Linh Chi cười ngượng nhìn tôi.
“Rồi, mấy giờ đây?” Tôi lôi điện thoại ra bấm. Có tin nhắn.
“Hết giờ ra sau vườn trường gặp có chút việc cần. xxMinaxx”
“2h30 nhé, ở chỗ….” Linh Chi nói luôn một lèo. Tôi nhìn cô bạn gật gật tỏ vẻ đồng ý rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại. Mina là ai? Tôi quay sang thằng Quân, nó đang gục đầu xuống bàn ngủ như mọi khi. Tôi véo tay áo nó, nó biết hầu hết con gái trong cái trường này, chỉ có con gái trong cái trường này là không biết nó thôi. Chả hiểu nó làm gì mà hỏi ai nó cũng biết thế nên tôi quyết định nhờ nó, cái tên Mina này không thể là nam được, chỉ có thể là nữ thôi, không thì cũng phải là đứa pê đê. Từ từ, Mina liệu có khi nào là viết tắt của Minh Nam không? WTF?