Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực
Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà lắc đầu dứt khoát: "Chuyện lãng phí vé vào cửa rất khó xử lý sao? Cậu có thể đem vé này đến công ty của cha cậu làm phần thưởng cho nhân viên có thành tích tốt nhất trong quý này, không phải là được rồi sao?"
"Không được." Tạ Hành Dữ nói "Đây là vé Thất Tịch, để họ đi ra ngoài chơi buông thả sẽ làm giảm động lực làm việc của họ."
Tạ Hà: "...."
Nhà tư bản ác độc này!
Anh trừng mắt Tạ Hành Dữ một cái: "Vậy cậu tìm ai thì tim, đừng tìm tôi."
Tạ Hành Dữ bị anh từ chối, giọng điệu đột nhiên có chút tủi thân, vô cùng đáng thương nhìn Tạ Hà: " Nhưng người duy nhất con có thể nghĩ đến là chú nhỏ.
Chú nhỏ thực sự không đi cùng con sao?"
Tạ Hà không muốn nhìn cậu, nhanh chóng rời mắt: "Không đi."
"...Vậy được rồi." Tạ Hành Dữ mất mát "Vậy vé này chỉ có thể vứt đi thôi."
Nghe cậu nói phải vứt vé, Tạ Hà cảm thấy hơi đau lòng.
Dù sao giá trị hai tấm vé này 1314*, tuy rằng hiện tại anh không thiếu tiền nhưng vứt nó đi thì vẫn thấy đáng tiếc.
*Bên Trung 1314 là "suốt đời suốt kiếp" hay "trọn đời trọn kiếp", nhưng câu này mình không hiểu lắm TT
Cậu quay đầu, vừa định nói "Hay là cậu đưa cho bạn học" thì nhìn thấy Tạ Hành Dữ cúi đầu, chuẩn bị vứt vé vào thùng rác.
Tạ Hà khựng lại.
Tạ Hành Dữ bị anh từ chối, cả người toát ra cảm giác mất mát, giống như một chú chó ôm bóng lao đến chủ nhân, điên cuồng vẫy đuôi để cho anh chơi với mình, nhưng lại bị chủ nhân từ chối một cách tàn nhẫn.
Bởi vì quá thương tâm nên đã ném quả bóng yêu quý của mình đi và không bao giờ nhìn nó nữa.
Thầy Tạ xưa nay ăn mềm không ăn cứng có hơi dao động, cảm thấy mình đang làm tổn thương một con vật nhỏ đáng thương, lòng trắc ẩn lập tức tràn ngập, giữ lại tay đối phương: "Nói...!Nói trước là được rồi, tôi chỉ đơn thuần là đi cùng cậu thôi."
Quên đi, nghĩ lại trong khoảng thời gian này Tạ Hành Dữ đã chăm sóc anh rất tốt, ở bên cạnh anh khi anh ốm, còn tặng quà cho anh, cho nên anh miễn cưỡng đồng ý với cậu một lần, không có gì to tát cả.
Anh chỉ đang đề phòng cún nhỏ Tạ hắc hóa, làm tốt chức vụ của một giáo viên kiêm một phụ huynh mà thôi!
Thầy Tạ thành công thuyết phục bản thân, thấy Tạ Hành Dữ ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ vui mừng: "Thật sao?"
Tạ Hà như nhìn được lỗ tai trên đầu vừa mới rũ xuống lại vểnh lên, không được tự nhiên ậm ừ một tiếng: "Không có lần sau."
"Biết ngay chú nhỏ là người đối xử với con tốt nhất mà." Tạ Hành Dữ vui sướng vẫy vẫy cái đuôi, dường như muốn chạy tới ôm chầm lấy anh.
Tạ Hà vội vàng đứng dậy: "Ừm, tôi hơi mệt rồi.
Tôi về nghỉ ngơi một chút, cậu có thể để chocolate vào tủ lạnh trước, nhiều quá, tôi sẽ ăn từ từ."
"Được, chú nhỏ."
Tạ Hành Dữ nhìn bóng lưng anh, trong mắt thoáng qua một tia gian xảo, nụ cười trên khóe môi cũng lộ ra một chút "Kế hoạch đã thành công".
Lâm Vãn đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn về phía Tạ Hà đã đi rồi vỗ vai con trai, nói thành khẩn: "Mẹ sai rồi, lẽ ra lúc trước nên để con ghi danh vào Học viện điện ảnh và truyền hình, không chừng mấy năm sau nhà chúng ta còn có thể có một vị ảnh đế."
"Sao mẹ lại có thể nói con như vậy.
Con là chân thành, nào có diễn."
Lâm Vãn lắc lắc đầu muốn về phòng, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.
Cô quay lại thù nhìn thấy Tạ Hà vốn đã rời đi lại quay về, nói: "Bây giờ chị dâu có thời gian không, em có chuyện muốn nói với chị."
Lâm Vãn có hơi kinh ngạc —— Trong ấn tượng của cô, em chồng chưa bao giờ chủ động nói với cô một lời nào, lúc chạm mặt trong nhà cũng sẽ làm như không thấy.
Hôm nay đến sân bay để đón cũng đã làm cô bất ngờ, hiện tại còn chủ động bắt chuyện với cô.
Cô hơi do dự: "Đương nhiên."
Hai người đi vào thư phòng rồi khóa cửa, không để người bên ngoài nghe thấy.
Tạ Hà đã nhịn cả ngày, hôm qua biết Lâm Vãn sẽ trở về nước, anh liền muốn nói cho cô biết tình hình của Tạ Hành Dữ.
Cách dạy dỗ lại con trai của Tạ Cẩm là đánh cậu, hiển nhiên là không được nên anh chỉ có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ Lâm Vãn.
Vì vậy anh nói thẳng vào vấn đề: "Gần đây chị dâu không ở nhà nên khả năng không biết, Hành Dữ...!có điểm không thích hợp."
Lâm Vãn thầm nói nó đúng là có điểm không thích hợp, ánh mắt nó nhìn em rất không thích hợp.
Nhưng cô chớp chớp mắt và giả vờ không hiểu gì: "Em nói đến phương diện nào?"
Tạ Hà hạ thấp giọng: "Hai ngày trước cậu ấy nói với em...!Nói muốn "dọn dẹp sạch sẽ" đám người xúc phạm em.
Em không biết dạy dỗ sạch sẽ này cụ thể là gì, em lo cậu ấy...!sẽ làm ra một số chuyện không tốt nên cảm thấy cần thông báo với mọi người một chút."
Lâm Vãn: "Hả?"
Không phải là phương diện tình cảm sao?
Nhưng con trai cô thậm chí còn nói những điều này, nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Ai xúc phạm em? Họ làm gì với em rồi?"
Tạ Hà không ngờ rằng trọng tâm của cô lại là cái này, sửng sốt một chút mới nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn.
Chỉ là ở tiệc rượu có người tên Chu Diệp nói xấu sau lưng em, bị bọn em nghe được.
Còn có tội phạm mê gian, có ý đồ giá họa cho em nhưng không thành công —— Bây giờ tất cả bọn họ đều bị luật pháp trừng phạt rồi.
Chu Diệp chia tay với bạn gái, uống rượu lái xe nên bị thu bằng lái và xe, còn tội phạm mê gian thì đang bị tạm giam nhận điều tra.
Nhưng hình như Tạ Hành Dữ không định cứ như vậy buôn tha bọn họ, em sợ cậu ấy làm ra chuyện gì cực đoan hơn."
"Chu Diệp..." Lâm Vãn nhớ lại về tên này "À, là công tử phong lưu nhà họ Chu đúng không? Không đúng, gọi phong lưu thì vẫn còn khen gã quá, phải gọi là thằng cặn bã —— Vậy đúng là không thể buông tha cho gã rồi.
Say rượu lái xe là một chuyện, đùa bỡn tình cảm lại là một chuyện khác, chị đã sớm đoán được có một ngày gã sẽ lật xe rồi.
Có điều lá gan gã lớn thật đấy, lại còn dám đụng chạm vào chúng ta."
Tạ Hà sửng sốt: "A?"
"Thằng cặn bã như thế thì phài làm gã nổi tiếng vào, để người ta vừa nhìn thấy gã thì trong đầu tự động hiện ra hai chữ "cặn bã".
Làm thế thì mới có thể bảo vệ thêm nhiều người khỏi mối nguy hại tiềm tàng này được." Lâm Vãn dừng một chút: "Hành Dữ định làm thế nào?"
Tạ Hà: "..."
Làm sao mà cách nói này lại giống Tạ Hành Dữ như đúc vậy!
Có nên nói không hổ là mẹ con không?
Thấy anh không trả lời, Lâm Vãn lại nói: "Chị đã nghe Tạ Cẩn nói về chuyện mê gian rồi.
Loại chuyện vu oan hãm hại này chúng ta tuyệt đối không thể nhẹ tay được.
Chuyện này không phải chỉ là chuyện của riêng mình em, nó còn liên quan đến cả thanh danh của toàn bộ nhà Tạ chúng ta nữa.
Nhưng mà em yên tâm, sở dĩ nhà Tạ có thể đứng vững như vậy không phải vì giết người cướp của, vi phạm pháp luật mà chúng ta chỉ tranh đấu cho lợi ích của bản thân trong phạm vi có thể.
Hành Dữ là một đứa trẻ thông minh, nó biết giới hạn ở đâu cho nên em không cần lo lắng.
Mặc dù nó vẫn còn đi học nhưng cái gì cũng hiểu cả."
Tạ Hà thở dài trong lòng, thầm hỏi có phải chị quá tin tưởng vào con trai mình rồi không.
Sau khi Tạ Hành Dữ hắc hóa, không biết "giới hạn" đến tột cùng là ở đâu nữa.
Có vẻ như Lâm Vãn cũng không có cách nào hữu hiệu để ngăn cản Tạ Hành hắc hóa rồi, anh vẫn phải tự mình làm thôi.
Lâm Vãn nhìn anh, hơi tò mò nói: "Em thật sự quan tâm đến Hành Dữ sao?"
Lúc trước cô nói chuyện điện thoại với Tạ Cẩn, đối phương nói với cô ấy rằng Tạ Hà đã thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian này, đừng ngạc nhiên khi quay lại, cũng đừng hỏi quá nhiều.
Tiểu hà có lý do của riêng mình, họ chỉ cần cho anh cơ hội để hòa nhập lần nữa là được rồi.
Lúc ấy cô còn không tin lắm, nhưng giờ đây có vẻ là sự thật.
Trước kia Tạ Hà luôn coi Tạ Hành Dữ là kẻ thù, bây giờ không chỉ hòa thuận với cậu như ban đầu mà còn bắt đầu quan tâm cậu.
Tạ Hà "A" một tiếng: "Cậu ấy là cháu trai em, đương nhiên là em quan tâm đến cậu ấy."
Lâm Vãn nghĩ nghĩ, cảm thấy rằng mình là một người mẹ, cần phải mở đường cho con trai của mình, vì vậy cô thử nói: "Chỉ là cháu trai?"
Tạ Hạ hơi mím môi, không hé răng.
Thật ra anh đối xử với Tạ Hành Dữ như học sinh của mình hơn, dù bây giờ anh không còn là thầy Tạ nhưng vẫn luôn có tinh thần trách nhiệm "Không thể để mặc trụ cột tương lai của đất nước bị lệch lạc".
Lâm Vãn âm thầm lo lắng cho tương lai của con trai mình, lại hỏi: "Nếu nó làm chuyện gì đó khác người với em, em có tha thứ cho nó không?"
"Chuyện khác người?" Tạ Hà thở dài "Đối với em thì không thành vấn đề, cái chính là cậu ấy không nên làm chuyện khác người đối với người khác."
Lâm Vãn sâu xa gật đầu, cảm thấy vẫn còn đường sống, trấn an anh: "Chị sẽ chú ý nhiều hơn đến Hành Dữ."
Tạ Hà cũng không ôm hy vọng gì nữa, anh rời khỏi thư phòng rồi quay về phòng mình.
Lâm Vãn xác định anh đã về đến nơi, lúc này mới thăm dò từ thư phòng và ngoắc ngoắc tay về phía con trai mình, ra hiệu cho cậu mau đến.
Tạ Hành Dữ không rõ nguyên do, thuận tay cầm lấy một quá táo đã được rửa sạch trên bàn trà đưa cho cô: "Có chuyện gì vậy mẹ? Vừa rồi mẹ nói chuyện gì với chú nhỏ vậy?"
Lâm Vãn nhận quả táo, không gọt vỏ mà trực tiếp gặm: "Cũng không có gì, chỉ là về sau con đừng nói mấy lời kỳ lạ với chú nhỏ của con, "dọn dẹp sạch sẽ" gì gì đó, làm người ta còn tưởng con muốn đi giết người phanh thây."
"...Sao con có thể làm loại chuyện này?" Tạ Hành Dữ kinh ngạc "Trong mắt chú nhỏ con là người tàn bạo vậy sao?"
"Đây không phải trọng điểm." Lẫm Vãn ngồi xuống "Trọng điểm là, mẹ rất muốn hỏi con, con thật sự có tình ý với chú sao?"
"Vâng." Tạ Hành Dữ sờ sờ mũi "Đúng như mẹ nghĩ."
Lâm Vãn thở dài, nói chân thành: "Mặc dù mẹ không quan tâm đến việc con ở bên ai, cha con cũng sẽ không nói lời nào.
Nhưng ít nhất con phải tôn trọng ý kiến của người ta, vừa rồi mẹ thử chú một chút, chú đối với con không có ý ở phương diện đó đâu."
Tạ Hành Dữ trầm mặt xuống: "Nhưng chú cũng không bao giờ từ chối con."
"Đó là vì con nhỏ, không muốn so đo với con, trong mắt chú thì con chỉ là một đứa trẻ.
Mẹ vừa nói chuyện phiếm với chú, rõ ràng chỉ xem con là tiểu bối thôi."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tạ Hành Dữ khẽ nhíu mày "Hay là, con biểu hiện rõ ràng hơn một chút?"
"Mẹ thấy không ổn đâu, bây giờ chú con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu con tùy tiện hành động thì sẽ chỉ làm chú cảm thấy con càn quấy." Lâm Vãn nói xong vẫy vẫy tay về phía cậu, ý bảo cậu đưa lỗ tai lại gần đây "Nhưng mà, thật ra mẹ có một kiến nghị."
Tạ Hành Dữ chăm chú lắng nghe: "Mẹ nói đi."
Lâm Vãn: "Trước tiên con nên ngồi ngang hàng với chú, đừng lúc nào cũng để chú ấy nghĩ rằng con là tiểu bối.
Hãy đợi đến khi chú ấy nhận ra hai người chỉ là một mối quan hệ hết sức bình thường, không có cái gọi là chú cháu ràng buộc, có thể nảy sinh một chút tình cảm khác, có lẽ sẽ có thể sẽ dần dần chấp nhận con.
"
"Vậy sao." Tạ Hành Dữ nghiêm túc tự hỏi "Con sẽ thử xem."
Lâm Vãn vỗ vỗ vai cậu: "Nếu như chú ấy vẫn không chấp nhận, thì con phải kịp thời thu tay lại.
Đừng để đến lúc đó lại làm cho nhau xấu hổ —— Hai vé vào cửa kia con lợi dụng cho tốt đi."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bản dịch thủ công:
Lâm Vãn: Con thực sự muốn như vậy với chú của con?
Tạ Hành Dữ: (gật đầu)
Lâm Vãn: Nhưng con như này sẽ không thành công được.
Tạ Hành Dữ: Vậy phải làm thế nào mới thành công?
Lâm Vãn: Để mẹ dạy con, con phải như thế này thì mới có thể thành công.
Tạ Hành Dữ: Dạ vâng, học được rồi!
Lâm Vãn (thở dài): Tôi thật sự đã quá lao tâm khổ trí vì cái nhà này rồi.
Sâm: =))))))))))))))))))))) gia đình cực phẩm
Hết chương 19.